Trang Duệ sau khi đi ra thì cũng không nghỉ ngơi, hắn tìm được nhóm người Trương Đại Chí, bọn họ đang ở trong trang viên của Ngọc Vương Gia, đang chờ nhân viên giám định xem xét ngọc của mình.
Những người vào núi tìm ngọc, những gì tìm được đều thuộc về bọn họ, có thể bán cho Ngọc Vương Gia, cũng có thể giữ lại bán cho thương nhân khác. Nhưng dạo này Ngọc Vương Gia mua giá ngọc rất tốt, vì vậy mà người tìm ngọc cũng vui vẻ bán ngọc cho lão. Hằng năm số lượng ngọc thạch từ Tân Cương chảy ra có một phần là của Ngọc Vương Gia, điều này cho thấy thực lực hùng hậu của lão là thế nào.
- Anh Trang, anh đến rồi, vừa đúng lúc, sắp giám định xong rồi...
Khi thấy Trang Duệ đi đến thì mấy người không khỏi lên tiếng, trên mặt là cảm giác vui mừng khó thể ức chế.
Vừa rồi đã giám định ba khối ngọc tốt nhất, đối phương đã nói giá là một triệu bảy trăm ngàn, những người tìm ngọc trong đại sảnh đều phải dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nhóm Trương Đại Chí.
- Tôi muốn nói cho các anh một chuyện khác, thôi khỏi, để sau này nói cũng được...
Trang Duệ vốn muốn nói cho những người này biết ngày mai mình sẽ vào núi khảo sát mạch ngọc, nhưng khi thấy ánh mắt của bọn họ không rời khỏi bàn kiểm định ngọc thạch, thậm chí cũng không quan tam đến lời chào hỏi của mình.
- Thiết Tử, lần này ngọc mà các người tìm được có phẩm chất rất tốt, tổng cộng là hai mươi bảy khối ngọc, có hai khối thượng phẩm bạch ngọc nặng mười sáu kilogam, có sáu khối trung phẩm bạch ngọc nặng ba mươi chín kg, còn lại đều là thanh bạch ngọc bình thường, giá tiền tổng cộng là một triệu chín trăm ngàn, anh Lưu tôi làm chủ, tính là hai triệu, mọi người thấy thế nào?
Sau khi giám định đến khối ngọc cuối cùng, ông lão ngồi ở trước bàn giám định dùng tay nâng kính, sau đó khẽ báo giá với nhóm Thiết Tử.
Giám định sư thấy nhóm Thiết Tử không ai nói lời nào thì còn cho rằng bọn họ không hài lòng với cái giá của mình, vì vậy mà hừ một tiếng không vui nói:
- Thế nào? Không vui à? Thiết Tử, cậu là tôi đây không phải liên hệ ngày một ngày hai, tôi ra giá tiền đều rất phù hợp, dù là Vương Gia đến đây cũng chỉ có cái giá này mà thôi...
- Bác Lưu, không...Rất tốt, không phải...Không phải...Rất không tốt, ôi, bác xem miệng thúi của tôi kia, Đại Chí, cậu nói đi.
Sau khi nghe được giá tiền là hai triệu thì Thiết Tử đã hơn ba mươi nhưng nói chuyện không thông thuận, chưa nói dứt lời đã làm cho gương mặt Lưu lão biến thành màu đen, còn kém đứng lên mắng người mà thôi.
- Điều này...Điều này...Anh Trang, anh...Anh nói đi.
Trương Đại Chí cũng kích động không nói nên lời, chỉ có thể nói được một câu lắp bắp mà thôi.
- Bác Lưu, bọn họ đang rất vui, ngài đừng trách, giá cả này phù hợp, cứ xử lý như ý ngài.
Trang Duệ cười cười quay sang nói với Lưu lão, mà bác Lưu nghe được lời của Trang Duệ thì gương mặt vốn có chút tức giận cũng tỏ ra vui vẻ. Lúc này lão cũng thấy rõ ràng, đám người kia đã bị dọa sợ hãi vì số tiền hai triệu.
Điều này cũng khó trách nhóm Thiết Tử kích động, phải biết rằng một tuần tước bọn họ đều không có nhà, không tiền, không vợ, bây giờ nghe nói sắp có hai triệu thì ai mà chẳng mừng, kích động là bình thường.
Vào núi một chuyến có thể làm cho người ta từ tình huống nghèo hèn thành phú ông tiền triệu, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà vài năm gần đây số người lên Côn Lôn tìm ngọc tăng đột biến, cũng giống như đãi vàng ở Mỹ vào thế kỹ thứ mười chín. Quốc gia không cho ra quy định về khai thác ngọc thạch, bây giờ ai lượm được là của người đó, nhưng hiện tượng này sợ rằng đến sang năm sẽ không còn, vì đây là một trong những điều lệnh sắp được áp dụng.
