Mà bản thân Hầu tử cũng biết được công tác ở bảo tàng, cũng không có tự tại. Trang Duệ cũng bồi dưỡng hắn, đưa cho hắn học những vài quyển sách, hơn nửa còn bảo Cát sư phụ mang Hầu tử theo hắn học hỏi.

- Trang ca, tôi có thể làm xướng ngôn viên, cũng thể trông chừng các em gái xinh đẹp nha...

Hầu tử cười hắc hắc trong điện thoại, nói tiếp:

- À, thiếu chút nữa quên chuyện cần làm, Trang ca, cái tên họ Nhâm gọi điện tới, nói trên tay có vài món muốn bán, tôi không thể làm chủ được, cho nên bảo hắn chờ để tôi hỏi ý của anh, anh xem nên làm thế nào?

- Họ Nhâm? Sao ta không nhớ quen ai họ Nhâm nhỉ...

Trang Duệ nghe vậy liền sửng sờ, trừ hai nhân vật Nhâm Ngã Hành và Nhâm Doanh Doanh trong Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim tiên sinh ra, hắn còn chưa từng nghe qua ai có họ Nhâm cả.

- Ha ha, Trang ca, là tên tiểu tửu vài tháng trước bán Thanh Đồng Tước cho anh đấy, chính là tiểu tử này. nguồn TruyenFull.vn

Hầu tử mở miệng nhắc nhở Trang Duệ một câu, đừng nói là Trang Duệ, sau khi hầu tử nhận được điện thoại của "Nhâm lão bản" cũng thế, đều là sững sờ, sau đó mới nhớ lại.

-Là hắn?

Trang Duệ run lên, vấn đề này đã trôi qua vài tháng nay, Dư Chấn Bình đã như cá vào biển rộng, không còn chút tin tức nào, hiện tại tổ chuyên án đã bất lực, không ngờ lúc này Dư Chấn Bình lại xuất hiện.

Trang Duệ suy nghĩ một lúc, nói ra:

- Hầu tử, ngươi nghe cho rõ, nếu "Nhâm lão bản" lại gọi điện tới, ngươi phải gọi điện báo cho ta biết, bảo hắn liên hệ với ta, nói cho hắn biết, chỉ cần là có đồ ta cần, thì tiền không phải là vấn đề.

Hầu tử trong điện thoại gật đầu lia lịa, nói ra:

- Trang ca, tôi hiểu rồi, tiểu tử không có nghĩa khí, vay tiền xong thì không phóng rắm một cái, ngài nên cẩn thận một chút.

- Cút sang một bên, ta mà cần ngươi dạy.

Trang Duệ cười mắng một câu, cúp điện thoại xong liền tìm kiếm số điện thoại trong danh bạ, sau đó gọi đi.

- Tương tổ trưởng sao? Ngài khỏe chứ, tôi là Trang Duệ, có tin tức của Dư Chấn Bình, hắn có điện thoại cho nhân viên của tôi, có khả năng là một lát nữa sẽ điện thoại cho tôi, ngài có gì nhắn lại hay không?

Miêu Phỉ Phỉ vào một tháng trước, đã rời khỏi tổ chuyên án, mà số điện thoại hắn gọi tới là người mới được điều tới tổ chuyên án, tên là Tương Ngô, hắn là tổ trưởng tổ chuyên án hiện giờ.

- Cái gì? Đang...

Trong điện thoại truyền ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó Trang Duệ nghe được âm thanh vỡ nát của thủy tinh, hẳn là nghe được tin này hắn đang kinh hoàng.

- Tiểu Trang, anh nói thật? Người nọ chính là Dư Chấn Bình?

Giọng nói của Tương Ngô có chút gấp gáp, hắn vốn đã đối với việc Dư Chấn Bình sẽ xuất hiện lại, mất đi hi vọng, hơn nữa trong thời gian này trên bộ rất không hài lòng với tổ chuyên án, Tương tổ trưởng chịu áp lực rất lớn, hắn không ngờ lại nhận được tin tức của Dư Chấn Bình, làm cho Tương Ngô vui mừng không dứt.

- Là hắn, chắc có lẽ không sai, Tương tổ trưởng, có gì cần nói không? Đừng để tôi lại phạm sai lầm.

Chuyện lần trước hắn cho Dư Chấn Bình hai ngàn, đã làm cho tổ chuyên án bất mãn, nếu không phải bối cảnh của Trang Duệ thâm hậu, chỉ sợ đã sớm bị cục cảnh sát mời đến uống trà.

Nếu lúc này Trang Duệ chỉ vào mũi Tương Ngô mà mắng chửi, cam đoan Tương Ngô sẽ tươi cười mà nghe hắn chửi.

