- Đây là thanh bội kiếm của hoàng đế Càn Long, là ta chụp nó từ nước Anh trở về, lúc ấy...

- Hoàng Phủ lão sư, nơi này của ngài hình như không có sưu tập những món cùng cấp với Định Quang Kiếm thì phải?

- Khục khục, vật kia... Thật sự không có, chỉ sợ cả nước chỉ có số ít thôi...

Vừa đi vào khu triển lãm, Trang Duệ đã thấy một đám người vây quanh Hoàng Phủ Vân, lúc này hắn đang huyên thuyên, nhưng rất hiển nhiên, Hoàng Phủ Vân đồng học bị người ta đả kích.

Trang Duệ cũng không có đi qua tham gia náo nhiệt, bắt đầu đi vào trong, muốn quan sát một chút.

Nói thật ra, sau khi Hoàng Phủ Vân bố trí tốt khu triển lãm, đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ quan sát chăm chú, khi quan sát búa đá ở cửa ra vào, đi thẳng đến khi triển lãm đao kiếm thời nhà Thanh, trong lòng của Trang Duệ, có một loại cảm giác kỳ quái, giống như đang đi qua từng chiến dịch thời đại trung cổ vậy.

- Ai, ta nói lão đệ, ca ca ta đang bận rộn như vậy, ngươi thì tốt rồi, bản thân đi dạo.

Thời điểm đang chuẩn bị rời khỏi khu triển lãm đao kiếm, Trang Duệ bị Hoàng Phủ Vân phát hiện, bản thân hắn đang hoa tay múa chân vui sướng kể cho đám sưu tập đồ cổ chiến tích của bản thân, sau khi nhìn thấy Trang Duệ, vội vàng kéo hắn lại.

- Hắc hắc, Hoàng Phủ huynh, người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm a, mọi người nói có đúng hay không?

Trang Duệ cười hì hì, những người đi theo đằng sau Hoàng Phủ Vân, lúc này cũng cười lên.

- Đúng rồi, giám đốc nên dẫn một ít người đi tham quan khu triễn làm gốm sứ đi, trong nửa giờ nữa, phải xem xét hết, sau đó đi khách sạn ăn cơm.

Đối với một đám khách quý, bọn họ đối với nhà bảo tàng của Trang Duệ rất hiếu kỳ, nhưng đối với Hoàng Phủ Vân mà nói, không có một chút hấp dẫn nào, bởi vì tất cả bố trí và lắp đặt thiết bị, đều là một tay hắn xử lý.

- Đi thôi, các bằng hữu cảm thấy hứng thú với gốm sứ và ngọc thạch, xin mời đi theo tôi.

Người không chú ý còn không biết, ba bốn trăm vị khách quý, ít nhất có rất nhiều người đang nghe Hoàng Phủ Vân giảng giải về đao kiếm, Trang Duệ mời một tiếng, lập tức hơn phân nửa số người, đi theo sau lưng Trang Duệ.

Sau khi mang bọn họ rời khỏi khu triển lãm đao kiếm, đi tới cửa lớn vào khu triển lãm đồ gốm sứ, nơi này không có đặt thứ gì bên ngoài, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất, bởi vì chỉ còn tám món đồ sứ Thanh Hoa còn tồn tại trên nhân thế, mà trong khi trưng bày này, bởi vì vị trí của nó, cho nên bên trong không có bao nhiêu người.

- Trang lão sư, hình như không có nơi triển lãm ngọc thạch thì phải?

Ở cửa vào khu gốm sứ, có hai cái tủ thủy tinh chế tác tinh xảo, một cái cao chừng một mét năm, bên trong có một gốc cây cảnh.

Gốc cây cảnh này, cao chừng ba mươi cm, cành cây màu bích lục, phân ra một số miếng cây, nhánh cây nhỏ như ngón út, nở nhưng đó hoa cúc nhỏ như móng tay.

Dưới ngọn đèn đặc thù, cây nhỏ này giống như tiên thụ, sương mù bốc lên, đem bốn chữ Hồng Phỉ Lục Thúy phát huy vô cùng tinh tế, tản mát ánh sáng chói mắt. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Ha ha, chị Tề Châu, đừng khách khí như vậy, gọi tôi là tiểu Trang là được rồi, tôi không đảm đương nổi hai chữ lão sư đâu.

