Âu Dương Quân đang đánh giá danh thiếp thì đột nhiên cảm thấy phần eo đau nhói, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Từ tiểu thư ngồi ngay bên cạnh mình, sau đó nói với Trang Duệ:
- Này Tiểu Duệ, trong nhà cậu chỉ có cô và em gái, những vật phẩm của cậu có thể bán cho tôi một cái được không? Tứ ca không lấy không của cậu, sẽ mua cho cậu đúng giá thị trường.
Trang Duệ thấy rõ ràng hành động của hai người ngồi phía trước, sau khi nghe được lời của Âu Dương Quân thì dùng giọng như cười như không nói:
- Mẹ và chị mỗi người một cặp bông tai và một vật trang sức, một vật trang sức khác là của cháu ngoại của em, chẳng lẽ Tứ ca muốn lấy đồ của tiểu tử kia?
Âu Dương Quân bị những lời nói của Trang Duệ làm cho có chút xấu hổ, vì vậy mà mặt già chợt đỏ lên, sau đó đưa mắt liếc Từ tiểu thư. Trong nhà có nhiều đồ trang sức như vậy chẳng thấy cô mang, bây giờ lại bắt tôi mở miệng, muốn mất mặt sao?
- Ha ha, Tứ ca, em cùng người ta kết hợp mở một mạch ngọc ở Tân Cương, đợi một thời gian nữa em sẽ tìm được đồ tốt cho anh... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trang Duệ thấy Âu Dương Quân tỏ ra kinh ngạc thì không khỏi nở nụ cười, vì những chuyện như mạch ngọc thì sau này Âu Dương Quân đều có thể nghe được, vì thế mà Trang Duệ dứt khoát nói ra.
- Cậu còn mở mạch ngọc ở Tân Cương sao?
Âu Dương Quân nghe vậy thì không khỏi trợn trừng mắt, bây giờ đất nước còn chưa có quy định rõ ràng về việc khai thác ngọc, nói cách khác nếu bây giờ có mạch ngọc thì tất cả sẽ thuộc về tư nhân, đây chính là kinh doanh một vốn trăm lời.
Trong vòng quan hệ của Âu Dương Quân thì thật sự đã thòm thèm nhỏ dãi với mạch khoáng bên kia từ lâu, nhưng nơi đó các thế lực dân tộc thiểu số là rất mạnh, bọn họ căn bản không có biện pháp cắm tay vào, cũng không ngờ em mình lại có một chén canh bên đó. Bây giờ hắn đã biết vì sao Trang Duệ lại vội vàng đi Tân Cương, nếu đổi lại là hắn, sợ rằng cũng không khác gì như vậy.
Nhưng Âu Dương Quân nghĩ như vậy cũng coi như oan uổng cho Trang Duệ, vì trước khi đến Tân Cương thì Trang Duệ cũng không nghĩ rằng mình sẽ tìm được mạch ngọc, mà nếu hắn không đổ thạch được cả trăm triệu, còn có giao tình giữa Cổ lão gia tử và Ngọc Vương Gia thì căn bản dù có phát hiện ra mạch ngọc cũng không thể nào tìm được chỗ tốt từ nơi đó.
- À, em chỉ chiếm chút cổ phần trên danh nghĩa mà thôi, em không tham gia vào kinh doanh cụ thể.
Khoảng thời gian qua Trang Duệ lăn lộn mệt mỏi ở Tân Cương, bây giờ đã sớm có quyết định, không có việc gì sẽ tuyệt đối chẳng chạy đi đâu cả.
- Hì, tiểu tử cậu đã cho tôi quá nhiều bất ngờ, xem ra tài sản còn nhiều hơn cả của tôi, như vậy cũng không biết mua vài thứ quần áo tốt, làm mình đẹp đẽ lên một chút, cũng sẽ dễ tìm vợ hơn.
