Đám người cũng không ngờ chỉ sau hai giờ ngắn ngủi mà Chu Thụy lại có thể tìm đâu ra vài khẩu súng như vậy, phải biết rằng lúc này quốc gia vẫn quản chế súng rất nghiêm khắc.

Loại súng tự động này cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể được thấy, Chu Thụy cũng không muốn giải thích lai lịch của nó, mọi người cũng không hỏi tới.

- Trong các vị thì ai biết sử dụng súng?

Chu Thụy lấy ra một khẩu súng nhìn đám người rồi hỏi.

- Tôi đã từng đi săn ở Châu Âu.

- Tôi đã từng được luyện bắn trong phòng.

- Tôi đã từng được bắn khi học quốc phòng thời đại học...

Ba âm thanh vang lên, theo thứ tự là Bách Mộng An, Tần Huyên Băng và Trang Duệ, sở dĩ Lưu Xuyên còn chưa nói gì vì hắn thích khẩu súng săn mình đưa đến hơn.

- Bách tiên sinh ngồi cùng xe của tôi, chúng ta đã có một khẩu, vì vậy khẩu súng này đưa cho bọn họ. À, cậu Trang nhớ kỹ bình thường nên đóng chốt bảo hiểm lại, khi gặp tình huống bất thường, nếu không thấy tôi nổ súng thì cậu cũng đừng nên nổ súng.

Chu Thụy nhìn Tần Huyên Băng và Trang Duệ, cuối cùng hắn vẫn giao súng cho Trang Duệ rồi nói thêm vài câu, hắn cảm thấy cô gái đẹp kia thật sự không thể nào so với Trang Duệ được.

Bách Mộng An ở bên cạnh có chút buồn bực, hắn cũng không có gì để nói, hắn cũng muốn ngồi chiếc Hummer, chẳng qua chỉ ngại ngùng không muốn mở miệng mà thôi.

- Mọi người đặt một thứ này trên xe, thuận tiện liên lạc với nhau khi vào thảo nguyên, vì lúc đó cũng không có sóng điện thoại.

Chu Thụy lấy ra hai cái bộ đàm rồi giao cho Trang Duệ một cái.

Khi thấy Chu Thụy có biểu hiện thận trọng khi tiến lên phía bắc Tây Tạng như vậy thì đám Lưu Xuyên vốn đang hi hi ha ha cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Con đường mà Trang Duệ đi qua mùa mưa thường có hiện tượng lở đất, mùa đông những ngọn núi phủ đầy tuyết, tứ quý biến đổi vô thường, buổi trưa ánh nắng bùng lên có thể làm cho nhiệt độ lên đến bảy tám độ, khi bóng tối vừa buông xuống thì nhiệt độ có thê giảm xuống dưới không độ.

Nhưng không thể nghi ngờ đây là một con đường đẹp, lúc này là lập xuân vì thế mà những cánh đồng cỏ đầy màu xanh và hoa dại, chỉ có nhưng ngọn núi tuyết ở phương xa là vẫn có màu trắng không đổi, bầu trời xanh lam, những áng mây trắng như muốn nối lại với nhau.

Lúc này bọn họ đã chạy ra khỏi huyện Lý Đường nhiều kilomet, đã tiến vào trong thảo nguyên, chỉ còn thêm vài chục kilomet nữa là đến MangKang. Hiện tại xe đã đến địa phương địa thế thấp hơn, cảm giác khó thở ngột ngạt ở Ld.d đã giảm bớt rất nhiều, khung cảnh dọc theo con đường này cũng khá tốt. Tần Huyên Băng luôn cầm trong tay một chiếc camera để ghi hình, Trang Duệ chợt sinh ra hoài nghi, không biết chạy vài trăm kilomet nữa thì nàng có thể tiếp tục quay phim nữa không?

Huyện MangKang chính là vùng chuyên chăn nuôi, lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy những đàn dê bò đang di động trên thảo nguyên cỏ xanh bao la tạo nên một bức tranh rất đẹp. Tuy đám người trong xe đã vài ngày chưa từng được ngủ đủ giấc nhưng nhìn vào tình cảnh trước mắt vẫn sảng khoái tinh thần, trong xe liên tục vang lên tiếng âm thanh "click", là tiếng chụp ảnh của Tần Huyên Băng.

- Trang Duệ, Trang Duệ, nghe rõ trả lời.

