Con trai mình vừa từ chức ở Trung Hải nhưng quay về càng bận rộn hơn trước, bây giờ vừa về được vài ngày lại phải đi, Trang Mẫu dù có chút không muốn nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ căn dặn Trang Duệ lái xe cẩn thận.

Thật ra nếu không tham dự hôn lễ của Lão Tam thì ngay sau đó cũng phải đến Sơn Tây tham gia hội chợ chó Ngao quốc tế, phải đưa Tuyết Ngao Tiểu Bạch Sư đến, Trang Duệ định bắt máy bay đến Thiểm Tây, vì giai đoạn thích lái xe đã qua rồi.

Tuy Trang Duệ mua xe thời gian không lâu nhưng cũng thật sự không chịu nổi khi cứ chạy đường dài, mỗi lần chạy thì cơ thể đều rã rời. Sao không sử dụng linh khí? Vì linh khí chỉ có tác dụng với cơ thể, căn bản không có tác dụng với thần kinh căng thẳng.

Vì Chu Thụy và Lưu Xuyên đều phải chuẩn bị cho hội chợ chó Ngao quốc tế, vì vậy Trang Duệ chỉ có thể lái xe một mình. Từ Bành Thành đến Thiểm Tây cũng vài trăm kilomet, đối với hắn cũng là một khiêu chiến không nhỏ, vì cũng không có đường cao tốc, hơn nữa núi đồi chập chùng, không chú ý sẽ sinh ra tai nạn.

Chạy qua vùng núi An Huy, xuyên qua đồi núi đến Hà Nam, lại chạy qua Lan Khảo, Khai Phong, Trịnh Châu, Lạc Dương đến Linh Bảo Thiểm Tây, nơi đây thật sự có đường cao tốc, nhưng Trang Duệ bắt đầu chạy từ sáu giờ sáng, mãi đến chiều mới vào trong cảnh giới của Thiểm Tây.

Đoạn đường Trang Duệ đi qua có không ít danh thắng lịch sử, đặc biệt là Hà Nam đã chứng kiến nhiều triều đại tồn vong trong lịch sử. Trang Duệ cũng có chút tiếc nuối, nếu có thời gian thì hắn sẽ chậm rãi đi đến Thiểm Tây, chắc chắn sẽ có thể tìm được vài món hàng tốt từ các thành phố kia.

Tỉnh Thiểm Tây ở phía đông, có lịch sử phát triển lâu đời, từ thời Chu, Tần đến Hán, Đường là hai ngàn năm thì có mười hai triều đại đóng đô ở chỗ này. Nơi đây nông nghiệp phát triển, thủ công nghiệp, buôn bán hay giao thông đều phát đạt, hình thành rất nhiều thị trấn cổ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nơi đây nổi tiếng nông nghiệp, đất đai rộng lớn, khí hậu ôn hòa, mặt trời sáng rực, mưa nhiều, diện tích đất có thể canh tác chiếm hơn 96%. Vì cung cấp điều kiện có lợi cho việc đẩy mạnh nông lâm nghiệp, thương mại hóa và hiện đại hóa nên những cây như lúa, bông, dầu đều có sản lượng đứng đầu cả nước, được xưng là "kho gạo Thiểm Tây".

Lão Tam và Chương Dung đều là người đến từ những huyện thành nhỏ, sau khi tốt nghiệp ở Trung Hải thì về thi vào làm nhân viên nhà nước, tiến vào làm công tác ở một xã trong huyện. Lão Tam công tác ở phòng lương thực, Chương Dung ở phòng tài chính, xem như cũng khá tốt, cũng coi như là hai phòng lớn.

Trang Duệ trực tiếp lái xe đến cổng đơn vị Chương Dung, thấy Chương Dung đang đứng dưới một thân cây nhìn quanh quẩn, vì vậy hắn dừng xe lại rồi hỏi:

- Chị dâu, Tam ca đâu? Anh ấy cam lòng cho tân nương tử xuất hiện thế này à?

- Anh đúng là lắm mồm, đơn vi tạm thời xảy ra chút chuyện, anh ấy phải đi công tác, tối nay mới quay lại. Tôi trước tiên đưa anh đến nhà anh ấy ở lại, nếu thuê phòng ở huyện thành sẽ không tiện.

