Vào lúc linh khí tiến vào trong mặt kính, Trang Duệ cảm giác được hình như cái gương đồng này sống lại, phía trên mặt kính vốn có hoa văn bị nghiền nát, nhưng trong mắt Trang Duệ đã phóng to lên vô hạn.
Trang Duệ phát hiện, từ trình độ sâu cạn của hoa văn, đều có những điểm khác biệt nhỏ, có lẽ chính những điểm khác biệt này, mới khiến ngọn đèn này phản xạ xuống, xuất hiện hình ảnh của Quan Thế Âm Bồ Tát, tuy chưa từng nói qua chuyện này, nhưng Trang Duệ cảm giác được, có lẽ bản thân của mình đã phát hiện một bảo bối tuyệt thế.
Gương đồng là đồ dùng thời cổ đại, vào thời kỳ cổ đại, mọi người dùng nước soi mặt, sau khi phát minh ra đồ đồng, đều dùng chậu đồng chứa nước để phản chiếu hình ảnh.
Tại Thượng Thư, Quốc Ngữ, Thôn Trang Tử đều nói được sáng tạo ra vào thời kỳ Tiên Tần, cổ nhân đề cập trong Giám Vu Thủy, mà ý nghĩ cổ ngữ từ Giám chính là Bồn, chính là chỉ chậu đồng chứa nước, chính là tấm gương sớm nhất.
Sau khi kỹ thuật luyện kim xuất hiện, bắt đầu từ thời đại Ân Thương, đã có thể sử dụng đồng và chì để chế tạo ra tấm gương thô sơ, chế tác gương đồng thành hình vuông, mặt sau của chúng đều có khắc chữ hoặc vẽ đồ án, khi dùng tay cầm lên, sẽ phản chiếu ánh sáng về phía đối diện, có thể nhìn rõ gương mặt.
Gương đồng thời Thương, Tây Chu và Xuân Thu, các nhà khảo cổ Trung Quốc nhiều lần phát hiện gương đồng lẻ tẻ, tới thời Chiến Quốc mới thịnh hành hơn, số lượng tăng nhiều.
Đến thời đại nhà Hán, bởi vì nhu cầu sinh hoạt hàng ngày tăng lên, đến thời kỳ Tây Hán thì càng phồn vinh, kỹ thuật chế tác gương đồng tăng vọt, công nghệ chế tác gương đồng tăng lên, tính chất tốt hơn, ở mặt sau khắc chữ và đồ án phong phú đa dạng hơn, đến thời kỳ nhà Đường, Tống thì phát triển tới cao điểm.
Kỹ thuật phát triển cho tới thời kỳ Minh, Thanh, đến thời đại thủy tinh sinh ra, gương đồng từ từ biến mất khỏi sân khấu lịch sử.
Thời điểm cổ đại, gương đồng là đồ vật có quan hệ mật thiết với sinh hoạt hằng ngày của mọi người, là dụng cụ không thể thiếu trong sinh hoạt, đồng thời là mặt hàng mỹ nghệ, hiện tại có một ít gương đồng cất chứa trong các bảo tàng, đều chế tác tốt, hình thái xinh đẹp, đồ vân hoa lệ, chữ khắc và đồ vật trên đó rất phong phú, chính là di sản văn hóa cổ đại trân quý.
Thời kỳ Xuân Thu chiến quốc của Trung Quốc cổ đại, gương đồng một mực phát triển cùng với thời đại, gương đồng vào thời kỳ cổ đại này giống như một đứa trẻ con, bước vào giai đoạn quá độ và thành thục, do đó cách chế tạo gương đồng, đã di chuyển từ bắc xuống nam, đây là thời kỳ trọng yếu nhất.
Thời kỳ Xuân Thu chiến quốc lấy cơ sở là ba đời: Hạ Thương, Chu, đó là giai đoạn phát triển tăng mạnh, dù là công nghệ chế tác gương đồng, hay là số lượng, đều vượt qua trước kia rất nhiều.
