- Anh cũng không đắc tội tôi, muốn tôi nể mặt làm gì? Người phụ nữ kia nói Trang Duệ không giáo dục, à, thật xin lỗi, Trang Duệ, không phải tôi nói, tôi chỉ thuật lại một lần mà thôi.
Miêu Phỉ Phỉ xấu hổ thè lưỡi với Trang Duệ, sau đó nàng cũng không quan tâm đến phản ứng của Âu Dương Quân mà giữ chặt lấy Từ tiểu thư ở phía sau nói:
- Chị Từ, da chị sao thế nào càng ngày càng đẹp thế này, đúng là rất trắng.
Miêu Phỉ Phỉ nói vẫn chưa đủ, còn dùng tay xoa nắn mặt của Từ tiểu thư.
- Tìm đàn ông làm dịu nhiều một chút, như vậy em cũng sẽ có làn da tốt.
Từ tiểu thư là nhân vật gì, câu nói đầu tiên đã làm cho gương mặt Miêu Phỉ Phỉ chợt đỏ ửng.
- Tứ ca, có việc gì để sau này nói, chúng tôi đi trước, cảnh sát Miêu, chúng ta đi thôi, chẳng lẽ ở lại đây dùng cơm sao?
Trang Duệ thấy Âu Dương Quân thì dùng giọng ôn hòa bắt chuyện, sau đó hắn gọi Miêu Phỉ Phỉ một tiếng, hắn thấy Âu Dương Quân nhất định sẽ nể mặt người phụ nữ kia.
- Đừng, người đi cũng không phải là cậu, Trương Tâm Du, Trang tiên sinh là bạn của tôi, tôi nghĩ hôm nay chỗ này không thích hợp với cô, mời cô về trước.
Âu Dương Quân có biểu hiện làm cho người ở đây mở rộng tầm mắt, ai cũng cho rằng Âu Dương Quân sẽ biết thời thế, trước tiên để cho những người kia bỏ đi để hóa giải tình huống xấu hổ. Ai ngờ Âu Dương Quân có lập trường quá rõ ràng, mà đây cũng không giống như một Âu Dương Quân trước nay luôn luồn lách khôn khéo.
Thật ra Âu Dương Quân nói ra những lời vừa rồi cũng đã rất nể mặt Trương Tâm Du, vừa rồi hắn nghe được những lời của Miêu Phỉ Phỉ cũng thật sự nổi giận. Nói Trang Duệ mất dạy thì chẳng khác nào mắng Âu Dương gia, đây lại là hội sở của Âu Dương Quân, tất nhiên hắn không thể nào tiến lên cho nàng một tát được.
Ngày hôm qua Âu Dương Quân đã cả gan hỏi bố mình, dựa theo lời nói của bố hắn, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Trang Duệ chính là em họ của Âu Dương Quân, mà mẹ của Trang Duệ chính là cô của hắn. Cụ thể là có chuyện gì xảy ra thì Âu Dương Chấn Vũ không nói rõ, nhưng đáp án này cũng đủ làm cho những oán khí của Âu Dương Quân với Trang Duệ tan thành mây khói.
- Hôm nay là tôi không đúng, có gì đắc tội thì hôm khác sẽ xin lỗi với Tứ ca sau...
Trương Tâm Du cũng không ngờ Âu Dương Quân lại che chở cho Trang Duệ, vì vậy mà khai báo một câu với vẻ mặt trắng bệch. Khi thấy Âu Dương Quân phất phất tay không quan tâm thì vành mắt ửng hồng, cúi đầu đi ra ngoài.
Âu Dương Quân căn bản không quan tâm đến chuyện của Trương Tâm Du, tuy Trang Duệ cũng không biết quan hệ với mình như thế nào, nhưng cũng không phải là thứ mà Trương Tâm Du kia có thể làm nhục.
- Trang Duệ, vào thôi, chúng ta dùng cơm trước, sau đó tôi còn có việc muốn nói với cậu...
Âu Dương Quân vỗ vai của Trang Duệ rồi dẫn đầu nhóm người đi vào trong.
Trang Duệ đứng ở cửa suy nghĩ một lát rồi cũng xoay người đi vào, hôm nay dù nói thế nào thì Âu Dương Quân cũng đã nể mặt mình, nếu tiếp tục kiên trì ý kiến của mình, đây rõ ràng là không nể mặt Âu Dương Quân.
- Tứ Nhi, tôi cũng chưa dùng cơm, cùng ăn tối được không?
Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính ngồi đó chợt ngông nghênh bắt chuyện với Âu Dương Quân, nhưng lời nói ăn cơm chỉ là giả, mà tò mò về thân phận của Trang Duệ mới là thật.
- Anh Ngô, hôm nay có chút việc tư, hôm nào đó sẽ mời anh một bữa cơm.
Âu Dương Quân cười ha hả từ chối khéo đối phương, bây giờ hắn cũng khá hiếu kỳ, vì đoạn đối thoại giữa Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ vừa rồi chứng tỏ cả hai rất quen thuộc, nhưng với thân phận của Trang Duệ thì sẽ không thể nào tiếp xúc được với một người như Miêu Phỉ Phỉ mới đúng chứ?
