Năm xưa cũng có một thời Myanmar là một nước nhỏ phụ thuộc vào Trung Quốc, tất nhiên vì bọn họ không muốn chiến tranh mà phải chịu cảnh hằng năm đều phải dâng quốc thư và nộp cống phẩm. Trung Quốc là một nước lớn, tất nhiên cũng chú trọng khí phái, cũng phải đáp lễ lại cho các nước phụ thuộc.
Đến thời Minh, nhiều bộ lạc trên thảo nguyên phương Bắc đi sứ Trung Quốc được coi là chịu khó kiếm tiền, mục đích chính là kiếm được nhiều lợi ích từ đám quần thần ngu dốt.
Hoàng thất Myanmar tất nhiên cũng nhận được nhiều phần dáp lễ từ phía Trung Quốc, nhưng đến thời cận đại thì cũng ít dần đi, sau đó quân Nhật tấn công Myanmar, chiếm Yangon và Mandalay, thế là mới thu được những thứ này.
Sau này Trang Duệ cầm một cái chén bằng bạch ngọc cho người khác xem xét, cuối cùng mới biết được lai lịch của nó, nhưng việc này chỉ có thể nói sau.
Vài người ăn uống một chút để bổ sung thể lực, đến ba giờ chiều thì coi như đã vận chuyển xong, mất hơn năm giờ.
- Bành Phi, nổ sập hang động này đi...
Trang Duệ cẩn thận xem xét lại bên trong hang động, căn bản không còn sót lại bất cứ thứ gì, sau đó mới cho Bành Phi cho nổ sập hang động...
Lần này dùng khá nhiều thuốc nổ, lối vào hang đều bị đánh sập, tuy có thể nhìn ra dấu vết, nhưng nếu muốn dọn dẹp để đi vào hang thì căn bản là không thể.
Nhóm Trang Duệ nghỉ ngơi thêm nửa giờ, sau đó Hào Vinh lên trực thăng bay về phía mỏ khoáng của Hào Vinh.
Trang Duệ nhớ ngày đó mình và Bành Phi muốn đi từ mỏ khoáng đến kho tàng phải mất hơn bốn giờ đi đường, lần này bọn họ chỉ bay mất hai mươi phút đã thấy mỏ khoáng, đây rõ ràng là sự khác biệt giữa khoảng cách trên trời và dưới đất.
- Cậu Trang, cậu...Cậu thật sự là vung tay hơi mạnh, chậc chậc, loại máy bay này cũng có thể lấy ra được...
Sau khi máy bay dừng lại ổn định ở dưới chân núi thì Hào Vinh lập tức tiến lên đón chào, sau đó đi quanh máy bay trực thăng một vòng, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn và chậc chậc tán thưởng. Trước nay hắn cũng thường đi máy bay trực thăng, nhưng loại máy bay cũ kia thật sự làm cho hắn khổ sở không ít.
- Anh Hào, những người anh đưa đến có tin được không?
Trang Duệ sau khi xuống máy bay thì trực tiếp mở miệng hỏi, vừa rồi hắn ở trên trực thăng đã thấy bốn phía, đặc biệt là xung quanh trại có rất nhiều người cầm súng đứng gác.
- Yên tâm đi, người lần này đều là của gia tộc Hào Thị, bình thường đều sống trong thành người Hoa, tuyệt đối đáng tin...
Hào Vinh nghe được lời của Trang Duệ thì nhanh chóng chuyển thành vẻ nghiêm túc, lần này hắn đưa người đến dù không phải họ Hào nhưng cũng có đủ mối liên hệ với Hào gia.
- Được, tôi còn phải bay về nước, anh Hào có mang cân không? Cân vàng và đưa lên xe...
Trang Duệ móc ra một khối vàng đưa cho Hào Vinh.
Hào Vinh cầm khối vàng, ước lượng một chút, đưa lên ánh sáng mặt trời, lại bỏ vào miệng cắn, không khỏi nở nụ cười:
- Rất tốt, vàng tốt, có thể bán ra với giá tốt...
Hào Vinh khoát tay áo, có người cầm một cái cân điện tử đi đến, hắn đặt khối vàng lên cân, đúng một kilogam. Sau đó hắn tiếp tục cân thêm vài khối vàng nữa, đều đúng một kilogam.
- Cậu Trang, cậu tổng cộng có bao nhiêu?
Hào Vinh dùng ánh mắt tò mò nhìn Trang Duệ, hắn cũng không nghi ngờ số vàng này có xuất xứ từ Myanmar.
Trang Duệ cười cười, hắn đưa Hào Vinh đến bên cạnh máy bay, hắn kéo cửa khoang, sau đó chỉ vào hơn vài chục chiếc vali vàng nói:
- Bên trong đều là loại vàng kia...
- Đều là loại vàng như thế này sao?
Hào Vinh nuốt nước miếng một cách khó khăn, hắn tuy đã gặp qua nhiều tình huống lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy vài tấn vàng, chỉ sợ ngoài người giữ kho vàng của ngân hàng lớn, nếu không sẽ chẳng có phúc như vậy.
