Có những khối mao liêu đã được cắt ra nhưng thật sựa rất khó xem, ngay cả hoa văn cũng không có, càng không thể có sắc xanh, Trang Duệ cũng không biết nguyên thạch như vậy bày bán ở chỗ này sẽ có thể lừa được bao nhiêu người mua.

Hào Vinh có mười mỏ khoáng, dù là ở Myanmar cũng là một nhân vật lớn, quầy hàng của hắn kém cỏi như vậy chứng tỏ những quầy hàng còn lại sẽ có bộ dạng gì.

Sau khi xem xét liên tục vài khối mao liêu bán đổ thì Trang Duệ cũng lười tiếp tục tốn công, hắn bắt đầu quan tâm đến mao liêu toàn đổ.

Thật ra Trang Duệ cũng không biết nếu chợ này thật sự rất ít khi gặp món tốt, những người thu mua nguyên thạch lai vãng giữa Trung Quốc và Myanmar sẽ căn bản không đến chỗ này, ví dụ như người đàn ông trung niên mà hắn gặp trên máy ay, bọn họ đều là những lái buôn hiểu Myanmar, bọn họ chỉ đến nhà dân xem hàng mà thôi.

Chỉ có những người mới bước chân vào đổ thạch mới đến những địa điểm thế này, Hào Vinh đưa Trang Duệ đến chẳng qua chỉ có ý chơi đùa một chút mà thôi.

Trang Duệ đi quanh quầy hàng được giới hạn bằng những sợi dây thừng lớn, hắn liên tục lắc đầu, dù nói đánh bạc mười lần thua chín nhưng nếu đã may mắn thì mười ván bài cũng có thể thắng được bốn năm.

Nhưng tỷ lệ thắng của đổ thạch là quá nhỏ, tối thiểu thì Trang Duệ đi một vòng cũng không phát hiện khối mao liêu nào có phỉ thúy, trên cơ bản là mười lần sụp cả mười.

Khi đi đến góc xa của quầy hàng thì Trang Duệ chợt thấy, hắn thấy bên ngoài còn có ba bốn khối mao liêu bán đổ của mỏ khoáng mới, chỉ cần cách hai ba bước đã thấy chẳng có biểu hiện gì ở mặt cắt.

Trang Duệ không có tâm tình tiếp tục xem xét, hắn xoay người đi về phía đống mao liêu hắc ô sa, dù sao thì chỗ đó cũng có thể cắt ra phỉ thúy. Nhưng lúc xoay người thì Trang Duệ cũng không khỏi tùy ý dùng linh khí nhìn lướt qua những khối nguyên thạch kia.

- Ủa, cái quái gì đây?

Trang Duệ xoay người đi chỗ khác, hắn chợt khựng người, lúc này cơ thể đã hơi dịch chuyển, cái đầu vẫn còn nhìn về phía những khối nguyên thạch kia.

Sau đó hắn xoay người lại, dùng tay vặn cổ, may mà không trật khớp.

Lúc vừa rồi hắn xoay người thì chợt cảm thấy bên trong những khối phỉ thúy kia ẩn giấu linh khí nồng đậm, chỉ là hắn thu hồi linh khí quá nhanh, căn bản chưa kịp phát hiện đó là khối nguyên thạch nào.

Trang Duệ giả vờ nhìn bốn phía một chút, sau đó cảm thấy không ai chú ý đến mình, hắn chậm rãi đi vài bước đến bên cạnh một khối nguyên thạch, sau đó phóng xuất ra linh khí để tìm kiếm.

Ba khối nguyên thạch đều không phải nhỏ, dều ba bốn mươi kilogam, hơn nữa đều được cắt mặt, chỉ là không có sắc xanh, vì thế mới bị ném ra tận biên giới quầy hàng.

Những khối mao liêu này quá lớn, thậm chí là biểu hiện quá kém, cũng không sợ bị người ta lấy đi, Trang Duệ lúc nãy nếu không nhìn qua nơi khác thì cũng căn bản không quan tâm làm gì.

Sau khi nhìn vào hai khối mao liêu không có phỉ thúy, Trang Duệ đưa mắt nhìn khối mao liêu bán đổ cuối cùng, linh khí vừa rót vào thì tìm ra sự khác biệt.