- Được rồi, Thiết Tử, tiểu tử cậu xem như phát tài, ai là đội trưởng? Tiền này phân phối thế nào? Muốn tiền mặt hay tài khoản?
Bác Lưu đã đi theo Ngọc Vương Gia vài chục năm, mỗi năm đều thấy trường hợp như vậy. Nói thật ra, tuy tìm được ngọc với giá hai triệu là không nhiều nhưng cũng không phải không có, thậm chí còn có những người thu hoạch nhiều hơn.
Trương Đại Chí lúc này đã tỉnh hồn lại, hắn nói:
- Tôi, tôi là đội trưởng, chúng tôi có năm người, mỗi người bốn trăm ngàn, gửi vào tài khoản ngân hàng.
Mãnh Tử không nói gì chợt lên tiếng ồm ồm nói:
- Anh Đại Chí, tôi không có tài khoản ngân hàng, sao có thể lấy được?
- Tôi cũng không có tài khoản ngân hàng...
Vương Phi ở bên cạnh Trang Duệ cũng có chút xấu hổ, hắn cũng giống như Trương Đại Chí, đều là người làm công cho Ngọc Vương Gia kiếm chút tiền, mỗi tháng vài ngàn đồng, gửi cho nhà vài trăm, còn lại căn bản không đủ xài, sao có thể có tiền mà gửi ngân hàng.
Trang Duệ thấy tình cảnh như thế thì mở miệng nói:
- Đại Chí, Thiết Tử, tôi thấy các người nên đi tạo tài khoản ngân hàng, vừa vặn tôi có chuyện cần nói với mọi người.
- Được, chúng ta đến ngân hàng, bác Lưu, bác ghi cho chúng tôi một cái biên lai, lát nữa chúng tôi quay lại lấy tiền.
Sau khi lấy biên lai thì vài người đi ra ngoài, Trương Đại Chí chạy xe đưa mọi người đến một ngân hàng, bọn họ dùng chứng minh của mình để mở tài khoản.
Trang Duệ nói ra chuyện ngày mai mình muốn vào núi khảo sát mạch ngọc với mọi người, nhưng đám người Thiết Tử cũng không quan tâm, vì đó chỉ là hoài nghi có mạch ngọc, có hay không mới là vấn đề.
Trang Duệ từ chối không nhận bốn trăm ngàn, vì vậy mà nhóm bốn người Trương Đại Chí lại phải chia nhau mỗi người một trăm ngàn, coi như ai cũng mỹ mãn. Trương Đại Chí và Vương Phi sau khi có được tiền thì quyết định từ chức ở Ngọc Vương Gia, quay về quê ở Tứ Xuyên, mà Thiết Tử thì chuẩn bị mua nhà ở Hòa Điền, cưới quả phụ đã cùng hắn thân mật vài năm về làm vợ.
Chỉ có Mãnh Tử sau khi có tiền thì không biết phải làm sao, hắn là cô nhi, từ nhỏ đã ăn cơm trăm nhà lớn lên, bây giờ đột nhiên có số tiền lớn, vì vậy không biết xử lý thế nào. Trang Duệ thích một người cao to chất phác như Mãnh Tử, vì vậy dứt khoát chọn hắn ngày mai đi vào núi với mình, mà Mãnh Tử cũng đồng ý.
Sau khi xử lý xong những chuyện này thì Trang Duệ mới đưa khối ngọc thạch bảy màu có lớp da đá bọc bên ngoài quay về phòng mình.
Trang Duệ không quan tâm đến tro bụi trên người, chuyện đầu tiên là hắn xạc điện thoại, chuẩn bị bá tin bình an cho người nhà. Vài ngày vào núi không có tín hiệu điện thoại, đến ngày thứ tư thì hết pin, tuy trước đó đã thông báo với mẹ nhưng cả tuần không điện thoại chắc người nhà cũng lo lắng.
Sau khi gọi điện thoại thì Trang Mẫu cũng không nói gì, chỉ dặn dò Trang Duệ chú ý an toàn, mà Trang Duệ cũng vài lần muốn hỏi về chuyện Âu Dương gia ở thủ đô, nhưng câu nói lên đến miệng mà vẫn không thể nói ra.
Trang Duệ ném điện thoại xuống bàn, sau đó hắn chui vào phòng tắm. Vài ngày vào núi không tắm rửa, quần áo chỉ có nhiệm vụ thấm mồ hôi, trên người thật sự có mùi lạ khó ngửi.