Chương Dung kéo cửa xe ngồi vào trong, nàng cũng không biết đơn vị của chồng mình giở trò gì, từ ngày hôm qua đã gọi Lưu Trường Phát đến đơn vị, hai ngày qua cũng không thấy bóng dáng ở đâu. Nếu không phải Lưu Trường Phát có điện thoại về, sợ rằng nàng còn cho rằng chồng bị bắt cóc rồi. Tất nhiên bây giờ sau khi có trong tay một triệu thì nàng mới có ý nghĩ như vậy, nếu là trước kia thì thật sự khó tin ai có thể bắt cóc ông chồng nghèo của mình.

- Sao hai người không mua nhà trong huyện thành? Gía cả ở đây chắc cũng không đắt đỏ gì nhiều.

Trang Duệ khởi động xe rồi hỏi.

- Anh nói thì rất dễ, trước đó chúng tôi nào có tiền mua nhà, cha mẹ của Trường Phát vì xây một căn nhà mà thiếu một khoản nợ, vài ngày qua tôi có đi xem nhà nhưng vì chuyện kết hôn mà phải hoãn lại.

Nhà của Chương Dung ở trong huyện thành, vốn là tính để hai nhà cùng góp tiền mua một căn nhà nhỏ ở huyện thành, nhưng cha mẹ Lưu Trường Phát không đồng ý, nhất định phải xây lại nhà, tốn không ít tiền, vi vậy sau đó hai người bọn họ phải ở lại nhà bố mẹ.

Tính tình của Chương Dung khá tốt, có thể thông cảm cho ý nghĩ của cha mẹ Lão Tam, nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng đã làm ầm ĩ lên, vì thế lúc này nàng mới nói vài câu bực tức với Trang Duệ.

Nhà Lão Tam ở nông thôn, gần đến địa giới với Lâm Đồng. Lúc này sắc trời dần tối, có một số nhà bùng lên khói bếp, tiếng chó sủa gà kêu vang lên không dứt, một khung cảnh làng quê quen thuộc xuất hiện trước mắt Trang Duệ.

Khi Trang Duệ lái xe vào thôn thì có một đám trẻ nhỏ chạy ra đuổi theo xe vui đùa ầm ĩ, vài con chó cỏ cũng tham gia náo nhiệt. Hai bên đường lớn trong thôn còn có vài người lớn ngồi xổm bưng bát cơm lớn tiếng quát mắng những cậu bé kia, nhưng ánh mắt cũng nhìn Trang Duệ ngồi trên xe hơi bằng ánh mắt tò mò.

Dưới sự chỉ điểm của Chương Dung, Trang Duệ dừng xxe trước cổng nhà Lão Tam, lúc này bọn trẻ chạy theo xe mới tản đi, nhưng chúng cũng không đi xa mà đứng bên kia nhìn về phía bên này.

Nông dân kết hôn thì chú trọng nhất chính là nhà cửa, nếu cha mẹ không xây nhà cho con thì sẽ bị người ta xem thường. Tuy Lưu Trường Phát tốn không ít tiền nhưng chỉ có thể xây ở bên cạnh nhà cha mẹ một căn nhà nhỏ có một phòng ngủ, bên ngoài có một khoảng sân nhỏ, nhưng nói ra cũng là gian nhà tốt nhất của thôn này rồi.

Thật ra Lão Tam và Chương Dung chưa ở lại chỗ này, vì nơi đây cách huyện thành hai ba chục kilomet, qua lại cũng không tiện.

Lão Tam khi đó không muốn xây căn nhà này, nhưng khi đó hắn là sinh viên tốt nghiệp đại học của thôn, con dâu cũng tốt nghiệp đại học, vì vậy mà bố của Lưu Trường Phát đã mượn không ít tiền để xây nên căn nhà như thế. Nếu không phải có tiền của Trang Duệ, sợ rằng Lưu Trường Phát và Chương Dung lấy nhau vài năm, tiền lương lại trở thành thứ của người khác.

Trang Duệ và Chương Dung xuống xe thì cha mẹ Lưu Trường Phát cũng đi ra nghênh đón, hai người bọn họ đều hơn năm mươi, có lẽ vì là nhà nông làm việc nhiều nên tướng mạo có vẻ già lão. Sau khi biết Trang Duệ là bạn đại học của con mình thì hai ông bà rât nhiệt tình, vì vậy hai ông bà cùng vài đứa em trai em gái của Lão Tam cùng nhau đưa Trang Duệ vào nhà.