Trang Duệ đang ngồi híp mắt nghỉ ngơi, đột nhiên chiếc bộ đàm chợt rung lên, sau đó bên trong truyền ra âm thanh của Chu Thụy.

- Tôi là Trang Duệ, có gì không?

Trang Duệ cầm lấy bộ đàm rồi hỏi.

- Chúng ta tiến vào huyện thành MangKang dùng cơm, súng ống phải cất kỹ.

- Hiểu.

Trang Duệ trả lời một câu, sau đó cầm lấy khẩu súng, cúi người nhét vào dưới ghế.

- Ôi, chỗ này còn có một khẩu súng nữa.

Bách Mộng Dao thấy khẩu súng săn của Lưu Manh thì lớn tiếng kêu lên.

- Đó là súng ca ca mang đến, đừng tưởng chỉ có mình Chu Thụy biết được sự nguy hại của bầy sói Tây Tạng.

Lưu Xuyên ở phía trước dùng giọng dương dương tự đắc nói, tay cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng ngoặt tay lái đi theo chiếc xe việt dã rẽ vào trong huyện thành MangKang.

Chu Thụy khá quen thuộc với cuộc sống ở MangKang, hắn trực tiếp lái xe đến một quán cơm, khi mọi người vào bên trong ngồi thì phát hiện người nơi đây chỉ nói tiếng Tạng, bọn họ nghe mà không hiểu, cuối cùng vẫn là Chu Thụy phải gọi thức ăn.

- Trang ca ca, anh xem, bọn họ quá dã man, ngay cả thịt tươi cũng ăn được.

Bách Mộng Dao vẫn ngồi bên cạnh Trang Duệ, lúc này ánh mắt của nàng đang nhìn sang vài người đàn ông dân tộc Tạng ở bàn bên cạnh, sau đó lén nói bên tai Trang Duệ. Lúc này Trang Duệ chỉ cảm thấy một mùi hương thơm ngát bùng lên trong mũi, tinh thần chấn động. Hắn nhìn về phía Bách Mộng Dao, nha đầu kia đang nghiêm chỉnh nhìn về phía bên này, hắn biết mình lại bị cô nàng đùa bỡn, vì vậy mà trong lòng không khỏi cười khổ, cô nàng này đã nhiều lần làm khó mình.

Trên đường đi Bách Mộng Dao hầu như đều xưng hô Trang đại ca, hơn nữa còn thường xuyên làm ra những động tác thân mật, làm cho Lôi Lôi và Tần Huyên Băng liên tục nhìn hắn bằng ánh mắt rất quái dị, vì thế mà dù hắn ở trong sung sướng nhưng lại có nổi khổ khó tả. Lúc này hắn đưa mắt nhìn theo Bách Mộng Dao, đám đàn ông ở bên cạnh thật sự đang ăn thịt sống. xem tại TruyenFull.vn

Nếu nói một cách chính xác thì bọn họ đang ăn một cái đùi dê, bọn họ mỗi người cầm một con dao nhỏ, dùng dao cắt thịt rồi dũng mũi dao đưa vào miệng. Kỹ thuật ăn uống của bọn họ có thể nói là rất thuần thục, đồng thời lại giàu tính tiết tấu, từng miếng thịt bị bọn họ đưa vào miệng, chỉ một lát sau chỉ còn lại khung xương mà thôi.

Chu Thụy lúc này đã gọi món xong, cũng không biết lỗ tai của hắn là thế nào mà có thể nghe thấy những gì Bách Mộng Dao vừa nói với Trang Duệ, hắn khẽ giải đáp:

- Cái này rất bình thường, văn hóa ẩm thực của người dân tộc Tạng không giống với chúng ta, dê bò là món chính của bọn họ, vì vậy mà nghệ thuật giết dê bò cũng rất cao, chủ yếu là giữ cho thịt được tươi. Chẳng qua bây giờ tập tục ăn thịt sống bây giờ cũng không còn lưu hành ở MangKang, chỉ còn cửa tiệm này còn phục vụ, vì vậy tôi muốn đưa mọi người đến đây để mở mang chút kiến thức.

- Chu đại ca, anh cũng sẽ không cho chúng em ăn thịt sống đấy chứ?

Bách Mộng Dao dùng giọng đau khổ nói, những người ở bên cạnh cũng gật đầu, phong tục này của người Tạng thật sự khá khó tiếp nhận, ngay cả Lưu Xuyên ngày thường thứ gì cũng ăn, bây giờ cũng không dám.