- Phỉ Thúy cấp băng, màu sắc tốt...Ủa, mà đây là thứ gì?

Khi nhìn vào trong mặt cắt hai ba centimet thì có một vầng sáng xanh ánh lên trong mắt Trang Duệ, sắc nước tốt, có thể đặt đến cấp băng, hơn nữa màu xanh rất chính đáng. Nhưng khi hắn tiếp tục nhìn sâu vào bên trong thì phát hiện có rất nhiều khối phỉ thúy vàng và đỏ chỉ như ngón tay cái.

Phải nói là những khối phỉ thúy vàng và đỏ này nhỏ nhất chỉ như ngón trỏ, chúng nối lại với nhau giống như những dây leo bám trên thân cây lớn.

- Trình độ cắt nguyên thạch thật sự là quá cao...

Sau khi nhìn rõ kết cấu bên trong của khối mao liêu thì Trang Duệ không khỏi cảm thán, thật sự là bội phục sát đất với vị sư phụ cắt đá kia.

Khối nguyên thạch này bị cắt hai nhát trái phải, bây giờ có vẻ bề ngoài như một hình tháp, nhưng hai nhát cắt đều ở sát lớp phỉ thúy bên trong hai ba centimet, lại không cắt phạm vào.

Đây là một khối mao liêu mà thằng mù dùng máy cắt cũng có thể cho ra phỉ thúy, nhưng vị sư phụ cắt nguyên thạch kia lại cắt hai bên mà không cho ra phỉ thúy. Mà như vậy cũng là may mắn, nếu không thì một khối phỉ thúy nh thân cây với mớ dây leo sẽ bị chém ngang lưng.

Phỉ Thúy bên trong rất bất quy tắc, giống như san hô vậy, phân ra vài nhánh, cực kỳ bất quy tắc, mà những khối phỉ thúy vàng đỏ giống như những con sâu, hiện ra trên những nhánh phỉ thúy xanh kia.

- Cái này nếu tạo hình ra thân cây, sau đó dùng những phần phỉ thúy phân nhánh làm lá cây hoặc cành cây, phỉ thúy đỏ và vàng tạo thành sâu, như vậy chẳng phải sẽ tạo nên một kiệt tác sao?

Trang Duệ nhìn khối nguyên thạch kia mà thật sự hưng phấn, tuy sắc nước của nó không đạt đến cấp thủy tinh nhưng hình thái của nó lại cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa còn có những con sâu xanh đỏ, thật sự là dệt hoa trên gấm.

- Sao vậy? Cậu Trang, vừa ý khối mao liêu này rồi à? Đây rõ ràng là phế liệu đấy.

Trang Duệ ngồi xổm xuống dùng tay khẽ ôm khối mao liêu, thật sự là không nhẹ, có thể ôm đi nhưng di chuyển cũng là cố sức. Hắn vừa đặt khối nguyên thạch xuống đất thì bên tai đã vang lên âm thanh của Hào Vinh.

Trang Duệ đưa mắt nhìn, Hào Vinh đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hành động của Trang Duệ, khối mao liêu này thật sự có ấn tượng với Hào Vinh, lúc đó đây là khối mao liêu của mỏ khoáng mới mà lớp vỏ có hoa văn.

Khi đó trong gia tộc có nhiều người xem trọng khối mao liêu này, nhưng sau khi cắt một đao thì cũng chưa từ bỏ ý định mà cắt thêm một đao, vẫn không có sắc xanh nên quyết định ném vào chỗ này, nếu như có sắc xanh thì sợ rằng đã được đưa đến công bàn phỉ thúy rồi.

- Đúng vậy, Hào đại ca, khối mao liêu này là của mỏ khoáng mới phải không? Anh xem này, với hoa văn thế này thì sẽ không có đạo lý không có phỉ thúy, tôi sẽ đánh cuộc khối mao liêu này...

Thật ra chẳng có hoa văn gì cả, Trang Duệ chẳng qua vừa rồi nhấc khối mao liêu lên và thấy bên dưới có vài đường vân, thế là có cớ để lên tiếng.

