Chu Thụy nhét một chiếc khăn mùi xoa có mùi thơm vào trong miệng Trang Duệ, Lưu Xuyên ở bên cạnh cảm thấy buồn cười, hắn nói:

- Mộc Đầu, cậu cần phải cố gắng chịu đựng, chúng ta cũng không phải đặc vụ, cũng không cần sống chết hoàn thành nhiệm vụ.

Trang Duệ chỉ có thể nhăn mặt, không thể nào phản bác lời của Lưu Xuyên, vì thế ngoài cách trừng mắt tức giận thì không thể làm gì hơn. Thật ra hắn cũng không lo lắng mình sẽ bị bệnh dại, vì linh khí trong mắt hắn tuy không thể nói là có thể làm cho vết thương tốt lên, nhưng muốn trừ khử chút tai họa ngầm thì vấn đề là không lớn.

Nhưng lúc này người quá nhiều, Trang Duệ chỉ sợ nếu hiệu quả của linh khí được bộc lộ, bí mật của mình sẽ khó giữ. Vì thế hắn trước tiên cứ để cho Chu Thụy chữa trị và băng bó vết thương cho mình, sau đó hắn sẽ dùng linh khí để tu bổ một lần, dù là phát sinh tình huống gì thì cũng khó ai thể ngờ được.

- Cố gắng chịu đựng.

Chu Thụy nhìn Trang Duệ rồi dùng giọng đơn giản nói, sau đó dùng rượu để trừ độc vết thương, rượu mạnh vừa dính vào tay thì hắn cảm thấy cực kỳ đau xót, cơ thể thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên không thể khống chế. Chu Thụy đã sớm có đề phòng, vì thế mà nhanh chóng dùng tay trái đè chặt vai Trang Duệ, cũng không ai ngờ Chu Thụy chỉ cần dùng một tay đã có thể áp chế cả cơ thể to lớn của Trang Duệ.

- Con bà nó, làm anh húng cũng không dễ, biết vậy nên ở lại chịu đông cứng trong xe còn hơn ra ngoài tự tìm khổ.

Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Trang Duệ cắn chặt khăn mặt trong miệng, tay phải không ngừng vung vẫy trong không trung.

Động tác của Chu Thụy là rất nhanh, hắn dùng rượu tẩy rửa vết thương của Trang Duệ, con dao trong tay cũng lóc những phần thịt nát ra ngoài. Mãi đến khi máu tươi phun ra thì hắn mới tiếp nhận băng gạc và thuốc mua ở tiệm thuốc Vân Nam từ trong tay Bách Mộng Dao, vì vậy mà trong xe liên tục bùng lên mùi thuốc Vân Nam.

- Được rồi, xương cốt không bị ảnh hưởng, nếu sáng mai không phát sốt thì hoàn toàn không cần lo lắng.

Chu Thụy cũng khẽ thở phào một hơi, xương hàm của sói là cực mạnh, nếu không phải lúc này là mùa đông, Trang Duệ mặc nhiều áo khoác, hơn nữa lại là áo da rất dai, nếu không cánh tay đã bị cắn đứt rồi. Trang Duệ may mắn chỉ bị thương ngoài da, nếu không có vi rút thì chẳng có gì đáng ngại.

Vừa rồi Lưu Xuyên lục lọi ở sau xe Hummer, hắn nhớ rõ chính mình lúc đi đã đến nhà thuốc mua nhiều thuốc tiêu viêm, còn thuận tay xách theo hai chai đường gluco. Đến khi hắn tìm được những vật phẩm kia thì đã thấy Chu Thụy xử lý tốt vết thương cho Trang Duệ, đang dùng băng gạc bó lại.

Lúc này cảm giác đau đớn từ vết thương truyền đến đã không còn mãnh liệt như vừa rồi, khăn tay trong miệng Trang Duệ cũng được Chu Thụy lấy ra, nhưng lúc này chiếc khăn tay dày cộp đã bị cắn nát.