Âu Dương Quân nói mà trong lời nói có chút hâm mộ, nhưng hắn biết đến, thứ tài nguyên kia rất dễ kiếm tiền. Đừng nghĩ hắn có vài trăm triệu mà tưởng bở, nhưng trên cơ bản đều là cổ phần công ty hoặc bất động sản, nếu nói về tài sản thật sự thì hắn chắc chắn không bằng cậu em họ ẩn giấu trước mặt.
Trang Duệ cười cười không nói gì, mình có tiền chẳng lẽ đi tuyên dương khắp thế giới? Còn chuyện ăn mặc, Trang Duệ chỉ cho rằng sạch sẽ khéo léo là tốt, mặc vào cảm thấy thoải mái là được, ngay cả Bill Gates cũng ăn mặc bình thường, chẳng lẽ nói ông ta không có tiền? Không phải chỉ mặc hàng hiệu mới có thể chứng tỏ được địa vị và thân phận của con người.
...
- Tứ ca, em họ của anh thật sự không đơn giản, còn trẻ như vậy mà có rất nhiều tiền, thậm chí cũng không kiêu căng, có phải là các vị trưởng bối nhà anh lén giúp đỡ?
Sau khi đưa Trang Duệ lên máy bay thì Từ tiểu thư dùng giọng suy ngẫm nó với Âu Dương Quân, nàng đã đóng phim từ nhỏ, trước nay tự tin về ánh mắt nhìn người của mình, nhưng thật sự cũng đã nhìn lầm Trang Duệ.
- Không thể nào, cha anh biết rõ sự hiện hữu của cậu ấy nhưng tuyệt đối không ra tay trợ giúp.
Âu Dương Quân quả quyết từ chối lời suy đoán của Từ tiểu thư, vì những việc tư của ông lão nhà mình trước nay đều giao cho thư ký Vương đi xử lý, hắn chỉ cần nhìn vào biểu hiện của thư ký Vương vào tối hôm qua và sáng nay thì biết rõ, thư ký Vương không biết Trang Duệ.
Âu Dương Quân nghĩ đến những thành tựu của Trang Duệ mà không khỏi có chú xấu hổ, tài sản của hắn tất cả đều tích lũy nhờ kinh doanh trong vài năm qua, dù là hội sở bây giờ cũng là dựa vào thế lực gia tộc, nếu không đã bị người ta gặm sạch xương cốt. Nhưng Trang Duệ lại có thành tựu cũng như vậy dưới tình huống không có bối cảnh, Âu Dương Quân cảm thấy rất bội phục.
Không đề cập đến những suy đoán của Âu Dương Quân và Từ tiểu thư về Trang Duệ, lúc này Trang Duệ ngồi trên máy bay cũng đang có ngàn vạn suy nghĩ. Hắn nghĩ mình về nhà sẽ thuyết phục mẹ thế nào, hắn rất hiểu về mẹ mình, một khi bà đã quyết định chuyện gì thì thật sự rất khó thuyết phục, dù trong lòng có đau đớn thì cũng chỉ giữ lại để mình mình đối mặt mà thôi.
- Không nghĩ nữa, quay về trước tiên thương lượng với chị trước cái đã.
Trang Duệ nghĩ nửa ngày cũng không có biện pháp gì tốt, dù sao thì vẫn còn bốn tháng nữa mới đến ngày đại thọ của ông ngoại, biết đâu đến ngày đó tâm tình của mẹ sẽ tốt hơn, vì thế cũng phải nên dò xét cho kỹ.
Bắc Kinh khá gần Bành Thành, Trang Duệ chỉ cảm thấy máy bay cất cánh chưa lâu thì đã đáp xuống sân bay Bành Thành. Trước khi lên máy bay thì hắn đã điện thoại cho mẹ, đến tối mọi người sẽ tập hợp ở biệt thự, sau khi ra khỏi sân bay thì hắn nhanh chóng bắt taxi đi về Vân Long sơn trang.
- Bạch Sư!