- Tốt, không ngờ cậu lại có ý với nó, tôi cũng đã chọn xong, chúng ta đổ thạch thôi...

Hào Vinh cười ha hả, lúc đó từng có vãn bối trong nhà chưa từ bỏ ý định và cắt đao thứ hai, thật sự bị chê cười rất lâu, hắn không ngờ bây giờ Trang Duệ vẫn chưa hết hy vọng.

- Hào đại ca cũng chọn xong rồi à?

Trang Duệ lên tiếng, hắn thấy khối mao liêu hắc ô sa trên tay Hào Vinh, nó chỉ lớn hơn nắm đấm một chút, biểu hiện bình thường, không có hoa văn, không có đường vân.

Sau khi thấy khối mao liêu kia thì Trang Duệ thầm khen một tiếng, Hào Vinh không hổ danh là vua phỉ thúy, thật sự danh bất hư truyền.

Hào Vinh chọn khối mao liêu hắc ô sa với lớp da không có hoa văn và đường vân, mặt ngoài cũng không có biểu hiện phong hóa, chỉ là có một vết nứt nhỏ. Hắn dựa vào vết nứt này mà cho ra phán đoán, điều này cũng làm cho Trang Duệ thật sự bội phục.

Hào Vinh cầm khối mao liêu trong tay, đây chính là khối mao liêu cho ra phỉ thúy có cấp bậc cao nhất, Trang Duệ thật sự cảm thấy ngoài khối mao liêu dưới chân mình thì không còn thứ gì khác có thể tốt hơn khi so với mao liêu của Hào Vinh.

Trong đống nguyên thạch kia có nhiều khối mao liêu có biểu hiện tốt hơn rất nhiều, nhưng Hào Vinh lại chọn khối mao liêu này, nếu không phải là Trang Duệ hôm nay tìm được mao liêu này ở ngoài rìa quầy hàng, sợ rằng sẽ bại trong tay của Hào Vinh.

- Cậu Trang, cậu chọn khối mao liêu này phải không? Không hối hận đấy chứ?

- À, Hào đại ca, chúng ta không cược tiền, hôm nay thua thì nói rõ nhãn lực không bằng anh, điều này cũng bình thường, không có gì hối hận...

Trang Duệ nở nụ cười, chút nữa đổ thạch cho ra phỉ thúy, như vậy anh cũng đừng hối hận vì cho tôi khối mao liêu này.

- Được, chúng ta đi cắt nguyên thạch.

Hào Vinh nói một tiếng với quầy hàng, gọi ông chủ quầy đưa đến một chiếc xe đẩy nhỏ, là loại xe đẩy đơn giản dùng để kéo hành lý. Trang Duệ đặt mao liêu lên xe, dùng hai sợi dây thun cố định mao liêu, sau đó kéo mao liêu đi theo Hào Vinh.

Nghe nói ông chủ Hào muốn cắt nguyên thạch thì cả chợ đều náo động, Trang Duệ và Hào Vinh đi trước, đằng sau còn có nhiều người, không chỉ là đám thương nhân mao liêu, thậm chí các chủ quầy hàng cũng đi theo, còn chưa đến cửa lớn thì đám đông đã lên đến vài chục người.

Bên cạnh chợ có không ít những địa phương gia công ngọc thạch, đi chưa đến ba phút thì Trang Duệ và Hào Vinh đã đến một khoảng sân, bên trong có bảy người đang bận rộn.

Hào Vinh đi vào bên trong nói với một người thanh niên:

- Tiểu Vương, cho mượn chỗ này một chút, tôi muốn cắt hai khối nguyên thạch...

- Chú Hào, chú cứ sử dụng, đã lâu rồi không thấy chú cắt nguyên thạch, hôm nay coi như cũng mở mang tầm mắt...

Tên thanh niên họ Vương kia cũng là người Hoa, nói chuyện dùng Hán ngữ, vừa nói vừa lên tiếng với chín người đang làm việc, để bọn họ thu dọn vật dụng, hơn nữa còn bật những bóng đèn công suất lớn lên.

- Anh Hào thường cắt nguyên thạch ở chỗ này sao?

