Sợi dây thép dẫn nhiệt nhanh những tốc độ giải nhiệt cũng rất nhanh, trên cơ ản đốt đỏ một lân chỉ có thể hòa tan được một phạm vi hai ba centimet. Trang Duệ và Bành Phi bận rộn hơn hai giờ mới xem như hòa tan tất cả vật liệu dùng để kết dính.

- Phương Di à? Ăn cơm sao? Thật sự xin lỗi, dì Phương, chỗ này của cháu có việc gấp, tạm thời không đi được, dì xem cháu sang muộn một chút được không?

Trang Duệ vừa làm xong chuyện hòa tan lớp kết dính thì Phương Di đã gọi điện thoại đến, chỉ là lúc này hắn cũng không quan tâm đến ý chỉ của mẹ vợ, mà lúc này thấy có thể lấy ra được hai lạp hoàn bên trong, tất nhiên cảm xúc sẽ bành trướng.

Sau khi nghe Trang Duệ nói có việc gấp thì không nói gì thêm mà cúp điện thoại, nhưng sau đó bà xoay đầu phát huy sức tưởng tượng của phụ nữ mà nói với chồng:

- Đứa nhỏ này không phải ở sau lưng Huyên Băng của chúng ta làm chuyện xấu gì không?

Trang Duệ nếu biết được ý nghĩ của Phương Di lúc này thì thật sự sẽ cảm thấy rất oan uổng, vì vậy mới nói phụ nữ đã mời thì không nên từ chối, dù là cô gái trẻ hay phụ nữ mãn kinh cũng vậy mà thôi.

- Ai mà không có việc gấp? Tiểu Trang cũng không phải con nít, em đừng nghĩ lung tung...

Tần Hạo Nhiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn vợ mình, nếu lời này rơi vào trong tai Trang Duệ thì sợ rằng sẽ phát sinh mâu thuẫn không đáng.

...

Trang Duệ lúc này cũng không quan tâm mẹ vợ suy nghĩ điều gì, vì con dao Lang Nha của Bành Phi đã nạy ra khối ngà chen vào trong tượng.

Lưỡi đao kia cực mỏng, nó có thể cắm vào được mộti centimet, khi Bành Phi lật cổ tay thì khối ngà dần nhô lên, cuối cùng lưỡi đao lấy tượng ngà làm đòn bẩy, một tiếng bộp vang lên, khối ngà bị hất văng ra, dưới nách bức tượng ngà lộ ra một cửa động ba bốn centimet vuông.

- Anh Trang, hình như cũng không có thứ gì bên trong.

Bành Phi đưa tay ào trong và quơ quơ qua lại nhưng không phát hiện ra thứ gì cả.

Trang Duệ không trả lời, hắn cầm sợi dây thép đi đến toilet rửa sạch, sau đó lau khô, tạo nên hình dạng cái móc ở một đầu, sau đó nói với Bành Phi:

- Cậu nhấc nó lên, động còn kéo dài xuống dưới, tôi dùng thứ này móc ra thử xem...

Trang Duệ tất nhiên biết bên trong có thứ gì không, hơn nữa hắn cũng biết hai lạp hoàn vừa rồi không đổ ra chỉ vì có chút chất kết dính vừa rồi nóng chảy rơi xuống, tuy không hòa tan lạp hoàn nhưng lại làm cho nó dính vào bụng tượng.

Trang Duệ dùng dây thép chọc khoáy một phen, sau đó hai lạp hoàn như hai con mắt từ bên trong lăn xuống.

- Thật sự là có thứ gì đó.

Bành Phi nhìn chằm chằm vào lỗ hổng, khi thấy Trang Duệ thật sự lấy ra được hai lạp hoàn thì giật mình thiếu chút nữa đánh rơi bức tượng ngà xuống đất.

- Anh Trang, đây là thứ gì?

Sau khi đặt bức tượng ngà xuống đất thì Bành Phi đi đến nhìn kỹ hai lạp hoàn trong tay Trang Duệ, vẻ mặt khó hiểu.

Phương pháp chế tạo của lạp hoàn cũng không có gì quá tốt, trên lớp da màu trắng có đầy vết rạn, nhìn qua giống như ngọn nến bị xoa nắn lại, sau đó đưa ra hong gió, có thể từ những vết rạn đó mà thấy được lớp giấy bên trong.

- Tôi cũng không biết có thứ gì, mở ra xem mới biết.

Đáp án ở ngay trên tay mình, Trang Duệ cũng có chút kích động, hắn hít vào một hơi thật sâu, dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải bóp nát một lạp hoàn, phần màu trắng và rạn nứt như sáp rơi xuống đất, trong tay Trang Duệ là một cuộn giấy có hơi ố vàng.