Tương Ngô suy nghĩ một chút, nói ra:

- Thế này nhé, tiểu Trang, nếu như Dư Chấn Bình gọi điện thoại cho anh, anh không nên hỏi hắn ở nơi nào, chỉ nói là muốn một ít trọng khí, giá cao cũng được, đừng nói gì nhiều lời.

Tương Ngô biết rõ Dư Chấn Bình nhát gan đa nghi, nếu bảo Trang Duệ nói nhiều, có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ.

- Tôi biết rồi, không có gì thì tôi cúp máy đây, không chừng hắn đang gọi điện cho tôi đấy.

Đầu dây bên kia, Tương Ngô nghe thấy Trang Duệ muốn cúp máy, vội vàng nói ra:

- Đợi một chút, tiểu Trang, cái điện thoại này của anh, hiện giờ chúng tôi muốn tạm thời giám sát, muốn tra ra số điện thoại của đối phương gọi tới là từ nơi nào, hi vọng anh có thể hiểu cho.

Nếu là điện thoại của người bình thường, Tương Ngô sẽ không cần nói cho Trang Duệ nghe, dù thân phận của Trang Duệ rất bình thường, nhưng hắn lại là thân thích của lãnh đạo quốc gia, cũng không phải một trưởng phòng như hắn có quyền lợi giám sát và điều khiển phương tiện thông tin của đối phương.

- Không sao, Tương tổ trưởng cứ làm theo quy định đi.

Trang Duệ cũng đáp ứng, số điện thoại này của hắn, cho tổ chuyên án sử dụng cũng không sao, bởi vì số này rất ít người biết, cho nên cả hai không xung đột với nhau.

- Trang Duệ, có chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?

Nhìn thấy Trang Duệ cúp điện thoại, Hoàng Phủ Vân đi tới.

- Không có việc gì, được rồi, hôm nay tới đây thôi, Hoàng Phủ ca, em về trước đây.

Trang Duệ còn chưa dứt lời, thì điện thoại trong túi quần lại vang lên, nhìn thấy số máy lạ lẫm, Trang Duệ vội vàng đi ra ngoài.

- Alo? Là ai?

Trang Duệ đề thấp giọng nói.

- Trang lão bản, tôi họ Nhâm, chúng ta đã gặp nhau, lần trước còn phải cảm ơn ngài cho vay tiền a.

Giọng của Dư Chấn Bình rất thô, nhưng người nào nghe một lần thì rất khó quên, bởi vì giọng nói này hoàn toàn trái ngược với dáng người của hắn.

Trang Duệ pha trò, nói ra:

- Nhâm lão bản, ngài khỏe chứ, vừa rồi Hầu tử có điện thoại cho tôi, chút việc nhỏ này không cần nói, chúng ta ai cũng không thiếu chút tiền đó, giang hồ cấp cứu, không coi vào đâu.

Nhưng Dư Chấn Bình nghe được lời này của Trang Duệ, thiếu chút nữa đã nhảy lên vì "Món tiền nhỏ" này.

Nếu hắn không dựa vào số tiền hai ngàn này, trong thời gian hai tháng hắn có rượu và củ lạc, số tiền trước kia đủ cho hắn sống được nửa năm.

Sau khi trở về Trịnh Châu, trong lòng Dư Chấn Bình có chút không an ổn, xuất phát từ mục đích an toàn, Dư Chấn Bình cầm hai ngàn đó, lại ẩn núp tiếp, cũng không nóng lòng liên hệ tiếp tục bán cổ vật.

Nhưng lần này Dư Chấn Bình thuận lợi bán được hai món Thanh Đồng Tước, tuy bị lão già hại nước hại dân kia trộm đi, nhưng Dư Chấn Bình có cảm giác, lần đi Bắc Kinh bán đồ này, đã cho hắn một lựa chọn.

Trong tay hắn còn một hai ngàn món cổ vật, lực lương Dư Chấn Bình đủ nhiều, cho nên cuộc sống không cần tiết kiệm như trước, hai ngàn dùng trong hai tháng, cũng xem như hắn tiết kiệm rồi.

Nhưng Dư Chấn Bình không biết, bởi vì việc hắn ít xuất hiện, đã làm cho những cảnh sát ở Bắc Kinh thiếu chút nữa bị thay thế, Tương tổ trưởng càng mắng thầm sau lưng Trang Duệ rất nhiều lần.

- Trang lão bản, trong thời gian này có nhiều việc quá, cũng không có liên hệ, đúng là không có ý tức, tôi về nhà tìm, kiếm được vài món đồ thời Thương Chu, ngài có hứng thú hay không?

Lời này chính là Dư Chấn Bình mở to mắt bịa ra, trong thời gian này, mỗi ngày hắn đều rãnh rỗi, ngay cả vài cuốn sách nói về cổ vật, cũng bị hắn xem đến nát nhừ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play