Trang Duệ thấy Hào Vinh khá quen thuộc với những người kia thì không khỏi có chút kỳ quái, không phải nói những người kinh doanh nguyên thạch sẽ không bao giờ cắt nguyên thạch sao?

Hào Vinh cũng nhìn ra nghi vấn của Trang Duệ, hắn cười nói:

- Có những khối nguyên thạch biểu hiện không tệ sẽ được chúng tôi cắt một hoặc hai mặt để tạo ra cửa sổ mang bán, nếu như cho ra sắc xanh thì giá cả sẽ cao hơn bán mao liêu toàn đổ rất nhiều, đôi khi tôi đi vào những trung tâm giao dịch thế này sẽ cắt vài khối nguyên thạch cho vui...

- Cắt nguyên thạch và đổ thạch thật sự là hai quan điểm khác nhau, thương nhân mao liêu nói cắt nguyên thạch là hành vi đề cao giá cả, mà người đổ thạch chính là đánh cuộc xem bên trong mao liêu có phỉ thúy hay không, phẩm chất thế nào?

- Người đổ thạch tất nhiên sẽ không nhất định hiểu thế nào là cắt nguyên thạch, nhưng kẻ cắt nguyên thạch lão luyện sẽ nhất định là chuyên gia đổ thạch, vì bọn họ cần phải làm sao để cho nguyên thạch có biểu hiện tốt nhất, như thế mới kích thích thương nhân mao liêu móc hầu bao ra trả một cái giá cao.

Từ khi Hào Vinh tiếp quản gia tộc họ Hào thì căn bản đã cắt cả chục ngàn khối nguyên thạch, kinh nghiệm với nguyên thạch đã phong phú vượt xa mức suy nghĩ của Trang Duệ.

- Cậu Trang, cậu cắt trước nhé?

Hào Vinh nhìn Trang Duệ nói.

- Hào đại ca, anh cắt trước đi, tôi có thể học hỏi...

Trang Duệ liên tục khoát tay.

- Tiểu tử cậu đúng là, tinh thông đổ thạch như ma quỷ, phỉ thúy đỏ với giá vài trăm triệu còn được cậu cắt ra, còn sợ cái gì?

Hào Vinh bị lời nói của Trang Duệ làm cho tức cười, hắn cũng không tiếp tục khiêm nhường, đặt khối mao liêu hắc ô sa lên mặt máy cắt, cố định mao liêu, sau đó cầm lấy một cái máy mài, khởi động nguồn điện.

- Người thanh niên kia là ai?

- Không biết, nghe nói đã đổ thạch được phỉ thúy đỏ vài trăm triệu, hèn gì ông chủ Hào khách khí với hắn như vậy...

- Người này họ Trang, không phải là người thanh niên ở hội chợ phỉ thúy Bình Châu năm ngoái sao?

Người ngoài nghe được những lời của Hào Vinh thì bắt đầu suy đoán địa vị của Trang Duệ, những người có thể tham gia công bàn phỉ thúy Yangon đều được bọn họ coi là đại nhân vật, cũng có người tinh thông tin tức, đã đoán được thân phận của Trang Duệ.

Hào Vinh với tư thế nửa ngồi, hắn dùng máy mài đẻ mài lớp vỏ đen bóng bên ngoài khối mao liêu hắc ô sa, hắn cũng không mài một vị trí mà đều tất cả, sau khi mài một mặt thì đổi sang mặt khác, rõ ràng có ý muốn mài đi lớp da bê ngoài.

Khối hắc ô sa kia không lớn, sau mười phút thì lớp vỏ đã được mài đi, đã lộ ra phần đá kết tinh bên trong.

- Chú Hào, hình như có phỉ thúy rồi...

Tiểu Vương kia đưa đến một chậu nước, sau khi dùng nước rửa đi lớp da của mao liêu thì mơ hồ thấy dưới lớp đá kết tinh là sắc xanh của phỉ thúy.

- À, còn phải tiếp tục mài, Tiểu Vương, cậu tránh ra một chút...

Hào Vinh lơ đễnh à một tiếng, có phỉ thúy tất nhiên là nằm trong dự đoán của hắn, nhưng lúc này nhìn vào sắc xanh thì thấy chỉ là phỉ thúy bình thường, không phải cấp bậc cao, nếu không màu xanh sẽ bùng phát mà không ẩn vào bên trong như lúc này.