Người mở miệng hỏi thăm Trang Duệ là Tề Châu, thời điểm ở Xương Hóa, Trang Duệ còn thiếu nợ đối phương một phần nhân tình, lập tức liên tục khoát tay, nói ra:

- Đúng vậy, đây là cây phỉ thúy, đầu năm nay khi tôi tham gia chấm giải phỉ thúy ở Myanma, được danh gia xếp đặt thiết kế phỉ thúy quốc tế, Hồ Vinh tiên sinh tự mình thiết kế tạo hình.

- Trời ạ, đây là cây phỉ thúy, cái cây này bán bao nhiêu tiền vậy?

- Không nghe Trang lão sư nói à, không có bán đâu.

- Này, không biết tiền tài không để lộ ra ngoài à, ai lại đi đem chuyện này tuyên truyền ồn ào ra ngoài chứ?

- Đúng vậy a, Trang lão sư là Bắc Địa Phỉ Thủy Vương, cũng phải giữ thể diện chứ.

Sau khi nghe lời này của Trang Duệ, mọi người ở phía sau, liền ứng một tiếng, sau đó vây quanh cây phỉ thúy, đừng nhìn cây phỉ thúy này không phải đồ cổ, nhưng luận giá thị trường của nó, chỉ sợ còn không thấp hơn Định Quang Kiếm bao nhiêu đâu.

Tề Châu rất có yêu thích đối với các loại ngọc thạch, ánh mắt đúng là không tệ, nhìn thấy mâm trái cây ngọc thạch của Âu Dương lão gia tử đem về, lập tức nhìn ra ngọc chất của nó.

Mà mâm trái cây ngọc thạch đó có đủ chủng loại màu sắc, mỗi loại trái cây bằng phỉ thúy, màu nào cũng có, hơn nữa trải qua diệu thủ tạo hình của danh gia, cho nên mỗi đóa hoa mỗi trái cây đều rất sống động, nếu như không phải quan sát gần, rất khó phát giác đây là đồ giả.

Trang Duệ gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, đây là vật do ngọc thạch tạo thành, được làm từ rất nhiều ngọc thạch hiếm thấy, hơn nữa được đao của Cổ Thiên Phong lão gia tử tạo hình.

Sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, mọi người đứng bên cạnh mâm trái cây này, lúc này mới phát hiện, đây là một kiện báu vật vô giá.

Nhất buồn cười là, vừa rồi có rất nhiều người không chú ý tới điều này, còn tưởng rằng nó là bài trí của nhà bảo tàng, bởi vì bọn họ suy nghĩ, một mâm trái cây bình thường, thì làm sao xứng đáng được trưng bày trong một cái tủ đáng giá hơn vạn tiền chứ.

Có lẽ người ở đây có rất nhiều người chưa từng nghe qua tên tuổi của Hồ Vinh, nhưng bất kể là người không chơi ngọc thạch đi nữa, thì không có xa lạ gì cái tên Cổ Thiên Phong, đừng đừng nói là ngọc thạch trân quý, dù là chất liệu bình thường, qua tay Cổ lão gia tử, giá trị của nó sẽ tăng lên gấp đôi.

- Trang Duệ, mỗi vật anh trưng bày ở đây, đều là vật bất phàm a.

Tề Châu cảm khái, một phòng chứa đồ sưu tập của cha nàng ở nhà, chỉ sợ không bằng một món vật phẩm được Trang Duệ bày ra ở trước cửa a.

Sau khi nghe được lời này của Tề Châu, Trang Duệ cười cười, không có nhiều lời. Nhưng trên mặt xuất hiện thần sắc tự tin, mặc đồ trong bảo tàng hắn triển lãm không nhiều, nhưng là đều tinh phẩm, Trang Duệ tin tưởng, dù là bảo tàng quốc gia đi nữa, cũng chưa chắc có nhiều tinh phầm như của hắn.

Đương nhiên, bảo tàng trong cố cung không nhắc tới, bởi vì đây là cự đầu, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải Trang Duệ có thể sánh bằng được.

Nhìn thấy mọi người quan sát hai món thánh vật điêu khắc này, Trang Duệ mở miệng nói ra:

- Mọi người đi xem đồ gốm sứ thôi, sau khi xem xong, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Mà hai món trang trí ngọc thạch này, đều là có thể tháo dỡ, Trang Duệ cũng chỉ tạm thời bày chúng ở khu triển lãm đồ gốm sứ thôi, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, sau khi mở khu triển lãm đồ ngọc thạch, thì hai món này sẽ dời đi, còn món Bạch Ngọc Hổ thời Tây Hán trao đổi với bảo tàng mỹ thuật Murs, chúng sẽ trở thành trấn gia chi bảo của Trang Duệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play