" Gì vậy, tôi cũng chỉ tùy tiện nói như thế, mọi người đừng cười a. "

Trang Duệ bị ánh mắt mọi người nhìn đâm ra có chút sợ hãi, một người nhìn thì không có cảm giác gì nhưng một đám người nhìn thì lại là một thử thách không nhỏ.

Tựa như một số công ty khi phỏng vấn đều an bài mấy giám khảo ngồi đối diện, tự nhiên cho người phỏng vấn có áp lực tâm lý có thể áp chế được sức ép thường là người được chọn, tuy rằng Trang Duệ cũng không để ý đánh giá của mọi người về hắn, nhưng bị nhiều người nhìn trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

" Nói rất hay, lão đầu tử ta uống trà cả đời, cũng chưa chắc có thể nói được những lời này, lời nói của tiểu Trang là Phật ngữ châu ngọc, thanh niên hiện tại khó lường, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a…"

Vẫn là Lữ lão gia tử phá vỡ yên tĩnh trong phòng, mặc dù đang khích lệ Trang Duệ nhưng lại lắc đầu giống như cảm thán mình đã già rồi, không còn như những năm đó nữa.

Tống Quân nghe được có chút mê mẩn, đứng dậy đi đến trước mặt Trang Duệ hung hăng vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Phao thượng nhất hồ tam sơn ngũ nhạc na tuyên việt vạn cổ đích chung linh dục tú dựng dục tạo hóa đích hương mính, nhiên khởi nhất trụ nhân uân trứ thiện ky phật tính an thần định phách đích đàn hương, lời này rất có khí phách, Trang huynh đệ, sau này khi đệ đến nơi này của ta, toàn bộ đều miễn phí, tý nữa ta đưa cho đệ cái trương tạp, phòng này đệ có thể sử dụng bất cứ lúc nào, đừng đem mấy cái ghế dựa bảo bối dọn đi là được. "

Nghe được lời của Tống Quân mọi người nở nụ cười, Trang Duệ không muốn chiếm tiện nghi vội vàng nói: " Tống ca, hảo ý của đại ca tiểu đệ xin lĩnh, miễn phí thì thôi đi, ca mở cửa hàng đón khách, đệ trả thù lao, mới là đúng a. bất quá ngày hôm nay phải tính cho đại ca a. "

Trong lòng Trang Duệ muốn chính là sau này thời gian mình ở Bành Thành không dài, phỏng chừng rất ít có cơ hội đến nơi này, cho dù có cơ hội, một hai lần tiêu phí mình cũng không tốn bao nhiêu, nếu mình đáp ứng thì lại thiếu đối phương một cái nhân tình a, ngược lại không được lắm.

Tống Quân cũng không thuận theo nói: " Cái gì mở cửa đón khách, tiêu phí trả thù lao, lời này ta nghe khó chịu a, chỗ này của anh là quán trà không phải kỹ viện, Trang huynh đệ, anh cũng không phải cho đệ miễn phí, câu nói kia của đệ anh sẽ tìm người khắc thành câu đối để ở hai bên cửa lớn, coi như lão Tống anh trả thù lao cho đệ đi, một cái card cũng không vào đâu đâu. "

" Tống ca, câu kia cũng không phải em nói, anh yên tâm, câu này ai cũng có thể sử dụng, không ai truy cứu đâu. " Trang Duệ nghe vậy dở khóc dở cười đáp.

" Anh dù sao cũng không nghe qua miệng người khác, có nhiều người nói cái gì văn hóa trà đạo, anh còn không nghe được giống như chú nói ngày hôm nay, đừng có từ chối, đại lão gia đưa đồ ra ngoài ai lại cầm về, anh còn có chút của cải, cái card này là thông dụng mà. "

Tống Quân trừng mắt, tiếp nhận cái card màu vàng từ tay người phục vụ nhét vào trong tay Trang Duệ, làm bộ dạng nếu ngươi không cầm ta sẽ không khách khí, miệng vẫn không quên đá xoáy Vương lão bản một cái.

" Hắc, đầu gỗ, Tống ca cho ông, ông cầm đi thôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy Tống ca như vậy, phỏng chừng Lữ lão gia tử còn chưa có đãi ngộ này a. "

Không biết khi nào Lưu Xuyên chạy tới, giật tấm card mà Tống Quân nhét vào tay Trang Duệ, lật đi lật lại để xem.

" Đại Xuyên, tiểu tử ngươi, con mẹ nó còn giống thổ phỉ hơn cả anh mày, biết huynh đệ bọn chú quan hệ tốt, bất quá đừng có bát nháo trước mặt anh, chỗ này của anh đôi khi có khách đặc biệt…" Tống lão bản tựa hồ đối với việc tấm card rơi vào tay Lưu Xuyên có chút không yên lòng, đặc biệt dặn dò.

Trang Duệ thấy Lưu Xuyên giữ lại, cũng không nói thêm cái gì, hắn đối với tính tình ngay thẳng của Tống Quân cũng rất thích, có thể kết giao bằng hữu.

" Đại Xuyên, cái này cho ông mượn, không có việc gì thì tới đây thưởng trà với Tống ca, học một chút tu tâm dưỡng tĩnh…" Trang Duệ từ đầu không có nghĩ đến việc lấy tấm card lại từ trong tay Lưu Xuyên, hai người ai cầm cũng đều như nhau.

