- Móc túi!
Một danh từ chợt xuất hiện trong đầu Trang Duệ, hắn vô thức muốn tiến lên chặn tên móc túi kia lại, cũng không ngờ cánh tay của mình lại bị ông chủ quầy hàng giữ lấy. Hắn vùng vẫy hai cái mà không ra, sau khi nhìn lại thì mới thấy tên móc túi kia đã lẩn vào trong đám người. Text được lấy tại Truyện FULL
- Đại ca, anh làm vậy là có ý gì?
Trang Duệ quay đầu lại cả giận nói, vừa rồi nếu đối phương không giữ lấy tay mình, như vậy tên móc túi kia đã bị bắt lại rồi.
- Tiểu tử, nghe khẩu âm thì biết cậu là người đến từ bên ngoài, tôi và cậu cũng từng nói qua vài lời, tôi xin khuyên cậu vài câu, thân ở bên ngoài không nên chọc vào phiền toái, địa phương này ngư long hỗn tạp, cũng đừng nên can thiệp vào những chuyện phiền não.
Vị đại ca quầy hàng vỉa hè thật sự có ý tốt nên kéo Trang Duệ quay về, lời nói cũng không có chút tức giận, hắn vẫn cười tủm tỉm, đồng thời bĩu môi với đám người kia.
Sau khi nghe được câu nói của vị đại ca chủ quầy vỉa hè thì Trang Duệ cũng thanh tỉnh lại, hắn biết rõ hành động vừa rồi của mình có chút xúc động, cũng không phải nói làm việc nghĩa là sai lầm, nhưng với năng lực của hắn, nếu bắt tên móc túi kia ngay tại hiện trường cũng không thể định tội đối phương, càng sợ rằng sẽ khó tránh né những hành động trả thù của bọn họ.
Trang Duệ lúc này cũng đưa mắt nhìn lại, trong đám người luôn có bốn năm người vô tình cố ý chen vào đám người, đôi tay càng tiếp xúc với bóp của đms người bên cạnh, có lẽ cũng là đồng lõa của tên móc túi vửa rồi, chính mình lúc nãy nếu kêu lên hoặc xông ra, như vậy chỉ sợ sẽ không có quả ngon để ăn.
Trang Duệ khi còn làm việc ở Điển Đương Hành thì cũng thường xuyên gặp phải nhiều tình huống thế này, thời gian dài cũng nhận ra những người trong nghề kia phần lớn là độc hành, nhưng phần nhiều là đi theo tốp năm tốp ba, nếu có người thất thủ thì những người còn lại sẽ tiến lên di dời tang vật, gây ồn ào, thậm chí còn trực tiếp uy hiếp người bị hại, để cho đối phương thật sự không dám báo án. Vì vậy mà dù kẻ nhiệt tình đứng ra tố cáo dù có bắt lấy kẻ móc túi đưa đến đồn công an cũng không có gì để chứng minh, nhiều nhất chỉ có thể giử đối phương ở lại hai mươi bốn giờ và thả người mà thôi.
Hai người Trang Duệ đang nói chuyện thì có một người đàn ông trung niên hơi béo khoảng bốn mươi tuổi mang theo bốn năm người mặc chế phục bảo vệ đi đến, bọn họ đều mang theo gậy cao su, đám người vốn đứng xem cũng chừa ra một con đường. Trang Duệ phát hiện đám người vừa nãy lén lút qua lại trong đám người đều rút ra ngoài không một tiếng động.
Trang Duệ không khỏi thầm than, quả nhiên là: "Hiểu rõ mọi chuyện là một loại học vấn, thạo đời nhân tình mới là văn vẻ", đừng tưởng hắn học nhiều, nếu so sánh về kinh nghiệm xã hội và đạo lý xử thế, đừng nói là vị đại ca trước mặt kia, dù với Lưu Xuyên thì hắn cũng thua xa không bằng.
Nhưng Trang Duệ vẫn móc điện thoại ra bấm số 110 nói ra những gì mình vừa thấy, hắn là người không thẹn với lương tâm, đây là chuẩn tắc của hắn, hơn nữa làm vậy cũng phù hợp với chức trách của cảnh sát.
Vị đại ca bày hàng bên vỉa hè sau khi thấy hành động của Trang Duệ thì vỗ vỗ vai nói:
- Ha ha, bây giờ không có việc gì nữa, đi thôi...
Trang Duệ khẽ gật đầu với vị đại ca chủ quầy, sau đó hắn đi theo đám bảo vệ chen vào trong đám người, khi đưa mắt nhìn vào trong thì chợt ngây cả người.
Có bốn người đàn ông được vây vào giữa đang tranh cãi với nhau, trong đó có hai vị là người nước ngoài mũi cao, một người là thanh niên giày tây tóc tai bóng loáng, xem ra là phiên dịch cho hai người kia, lúc này đang dùng tiếng anh nói gì đó với hai người nước ngoài. Người đàn ông cuối cùng tuổi tác không lớn, sợ rằng còn nhỏ hơn Trang Duệ vài tuổi, dưới chân trải một tờ giấy dầu chỉ hai mét vuông, bên trên bày một chút hàng thủ công mỹ nghệ nhưng lại bị đá văng đầy đất, xem như là người bị hại.
- Các anh có chuyện gì? Đây là quầy của cậu, cậu nói trước đi.