- Ha ha, sẽ không, hôm nay tôi đưa mọi người đến đây để hưởng thụ ẩm thực của người Tạng.

Chu Thụy lớn tiếng nói.

Có lẽ mọi người đều là thanh niên, lại ở với nhau được vài ngày, vì vậy mà lời nói của Chu Thụy đã lớn hơn. Khi thấy mọi người tỏ ra khó hiểu thì hắn nói:

- Trà Du Long, sữa, thịt dê bò chính là Tây Tạng tứ bảo, nhưng có lẽ mọi người sẽ ăn không quen, nếu mọi người không thích thì có thể ăn thứ khác.

Một lát sau thì nhân viên trong quán đưa lên đặt trước mặt mỗi người một chén lớn, nước trà ở bên trong rất nồng đậm. Trang Duệ đã từng nghe nói trà bơ có giá trị dinh dưỡng cực kỳ phong phú, lúc này hắn nâng ly lên làm một ngụm, chợt cảm thấy thật sự ấm áp. Đợi đến khi ly trà được rót vào trong bụng, hắn đột nhiên không còn chút phản ứng với độ cao, giống như đang ở thành phố vậy.

Lúc này món ăn cũng được đưa lên, thịt dê, lưỡi bò, bao tử bò, còn có món thịt nướng sữa, thịt hong gió...Tất cả được xếp đầy một bàn, lúc này thì ai cũng thật sự cảm thấy đói, cũng không quan tâm quá nhiều mà nhanh chóng lấp đầy bao tử, tất nhiên các món ăn là rất ngon, đặc biệt là Chu Thụy, hắn ăn uống rất say sưa. Sau khi dùng cơm xong thì hơn một giờ, bọn họ cảm thấy trời tối nên dừng chân ở huyện Bát Túc thì hơn.

Trước khi đi Chu Thụy có mua hai con dê con đã được lột ra, sau đó dùng vải dầu gói kỹ và cất vào phía sau xe việt dã. Sau khi từ MangKang đi ra thì đã cao hơn mực nước biển hơn bốn ngàn mét, chuyến lữ trình vẫn có thể được chiêm ngưỡng khung cảnh đẹp hai bên cửa sổ, nhưng Trang Duệ vãn cảm thấy mình khá thoải mái, giống như cảnh sắc tươi mới và yên bình có thể gột rửa tất cả bụi bẩn trong lòng.

Khi đến huyện Bát Túc thì đã là gần mười hai giờ khuya, đám người mới tới Tây Tạng đều cảm thấy mệt mỏi rã rời khó thể nào chịu nổi. Tuy hai chiếc xe có bộ giảm xóc cực tốt nhưng những cơ thể người ngồi bên trong cũng cảm thấy rã rời. Giống như vì hoàn cảnh và hành trình mệt mỏi, sau khi Chu Thụy đặt phòng nhà khách, ai cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, mọi người bị Chu Thụy đánh thức, hôm nay bọn họ cần phải tiếp tục chạy đi, cần phải qua hai ngày nữa mới có thể đến nơi. Trên đường đi bọn họ sẽ phải ngủ lại một đêm, nếu may mắn có thể gặp được dân chăn nuôi trên thảo nguyên, đồng thời đi trên thảo nguyên cũng cần đi sớm một chút, cố gắng tìm ra dân chăn nuôi trước khi trời tối để xin ngủ lại, nếu không thì chỉ có thể ngủ trên xe mà thôi.

Trang Duệ lúc này đã biết được tâm tư quấy rầy của Bách Mộng Dao, vì vậy mà hắn dứt khoát muốn đổi chỗ cho Bách Mộng An một thời gian, tất nhiên Bách Mộng An sẽ không từ chối.

- Trước kia ở khu vực này có một bộ lạc khá lớn, bây giờ có lẽ đã dời chỗ, vì vậy mà buổi tối chúng ta cần phải cẩn thận, cần phải thay phiên nhau canh gác.

Chu Thụy dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, dự đoán ban đầu của hắn chính là ngủ lại một đêm trong gia đình dân du mục, nhưng xem xét tình huống trước mắt thì rất có thể sẽ ngủ lại ngoài thảo nguyên. Cũng không biết con đường đất đã lâu không có người đi, bây giờ có còn nguyên vẹn hay cỏ đã lấp đầy rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play