Chỉ là trong đối với Hào Vinh thì khối mao liêu này tuy có phỉ thúy kém nhưng lại có thể thắng Trang Duệ dễ dàng, vì hắn thật sự không thấy khối mao liêu của Trang Duệ có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có phỉ thúy.

Khi lớp tinh thể ở bên ngoài được mài đi, phỉ thúy bên trong cũng lộ hẳn ra, sau hơn một giờ thì một khối phỉ thúy như nắm tay trẻ con xuất hiện trong lòng bàn tay Hào Vinh.

Sau khi dùng nước rửa qua, dưới ánh đèn công suất lớn có thể thấy màu sắc của phỉ thúy này có hơi hướng chuyển sang lam, sắc nước không quá trong, nhiều nhất chỉ là cấp xanh lá cây mà thôi.

Nhưng một khối mao liêu cấp bậc như vậy trong thị trường giao dịch châu báu Mandalay cũng có giá hơn trăm ngàn.

- Hào đại ca, khối hắc ô sa kia không có biểu hiện gì mà có thể cho ra phỉ thúy, anh thật sự lợi hại, tiểu đệ cam bái hạ phong...

Trang Duệ tiếp nhận khối phỉ thúy xem xét một lúc và giơ ngón tay cái với Hào Vinh, đây không phải là lời nói khách khí của hắn, mà là thật sự tâm phục từ tận đáy lòng. Nếu như chính hắn không có cặp mắt linh khí, dù thế nào cũng khó thể nào tìm ra được khối nguyên thạch cho ra phỉ thúy thế này.

- Không hỗ danh là vua phỉ thúy Myanmar, thật sự lợi hại...

- Ôi, nếu tôi có ánh mắt của ông chủ Hào thì thật sự quá tốt rồi...

- Chút nữa đến quầy của ông chủ Hào đi dạo một vòng biết đâu sẽ có thể tìm ra thứ tốt...

- Nói rất đúng, chút nữa nên đến, có lẽ tỉ lệ ra phỉ thúy sẽ cao hơn...

Khi thấy Hào Vinh cắt nguyên thạch ra phỉ thúy thì đám thương nhân chợt náo động, có thể thấy danh hiệu vua phỉ thúy Myanmar cũng không phải hư danh.

Sau khi nghe được lời khích lệ của Trang Duệ và mọi người thì Hào Vinh cũng không có gì là đắc ý, đối với hắn thì cắt nguyên thạch ra một khối phỉ thúy xanh lá cây rõ ràng không coi vào đâu, nếu như không phải là có giao kèo với Trang Duệ thì sẽ chẳng tiếp tục cắt nguyên thạch mà đưa về bày bán, đây mới là đạo lý đúng đắn của thương nhân mao liêu.

- Cậu Trang, tới lượt cậu, thắng thua còn chưa biết được...

Nói thật thì Trang Duệ cũng muốn xem vì sao Trang Duệ lại chọn khối mao liêu đã được cắt mặt hai lần này, lẽ ra với thanh danh của Trang Duệ ở trong vòng quan hệ đổ thạch thì sẽ nhìn ra vấn đề rồi, vì thế mà hắn nghĩ rằng khối mao liêu kia còn có đặc điểm gì đó mà mình không nhìn ra.

- Được, chúng ta xem khối mao liêu đã cắt mặt hai lần này có thứ gì bên trong hay không...

Trang Duệ đã sớm nhấc khối nguyên thạch xuống, đặt nó lên máy cắt, lại đặt khối mao liêu nằm ngang, người ngoài cho rằng hắn muốn cắt ngang khối mao liêu, thế là ai cũng căng mắt nhìn.

Cắt nguyên thạch tất nhiên sẽ kích thích hơn mài lớp vỏ, vì một đao đưa xuốn quyết đoán và sảng khoái.

Chỉ là Trang Duệ cố định nguyên thạch thì cũng không làm thỏa mãn suy nghĩ của mọi nươời, hắn cầm máy mài lên chuẩn bị mài lớp vỏ.