Tới Tần Hán, số lượng gương đồng được khai quật tăng nhiều, sử dụng phổ biến, số lượng gương đồng thời nhà Hán không chỉ tăng nhiều, hơn nữa hình thức chế tác, nghệ thuật biểu hiện, thủ pháp làm ra cũng phát triển rất lớn.
Về phần gương đồng nhà Tùy Đường, đều đã phát triển hơn so với trước kia, cũng có nhiều hợp kim luyện chung với đồng tạo ra gương đồng hơn, mà tính chất trong gương đồng cũng lộ ra ánh sáng bạc, đã đẹp hơn so với trước kia.
Đến thời Tống Kim Nguyên, công nghệ chế tác gương đồng không có gì đột phá, phần lớn đều chỉ là thời nhà Đường kéo dài mà thôi, cũng chỉ nhiều ra một ít câu chuyện lịch sử liên quan tới gương đồng mà thôi.
Mấy năm gần đây, số lượng người cất chứa gương đồng tăng lên, giá cả cũng tăng theo từng năm, chỉ cần một cái gương đồng có phẩm chất không tệ, bán ra trên trăm vạn là chuyện bình thường, mà có một ít tấm gương có truyền thừa, càng có giá trên ngàn vạn.
Nếu như ai có thể đem hai nửa vỡ nát của tấm gương hợp lại thành một cái gương đồng nguyên vẹn, chỉ sợ sẽ biên tạo một câu chuyện liên quan tới nó, giá trị của nó không thể đo lường.
Dựa theo lịch sử phát triển của gương đồng, Trang Duệ cơ hồ có thể kết luận, cái gương đồng này tuyệt đối là thuộc thời đại Tùy Đường, nguyên nhân rất đơn giản, Phật giáo truyền lưu vào Trung Quốc sau thời kỳ Hán mạt, hơn nữa vào thời Tùy Đường đã phát triển tới đỉnh cao.
Có thể đem hình ảnh Quan Thế Âm Bồ Tát Phật, lại tốn sức và tâm cơ ẩn chứa vào trong gương đồng, chỉ sợ trừ thời kỳ Phật giáo phát triển mạnh ở thời Tùy Đường ra, không có người nào hao tốn tâm trí lớn như vậy cả.
Nhưng Trang Duệ không biết vì sao cái gương đồng trân quý như vậy, tại sao lại lưu lạc ra nước ngoài? Hơn nữa còn lưu lạc từng ấy năm, không có người phát hiện ra bí ẩn trong đó.
- Chạy ra nước ngoài đào được bảo bối của quốc gia mình...
Trang Duệ cười cười tự giễu, tuy từ cách bảo tồn của nó, nên bảo tồn nó ở trong nước, lưu ở nước ngoài khó có thể bảo tồn tốt được, bởi vì khoảng thời gian náo động mười năm ở trong nước, có không biết bao nhiêu bảo vật bị hóa thành tro tàn a.
Nhưng từ trên khía cạnh tâm lý, Trang Duệ tình nguyện cất chứa trong viện bảo tàng ở nước ngoài bị đốt thành tro tàn, cũng không muốn đi ra nước ngoài nhìn thấy con đường phát triển của quốc gia mình, bởi vì đó là một loại trào phúng, nhắc tới câu chuyện sỉ nhục trăm năm trước kia.
- Khối sắt này, giá bao nhiêu tiền?
Trang Duệ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, cầm gương đồng và dùng vẻ mặt dương dương tự đắc đi về phía Lenno, hắn đang khi dễ Lenno, cho rằng hắn không hiểu đồ chơi này, cố ý đem gương đồng nói thành một miếng sắt
- Ah, không, vị tiên sinh này, đây là gương đông của quý quốc a, ở quốc gia chúng ta, dù là kim loại chế tác ra gương đồng như vậy, giá cả thập phần quý, tuyệt đối không phải miếng sắt.
