Dựa theo lệ cũ, các nơi khai quật hoặc thu được cổ vật do buôn lậu, đều được trưng bày trong bảo tàng quốc gia, dùng để câu khách tham quan tới thăm, nếu như những cổ vật này ở Bắc Kinh còn dễ nói, nếu như ở tỉnh ngoài, Trang Duệ không muốn bận rộn mà không được gì.
- Tiểu... Tiểu Trang, thời gian quá gấp gáp a? Ngày mai phải chuẩn bị xong tiền bạc, căn bản là không kịp!
Sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, Tương Hạo giật mình há hốc mồm, nói đùa gì vậy, một ngày phải chuẩn bị nhiều tiền như thế, hắn không có cái quyền hạn này a.
Tuy vụ án này bộ công an trực tiếp đốc thúc, nhưng vấn đề thủ tục, với hiệu suất làm việc của các vị lão giá ngồi ở bộ công an, đừng nói một ngày, một tuần có thể phê duyệt xong đã là không tệ rồi.
- Tương tổ trưởng, chuyện này tôi không còn cách nào, tôi chỉ phối hợp hành động với cảnh sát, còn muốn tôi tự bỏ tiền ra mua đồ cho quốc gia sao?
Trang Duệ thiếu chút nữa bật thốt ra câu: dù tôi là địa chủ giàu có thì cũng không dư gạo nuôi quốc gia, nhưng ý tứ trong lời của hắn rất rõ ràng, muốn cho ngựa chạy, không cho ngựa ăn cỏ, các ngươi đừng có mơ.
- Anh... Anh...
Tương tổ trưởng bị Trang Duệ nói nghẹn lời.
- Đúng rồi, Tương tổ trưởng, tôi đã gặp Dư Chấn Bình, nhìn bộ dáng của hắn, cũng không giống như biết chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, cái này các vị có thể làm giả.
Trang Duệ rất hảo tâm nhắc nhở cho Tương Ngô.
Từ những tư liệu được cảnh sát cung cấp, gia tộc họ Dư ở Hà Nam, trước kia là giai cấp địa chủ, sau đó tự động chuyển hóa thành nông dân, cho hắn bốn cuốn chi phiếu, hắn cũng không biết đi đâu để hỏi.
Mà chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ cũng không phải dùng tiếng phổ thông để viết a.
- Được rồi, ngày mai tôi liên lạc với anh.
Tương Ngô buồn bực cúp điện thoại, sau khi lục tìm trong đống tài liệu, liền lấy điện thoại ra gọi đi.
- Vợ đã về rồi, hắc, cái bụng của chị dâu, đến đây, cho em sờ nào.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trang Duệ đi vào trong nhà, lúc này thấy Tần Huyên Băng và Từ Tình đang đi vào trong nhà, cái bụng của Từ đại minh tinh đã to lên, đi đứng cũng cố hết sức, Trang Duệ không hiểu nổi, làm cách nào mà nàng có nhiều tinh lực đến mức, có thể đưa Tần Huyên Băng đi thử áo cưới?
- Đi đi, đi qua một bên, vợ anh mà chú cũng muốn sờ loạn sao? Coi chừng anh đánh đấy.
Âu Dương Quân từ phía sau Từ Tình chui ra, dùng tay ngăn cản cái bàn tay của Trang Duệ, sau khi ngăn cản tay của Trang Duệ, hắn nói ra:
- Muốn sờ là để anh sờ, đợi đến lúc vợ chú mang thai, chú mới có đãi ngộ này a.
Tần Huyên Băng bị lời nói của Âu Dương Quân làm đỏ mặt, rất không có ý tứ liếc nhìn Trang Duệ, sợ lão công của mình thật xấu, đang ở trước mặt mình, lại dám đi sờ nữ nhân khác?
- Chết đi!
Từ Tình nhìn chồng mình giống như nhìn thần giữ của, không khỏi dở khóc dở cười, cộng thêm vừa đi ra ngoài cả buổi, tinh thần có chút không tốt, được Âu Dương Quân dìu đi, tiến vào trong phòng.
Trang Duệ đem miệng để gần lỗ tai của Tần Huyên Băng, nhỏ giọng nói ra:
- Hắc hắc, vợ nè, chúng ta cũng nên trở về sinh con đi!
- Em biết ngay mà!
Tần Huyên Băng dậm chân một cái, nhưng lại nói ra: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ở trong phòng chỉ có điều hòa, em muốn hít thở không khí trong lành, chúng ta ngồi ở đây đi.