Hào Vinh cũng không rõ vấn đề, hắn mở miệng hỏi:

- Cậu Trang, khối mao liêu này cũng không cần phải mài chứ?

- Đúng vậy, huynh đệ, trực tiếp cắt một đao cho nhanh...

- Đúng vậy, dù sao cũng là mao liêu không cần mua, trực tiếp cắt đi...

Người ngoài cũng có ý nghĩ như Hào Vinh, bọn họ dều đánh trống reo hò.

- Con bà nó, khối mao liêu này không cần bỏ tiền mua nhưng thứ bên trong rất đáng giá...

Trang Duệ thật sự tức giận mắng một câu, hắn xoay mặt nhìn Hào Vinh nói:

- Tôi sẽ mài vào một lớp mỏng, nếu không có sắc xanh sẽ cắt ngang...

Hào Vinh lắc đầu mà không nói thêm điều gì, dù nói cũng có nguyên thạch mà phỉ thúy lộ ra ở lớp ngoài nhưng là khá hiếm, Trang Duệ chỉ dựa vào chút đặc điểm mà cho ra kết luận trong khối mao liêu kia có ngọc, điều này làm cho hắn cảm thấy khó hiểu.

Trang Duệ không quan tâm những người kia nghĩ thế nào, hắn hồng hộc cầm lấy máy mài, bắt đầu mài lên mặt cắt.

Nhưng mới mài vào hai centimet thì bên trong đã lộ ra tinh thể đá, đồng thời còn có sắc xanh.

- Dừng.

Hào Vinh đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn vào chằm chằm chợt hô lên một tiếng, Trang Duệ bị hắn làm cho hoảng hồn, vội vàng tắt máy mài.

- Hình như có sắc xanh, nhìn vào tinh thể bên ngoài có thể thấy bên trong là phỉ thúy, điều này....Cậu Trang, nhãn lực rất tốt, coi như đánh cuộc này tôi thua...

Hào Vinh rửa sạch mặt cắt, hắn cầm kính lúp quan sát mà vẻ mặt thật sự khó tưởng, phỉ thúy bên trong là chuyện đương nhên.

Với ánh mắt của Hào Vinh thì phẩm chất của phỉ thúy bên trong tuyệt đối cao hơn phỉ thúy của mình.

- Nó vẫn còn chưa cho ra phỉ thúy, nói không chừng còn kém của anh...

Trang Duệ cười cười, hắn cũng không tiếp tục mài vị trí cũ, mà thay đổi góc độ, cầm máy mài lên, bắt đầu mài.

Trang Duệ tuy không hiểu thiết kế tạo hình phỉ thúy, nhưng hắn có thể suy xét theo kiểu dáng của phỉ thúy bên trong, kết tinh phỉ thúy bên trong rất lạ, giống như một cái cây, nếu như bây giờ mà cắt phạm vào, sợ rằng sẽ khó thể nào bổ khuyết được.

Có thể nói là người trước kia vung tay cắt mao liêu này thành bán đổ phải mắng trời chửi đất, thật sự là quá xui xẻo, hai nhát cắt đều chỉ cách lớp phỉ thúy bên trong ba năm centimet, vì thế mà lúc này Trang Duệ mài mặt bên khoảng mười phút thì sắc xanh của phỉ thúy lại hiện ra trước mắt mọi người.

- Điều này...Điều này sao có thể? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hào Vinh lúc này đã hoàn toàn sợ ngây người, nếu nói cắt nguyên thạch cho ra phỉ thúy thì còn có thể hiểu được, nhưng Trang Duệ chỉ tùy tiện đổi địa điểm mài lớp vỏ mao liêu, hơn nữa chỗ đó đã từng được cắt mặt mở cửa sổ, không ngờ lại tiếp tục cho ra sắc xanh.

Địa điểm cho ra sắc xanh thật sự cách khá xa vị trí phỉ thúy lúc vừa rồi, điều này chứng tỏ khối phỉ thúy này là không nhỏ, dù là cấp bậc thấp thì cũng có giá trị hơn khối phỉ thúy vừa rồi của Hào Vinh.

