Cổ Vân thật sự đã đi dạo một lúc lâu bên ngoài, công ty của hắn tuy phát triển rất tốt nhưng nghiệp tu sửa và xây dựng kiến trúc cổ cũng không phải mỗi ngày đều có việc, trong một năm luôn có vài tháng nhàn rỗi, bây giờ đội đang không có việc, tất nhiên không có việc thì vẫn phải trả lương, một số tiền không nhỏ.
Công ty như của Cổ Vân thật sự cũng không có lời quá lớn, vì kiếm được tiền sợ rằng còn chưa đủ phát cho công nhân viên, nhưng trước khi dùng cơm nghe nói tứ hợp viện của Trang Duệ có hơn hai ngàn mét vuông, Cổ Vân đã thật sự muốn nhận hạng mục này. Một hạng mục lớn như vậy, dù hắn không ăn xén nguyên vật liệu, chỉ cần là tiền công cũng sinh lợi cho công ty rồi.
Cổ Vân vốn định cơm nước xong sẽ tìm Trang Duệ tìm hiểu tình hình, không ngờ Trang Duệ lại bị bố mình kéo đi, lại nói chuyện gì đó một lúc lâu, vì thế mà hắn mới đến cửa phòng làm việc của bố mình để đi dạo.
Sau khi hiểu ý của Cổ Vân thì trang duệ nở nụ cười, hắn giới thiệu tình huống của tứ hợp viện của mình cho đối phương, mà Cổ Vân nghe xong thì lại nhíu mày.
- Sao vậy? Anh Cổ, có gì không đúng sao?
Trang Duệ dùng giọng kỳ quái hỏi.
Cổ Vân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Theo như cậu nói thì nơi đó đã vài năm không có người ở, hơn mười năm chưa được tu sửa, chỉ sợ kết cấu của các khu nhà đã có vấn đề. Nói thật ra thì có chút phiền toái, cậu cũng đừng gấp, ngày mai chúng ta đến xem rồi nói sau...
Trang Duệ khẽ gật đầu, dù những thứ kia không thể sử dụng được thì cùng lắm là hắn dỡ xuống và xây dựng lại. Theo như lời của Âu Dương Quân thì những phần tài liệu kia cũng đáng giá nắm sáu trăm ngàn, chính mình cũng không lỗ vốn.
Sau khi để lại địa chỉ tứ hợp viện cho Cổ Vân, sau đó hẹn thời gian gặp mặt, Trang Duệ nói lời cáo từ với Cổ lão gia tử. Chuyến đi này hắn có mục đích giúp mẹ chuẩn bị quà cho ông ngoại, không ngờ còn tìm được công ty tu sửa kiến trúc cổ, còn nhận được lời mời giám định của Cổ lão gia tử, hắn thật sự cảm thấy mình khá may mắn.
...
- Này, Mộc Đầu, ngày mai tôi quay về Bành Thành, cậu có đi không?
Trang Duệ chạy xe về Ngọc Tuyền Sơn, mới đi được nửa đường thì chuông điện thoại vang lên, lúc này hắn mới nhớ mình ném Lưu Xuyên ở lại trong hội sở của Âu Dương Quân.
- Tôi không đi được, chỉ sợ còn phải ở lại cả chục ngày nữa, cậu về trước đi.
Sau khi Trang Duệ cúp điện thoại thì quay đầu xe chạy về hội sở của Âu Dương Quân, ngày hôm nay hắn quá bận rộn nên đầu óc rối cả lên, lúc này Bạch Sư có lẽ đang ở trong hội sở và chưa ăn gì cả. Hắn biết Tiểu Bạch Sư ngoài mình, mẹ và chị gái, căn bản không ăn bất kỳ thứ nào của người ngoài.
Việc làm đầu tiên của Trang Duệ khi quay lại hội sở chính là tìm chút thức ăn cho Tiểu Bạch Sư, sau đó đến nói vài câu với Lưu Xuyên, sau đó đưa Bạch Sư đến Ngọc Tuyền Sơn. Ngày mốt hắn sẽ đến Sơn Đông, phải ở lại hai ngày, cũng không thể cho Tiểu Bạch Sư nhịn đói hai ngày được.
Ai ngờ xe của Trang Duệ đến cổng lớn của Ngọc Tuyền Sơn thì không được cho vào, vài ngày trước hắn đến theo chân của Âu Dương Chấn Vũ, bây giờ chính hắn vào cửa thì bị cảnh sát quân sự chặn lại. Bọn họ dù nói thế nào cũng không nhận người, hơn nữa hình thể của Tiểu Bạch Sư là quá lớn, càng không cho Trang Duệ đi vào.
