- Tiểu Duệ, việc này để anh suy nghĩ, hiện giờ còn nhiều việc ở nhà máy cơ khí, còn cần anh quyết định, để sau hãy nói vậy...
Triệu Quốc Đống nghĩ lại, nói tiếp:
- Niếp Niếp cũng đã tới tuổi đến trường, đến lúc đó cho nó đi theo mẹ để học ở Bắc Kinh, dù sao giáo dục nơi đây cũng tốt hơn ở Bành Thành.
- A, quá tốt, con đã ở Bành Thành cảm thấy buồn chán, chị Nha Nha, đến lúc đó em sẽ được học cùng trường với chị rồi!
Sau khi nghe được lời này của cha, Niếp Niếp cao hứng hô lên.
- Tiểu nha đầu không có lương tâm, cha và mẹ của ngươi đều yêu thương ngươi a!
Trang Mẫn nghe con gái nói vậy, tức giận dùng chiếc đũa gõ lên đầu Niếp Niếp, làm cho người ở bàn ăn đều cười lên.
- A! Mẹ, con nghe điện, mọi người ăn đi!
Đang lúc đùa giỡn, bỗng nhiên điện thoại của Trang Duệ vang lên, liếc mắt nhìn dãy số, Trang Duệ nhíu mày.
- Người một nhà ăn cơm, còn đi làm công việc làm gì!
Âu Dương Uyển bất mãn liếc nhìn con trai.
- Khục khục, lập tức xong ngay!
Trang Duệ cầm điện thoại đi ra khỏi nhà, cái điện thoại này hắn không dám không tiếp a, nếu như mình cúp, Trang Duệ dám cam đoan, không tới năm phút sau, nhất định Miêu cảnh quan sẽ giết tới tận nhà.
Vừa tiếp điện thoại, liền nghe được giọng nói chỉ trích của Miêu Phỉ Phỉ vang lên:
- Trang Duệ, buổi chiều Dư Chấn Bình gặp người của anh để làm gì?
- Có chuyện gì xảy ra?
Trang Duệ đang hồ đồ, hắn chỉ bảo Hầu tử cấp cho Dư Chấn Bình một ngàn, vốn đang định báo cho cảnh sát biết, nhưng vì bận rộn chuyện ở nhà bảo tàng, Trang Duệ cúp điện thoại với Hầu tử thì quên đi.
- Đến bây giờ Dư Chấn Bình không có trở về chỗ hắn thuê, anh nói nhanh một chút, buổi chiều hắn tìm Hầu tử để làm gì?
Âm thanh trong điện thoại đề cao hơn.
- Ai, tôi nói Miêu cảnh quan, chẳng phải cảnh sát các vị luôn ngó chừng hắn sao?
Thực duệ khó hiểu hỏi.
Trong điện thoại trầm mặc một hồi, có chút không tình nguyện nói ra:
- Đã mất dấu!
- Hắc, tôi nói Miêu cảnh quan, các vị có năng lực lớn như vậy, có thể bị hắn vứt bỏ mà mọi người không biết được sao?
Trang Duệ nghe vậy liền cười hả hê, bạn thân hỏi chuyện này, chính là cơ mật, các ngươi có bản lĩnh như vậy, cả tiền cũng có thể lấy, người còn sống có thể mất dấu sao?
Kỳ thật việc này cũng không thể trách cảnh sát, mục tiêu như Dư Chấn Bình quá nhỏ, hơn nữa thời điểm tử quán rượu đi ra ngoài, hắn cố ý lắc lư ở trường học một hồi, biết được đúng vào thời điểm buổi tối trường học tan trường, hắn chui vào trong dòng người, rất khó phân biệt và nhận ra. Text được lấy tại Truyện FULL
Tuy có tới bảy tám điều tra viên theo dõi Dư Chấn Bình, nhưng có mấy trăm học sinh đi ra, không cách nào tiếp cận mục tiêu, mà các điều tra viên đợi Dư Chấn Bình ở nơi hắn thuê, nhưng đợi vài tiếng đồng hồ không thấy hắn trở vè, lúc này mới xác định Dư Chấn Bình rất có thể đã rời khỏi Bắc Kinh.
Mất dấu mục tiêu, đối với Miêu Phỉ Phỉ, lúc này thừa nhận rất nhiều áp lực, lại bị Trang Duệ trào phúng, lập tức bộc phát, ngữ khí bất thiện nói ra:
- Trang Duệ tiên sinh, mời anh trả lời vấn đề của tôi, bằng không sẽ có người thu hồi luyện truyền của cảnh sát, chúng ta có lý do hoài nghi anh, vì bí mật mua bán cổ vật với Dư Chấn Bình, cố ý hỗ trợ đối phương đào thoát khỏi sự giám sát và điều khiên của cảnh sát...