- Ôi, con chó này quá lớn, trong thôn không có con chó nào lớn hơn. Mau đến dùng cơm, đã đói bụng chưa?

Lưu Phụ nhìn con chó đi sau lưng Trang Duệ mà thầm cảnh giác, những đứa bé thì chạy cả vào buồng, sợ bị Tiểu Bạch Sư cắn.

Cha mẹ của Lưu Trường Phát biết bạn của con sắp đến, vì vậy đã sớm chuẩn bị thức ăn và chờ đợi.

- Không có gì, chú, con chó này không cắn người.

Trang Duệ cung có chút bất đắc dĩ, bây giờ Tiểu Bạch Sư hình thể quá lớn, đi đến đâu cũng không thuận tiện, ở trong thôn toàn chó nhà thế này, chỉ sợ Tiểu Bạch Sư sẽ có thể dù dọa người khác.

Trang Duệ nghĩ đến đây mà có chút đau đầu, sau này mình đến Bắc Kinh thì Tiểu Bạch Sư cũng là một vấn đề lớn, hầu như nó từ khi sinh ra đã đi theo mình, nếu đặt nó lại ở Vân Long sơn trang, chỉ sợ cũng không ai quản được.

Lưu Phụ chuẩn bị thức ăn, đều là đặc sản Thiểm Tây, thịt dê bò, rượu Phượng Tường, đây là rượu ngon ở Thiểm Tây, khách thường sẽ không lấy ra. Có món mỳ nóng hổi, bên trên còn có chút hành, hương thơm bùng vào mũi làm cho Trang Duệ cảm thấy đói cồn cào, hắn cũng không khách khí mà ngồi xuống ghế, rót rượu cho Lưu Phụ, sau đó cả hai bắt đầu nâng ly.

Chương Dung lại đi chuẩn bị thức ăn cho Tiểu Bạch Sư, nàng biết đây là bảo bối của Trang Duệ, vì vậy mà bưng ra một tô thịt nát, nhưng khi Trang Duệ đặt xuống đất thì nó mới chịu ăn. Dù ở nhà thì nó cũng chỉ ăn thức ăn Trang Mẫu đưa đến, những người khác cho ăn đều từ chối.

Lưu Phụ cũng không nói nhiều, là một người đàn ông nông thôn chất phác, chỉ là không ngừng uống rượu với Trang Duệ, tác dụng của rượu Phượng Tường là rất chậm. Sua một bữa cơm, Trang Duệ uống hơn bảy ly, sau đó phải đi vào phòng ngủ của Lão Tam.

Những tân phòng dưới nông thôn kiêng kỵ cho nữ vào ngủ, nhưng nếu là nam thì không có vấn đề, vì vậy mà lúc này tân phòng của Lão Tam được Trang Duệ sử dụng đầu tiên.

Trang Duệ chạy xe một ngày và cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa hơi rượu bùng lên làm hắn chóng mặt rồi chìm vào giấc ngủ, đến sáng hôm sau mới thức dậy vì những tiếng ồn ào trong sân.

Nông thôn vẫn là bày tiệc theo kiểu cũ, tất cả đều cơ động, người đến lúc nào sẽ được bày ra dùng tiệc lúc đó, vì vậy mà tất cả đều được chuẩn bị sẵn.

- Tam ca, anh về từ khi nào?

Trang Duệ đứng lên đi ra sân, sau đó thấy Lưu Trường Phát đang kính thuốc cho người ta.

- Về từ hôm qua, có hơi muộn, thấy cậu nằm ngủ say cũng không gọi dậy. Lão Yêu, thật sự xin lỗi, đơn vị xảy ra chuyện gấp, hôm qua mới xử lý xong.

Lão Tam quay đầu lại thấy Trang Duệ thì vội vàng chạy đến, chuyện bên kia tất nhiên sẽ có anh em trong nhà tiến lên thu xếp.

Trang Duệ biết rõ tính chất công tác của Lão Tam, vì vậy không khỏi kỳ quái hỏi:

- Không phải anh ở khoa tài vụ sao? Có gì khẩn cấp liên quan đến anh?