Điều này làm cho Hào Vinh cảm thấy khó khăn, Trang Duệ cắt một khối mao liêu phế liệu và cho ra phỉ thúy, như vậy chẳng phải nói cả gia tộc của mình là có mắt không tròng sao? Lại ném một khối mao liêu như vậy vào trong nhóm phế liệu?

- Chú Hào, sắc nước rất tốt, có thể là cấp băng, vị đại ca này thật lợi hại. Cháu đã từng xem xét qua khối mao liêu này, cảm thấy nó như phế liệu, không ngờ vị đại ca kia lại có thể cắt ra phỉ thúy, bội phục, thật sự bội phục...

Sau khi mặt bên cũng cho ra sắc xanh thì Tiểu Vương nhanh chóng dùng nước rửa qua, phỉ thúy bên trong có màu xanh dào dạt, những hạt nước còn bám trên mặt thật sự cũng bị nhiễm sắc xanh.

- Ha ha, tôi là người luôn cố chấp, thường xuyên tự gây khó cho mình, khi thấy khối mao liêu này, cảm thấy nếu không cắt ra thì rất khó chịu. May mắn, chỉ là may mắn mà thôi, thật sự không thể so với Hào đại ca đổ thạch bằng nhãn lực...

Trang Duệ thấy vẻ mặt Hào Vinh chợt trở nên có chút khó coi thì còn tưởng rằng mình làm cho mất hứng, hắn sao biết đối phương đang mất hứng vì nhãn lực của cả gia tộc mình so ra không bằng một người như Trang Duệ.

Nhìn vào màu sắc, sắc nước, độ dày của phỉ thúy để tính toán, xem như khối phỉ thúy này có giá trị trên chục triệu, gia tộc họ Hào xem đó là phế liệu, điều này nói dễ nghe gọi là nhìn lầm, nói khó nghe thì rõ ràng là mắt mù.

- Cậu Trang, cũng đừng tô son thiếp vàng lên mặt tôi, đổ thạch tôi thật sự không bằng cậu, chỉ sợ là vua phỉ thúy ở Vân Nam đến đây cũng khôn bằng cậu, lần này đánh cuộc là tôi thua...

Hào Vinh không phải là tiếc số tiền kia, mà hắn cảm thấy mình đã đổ thạch từ hồi còn mặc tã, đã qua vài chục năm nhưng vẫn còn thua trong tay Trang Duệ, cảm giác bức bối rất đáng sợ. Nhưng lời nói của Tiểu Vương và Trang Duệ đã hạ bậc thang cho hắn, vì thế mà lên tiếng khen thưởng Trang Duệ vài câu, đồng thời nói vài lời nhận thua, xem như tâm phục khẩu phục.

Người vây quanh xem xét nghe được lời của Hào Vinh thì không khỏi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trang Duệ, bọn họ thật sự không ngờ Hào Vinh lại đánh giá cao Trang Duệ như thế. Trong vòng quan hệ đổ thạch thì chẳng ai mà không biết vua phỉ thúy, Hào Vinh còn nói vua phỉ thúy không bằng Trang Duệ, điều này tuyệt đối là một tin tức chấn động.

- Hào đại ca, khối mao liêu này thế nào đây?

- Tất nhiên là thuộc về cậu, lần này tôi thua...

Hào Vinh dùng giọng không vui cắt ngang lời Trang Duệ.

Trang Duệ nghe vậy thì dùng giọng dở khóc dở cười nói:

- Hào đại ca, tôi không hỏi về vấn đề này, chỉ hỏi xem có nên tiếp tục cắt khối mao liêu này ra không?

Hào Vinh đi dạo một vòng quanh nguyên thạch rồi nói:

- Nên cắt ra, nó lớn như vậy cũng khó thể nào mang theo được...

- Được...

Trang Duệ đồng ý, hắn cầm lấy máy mài, tiếp tục mài nguyên thạch. Nhưng phỉ thúy bên trong cực kỳ phức tạp, có hình dạng một cái cây, hơn nữa còn có nhiều chỗ trộn lẫn nhiều ngọc thạch với phẩm chất và màu sắc khác biệt, vì vậy mà hắn ra tay cực kỳ cẩn thận.

- Cậu Trang, tôi giúp cậu một tay...