Khi Trang Duệ tắm rửa thì điện thoại vang lên, hắn tuy nghe được nhưng không thể đi đến bắt máy. Hắn cảm thấy trên người có một lớp đất rất dày, tuy ngày mai còn vào núi nhưng hôm nay cần phải thu thập cho tốt.
Mười phút sau Trang Duệ đi ra khỏi phòng tắm, hắn phát hiện điện thoại vẫn vang lên không ngừng, trong lòng có chút kỳ quái: "Là ai thiếu kiên nhẫn như vậy?"
- Alo, là Nhị ca sao? Xấu hổ quá, vài ngày qua vào trong núi, điện thoại không liên lạc được, quan tâm đến tiểu đệ à?
Khi thấy người điện thoại đến là Nhạc Kinh thì Trang Duệ thật sự có chút xấu hổ, vốn tưởng rằng sẽ ở lại Tân Cương ba năm ngày rồi quay về Bắc Kinh, mà khi vào núi cũng quên gọi điện thoại, chỉ sợ Lão Nhị không thấy mình cũng rất lo lắng.
- Tôi quan tâm cậu làm gì? Lão Yêu, cậu rốt cuộc có chuyện gì với Lão Tứ của Âu Dương gia vậy? Bây giờ mỗi ngày anh ta đều đến đơn vị chặn đường, tôi còn phải đi làm nữa chứ?
Thì ra là Trang Duệ tự mình đa tình, căn bản Nhạc Kinh không quan tâm đến hắn, chẳng qua gọi điện thoại để hỏi tội mà thôi. Từ ngày số điện thoại của Trang Duệ không liên lạc được thì Âu Dương Quân cả ngày đứng bên ngoài phòng làm việc của Nhạc Kinh, nói rằng không tìm được Trang Duệ sẽ cứ quấy lấy Nhạc Tiểu Lục.
- Tôi nào có liên quan gì đến anh ta? Nhị ca, trước đó tôi còn chưa từng nghe thấy tên của anh ta, muốn trách thì trách anh, ai bảo đưa tôi vào trong hội sở kia...
Trang Duệ vừa nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười, hắn nói vài câu vui đùa với Nhạc Kinh trong dt, vài ngày qua hắn ở trong núi khá vất vả nhưng rất phong phú, vì thế đã ném chuyện liên quan đến Âu Dương Quân ra sau đầu.
- Tiểu tử cậu đúng là không có lương tâm, tôi đây đã như tôm hùm ngâm nước nóng, sao không thú nhận lai lịch của mình đi, cậu rõ ràng gài tôi...
Lão Nhị ở đầu dây bên kia dùng giọng u ám nói, Trang Duệ nghe vậy mà nổi cả da gà.
Nhưng Nhạc Kinh thật sự có giúp Trang Duệ che giấu một vài vấn đề với câu hỏi của Âu Dương Quân, chỉ nói Trang Duệ sinh ra ở một gia đình bình thường, mới từ chức ở Trung Hải. Những thứ mà Nhạc Kinh nói ra cũng như không, Âu Dương Quân có thể tự mình điều tra được, còn chuyện Trang Duệ có số tiền cả trăm triệu thì Nhạc Kinh cố gắng che giấu.
Tuy Âu Dương Quân tìm Trang Duệ cũng chưa chắc là gây bất lợi, nhưng chưa có sự đồng ý của Trang Duệ thì Nhạc Kinh vẫn không muốn tự mình làm loạn, Âu Dương Quân lại đưa một cô ngôi sao cấp hai đến dụ dỗ Nhạc Kinh, nhưng miếng đường thì Nhạc Kinh ăn còn đạn pháo lại ném về cho Âu Dương Quân.
Thật ra Nhạc Kinh còn ước gì tối nay Trang Duệ quay về, tuy hắn không có phần với Từ tiểu thư nhưng Âu Dương Quân còn nắm trong tay nhiều ngôi sao tốt, tất nhiên tuy không ép buộc nhưng có thể giới thiệu quen biết, sau này dễ liên hệ hơn.
- Được rồi, Nhị ca, bây giờ tôi rất mệt, không nói lời vô nghĩa với anh nữa, có lẽ mười ngày sau tôi mới về Bắc Kinh, đến lúc đó anh em gặp mặt nói chuyện sau. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trang Duệ nằm vật xuống giường, cảm giác mệt mỏi bùng lên, hắn không uóốn tiếp tục nói nhảm với Nhạc Kinh mà nhanh chóng cúp điện thoại.
- Này, tiểu tử đừng cúp điện thoại...
Lão Nhị nghe thấy tiếng tút tút thì không vui, nhưng ánh mắt hắn chợt xoay chuyển, hắn bắt đầu gọi cho một số máy khác.