Trang Duệ không vội vàng mở ra xem, hắn bóp nát một tờ giấy khác, sau đó tìm trong ba lô của mình một bao tay trắng đeo lên, lại lấy ra một chiếc kính lúp. Hắn chợt sinh ra một cảm giác là hai tờ giấy trong tay giống như có chứa một bí mật gì đó rất kinh người.

Sau khi chuẩn bị xong thì Trang Duệ cẩn thận mở một tờ giấy ra dưới ánh mắt chăm chú của Bành Phi, chất giấy hình như cũng không khá lắm, vì thời gian quá lâu nên có hơi yếu ớt, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ bị phá vỡ ngay.

Tuy tờ giấy có vẻ khá nhỏ nhưng Trang Duệ mở ra mặt bàn lại lớn như một trang tạp chí, cũng không cần dùng kính lúp thì Trang Duệ vẫn có thể thấy đó là một tấm bản đồ, có sông núi địa hình và cầu đường, bên trên vẽ rất kỹ, chỉ là những phần đánh dấu lại dùng tiếng Nhật.

Trang Duệ không hiểu tiếng Nhật nhưng vẫn có thể hiểu bảng chữ Hán của người Nhật, ngoài những chữ hắn thật sự không hiểu, những chữ còn lại đều giống như là nói về địa danh ở Myanmar.

Bành Phi nhìn một lúc rồi nói:

- Anh Trang, đây là một bản đồ...

- Cậu nên nói những lời có tính kiến thiết hơn, tất nhiên tôi biết đây là một tấm bản đồ...

Trang Duệ bị lời nói của Bành Phi làm cho dở khóc dở cười, bưc bản đồ này dù là ai cũng có thể nhìn ra được.

- Không phải, tôi muốn nói đây là một bản đồ quân dụng của người Nhật, bản đồ này có lẽ được vẽ vào những năm bốn mươi của thế kỷ trước.

Bành Phi bị lời nói của Trang Duệ làm cho có chút xấu hổ, hắn vội vàng bổ sung thêm một câu, tuy bây giờ hắn chưa thích ứng với cuộc sống bình thường nhưng phương diện quân sự thì hắn rất tự tin là mình nhìn không lầm.

- Cứ mặc kệ, chúng ta xem có gì khác nữa không?

Trang Duệ đặt tấm bản đồ sang một bên, sau đó hắn mở tờ giấy còn lại ra, nhưng lần này Trang Duệ thật sự có chút vò đầu bứt tai, vì trang giấy này nhỏ hơn, giống như một tờ nhật ký, bên trên viết rất nhiều và chằng chịt, hơn nữa cũng là cách viết rất ngoáy.

Chữ Nhật đơn giản thì Trang Duệ có thể hiểu sơ lược, nhưng kiểu chữ trong nhật ký này lại làm cho hắn bó tay, ngoài những chữ ghi thời gian thì hắn cũng không hiểu đối phương đang nói gì.

- Anh Trang, cho tôi xem...

Tờ giấy khá nhỏ, Trang Duệ lại ở phía chính diện, Bành Phi thật sự không thấy rõ ràng.

Con người có thể nói là sinh vật hiếu kỳ nhất trên địa cầu, dù Bành Phi đi lính được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc nhưng lúc này vẫn tỏ ra rất hưng phấn, thật sự rất tò mò với tờ giấy kia.

- Cậu hiểu tiếng Nhật sao?

Trang Duệ thuận miệng hỏi một câu, hắn thầm nghĩ nếu không nhận ra được nội dung thì sẽ về nước mua từ điển tự phiên dịch, tóm lại thứ này ngoài mình và Bành Phi thì không nên cho người ngoài biết.

- Hiểu một chút, nghe nói và viết là không có vấn đề...

Bành Phi khẽ gật đầu, đó là chương trình học của hắn, không phải chỉ là tiếng Nhật, còn có tiếng Anh, tiếng Ả Rập, tuy không thể nói là quá tinh thông nhưng đối thoại là không có vấn đề.

Trang Duệ nghe vậy thì nhìn về phía Bành Phi, một lát sau hắn mới lên tiếng:

- Thứ này có lẽ là một đoạn lịch sử hay bí mật gì đó kinh thiên, trừ tôi và cậu ra sẽ không cho người thứ ba biết rõ, cậu nghe hiểu chứ?

Nói thật thì nếu như bây giờ trước mặt Trang Duệ là Chu Thụy, hắn sẽ giao giấy cho đối phương không chút do dự, nhưng hắn và Bành Phi tiếp xúc với nhau thời gian quá ngắn, còn chưa tiến lên mức ăn ý và tín nhiệm.