Trang Duệ không nghĩ tới Lenno cũng hiểu biết nhiêu như vậy, nhưng nghe lời nói của hắn, hiểu biết cũng không nhiều, lập tức nói ra:
- Cho dù mặt gương còn tốt, nhưng ngài có thể từ trong đó chiếu ra bản thân của mình sao?
Trang Duệ nói lời này làm cho Lenno nghẹn lời, tuy mặt gương đồng còn bóng loáng, nhưng do nguyên nhân ô xi hóa, mặt kính đã trở nên mơ hồ, tối đa chỉ có thể chiếu ra bóng người, so với những tấm gương đồng được chế tác từ thế kỷ mười bảy mười tám ở nước ngoài, đúng là khác nhau quá lớn.
Nói trung thực, định nghĩa nghệ thuật của người nước ngoài, trừ thi họa ra, rất chú ý tới giá trị thực dụng, mà tấm gương này hoan gỉ loan lổ, mặt kính mơ hồ không rõ, không có chút giá trị nghệ thuật hay giá trị thưởng thức nào, cả hai thứ này đều không có, đã làm cho nó mất giá, Lenno thật sự không thể tìm ra lời nào để phản bác cả.
- Lenno tiên sinh, nếu như ngài đem nó biến thành bảo bối, vậy thì ngài cứ giữ lại đi.
Trang Duệ nhìn Lenno đứng đó, sắc mặt do dự, cầm gương đồng trên tay ném xuống bàn, đương nhiên, không phải mặt kính hướng lên, bởi vì Trang Duệ sợ phá hư đồ hình Quan Thế Âm Bồ Tát.
- Hai ngàn Euro, nếu như ngài có thể mua nó, ta sẽ bán cho ngài.
Lenno khẽ cắn môi, nói ra giá cao nhất trong lòng của hắn.
- Hai ngàn Euro?
Trang Duệ nhíu mày, hai ngàn Euro tương đương với hai vạn nhân dân tệ, không nói chuyện huyền ảo trong tấm gương, chỉ nói tới phẩm chất trong tấm gương, có chút trân quý.
- Như vậy đi, nếu ngài có thể nói cho ta biết lai lịch của tấm gương này, cái giá hai ngàn Euro, ta nghĩ ta có thể tiếp nhận.
Trang Duệ hỏi lời này, chính là muốn biết xuất xứ của gương đồng, xem có thể hay không từ đó đoán được xuất xứ của tấm gương này.
Bởi vì tấm gương đồng này quá quý hiếm, có thể quan sát bằng mắt thường không thể nhìn ra trong tấm gương lại có đồ hình của Quan Thế Âm Bồ Tát, đây tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Lenno nghe Trang Duệ nói thế, lắc đầu, nói ra:
- Thực xin lỗi, tiên sinh, vật này do tổ phụ ta cất chứa, vẫn luôn để ở nơi này, nhưng ta cũng nghe nói qua, tảng đá kia và gương đồng đều được lấy cùng một chỗ.
Trang Duệ nghe xong liền thất vọng, dựa theo thuyết pháp của Lenno, tấm gương này vô cùng có khả năng đến từ bọn cường đạo năm đó, cướp được ở trong chùa miếu ở Trung Quốc, bởi vì hòa thượng mới dùng tấm gương này, nói không chừng đồ chơi này được một vị hòa thượng giỏi tay nghề trong chùa chế tác.
Nhưng vì đầu tượng phật bị tàn phá quá nghiêm trọng, Trang Duệ không thể tìm ra dấu vết của nó, hơn nữa chùa miếu ở Trung Quốc nhiều như vậy, hắn cũng không có thể lực để đi thẩm tra từng ngôi chùa miếu được.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trang Duệ lấy trong tay hai ngàn Euro, đưa cho Lenno, sau đó cẩn thận bọc tấm gương vào một cái bọc, hơn nữa còn gói kỹ tấm gương bằng mấy lớp khăn tay, sợ mặt kính bị hư hao.