Khi cách nhà mình còn năm sáu chục mét, Trang Duệ chợt thấy một bóng trắng chui ra khỏi cửa lớn nhà mình, nhanh chóng chạy về phía mình. Khi chạy đến gần thì Bạch Sư mạnh mẽ bổ nhào đến, đẩy Trang Duệ ngã xuống đất, sau đó dùng đầu lớn không ngừng đẩy ngực Trang Duệ.
- Tốt, tốt, sức khỏe đã tốt rồi.
Trang Duệ nâng đầu to của Tiểu Bạch Sư lên, linh khí trong mắt truyền vào người nó, điều này làm nó rên lên thoải mái, mà một người một chó nằm trên bãi cỏ cũng rất hài hòa.
- Tiểu Duệ, me biết ngay là con đã về, mau vào trong nhà, ở bên ngoài làm gì?
Âm thanh của Trang Mẫu truyền đến, Trang Duệ vội vàng nhảy lên, cầm ba lô, vỗ đầu lớn của Tiểu Bạch Sư, sau đó đi vào trong nhà.
- Đứa bé này, đi ra ngoài hơn một tháng rồi, không phải là không muốn về nhà đấy chứ?
Trang Mẫu nhìn con trai có vẻ gầy và đen hơn trước đó, vì vậy mà không khỏi có chút đau lòng.
- Con vào núi Tân Cương ở lại vài ngày, làm trễ nãi chút thời gian, mẹ, con không mệt, cứ để con xách.
Trang Mẫu tiến lên muốn giúp Trang Duệ xách đồ, nhưng nhanh chóng bị hắn tránh ra.
- Mỗi ngày Bạch Sư đều ở trước cửa chờ con, ăn uống cũng ít, lần sau con đi nhớ mang nó theo.
Trang Mẫu oán trách một câu, dù sao thì Tiểu Bạch Sư này cũng được bà nhìn lớn lên từ nhỏ, cả ngày nó luôn đi theo Trang Duệ, dù là bà thấy vậy cũng đau lòng.
- Vâng, con biết rồi, mẹ, mẹ cứ yên tâm, nếu con có đi cũng sẽ đưa cả mọi người theo.
Vài năm sau sợ rằng sẽ phải đến Bắc Kinh, Trang Duệ đã tính toán cho tốt, lần sau quay về Bắc Kinh thì sẽ mua một căn tứ hợp viện, một căn nhà như vậy dùng để nuôi Tiểu Bạch Sư là không có vấn đề.
- Tiểu tử này cứ nói mò, mẹ sẽ ở Bành Thành, cũng không đi đâu, không muốn đi đâu cả.
Trang Mẫu khẽ đánh Trang Duệ một cái, hai bên nói chuyện khá vui vẻ.
- Mẹ, mẹ xem vật trang sức phật Di Lặc này này, nó do chính tay bác Cổ tạo ra, con đeo cho mẹ.
Khi thấy mẹ mình có biểu hiện cảm xúc không đúng thì Trang Duệ vội vàng chuyển chủ đề, Trang Mẫn lúc này cũng từ trong biệt thự ra đón, Tiểu Niếp Niếp lại la lớn cướp lấy phỉ thúy trong tay Trang Duệ, lúc này khoảng sân quạnh quẽ chợt náo loạn.
Trang Duệ muốn để lại một món trang sức cho Tần Huyên Băng, nhưng chị gái nói chỉ cần một cặp bông tai nhưng khi thấy có thừa một vật trang sức thì cũng không nhường ai và cướp đi. Trang Duệ cũng không nghĩ rằng mình còn có một khối phỉ thúy đỏ, sợ rằng cũng không kém gì đế vương lục.
- Chị, để lát nữa hãy rửa chén, em có chuyện muốn nói.
Sau khi dùng cơm tối xong thì Trang Duệ kéo tay chị gái lại nói.
- Tiểu Duệ, con vào đây, mẹ cũng có chuyện muốn hỏi.
Trang Duệ muốn liên hệ trước với Trang Mẫn, không ngờ còn chưa kịp nói ra thì đã bị mẹ gọi vào trong phòng làm việc.