Một giờ sau Hào Vinh nhận lấy máy mài trong tay Trang Duệ, chính hắn cũng khôn ngờ phỉ thúy bên trong khối mao liêu kia sẽ có bộ dạng như vậy, hơn một giờ đã mở ra nhiều lớp phỉ thúy, hơn nữa phỉ thúy còn liên tục kéo xuống.

Nếu như xuất hiện đứt gãy thì có thể cắt một đao ngang qua, nhưng phỉ thúy trong nguyên thạch là một chỉnh thể, Hào Vinh cũng không dám nói sẽ cắt.

Phải biết rằng tạo hình vật trang trí phỉ thúy thường được căn cứ vào bộ dạng của chính khối phỉ thúy đó, nếu khối phỉ thúy này có hình dáng tốt, cắt một đao sẽ coi như sụp đổ, giá trị giảm sút cực mạnh.

Khi Hào Vinh dùng máy mài thì còn cẩn thận hơn cả Trang Duệ, chỉ cần những chỗ có màu sắc khác lạ đều được cẩn thận xem xét.

Vì vậy mà hiệu suất của Hào Vinh còn thấp hơn cả Trang Duệ, một giờ sau, đã chín giờ tối, những người vây quanh đã sớm tán đi, chi còn lại Tiểu Vương là còn ở bên cạnh xem xét.

Trang Duệ thấy Hào Vinh đầu đầy mồ hôi mà vẫn không chịu nghỉ ngơi thì không khỏi tiến lên nói:

- Hào đại ca, hay là để ngày mai rồi tiếp tục, khu vực khai thác mỏ cũng có máy móc cắt nguyên thạch chứ?

- Không, hôm nay phải lấy phỉ thúy ra, khối phỉ thúy này có tạo hình rất đặc biệt, cậu xem, bên trong còn có hai loại ngọc vàng và đỏ, phối hợp với phỉ thúy xanh, có thể tạo hình thành một chậu cây cảnh phỉ thúy, một vật phẩm tuyệt vời...

Hào Vinh nghe được lời của Trang Duệ thì dừng tay, dù trên mặt có biểu hiện mệt mỏi nhưng tinh thần là cực kỳ phấn khởi, lúc nói chuyện thì hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào khối nguyên thạch.

Bản thân Hào Vinh chính là một nhà thiết kế châu báu, hắn rất yêu thích tạo hình châu báu, thậm chí còn vượt qua việc nắm kinh doanh của cả gia tộc. Hơn nữa hắn còn là một tổng giám đốc công ty châu báu ở Đài Loan, lúc này thấy một khối phỉ thúy có chất lượng thượng thừa, tạo hình đặc biệt thì tất nhiên muốn cởi bỏ cho nhanh để xem xét toàn diện.

- Ôi, đã quên hôm nay cậu vừa xuống máy bay, thật sự là xấu hổ quá, không bằng tôi gọi xe cho cậu về khách sạn trước, hôm nay tôi sẽ cắt phỉ thúy ra cho xong.

Hào Vinh chợt nhớ hôm nay Trang Duệ bay từ Yangon đến Mandalay, cả ngày lại bị mình kéo đi khắp Mandalay, lúc này cũng nên nghỉ ngơi là vừa.

Trang Duệ lắc đầu nói:

- Không có gì, Hào đại ca, tôi và anh hai người cùng cắt, như vậy tốc độ có thể sẽ nhanh lên...

Trang Duệ tiếp nhận máy mài trong tay Hào Vinh, hắn thay một mặt đá mài khác, tiến lên tiếp tục mài nguyên thạch. Hơn một giờ qua Hào Vinh đã khá mệt, vì thế hắn cũng không tiếp tục khiêm nhượng, châm một điếu thuốc ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.

Trang Duệ tuy chỉ cân liếc mắt là thấy bên trong nguyên thạch, nhưng phương diện lấy phỉ thúy ra vẫn rất cẩn thận, vì chỉ cần có chút bất cẩn sẽ làm cho những phân nhánh của phỉ thúy bị cắt đứt, thế là động tác của hắn cũng không nhanh, hơn một giờ sau chỉ có thể cắt ra một phần ba phỉ thúy mà thôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play