Người đàn ông trung niên có lẽ là quản lý chợ sau khi tiến vào bên trong thì đưa mắt nhìn tình huống đại khái ở chỗ này, trong lòng cũng hiểu rõ vài phần, có lẽ là người kia lừa gạt hai người nước ngoài, sau đó hai người nước ngoài này mang theo phiên dịch đến, mà chuyện như vậy cũng đã từng phát sinh vài lần trong chợ này.
Người đàn ông trung niên cảm thấy cậu thanh niên phiên dịch cũng có chút mất vui, vì những năm gần đây cũng không phải người nào cũng sính ngoại.
Cậu thanh niên chủ quầy đang ngồi với vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn đang thu thập những vật phẩm mỹ nghệ bị đá văng, sau khi nghe được lời của người đàn ông trung niên kia nói thì đứng lên. Xem ra hắn cũng là người quen biết với người đàn ông trung niên này, vì vậy hắn hô một tiếng:
- Chủ nhiệm Vương...
Nhưng tên thanh niên này đang định lên tiếng giảng giải thì đã bị người ta cắt ngang lời.
- Ông là lãnh đạo ở đây sao? Người này dùng hàng mỹ nghệ để gạt hai người bạn người Mỹ này, kính xin ông xử lý nghiêm túc, đồng thời xem xét bồi thường cho chúng tôi, nếu không thì chúng tôi sẽ tố cáo ông lừa gạt khách nước ngoài.
Tên thanh niên phiên dịch thấy người đàn ông trung niên đi đến mà không chịu hỏi mình trước, vì vậy mà chợt khó chịu, hắn há miệng cắt dứt lời của tên chủ quầy hàng, vẻ mặt khá kiêu ngạo.
Lời này của hắn làm cho đám người ở bên cạnh bất mãn, bọn họ ồn ào, càng có vài tên thanh niên cuốn tay áo, trong lòng mọi người thầm cảm thấy những tên như vậy quá đáng giận.
Vị chủ nhiệm Vương kia dùng tay chỉ vào tên thanh niên phiên dịch rồi nghiêm nghị nói:
- Tôi không hỏi cậu, bây giờ mời cậu đứng sang một bên, khi nào được hỏi rồi hãy nói sau.
Tên thanh niên phiên dịch không ngờ chủ nhiệm Vương kia lại chẳng nể mặt như vậy, vì thế mà lập tức nổi giận, định tiến lên lý luận. Nhưng hắn thấy vài tên bảo vệ dáng người khôi ngô đứng ở phía sau chủ nhiệm Vương, lại nghe được những âm thanh chỉ trích của đám người vây quanh, vì thế mà cũng thành thật lui trở về, bắt đầu thì thầm to nhỏ với hai người nước ngoài.
- Chủ nhiệm Vương, là thế này, tổ tiên nhà tôi đều là thợ thủ công chuyên môn điêu khắc vài vật phẩm này nọ, cũng có vài thứ rơi vào tay tôi, những thứ bày ra ở đây cũng coi như được truyền thừa, có những thứ mình tự điêu khăc, coi như là quầy hàng vật dụng thủ công gia đình.
- Khi tôi bày quầy ở đây vào lúc giữa trưa thì có hai người nước ngoài đến mua tượng điêu khắc, về sau bọn họ chọn một cổ vật được truyền thừa trong nhà, vì vậy tôi bán cho bọn họ với giá năm trăm đồng. Giá như vậy cũng không đắt, cũng vì những thứ tôi điêu khắc ra bình thường cũng bán được với giá hai trăm đồng rồi.
- Nhưng tôi vừa đi ăn cơm, cũng chưa qua một giờ thì hai người này quay lại mang theo một người phiên dịch, bọn họ phá quầy của tôi, còn nói tôi lừa gạt bọn họ, rõ ràng là oan uổng cho tôi. Tôi nói bọn họ cũng không hiểu, mặc cả chỉ là khua tay múa chân mà thôi, tôi thế nào nói cho bọn họ biết thứ này là đồ cổ, hơn nữa nếu thật sự đó là đồ cổ thì nào có giá năm trăm đồng?
Vị chủ quầy này rõ ràng rất uất ức, tự dưng bị người ta phá quầy, may mà hàng của hắn không phải đồ sứ, nếu không sẽ thua lỗ lớn. Nhưng hàng của hắn rơi loạn xuống đất và thu về chợt thiếu mất một món, rõ ràng là bị kẻ nào đó đục nước béo cò bỏ vào túi.
Lúc này có vài chủ quầy ở bên cạnh đứng ra làm chứng, lúc hai người nước ngoài đến mua đồ thì bọn họ cũng ở bên cạnh, lúc đó còn chọc tên thanh niên kia sắp có lợi nhuận là ngoại hối.
Tên phiên dịch kia nghe xong lời nói của chủ quầy thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn khẽ nói cho hai người nước ngoài vài câu. Hai người nước ngoài liên tục gật đầu giống như không đồng ý với lời nói của đối phương, sau đó tên phiên dịch có chút sốt ruột, còn nói thêm hai câu, cuối cùng hai người nước ngoài mới miễn cưỡng gật đầu.
Vào hoàn cảnh ầm ĩ thế này nếu không để ý thì thật sự khó thể nào nghe cho rõ, nhưng may và vừa rồi Trang Duệ chen chúc trong đám người và bây giờ đến sau lưng hai người ngoại quốc, hắn nghe rõ ràng lời đối thoại của bọn họ, phải biết rằng hắn cũng là người nghe hiểu tiếng Anh.