Trang Duệ muốn giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng không ngờ trong tay mình còn có môt bàn tay trắng nõn nhỏ bé khác, nói thật ra thì không phải bàn tay trắng nõn, mà bàn tay này đã bị bóp cho tím bầm. Lúc này hắn đưa mắt nhìn chủ nhân của bàn tay, là Tần Huyên Băng, giọt nước mắt đau đớn trên mặt còn chưa được lau đi, khi nhìn thấy hắn đưa mắt nhìn mình, nàng vội vàng rụt tay về, cũng không dám đối mặt với hắn.

- Mộc Đầu, uống thuốc và hai chai nước này vào thì sẽ tốt, tôi sẽ giúp cậu.

Lưu Xuyên cầm theo những viên thuốc chống viêm và hai chai đường gluco đi đến đưa cho Trang Duệ.

- Để đó cho tôi.

Tần Huyên Băng chợt lên tiếng.

- Để cho cô?

Lưu Xuyên có chút ngây ngốc, chẳng lẽ vị Tần đại tiểu thư kia còn có thể hầu hạ người khác?

Tần Huyên Băng nhận lấy thuốc trong tay Lưu Xuyên, sau đó đổ ra hai viên vào lòng bàn tay, lại mớm thuốc vào trong miệng Trang Duệ.

Lúc này Trang Duệ vẫn còn biết rất rõ, vừa rồi mình ba lần mạo phạm Tần Huyên Băng, vì sao thái độ của nàng lại tốt như vậy? Chẳng lẽ muốn chờ vết thương của mình tốt lên, sau đó lại tiếp tục sử dụng.

Trang Duệ tiếp tục suy nghĩ miên man, khi Tần Huyên Băng dùng tay đưa thuốc đến tiếp xúc vào môi, hắn chợt tà ác dùng đầu lưỡi động vào bàn tay của nàng. Bàn tay của nàng như bị diện giật mà nhanh chóng rụt về, nàng cũng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Trang Duệ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bách Mộng Dao.

- Cô ấy không giận mình.

Trang Duệ lúc này cũng nhận ra vấn đề, Tần Huyên Băng cũng không nổi giận với hắn, vì thế mà tâm tình của hắn cũng tốt hẳn lên, ngay sau đó cầm hai chai nước dốc vào bụng.

- Ôi, xem ra ông anh ngốc của mình thật sự quá kém.

Bách Mộng Dao lắc đầu, nàng nhìn thoáng qua người anh Bách Mộng An được Chu Thụy ném lên xe và ngủ từ đầu đến bây giờ mà cảm thấy bất đắc dĩ. Lúc đầu nàng cảm thấy hai người kia có lẽ không có tình cảm gì với nhau, nhưng lúc này Tần Huyên Băng lại vài lần giúp đỡ Trang Duệ, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác khác thường.

Đặc biệt là khi Tần Huyên Băng đưa tay cho Trang Duệ nắm lấy, giúp hắn di dời lực chú ý, hành động này càng làm cho Bách Mộng Dao kiên định phán đoán của mình, rõ ràng thần nữ nổi danh Hongkong này đã động tâm với người đàn ông trước mặt.

Thật ra Bách Mộng Dao cũng không quan tâm đến chuện Tần Huyên Băng có trở thành chị dâu của mình hay không, cũng không phải cực kỳ có ý nghĩ tác hợp Tần Huyên Băng với Bách Mộng An, chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn một chút mà thôi. Bây giờ nàng thấy Tần Huyên Băng động tâm với Trang Duệ, vì thế mà chính nàng cũng chợt có hứng thú nồng đậm với Trang Duệ.

- Lôi Lôi, cô dừng xe lại bên cạnh đống lửa.

Khi thấy tạm thời Trang Duệ không có vấn đề thì Chu Thụy bắt đầu nghĩ đến chuyện đối phó với đám sói thảo nguyên đáng giận kia. Chiếc Hummer chạy vòng quanh có thể bảo toàn được lốp xe nhưng lại khó thể tập trung vào mục tiêu, lúc này hắn thật sự muốn dừng xe lại để cho đám sói kia tiến đến vây quanh.

Đống lửa lúc này đã tắt ngúm, ngoài phần không gian sáng rực lên dưới ánh đèn của chiếc Hummer thì những phần còn lại đều chìm trong bóng tối, nhưng những âm thanh xoạt xoạt trong cỏ cho thấy đám sói vẫn đang tìm kiếm cơ hội, cũng chưa chịu bỏ đi, chuẩn bị cho đám người trong chiếc Hummer một đòn trí mạng.