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì vẻ mặt hưng phấn của Bành Phi chợt biến mất, thay vào đó là biểu hiện rất trang trọng, hắn nói:

- Anh Trang, anh cứ yên tâm, tôi dùng thanh danh của Nha Nha để đảm bảo sẽ không có bất kỳ chữ nào phát ra từ miệng tôi về tờ giấy này...

Khi em gái đến nhà Trang Duệ thì khôi phục lại nụ cười vui vẻ, Bành Phi thầm hạ quyết tâm bảo vệ tất cả những gì hiện có, vì hắn biết rõ gia đình là rất quan trọng với sự phát triển của một đứa bé, đây không phải là đơn thuần dùng tiền có thể mua được.

Trang Duệ khẽ gật đầu, sau đó hắn đưa tờ giấy kia đến trước mặt Bành Phi.

Bành Phi cúi đầu, hắn cẩn thận quan sát, khi ánh mắt di động thì vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt không thể tin, rõ ràng nội dung của tờ giấy làm cho hắn sinh ra cảm giác khiếp sợ.

Bốn năm phút sau tìh Bành Phi thở dài một hơi, ánh mắt chuyển dời khỏi trang giấy.

Trang Duệ cũng không hỏi, hắn lẳng lặng nhìn bành phi, chờ câu giải thích của đối phương.

Bành Phi trước tiên không nói về những gì được ghi lại trong tờ giấy kia, hắn chỉ vào tấm bản đồ bên cạnh nói:

- Anh Trang, cái này...Bản đồ này là một bản đồ kho tàng...

- Nói chi tiết một chút, có gì sao?

Thật ra trước đó Trang Duệ đã đoán được vài phần, một bản đồ tường tận như thế kia, lại được cất giấu trong tượng phật ngà voi, nhất định là chôn giấu thứ gì đó quý giá. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Nội dung trên tờ giấy là do một người tên là Ichiro Yamaki để lại...

Bành Phi bắt đầu kể lại, đoạn lịch sử sáu mươi năm trược chợt mở ra trước mắt Trang Duệ.

Thì ra ở năm 1941 Nhật tấn công Trân Châu Cảng đồng thời đến xâm lược các quốc gia Đông Nam Á, cũng chiếm lĩnh ba sân bay ở Myanmar. Đầu năm 1942 một trăm ngàn quân Nhật xâm lấn Myanmar, nhanh chóng đánh tan quân Anh, công chiếm Yangon, chiếm lĩnh Myanmar.

Lúc đó lúc đó công chiếm Myanmar vì cần thiết cho con đường quân sự, cắt đứt con đường liên lạc giữa Vân Nam Trung Quốc và Myanmar, đồng thời cũng muốn cướp đoạt vật tư từ Thái Lan và Myanmar, tiến hành xâm lược quân sự và vơ vét tài vật đưa về Nhật.

Ichiro Yamaki là một vị sĩ quan đại tá, là kẻ chuyên muôn phụ trách vơ vét tài sản đưa về nước, là một kẻ quan trọng phụ trách đưa về Nhật, mà tờ giấy kia ghi chép lại một phần tài vật mà lúc quân Nhật rút khỏi Myanmar còn chưa kịp đưa về nước.

Đó là vào năm 1945 khi quân Nhật đang tàn lụi, liên quân Trung Mỹ trở nên hùng mạnh, quân Nhật trả cái giá quá lớn, số lính thương vong là rất nhiều, đám quân liên minh kia tạo nên trạng thái vây quanh ba mặt với quân Nhật.

Ichiro Yamaki thấy nếu mình đưa theo những món tài vật kia sẽ không thể nào thoát khỏi vòng vây, thế là đưa tất cả vàng bạc châu báu chôn ở một nơi bí mật trong Myanmar. Đồng thời hắn còn vẽ đị đồ giấu trong bức tượng phật ngà voi, đợi sau này khi phản kích sẽ đưa kho tàng kia về.

Vì không muốn để lộ ra tin tức nên tất cả những nhân công tham gia đào đất giấu bảo vật đã bị xử lý sạch, hơn năux viên phụ trách giám sát người Nhật cũng bị giết chết, chỉ có Ichiro Yamaki mang theo bức tượng phật ngà voi có bí mật kinh thiên chạy theo quân đội đột phá vòng vây.

Tờ giấy kia chỉ ghi lại nhiêu đó mà thôi, chỉ là tượng ngà voi sao lại rơi xuống tay ông nội của Lý Vân Sơn thì không ai biết, Ichiro Yamaki lúc này còn sống hay không cũng là bí ẩn, có lẽ chỉ có ông nội đã chết của Lý Vân Sơn mới hiểu rõ mà thôi.

