- Đúng vậy, bạn học à, tôi cũng muốn nói với cậu vài câu, bảy tám ngày nay cũng không thấy bóng dáng của cậu đâu, nếu không phải ngày hôn qua Huyên Huyên nói ra việc này, chỉ sợ đến bây giờ cậu cũng vẫn còn không biết? Thật là vô tâm.
Lôi Lôi cũng gia nhập hàng ngũ dùng lời nói làm vũ khí tấn công Trang Duệ, ba nữ nhân về một phe đều là những người Trang Duệ không thể trêu chọc được, điều này làm cho Trang Duệ oán hận không thôi, Âu Dương Quân và Lưu Xuyên đều chết ở đâu rồi? cũng không ra nói giúp mình vài câu.
- Chị dâu, ban học, tôi cũng có nói là muốn đi đâu.
Trang Duệ nở nụ cười khổ, mẹ còn chưa biết việc này, nếu không khẳng định là sẽ bị cho một trận.
- Trang Duệ, kỳ thật cũng không khoa trương như vậy, em vừa mới mang thai, còn có mẹ chăm sóc nữa, chú ý một chút là được rồi, nếu như anh muốn đi, thì cứ đi đi.
Lời nói của Tần Huyên Băng khiến cho Trang Duệ lặng đi một chút. Ai cũng biết nũ nhân mang thai cần nhất là có nam nhân chăm sóc, như thế nào vợ của mình lại thấu tình đạt lý như vậy?
Đừng nói là Trang Duệ không hiểu, mà ngay cả Từ Tình và Lôi Lôi cũng đều mở to hai mắt, khó hiểu nhìn Tần Huyên Băng.
- Mọi người nhìn tôi làm gì? Tôi nghĩ như vậy, nếu như Trang Duệ tham gia vào quá trình tìm kiếm linh đồng do phật sống chuyển thế đầu thai, thì đó là một chuyện tình có công đức lớn lao, có thể cầu phúc cho đứa con chưa trào đời của chúng ta, để cho cục cưng của chúng ta sau này có thể to lớn khỏe mạnh.
Trong lúc Tần Huyên Băng nói chuyện, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên cái bụng vẫn còn thon thả của mình, trên mặt tràn đầy vẻ mẫu tính.
Ở Hồng Kông cũng có rất nhiều khu thờ phụng phật giáo, cũng có rất nhiều người theo phật giáo, thậm chí còn có một ít tín đồ của phật giáo còn mời cả đại sư từ Tây Tạng về nhà để giảng kinh.
Nhà của Tần Huyên Băng cũng là một gia đình theo phật giáo, cho nên nàng sẽ không phản đối chuyện tình có công đức lớn lao như tìm kiếm linh đồng chuyển thế đầu thai.
- Nói cũng đúng.
Nghe được việc cầu phúc cho cục cưng của mình, hai cô gái kia cũng tỏa ra nồng đậm mẫu tính, gật đầu phụ họa, bây giờ đối với các nàng mà nói, địa vị của cục cưng trong bụng là tối cao, kể cả là chồng cũng có thể tạm thời để qua một bên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Chuyện này không vội, khi nào trở về anh sẽ bàn bạc với mẹ một chút rồi nói sau.
Trong lòng Trang Duệ vốn không hề muốn đi, nhưng mà khi nghe vợ nói đến đây là công đức thì cũng có chút do dự, tuy rằng cái gọi là công đức rất hư vô mịt mờ, nhưng mà cũng không thể khẳng định chuyện này không tồn tại.
Buổi tối, Trang Duệ và mẹ bàn bạc kỹ lưỡng chuyện này, vậy mà Âu Dương Uyển lại gật đầu đồng ý, nàng là người từng trải, đương nhiên biết phụ nữ mới mang thai thì chưa có ảnh hưởng gì lớn, cũng không cần Trang Duệ phải chăm sóc mỗi ngày.
Nói đi rồi nói lại, Âu Dương uyển cũng lo lắng đứa con trai hấp ta hấp tấp của mình không chăm sóc được cho vợ.
Anh Hoàng Phủ, cái chế độ VIP của chúng ta đã làm xong chưa?
Sau khi ở nhà chăm sóc vợ một ngày, hôm sau Trang Duệ lái ô tô tới viện bảo tàng. Bảo tàng vừa mở cửa, mà ông chủ như hắn lại không xuất hiện, không khỏi có chút không chấp nhận được.