" Được, tôi sau này một ngày 3 bữa đều đến đây, cam đoan không giúp Tống ca tiết kiệm tiền, đúng rồi, đầu gỗ, ông vừa đọc thơ gì a, tôi xem Tần tiểu thư bị ông trấn trụ a. " Lưu Xuyên nói chuyện luôn luôn không che đậy, mấy ngày cũng thường xuyên vui đùa cùng Tần Huyên Băng.

" Được rồi, ông đi xem TV đi, nói vớ vẩn làm gì, mang card cho tôi. "

Trang Duệ tức giận nói, thật vất vả mới qua được chuyện vừa rồi, thằng này lại nhắc tới, mình cũng không muốn đi trêu chọc Tần đại tiểu thư, tuy rằng trong lòng từng nghĩ dùng linh khí xem một vài phong cảnh a.

Nhìn trộm về phía Tần Huyên Băng thì thấy Tần Huyên Băng tựa hồ cũng không có lưu ý đến lời nói của Lưu Xuyên, Trang Duệ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lúc mơ hồ lại cảm thấy có chút thất vọng.

" Được, coi như tôi chưa nói, mọi người tiếp tục thưởng thức trà, tiếp tục…"

Lưu Xuyên cười chói lọi hoan hỉ, phấn chấn đem tạp thu vào người, Trang Duệ nhìn ra, tấm card này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nếu không Lưu Xuyên kia bình thường không dễ dàng mắc nợ nhân tình ai chắc là sẽ không chủ động bảo mình nhận lấy.

Thấy Trang Duệ cùng Tống lão bản nhún nhường nhau xong rồi, Lữ lão gia tử mở miệng nói: " Tiểu Trang, hai ngày nay cháu cho chúng ta không ít kinh hỉ a, cũng không biết bản thảo kia của cháu thế nào, có phải lại cho ta thêm một kinh hỉ không đây, phải biết rằng, nếu bản thảo kia đúng là của Vương Sĩ Trinh viết, mà chỉ mua có hai vạn đồng, coi như nhặt được một đống tiền.

Được rồi, thưởng trà giám bảo, trà đã thưởng thức xong rồi, tất cả mọi người đem vật mình mang đến ra để giám định đi. "

Nghe được lời nói của Lữ chưởng quỹ nói xong, Lưu Xuyên cũng kéo Lôi Lôi đi tới, mục đích hắn hôm nay cũng là muốn nhìn cái sách nát mà Trang Duệ kiên trì mua rốt cuộc trị giá bao nhiêu, từ nhỏ mình thường nhặt được nhiều tiền rơi hơn Trang Duệ, hay là khi trưởng thành rồi tiểu tử này vận khí lại tốt hơn mình? nguồn TruyenFull.vn

Thấy người khác đều đem vật chuẩn bị của mình đặt trước mặt chuẩn bị mở ta, Trang Duệ cũng đưa tay lấy quấn bút ký hương tổ được bọc vải sa tanh mang ra, đang muốn tháo ra thì lại bị Lữ lão gia tử ngăn lại.

" Tiểu Trang, vật kia của cháu để mở cuối cùng, mở ngay từ đầu không có hồi hộp nha, còn một điều nữa ta muốn nói rõ, giám bảo lần này, cũng có đồ giả, đồ thật, ngoại trừ hai nữ oa cùng Lưu Xuyên ở ngoài, hôm nay trong mỗi chúng ta đều phải xem xét giám định, ai sai nhiều nhất giữa trưa hôm nay sẽ mời khách ở Thiên Đô tửu điếm, mọi người xem thế nào a?"

Lúc này cũng gần tới 11h trưa, mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý, còn về Lưu Xuyên có thể đi ăn cùng mà không phải trả tiền tự nhiên cũng đồng ý hai tay, chỉ có Tống lão bản hơi nhíu mày nói: " Cháu nói này lão gia tử, mời khách ở Thiên Đô, ngài nói thế không phải giết cháu sao, khác gì trưa nay cháu bỗng nhiên mời khách. "

Lữ chưởng quỹ nghe vậy sửng sốt, sau lại cười ha ha nói: " Ta lại quên, Thiên Đô cũng có cổ phẩn của chú, hôm nay không cần mời cháu, ai thua người đó bỏ tiền, quyết định như vậy. "

Trang Duệ nghe hai người nói chuyện có chút giật mình, hắn tuy rằng mấy năm nay không ở Bành Thành, nhưng cũng biết quán Thiên Đô mới mở không bao lâu là đệ nhất tửu điếm cấp 5 sao của Bành Thành, tương truyền là có bối cảnh rất là thâm hậu, thật không ngờ, Tống Quân lại là một trong những lão bản của Thiên Đô.

Lưu Xuyên cũng sửng sốt, hiển nhiên hắn cũng không biết chuyện này, không khỏi lấy ra cái thẻ màu vàng hít vào một hơi, vẻ mặt thèm nhỏ dãi hỏi: " Tống ca, cái card này có thể dùng ở Thiên Đô không?"

Lời Lưu Xuyên con chưa dứt ngay sau đó liền nhảy dựng lên, là Lôi Lôi đưa bàn tay nhỏ bé bí mật nhéo bên hông Lưu Xuyên, nhỏ giọng nói bên tai Lưu Xuyên: " nhìn cái bộ dạng không có lợi lộc của anh kìa. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play