Bên cạnh hồ nước là một cây hòe sum xê cành lá, dưới tán cây có một cái ghế dựa, ngồi ở dưới không cảm thấy nóng, lại được nghe tiếng ve kêu từ chung quanh, làm lộ ra một phong vị khác.
- Trang Duệ, hôm nay chị Từ Tình dẫn em đi thử áo cưới, rất xinh đẹp nha.
- Trong lòng anh, em lúc nào cũng xinh đẹp nhất cả.
Trang Duệ hiếm khi nói ra những lời như thế này.
- Anh nha, không dẫn em đi thử áo cưới, ngày mai chụp ảnh còn phải bảo người ta mang quần áo tới, như vậy quá phiền phức.
Tần Huyên Băng bất mãn dựa vào ngực Trang Duệ.
- Ngày mai...
- A!
Trang Duệ tự đập vào ót của mình bị đập một cái.
Bởi vì hắn nghĩ tới, ngày mai mình phải đợi điện thoại của Dư Chấn Bình, Tương Ngô bảo mình trong hai ngày nay đợi lệnh, không thể chạy loạn, tại sao mình lại quên mất chuyện này?
Tần Huyên Băng bắt lấy Trang Duệ còn muốn cho đầu ăn vài phát đập, hỏi:
- Thế nào? Trang Duệ?
- Huyên Băng, thực xin lỗi, hai ngày này không đi Hải Nam, bên nhà bảo tàng có việc gấp, anh muốn mua một đám cổ vật, đang thương lượng với người ta.
Trang Duệ hối hận lắc đầu, đều tự trách mình vì bốn trăm món đồ đồng của Dư Chấn Bình làm hôn mê, lại quên mất chuyện phải đi Hải Nam với Tần Huyên Băng.
Tần Huyên Băng biết rõ trong thời gian này Trang Duệ bận rộn tối mắt tối mũi, nói ra:
- Không có gì, công việc quan trọng hơn, lại nói khí trời lúc này rất nóng a, em cũng không muốn đi ra ngoài chịu giày vò, nhưng việc này phải báo cho bên chụp ảnh, bọn họ đã mua vé máy bay rồi.
- Ai! Việc này đều tại anh, Huyên Băng, em yên tâm, anh nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ cực kỳ long trọng mà.
Trong lòng Trang Duệ cảm thấy áy náy, nữ nhân đối với hôn lễ của mình, đều có một khát vọng mãnh liệt, Tần Huyên Băng đã chờ mong thật lâu, không ngờ lần này để cho nàng phải chờ đợi tiếp.
- Không nên nói vậy, hôn lễ nên tổ chức vô cùng đơn giản, chỉ mời người trong nhà là được rồi, muộn mấy ngày cũng không sao, không cần phải xin lỗi, đi thôi, em trở về phòng gọi điện thoại.
Tần Huyên Băng còn rộng rãi hơn so với tưởng tượng của Trang Duệ, trái lại còn an ủi Trang Duệ mấy câu.
Thời gian trước hai người đã đi làm giấy hôn thú, trên pháp luật mà nói, đã là vợ chồng, tính tình của Tần Huyên Băng rất bình đạm, đối với hôn lễ, cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Nhưng việc này vào tối nay bị Âu Dương Uyển biết được, đã trách mắng Trang Duệ một phen.
Cả buổi cơm tối, đã biến thành buổi công khai vạch tội của Trang Duệ ngay cả tiểu Niếp Niếp cũng làm mặt quỷ với Trang Duệ, làm cho Trang Duệ khổ không thể tả.
Tám giờ sáng hôm sau, bởi vì áy náy cho nên Trang Duệ chiến đấu với Tần Huyên Băng đến nửa đêm, thời điểm đang ngủ say, bị điện thoại đánh thức.
- Vấn đề của chúng ta đã được giải quyết, nhưng về phần năm mươi vạn đô la, anh xem, có nên nghĩ biện pháp hay không?
Chuyện này Tương Ngô không cách nào giải quyết , khó khăn lắm mới gom góp đủ năm mươi vạn nhân dân tệ, lại phải thức cả đêm để làm chi phiếu giả, khó khăn lắm mới làm xong mấy cuốn chi phiếu.
Nhưng về phần đô la Mỹ, hắn suy nghĩ thật lâu mà không biện pháp nào, quyết định mượn đô la của Trang Duệ a.