- Đùng, đùng, đùng, đùng... nguồn TruyenFull.vn

Tiếng súng lại vang lên liên tiếp, để lại vài thi thể trên đồng cỏ.

- Quá sướng, Mộc Đầu, đến làm vài phát không?

Lưu Xuyên ở bên cạnh vừa nhắm bắt vừa nói câu đùa giỡn với Trang Duệ.

- Hừ, có bản lĩnh thì ném súng đi, cầm dao ra mà chiến đấu.

Trang Duệ bĩu môi dùng giọng không cho là đúng nói, vừa rồi hơi rượu bùng lên làm cho hắn thật sự to gan, bây giờ nghĩ lại mà thật sự cảm thấy sợ hãi.

Bầy sói thử vài lần cũng không thể nào xông qua hỏa lực của hai người Chu Thụy và Lưu Xuyên, vì thế mà tiếp tục để lại hơn chục thi thể. Lúc này không gian chợt yên tĩnh, Chu Thụy không chịu bỏ qua chiếc xe việt dã, mà bầy sói tổn thất nặng cũng không muốn từ bỏ ý đồ, vô tình hai bên tạo nên cục diện giằng co, cũng không ai làm gì được đối phương.

Tần Huyên Băng vừa rồi đã trải qua một tình huống kích thích và nguy hiểm ngắn ngủi, lúc này tinh thần rất mệt mỏi, vì vậy mà dựa lên người của Bách Mộng Dao và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mà chính Bách Mộng Dao cũng đặt chú ý ra đám sói bên ngoài xe. Khi thấy không còn ai chú ý đến mình, Trang Duệ lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống cánh tay bị thương của mình.

Từ sau khi hấp thu linh khí từ trong tượng phật tử đàn thì linh khí trong mắt Trang Duệ đã khôi phục khá nhiều, nếu như không phải như vậy, chỉ sợ hắn sẽ không nỡ dùng nó để chữa thương cho mình, ngay cả lúc này cũng khống chế số lượng linh khí cực kỳ cẩn thận, đại khái chỉ cho một phần tư linh khí tiến vào vết thương trên cánh tay mà thôi.

"Trời, cực kỳ thoải mái!"

Khoảnh khắc khi linh khí tiến vào trong làn da, một cảm giác mát lạnh chợt bùng lên trong đầu Trang Duệ, cảm giác đau đớn vừa rồi đã biến mất sạch. Hắn dùng mắt thường cũng có thể thấy miệng vết thương vốn là bê bết máu thịt đang kết sẹo với một tốc độ cực cao, cánh tay trái của hắn vừa rồi vốn không thể động đậy, bây giờ đã có thể cử động được, nhưng cũng còn hơi đau.

"Nếu dùng hết linh khí trong mắt, sợ rằng vết thương sẽ khỏi ngay lập tức, sau này phải nghĩ biện pháp hấp thu thật nhiều linh khí mới được."

Đây là lần đầu tiên Trang Duệ cảm nhận được lợi ích thực chất của linh khí, vì vậy mà càng thêm coi trọng linh khí, trước kia hắn chỉ tùy ý đi tìm đồ cổ để gia tăng linh khí, nhưng lúc này hắn thật sự có khát vọng cực cao với linh khí.

Dựa theo con đường đi tìm đồ cổ ở chợ bên ngoài thì có lẽ linh khí sẽ tăng lên rất chậm, chính Trang Duệ cần phải tìm ra cho mình một cơ hội được tiếp xúc với thật nhiều đồ cổ. Vì vậy hắn thầm quyết định, sau khi từ Tây Tạng quay về thì trước tiên sẽ phải hấp thu tất cả những cổ vật trong Điển Đương Hành mới được.

Linh khí tuy có thể chữa thương nhưng rõ ràng là không có công hiệu bổ huyết, cánh tay mất nhiều máu cũng làm cho Trang Duệ nhanh chóng ngủ ngồi trên ghế sa lông, lúc này tình huống giằng co giữa người và sói ở thảo nguyên vẫn còn tiếp tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play