Mọi người đi vào đại sảnh, tiến lên một phòng trên lầu hai, lúc này trong phòng đã được trải thảm đỏ, chính giữa là một cái bàn lớn đường kính hai thước, có vài món đã được đưa lên. Âu Dương Quân mời mọi người ngồi xuống, khi thấy Miêu Phỉ Phỉ không ngồi xuống bên cạnh Từ tiểu thư mà lại ngồi xuống bên cạnh Trang Duệ, điều này làm cho hắn càng thêm hiếu kỳ với đứa em họ này của mình.
Âu Dương Quân khẽ thì thầm vài câu với Từ tiểu thư, sau đó Từ tiểu thư đứng lên, sau đó đi ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Miêu Phỉ Phỉ, đây là kế sách mà Âu Dương Quân bày ra, đó là muốn để cho Từ tiểu thư đi tìm hiểu xem Miêu Phỉ Phỉ kết bạn với Trang Duệ như thế nào.
Bữa cơm này thật sự cũng không có gì bất ngờ xảy ra, tuy có nhiều món mà Trang Duệ không động đũa, nhưng lúc này tâm tư của hắn cũng không đặt trên bàn tiệc. Vì có Miêu Phỉ Phỉ và Nhạc Kinh nên Âu Dương Quân cũng có vài lời không thể nói ra, ngay cả Miêu Phỉ Phỉ cũng nhìn ra chút vấn đề, vì thế mà sau nửa giờ thì bữa tiệc kết thúc.
Thấy mọi người cũng không động đũa thì Âu Dương Quân đứng lên nói một câu với Từ tiểu thư:
- Em đưa Tiểu Lục và Phỉ Phỉ xuống bên dưới một chút, anh có vài lời cần nói với Trang Duệ...
- Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi trò chuyện.
Trang Duệ khẽ gật đầu, hai người lên lầu ba, Âu Dương Quân mở cửa một gian phòng ra.
Trang Duệ vừa tiến vào thì đã bị một bình phong rất lớn ở giữa căn phòng thu hút ánh mắt.
Đây là một bình phong làm từ mười hai mảnh gỗ lim, chiều cao hai thước, mỗi một mảnh bình phong đều được khảm vàng nạm ngọc, dù chỉ là thanh bạch ngọc nhưng mười hai ngọc phượng đều được dùng vật liệu nguyên vẹn để tạo thành, giá trị xa xỉ, hơn nữa chỉ những phần gỗ kia cũng có giá cả chục triệu.
- Người ta thấy phòng làm việc của tôi có chút trống trãi, vì vậy mà tặng bình phong này làm đồ trang trí, tôi chẳng qua là người không hiểu gì về những thứ này...
Âu Dương Quân khiêm tốn khoát tay áo, nhưng vẻ mặt lại có chút đắc ý, bộ bình phong này vốn là của một vị quan viên thời Thanh đóng quân ở Vân Nam làm ra để chuẩn bị hiếu kính cho Từ Hi thái hậu. xem tại TruyenFull.vn
Nhưng thứ này điêu khắc ra quá mất thời gian, mất vài năm mới có thể làm xong, mà đến lúc đó Từ Hi thái hậu đã qua đời. Sau này trải qua thời quân phiệt hỗn loạn, bộ bình phong này lưu lạc vào dân gian, vừa vặn người có tấm bình phong này đến tìm Âu Dương Quân có việc cần cầu cạnh, vì thế mà mới lấy nó ra làm lễ vật.
- Thứ này là rất tốt nhưng chẳng qua niên đại hơi ngắn, chất liệu cũng bình thường, chẳng qua lại khá lớn, vì thế cũng chỉ có giá ba năm chục triệu mà thôi.
Trang Duệ đánh giá trước sau một lượt, sau đó thuận miệng cho ra đánh giá.
- Cậu cũng có nghiên cứu về thứ này sao? Đúng rồi, tôi quên cậu đã từng công tác ở Điển Đương Hành, vài ngày nữa tôi giới thiệu tiểu tử kia cho cậu, vì trên tay của hắn có rất nhiều thứ hay.
Âu Dương Quân đã sớm biết rõ ràng về nghề nghiệp và kinh nghiệm trước kia của Trang Duệ, nhưng những gì về sau này thì hắn cũng không biết, cũng không biết bây giờ tài sản của Trang Duệ không thua gì mình rồi.
- Được rồi, Tứ ca, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi, anh cứ việc nói thẳng...
Trong phòng chỉ có hai người, Trang Duệ cũng không muốn đi đường vòng, trực tiếp chuyển chủ đề, đi thẳng vào vấn đề.
- Bố tôi, ông ấy nói mẹ cậu rất có thể là cô của tôi, vì vậy mà muốn gặp cậu...
Khi thấy Trang Duệ muốn lên tiếng thì Âu Dương Quân khoát tay áo tiếp tục nói:
- Cậu cũng đừng hỏi tôi là có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không biết gì cả, những trưởng bối đến bây giờ cũng không nhắc gì về vấn đề này, nếu cậu muốn biết nguyên nhân thì ngày mai đến gặp bố tôi sẽ rõ, tôi cũng chỉ là một người truyền lời mà thôi...
Âu Dương Quân nói xong thì nhìn thẳng vào Trang Duệ, chính hắn cũng muốn biết trước kia có chuyện gì xảy ra.
- Được, tôi sẽ đi.
Trang Duệ trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu thật mạnh, hắn cũng muốn biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì làm cho mẹ mình vài chục năm rồi không quay về nhà mẹ đẻ.