- Tôi nói này ông chủ Trang, những ông chủ khác đều quan tâm đến tình huống kinh doanh của mình, nhưng mà cậu thì lại thật tốt, ngay cả công việc kinh doanh ngày hôm qua cũng không thèm hỏi.
Hoàng Phủ Vân ngồi ở trong văn phòng phó quán trưởng của mình, vừa nói chuyện vừa đưa tay mở cái máy tính ở bên cạnh ra, nói:
- Tự mình xem đi, Trang wed vẫn còn rất đơn giản, nhưng sau khi có người gia nhập thì sẽ tốt hơn. Tôi đã cho người làm sẵn vài trang ở trong đó, bây giờ chỉ cần dùng tài khoản đăng ký là có thể đăng nhập được.
- Ừ, không tệ, anh hãy gọi điện cho những người tới tham gia buổi lễ hôm mở cử, nói cho bọn hắn biết bọn hắn có thể dùng tài khoản của mình để đăng nhập. Đúng rồi, doanh thu của hôm qua là bao nhiêu?
Trang Duệ vừa xem trang wed vừa thuận miệng hỏi, cũng không phải là hắn không quan tâm, mấu chốt là hắn thật sự quá bận, hơn nữa nếu việc kinh doanh thua lỗ thì Hoàng Phủ Vân đã gọi điện cho mình từ sớm rồi.
- Ngày hôm qua tổng cộng có một vạn ba ngàn lượt du khách, tổng cộng thu được sau mươi lăm vạn đồng. Chú em, viện bảo tàng này của chúng ta còn có số lượng du khách nhiều hơn cả viện bảo tàng quốc gia rồi.
Hoàng Phủ Vân có chút hưng phấn nói, trước khi hắn về nước hoàn toàn không ngờ viện bảo tàng này của Trang Duệ lại có quy mô lớn như vậy, hơn nữa lấy thân phận của Trang Duệ, muốn không kiếm tiền cũng là khó khăn.
- Anh Hoàng Phủ, mấy ngày mở cửa đầu tiên, nhất định sẽ tốt hơn một chút, qua một thời gian du khách sẽ giảm xuống, có thể bảo trì số lượng năm sau ngàn người một ngày đã là không tệ rồi, không cần kỳ vọng quá cao.
Viện bảo tàng có thể kiếm tiền, đương nhiên là Trang Duệ vui sướng, nhưng mà hắn đã sớm quyết định sẽ dùng toàn bộ số tiền viện bảo tàng kiếm được để sưu tầm thêm đồ cổ, vì thế hắn cũng không cần hưng phấn như vậy.
Hoàng Phủ Vân gật gật đầu nói:
- Cái này tôi biết, du lịch cũng có mùa thịnh vượng, chúng ta hay nhân lúc thịnh vượng này mà kiếm tiền bù cho những lúc khác trong năm.
Trang Duệ xua tay cắt ngang lời nói của Hoàng Phủ Vân, nói:
- Anh Hoàng Phủ, những chuyện này cũng không cần nói với tôi, kinh doanh cụ thể như thế nào, đó là chuyện của ngài, tôi cũng sẽ không hỏi tới, ngày kia tôi còn phải đi Tây Tạng, cụ thể sẽ đi trong thời gian bao lâu còn chưa xác định được, hôm nay chính là đến báo cho ngài một tiếng.
- Tiểu tử ngươi, định rũ tay bỏ đi sao?
Hoàng Phủ Vân không nói gì, lắc lắc đầu, hiện tại hắn đã hiểu rõ rồi, Trang Duệ sớm đã bố trí tất cả nhân viên để quản lý viện bảo tàng này, hắn đã sớm có chủ ý phủi tay rồi.
- Trang tiên sinh, tôi là Dương Khải Văn, là người làm ở cục quản lý tôn giáo, rất hoan ngênh ngài tới Tây Tạng.
Chiếc máy bay tư nhân của Trang Duệ vừa mới dừng lại ở sân bay Lạp Tát xong, thì đã có một người trung niên vóc dáng không cao lắm, khoảng chừng một mét bảy,từ bên trong đi ra chào đón.
Trang Duệ đánh giá người đàn ông tên là Dương Khải Văn trước mặt mộ chút, người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy rằng không cao lắm nhưng lại có khuôn mặt kiên nghị, từ giữa lông mày có thể nhìn ra, đây là một người rất có chủ ý, trên mặt hơi có chút hồng hào của người cao nguyên, chắc là đã ở Tây Tạng một thời gian khá lâu rồi.