Sau khi giao dịch xong, Lenno cũng được biết tên của Trang Duệ, thấy Trang Duệ không ngừng đánh giá cái đầu pho tượng phật kia, mở miệng nói ra:
- Trang tiên sinh, chẳng lẽ ngươi muốn nó sao?
- Ah, không, ta không có hứng thú với thứ này, nhưng ta phải chụp mấy tấm hình? Có lẽ ta có thể giới thiệu nó cho bằng hữu ưa thích nó.
Linh khí trong pho tượng phật rất mỏng, cộng thêm ở bên ngoài không nhìn ra mánh khóe gì, cũng chẳng khác gì một cục đá vô dụng cả, Trang Duệ nhìn nó còn cảm thấy chướng mắt.
- Lenno tiên sinh, xin hỏi ngài có các tác phẩm nghệ thuật như tranh không?
Đi cả buổi, thu được bảo vật của quốc gia mình, trong nội tâm Trang Duệ không cam lòng.
- Bức tranh?
Lenno bị Trang Duệ hỏi làm sửng sờ, trong tác phẩm nghệ thuật ở nước ngoài, trừ các đại sư điêu khắc, còn có thể cất chứa các tác phẩm nghệ thuật có giá trị, mới có các bức tranh.
- Trang tiên sinh, ta ở đây ta chỉ có một ít hàng mỹ nghệ cận đại, tranh phục chế thì có, không biết ngài có hứng thú hay không, đương nhiên, đó là những bức tranh do danh họa phục chế, rất đáng để cất chứa.
Lenno nhìn thấy Trang Duệ đã mua một đồ vật, cho nên nói chuyện cũng thành thật, đúng là hắn có một bức như vậy, là tác phẩm của một danh họa, nhưng cũng không phải rất nổi danh.
Không nói tới những thứ như văn hóa thời phục hưng, Donat, Picasso, Da Vinci, Rafael, hay những họa sĩ nổi tiếng thời cận đại như Vincent, William, Van Gogh, Paul 7 Cézanne, chỉ cần một tác phẩm của bọn họ, đều có giá ngoài mấy ngàn vạn.
Nếu như Lenno có tác phẩm của bọn họ, hắn cần phải thức khuya dậy sớm để mở cửa tiệm sao? Chỉ cần hắn mang tác phẩm đi bán là có thể sốn an nhàn cả đời rồi a.
- Họa sĩ hiện đại?
Trang Duệ nghe xong lắc đầu, tuy trên thị trường tranh quốc tế, có rất nhiều người đang cất giữ những bức tranh của họa sĩ có tiềm lực, chờ thêm ba năm năm cũng có khả năng tăng cao, nhưng Trang Duệ không có kiên nhẫn, hiện tại hắn cũng không phải vì tiền mà cất giữ.
Lần này hắn ra nước ngoài chính là vì đào bảo, cũng không phải hắn muốn triển lãm tranh, mà là bồi dưỡng người mới.
Sau khi không nhận hảo ý của Lenno, Trang Duệ bắt đầu đi dạo trong tầng hầm, nhưng những vật còn lại, dù có một ít thứ có ẩn chứa linh khí, nhưng chênh lệch với nhau không lớn, cũng không phải là do linh khí mỏng manh, mà là Trang Duệ không để vào mắt.
Sau khi đi hết gian phòng, Trang Duệ nhìn lên trần gian phòng, hướng Lenno hỏi:
- Lenno, một gian phòng còn lại dùng để làm gì?
Tuy hôm nay đào được một cái gương đồng thời Tùy Đường, nhưng Trang Duệ vẫn không cam lòng, bởi vì thứ đồ chơi này là vật của quốc gia mình a, mà Trang Duệ lần này đi đào bảo, hắn muốn đào ra mấy tác phẩm nghệ thuật nước ngoài a.
- Ah, trong lúc này đều là di vật của tổ phụ, quên giới thiệu cho ngài, tổ phụ của ta là một họa sĩ đáng kính a, tuy ngài không có tên tuổi gì, nhưng họa tác của ngài, ta và cha đều lưu lại, những đồ vật trong đó không bán.