Cuối cùng cảnh vệ của Âu Dương Cương đi ra tận cổng, Trang Duệ mới được cho vào.
Người già làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, lúc này hơn chín giờ đã nằm ngủ, Trang Duệ tìm mẹ nói vài câu, nói rõ vài ngày tới phải ra ngoài làm chút chuyện, vì vậy giao Tiểu Bạch Sư cho mẹ.
Âu Dương Uyển cũng không có gì lo lắng về phía Bành Thành, chuẩn bị ở lại thêm vài ngày, hơn nữa hoàn cảnh ở Ngọc Tuyền Sơn cũng rất thích hợp với tính cách điềm tĩnh của bà. Đồng thờ bà đã vài chục năm rồi chưa được hiếu kính với cha mẹ của mình, lúc này là thời điểm thuận lợi để bà hiếu thuận với cha mẹ. Nhưng Trang Mẫn thì thật sự cảm thấy khó thể ở lại, mới đến một ngày đã muốn quay về Bành Thành, chuẩn bị ngày mai sẽ đi về Bành Thành, một thời gian sau sẽ cùng Triệu Quốc Đống đến đây, nhưng nàng để Niếp Niếp ở lại với mẹ và ông bà.
Trang Duệ thấy mẹ ở bên này không có vấn đề gì thì cũng yên tâm, trước khi đi ngủ hắn còn đến ngoài phòng của ông bà ngoại để dùng linh khí chải chuốt cơ thể của bọn họ, cuối cùng mới về phòng ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau Trang Duệ đến tứ hợp viện của mình, vừa dừng xe ở con ngõ nhỏ đã thấy trước cổng tứ hợp viện của mình có hai người đang đứng, cíhnh là Cổ Vân và một ông lão tóc hoa râm, trên vai ông lão còn xách theo một cái bàn vẽ. nguồn TruyenFull.vn
- Trang Duệ, giới thiệu cho cậu, đây là giáo sư Chu, là thầy của tôi, còn đây chính là Trang Duệ, là cháu ngoại trai của bộ trưởng Âu Dương.
Cổ Vân thấy Trang Duệ thì tiến lên đón chào, sau đó giới thiệu ông lão bên ạnh cho Trang Duệ.
- Chào giáo sư Chu, lần này đã làm phiền ngài, thật sự là xấu hổ.
Trang Duệ tiến lên dùng giọng cung kính chào hỏi, dù không đề cập đến quan hệ giữa giáo sư Chu và bác của mình, chỉ với uy vọng của giáo sư Chu ở trong ngành kiến trúc cổ, cũng đáng để cho Trang Duệ kính ngưỡng. Hơn nữa hôm qua Cổ Vân có nói, trước nay giáo sư Chu chưa từng làm việc cho tư nhân.
- Không nên khách khí, tiểu tử, cậu có ý nghĩ bảo lưu những kiến trúc của người xưa, như vậy tôi đến đây mọt chuyến cũng không sai. Khu vực này rất tốt, đằng sau có thể mở một cửa hông, đổi thành một cái gara...
Trước khi Trang Duệ đến thì giáo sư Chu đã cùng Cổ Vân đi dạo một vòng chung quanh căn tứ hợp viện, ở phía sau căn tứ hợp viện của Trang Duệ bị người ta xây dựng nhiều sạp hàng phi pháp, nơi đó cửa ngõ rộng rãi, có thể lái xe vào, chỉ cần cải biến một chút sẽ có một cái gara.
- Vậy thì phải cám ơn giáo sư Chu...
Trang Duệ tiến vào mở cánh cổng nặng nề ra, sau đó mời giáo sư Chu và Cổ Vân đi vào bên trong.
Trang Duệ mua căn tứ hợp viện này đều không có thời gian đến xem xét, lúc này hắn mở cửa ra và cảm thấy tình hình bên trong đã khác biệt với khi mình mới đến, cỏ dại trên mặt đất đã được thanh lý sạch sẽ, ngay cả những vết bẩn trên cửa thùy hoa cũng được lau đi, những cây táo và cây lựu đại thụ trong sân cũng có dấu vết được tu bổ thu dọn.
Giáo sư Chu cùng Cổ Vân xem xét từ cổng vào bên trong, cực kỳ chú ý đến những kết cấu gỗ, nhưng càng xem thì hai mày càng nhíu chặt, Trang Duệ ở bên cạnh cũng không thể nào biết rõ vấn đề, không biết căn tứ hợp viện của mình có vấn đề gì.