Thật ra sự việc cũng không có gì phức tạp, vì là binh lính thất bại trong lúc viễn chinh ở Myanmar nên ông nội Lý Vân Sơn và những cựu binh quyết định ở lại Myanmar, sua đó cánh quân viễn chinh thứ hai tiến vào, những người kia lại cầm vũ khí tham dự chiến dịch quét sạch quân Nhật. Khi đó rất rối loạn, Ichiro Yamaki chết trên tay ông nội của Lý Vân Sơn, thế là tượng phật này thành chiến lợi phẩm của ông nội Lý Vân Sơn.

Lúc đó viễn chinh Myanmar kết thúc, quân đồng minh ở lại một phần ở Myanmar, ông nội của Lý Vân Sơn nằm trong số người ở lại, sau đó nội chiến bùng phát, Quốc Dân Đảng thua chạy sang Đài Loan, ông nội Lý Vân Sơn và đám binh lính cũng không có cơ hội về nước, vì thế tượng ngà voi này vẫn còn để lại ở Myanmar.

- Anh Trang, tổng cộng có mười tấn vàng, ba mươi rương phỉ thúy bảo thạch và châu báu...

Bành Phi chỉ vào những con số mà nói ra một tin tức làm cho Trang Duệ trợn mắt há mồm, mười tấn vàng đã có giá trị thế nào, chưa nói đến những rương phỉ thúy bảo thạch.

Trang Duệ móc thuốc ra đưa cho Bành Phi một điếu, châm lửa cho mình, hai người cùng hút thuốc, đều trầm mặc không nói. Bọn họ cũng không biết làm sao với đống tài phú kia, dù là Trang Duệ bây giờ cũng thấy tâm tính rối loạn.

Giao cho chính phủ Myanmar sao? Không thể nào, Trang Duệ cũng không phải kẻ tốt như vậy.

- Lấy những vật này về nước giao cho ban ngành tương quan sao?

Trang Duệ thật sự có ý nghĩ này nhưng nhanh chóng tự mình bác bỏ, chưa nói những thứ này có còn hay không, mình có thể tìm được và đưa về hay không là cả hai vấn đề.

Hơn nữa những thứ này cũng chẳng phải cướp từ nước mình đi, Trang Duệ cũng không cao thượng mà mang về cho đám người kia.

Bây giờ có thể xác định chuyện mà tờ giấy kẻ lại chính là một phần tài sản khổng lồ mà năm xưa quân Nhật muốn lấy đi.

Nhật là một đảo quốc thiếu tài nguyên, năm xưa sở dĩ khuếch đại chiến tranh chỉ vì muốn chiếm tài nguyên, bọn họ muốn cướp sắt thép vàng bạc than đá và đủ loại tài nguyên khác từ các nước Đông Nam Á và Đông Bắc, như vậy mới có thể miễn cưỡng duy trì chiến tranh, nếu không kinh tế trong nước đã sớm tan vỡ rồi.

- Bành Phi, cậu thấy vấn đề này nên xử lý thế nào?

Sau khi hút xong điếu thuốc thì Trang Duệ quay sang hỏi Bành Phi.

- Anh Trang, tôi nghe theo anh...

Lúc này trong mắt Bành Phi đã bình tĩnh trở lại, không còn chút dao động nào.

Nếu nói Bành Phi không động tâm vì số của cải châu báu kia thì rõ ràng là vô nghĩa, chỉ là hắn không lớn tuổi nhưng lại quen nhìn thấy sinh tử, thật sự có sức chống cự khá mạnh với vật ngoài thân. Khi hắn thi hành nhiệm vụ thì sinh tử của mình cũng không còn quan trọng, sao có thể để ý đến những thứ khác cho được.

Thứ hai người quan trọng nhất trong lòng Bành Phi chính là em gái của mình, bây giờ em gái vui vẻ thì hắn cũng không muốn vì số tiền kia mà làm cho quỹ tích cuộc sống của mình biến đổi.

Vì vậy khi Trang Duệ hỏi thăm ý kiến thì Bành Phi trả lời vô cùng bình tĩnh, dù là Trang Duệ xử lý thế nào thì hắn cũng có thể tiếp nhận, hơn nữa nó là do Trang Duệ phát hiện ra, mình chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

- Bản đồ này nhất định sẽ là thật nhưng những thứ được giấu kia có còn tồn tại hay không thì không nhất định, vì tượng phật này tuy thất lạc nhưng nếu Ichiro Yamaki còn sống thì nhất định sẽ biết nơi cất giấu, sợ rằng đã đến lấy đi rồi...

Trang Duệ dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tạm thời chúng ta cứ gác lại chuyện này, chúng ta đến tham gia hội chợ phỉ thúy Yangon, đợi sau khi kết thúc hội chợ thì chúng ta sẽ suy xét xem có nên đi kiểm tra bản đồ hay không...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play