- Tốt, quyền lực của cảnh sát các vị rất lớn, muốn thế nào thì thế đó đi.
Trang Duệ nghe xong lời này của Miêu Phỉ Phỉ, lời này nói này đã làm hắn lập tức nổi giận, đã không có bổn sự, còn trách ai bây giờ? Hắn cũng không muốn hầu hạ nữa, cho nên vừa nói xong, Trang Duệ đã cúp máy.
Lúc đi vào ăn cơm, điện thoại của Trang Duệ lại vang lên, vừa nhìn vẫn số thì thấy vẫn là Miêu Phỉ Phỉ, Trang Duệ cũng không nghe máy mà tắt đi, cho dù chức vị có lớn hơn nữa thì làm gì chứ, bạn thân một không trốn thuế, hai không trái pháp luật, ngươi có thể làm gì ta?
- Trang Duệ, tôi xin lỗi, cũng không phải có ý chất vấn anh, nhưng chuyện xảy ra buổi trưa, người hiềm nghi bị mất tích, chúng tôi phải biết rõ, hi vọng anh phối hợp một chút.
Chuông điện thoại không vang lên nữa, nhưng Trang Duệ nhận được một tin nhắn, Trang Duệ cũng có hiểu biết về Miêu Phỉ Phỉ, tin nhắn này lộ ra tin tức, ý nói Miêu Phỉ Phỉ đã biết lỗi!
- Miêu cảnh quan, buổi chiều Dư Chấn Bình gọi điện cho Hầu tử, nói hắn đã không còn đồng nào, muốn mượn ít tiền, tôi cảm thấy không có gì nên cho muộn một ít, có gì không hợp lý sao? Tôi chỉ bảo Hầu tử cho hắn mượn một ngàn, về phần hắn đi đâu, tôi thật không biết.
Trang Duệ nghĩ một lúc, cho nên điện thoại lại, đương nhiên, hắn không nói việc mình bảo cho mượn một ngàn, mà Hầu tử trực tiếp cho mượn hai ngàn.
- Chuyện trọng yếu như vậy, tại sao lúc đó anh không báo cho chúng tôi biết?
Miêu Phỉ Phỉ nghe thấy lời này của Trang Duệ, lập tức cuống lên, nếu như trên người Dư Chấn Bình có tiền, rất có thể sẽ tiếp tục ẩn núp, như vậy công tác của tổ chuyên án sẽ nhiều hơn đều muốn là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Ai, tôi nói Miêu cảnh quan, tôi cũng không phải cảnh sát, công việc bình thường nhiều như vậy, chút việc nhỏ này cũng quên, nói đi cũng phải nói lại, trên tay hắn có ít tiền, mua vé xe lửa cũng không còn lại bao nhiêu, tại sao cô phải sợ hắn không quay đầu lại tìm tôi?
Vừa rồi Trang Duệ không có trước sao, hắn cũng không biết cảnh sát sẽ bị mất mặt, cho nên lúc này dùng lý lẽ hùng hồn nói ra.
- Anh... Trang Duệ, tôi cho anh biết, nếu như Dư Chấn Bình liên hệ với anh, nhất định phải báo cho chúng tôi biết.
Miêu Phỉ Phỉ tức giận thở phì phò dập máy, lời của Trang Duệ dù có chút đạo lý, nhưng Dư Chấn Bình mất đi tung tích, chuyện này đã vượt khỏi sự khống chế của cảnh sát, sớm biết như vậy, còn không bằng bắt hắn từ sớm đi.
Tuy tất cả con đường ô tô và ga xe lửa đã bố trí theo dõi và bắt người, nhưng người tổ chuyên án cũng biết, năng lực phản theo dõi của người nọ rất mạnh, cho nên hi vọng bắt người rất mong manh.
Bọn họ đoán đúng vậy, lúc này Dư Chấn Bình, đang ngồi trong một khoang vận chuyển than đá trên xe lửa, đang gặm gà quay và uống rượu đế, mà lúc này mặt của hắn đen xì, cho dù bị người ta nhìn thấy cũng tưởng rằng là một đứa con nít lang thang.
Thời gian từng ngày qua đi, trừ lúc ban đầu, Miêu Phỉ Phỉ còn thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm Trang Duệ, hỏi Dư Chấn Bình có gọi điện tới hay không.
Nhưng đã nhiều tháng như vậy, tổ chuyên án đã gặp phải tình trạng sắp giải tán, Dư Chấn Bình như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy chút tăm hơi nào.