Tuy Lenno đã nói là không bán, nhưng vẫn dùng chìa khóa mở cửa, sau khi đẩy cửa ra, Trang Duệ có thể từ ngọn đèn bên ngoài chiếu vào, đây là một căn phòng nhỏ, đặt bốn cái hòm sắt.
- Tuy năm đó tổ phụ của ta có quen biết với Picasso, nhưng ngài lại không nổi danh như tiên sinh Pablo, nhưng hắn không thưởng thức tác phẩm của ngài.
Thời điểm Lenno nới tới Picasso, có một chút oán niệm, bởi vì quan hệ giữa tổ phụ hắn năm đó với Picasso không tệ, thường xuyên là thượng khách của Pablo, nhưng Lenno phiền muộn là, Picasso cả đời vẽ tranh vô số, nhưng tổ phụ của mình lại không cất giữ một bức nào a.
- Picasso?
Trang Duệ nghe vậy liền cả kinh, đây chính là nghệ thuật gia nổi danh đương đại cửa phương Tây, cũng là người có ảnh hưởng tới nghệ thuật nhất, tác phẩm của hắn, chiếm được vị trí bất hủ trên thị trường nghệ thuật quốc tế.
Tên đầy đủ của Picasso rất dài, phiên âm và dịch ra tới bảy mươi lăm chữ Hán, thời điểm Trang Duệ nghe thế, rất là hoài nghi Picasso có nhớ kỹ tên của mình hay không? Nhưng vì người đời để dễ gọi, đều dùng Picasso.
Picasso có rất nhiều tác phẩm, theo công tác thống kê, tác phẩm của hắn tổng cộng gần 37000 kiện, kể cả: bức tranh là 1885 bức, phác hoạ 7089 bức, tranh khắc bản 20000 bức, bản in phẳng họa 6121 bức.
Picasso cả đời huy hoàng, hắn từ trước tới nay, là họa sĩ đầu tiên khi còn sống nhìn thấy tác phẩm của mình được cất giữ trong cung Louvre, đây chính là ca ngợi nhân sinh lớn nhất đời của hắn.
Vào tháng 12 năm 1999, một tòa báo của Pháp đã tiến hành trưng cầu dân ý để điều tra, Picasso chiếm đến 40% đề cử trong tổng số mười vị họa sĩ vĩ đại đứng đầu thế kỷ XX.
Đối với tác phẩm, Picasso nói: "Mỗi bức họa đều là tâm huyết của ta, đều có hàm nghĩa mà ta ẩn trong bức họa."
Trong toàn bộ mười danh tác hội họa có giá cao nhất thế giới, tác phẩm của Picasso chiếm bốn bức, tổng giá trị của chúng vượt qua hai trăm triệu đô la, tuy đó là mấy bức họa kiệt xuất nhất, nhưng có thể nghĩ, địa vị tác phẩm của hắn ở trong lòng của giới mỹ thuật là cao đến cỡ nào. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Tổ phụ của ngài có quen biết với Picasso?
Trang Duệ thuận miệng hỏi Lenno, vừa tiến vào phòng nhỏ, lật xem vài bản thảo phác họa, chỉ xem xét một chút, lông mày lập tức nhíu lại.
Hội họa của người ngoại quốc chủ yếu theo đuổi đường lối tả thực, cao hơn một chút là đường phái trừu tượng, mà những bản thảo phác họa của tổ phụ Lenno, nói thật ra, Trang Duệ không thể phân biệt nó là chủ nghĩa tả thực hay chủ nghĩa trừu tượng.
Trang Duệ cầm trong tay bản phác thảo, lần đầu tiên nhìn thấy chân dung nhân vật trong đó, lại nhìn thấy đó giống như động vật, trừ diện mạo hơi có chút giống người ra, còn lại không có chút đặc thù của con người.