- Đúng thế, tổng cộng có bảy tấn, mỗi vali một trăm kilogam, anh Hào, anh cho lái xe đến, tìm vài người đáng tin để vận chuyển lên xe... Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trang Duệ thấy trong chỗ này có một chiếc xe tải, có lẽ là thứ mà Hào Vinh chuẩn bị để vận chuyển vàng.
- Được, được.
Hào Vinh xoa xoa tay gọi đến chục người, đưa xe lui đến gần khoang máy bay, nhóm Chu Thụy và Bành Phi ở trên khoang máy bay đưa vàng sang thùng xe ngay sát bên cạnh.
Những khối vàng kia đều được đúc từ cùng một khuôn, độ nặng về thể tích tương đồng nhau, mỗi khối một kilogam, hai bên đều có người đếm, không bao lâu đã chuyển sang một tấn vàng.
Hào Vinh kéo Trang Duệ đến ngồi trong một gian nhà gỗ, hắn lấy ra hai bản hợp đồng đưa đến trước mặt Trang Duệ nói:
- Cậu Trang, giá vàng ở Myanmar có hơi thấp, tôi tính với giá 130 tệ một gam, cậu bỏ ra hai tấn vàng đầu tư vào mỏ nguyên thạch, tôi cho cậu 30% cổ phần.
Hào Vinh nói làm cho Trang Duệ có chút sững sốt, trước đó bọn họ đã nói hai trăm triệu sẽ mua được hai mươi phần trăm cổ phần của mỏ, mà giá của hai tấn vàng chỉ là hai trăm sáu chục triệu, tương đương hai mươi sáu triệu Euro, nếu tính theo lời của Hào Vinh thì xem như Trang Duệ được lợi.
- Cậu Trang, tôi còn có đầu tư ở vài phương diện khác, tài chính có chút căng thẳng, lúc này xem như chiếm lợi của cậu. Nhưng cậu yên tâm, số vàng cậu cần đổi ra tiền sẽ được tôi xử lý nhanh chóng....
Hào Vinh thấy Trang Duệ không nói lời nào thì tưởng không đồng ý, vì vậy vội vàng mở miệng giải thích. Vì mỏ khoáng đến lúc này còn chưa có dấu hiệu sản sinh phỉ thúy, coi như Trang Duệ đầu tư càng lớn thì sau này bồi thường càng nhiều.
- Anh Hào, được, cứ xử lý theo ý anh...
Trang Duệ có chút do dự, nhưng một lát sau lại gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu anh bán toànn bộ cổ phần mỏ khoáng thì tôi cũng dám tiếp nhận.
Hợp đồng đã được Hào Vinh viết sẵn, chỉ cần điền vào con số mà thôi, Trang Duệ ký tên của mình vào, giữ lại một phần hợp đồng, xem như giao dịch hoàn thành.
Tuy hợp đồng này không phải chính quy nhưng Trang Duệ cũng không sợ Hào Vinh có tâm tư xấu, hôm nay hắn dùng máy bay đến giao dịch cũng vì muốn làm cho Hào Vinh kính sợ, mà Hào Vinh cũng hiểu rõ điều này.
Giao dịch lần này đã chính thức làm cho Trang Duệ nhặt được con gà đẻ trứng vàng, Hào Vinh thì giảm bớt áp lực từ mỏ nguyên thạch phỉ thúy này, có số vàng đầu tư của Trang Duệ, dù không thấy mỏ khoáng phỉ thúy, thì một hai năm sau hắn cũng không ngại áp lực quá lớn.
Hào Vinh thấy sự việc lần này xem như hai ben cùng có lợi, tất nhiên là vì hắn nhìn vào phương diện mình giúp Trang Duệ rửa tiền.
Ngoài hai tấn vàng dùng để mua ba mươi phần trăm cổ phần, Hào Vinh còn ghi lại biên lai cho Trang Duệ, nói mình tiếp nhận năm tấn vàng.
Đây chẳng qua chỉ là hình thức, Hào Vinh đã xem xét những khối vàng kia, đừng nói là biên lai, dù hai người ký hợp đồng cũng không dùng được gì, trái lại không ghi biên lai vẫn có thể được.
- Cậu Trang, hôm này là ngày tết không bằng chúng ta về thành người Hoa vui vẻ một chút.
Sau khi xử lý xong thì hào vinh thật sự giống như đặt tảng đá trong lòng xuống, hắn có số vàng này trong người thì tất nhiên sẽ rất thoải mái, mở lời mời Trang Duệ.
- Không được, anh Hào, quyền hạn sử dụng trực thăng của tôi chỉ có hai mươi bốn tiếng, tôi phải quay về ngay lập tức. Qua tết tôi sẽ đính hôn, lúc đó anh nhất định phải đến...
Trang Duệ cười khoát tay áo nói, trong lòng thầm nghĩ về nhà nhất định sẽ bị mẹ mắng, tất nhiên khóa răn dạy tư tưởng chính trị sẽ không thể nào thiếu.