- Đừng nói nữa, chúng tôi hầu như sắp nổi tiếng cả nước...

Lat có chút biểu hiện cổ quái.

- Có chuyện gì, anh nói xem...

Trang Duệ rất hào hứng.

- Ôi, một nhóm trộm mộ không làm việc đàng hoàng, lúc này không còn mộ để đào thì đến trộm dầu dự trữ của chúng tôi, ngày hôm qua tôi đến để kiểm tra tổn thất.

- Trộm mộ đến trộm dầu? Là dầu ăn à?

Sau khi nghe được lời của Lão Tam thì Trang Duệ cũng cảm thấy khó tưởng.

Thế giới này quá lớn, thật sự là không có gì không xảy ra, sau khi nghe xong câu chuyện của Lão Tam thì Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn, chỉ có thể nghĩ rằng kiến thức của mình quá nông cạn.

Mọi người đều biết Hà Nam và Thiểm Tây trước nay có rất nhiều lăng mộ vương tướng, ví dụ như Mang Sơn phía bắc Lạc Dương tỉnh Hà Nam và Thập Lăng thời nhà Đường ở chung quanh sông Vị Hà tỉnh Thiểm Tây, vì vậy mà nơi đây xuất hiện một nghề tốt, đó là trộm mộ.

Tuy trộm mộ đã có từ thời xa xưa, xa thì vào thời Tam Quốc Tào Tháo có Mạc Kim Giáo Úy và Phát Khâu Trung Lang Tướng. Giáo úy là một chức quan không nhỏ, gần với tướng quân trong quân, chưởng quản lượng quân đặc thù, mà Trung Lang Tướng chính là những tên chuyên dò xét mộ, bổng lộc cao đến vài ngàn thạch. Đến thời cận đại thì trộm mộ có tướng quân Tôn Điện Anh, đây đều là những điển hình của "quan trộm".

Nhưng đến xã hội hiện tại thì quan trộm đã dần không còn, không có thể vì muốn nhét đầy túi riêng mà trắng trợn đi đào trộm mộ, vì đây là chuyện mà pháp luật không cho phép.

Những tên chuyên đi đêm ăn gió nếm sương ở trong miền hoang vắng để tìm kiếm lăng mộ được gọi là "tư trộm" và cũng là "dân trộm", đây chỉ là cá nhân hoặc một nhóm nhỏ có hành vi trộm mộ, những người này kết phường thông qua cùng lợi ích, nhưng phần lớn là bạn bè thân thích. Ban ngày những người này vẫn làm việc bình thường, buổi tối mới đi trộm mộ, bình thường giống hệt như dân chúng lương thiện, căn bản rất khó bị phát hiện.

Sau khi được truyền thừa vài đời thì có những gia tộc trở thành thế gia trộm mộ, dù là ở thời hiện đại, dù là ở Thiểm Tây hay Hà Nam cũng đều có tồn tại những thế gia trộm mộ như vậy.

Thông qua giới thiệu thì mọi người đều biết "quan trộm" sẽ không bị pháp luật chế ước, mà "tư trộm" chính là hành vi tría pháp luật, bọn họ sẽ không dám công khai, chỉ có thể đợi đến đêm mới hành động.

Tư trộm tập trung nhiều nhất ở Thiểm Tây, Hà Nam và Sơn Tây, vì những năm gần đây chính quyền ngày càng đả kích hành vi trộm mộ, vì vậy bây giờ tư trộm cũng bị xé lẻ, bình thường chỉ là hai người một nhóm. Một người đào động và tuồn vật phẩm ra ngoài, một kẻ canh chừng, thường là một cặp anh em.

Vì những tỉnh quanh đây có rất nhiều lăng mộ nên sẽ không thiếu hụt nhân tài trộm mộ chuyên nghiệp, trong huyện thành của Lão Tam cũng có một tên họ Hào có xuất thân thế gia trộm mộ, tên này tổ chức lôi kéo một nhóm người không có việc làm để lập thành nhóm, quyết định tập đoàn hóa hành vi trộm mộ.

Vào thời điểm bắt đầu thì bọn họ cũng khai quật vài ngôi mộ lớn, thu hoạch xa xỉ, kiếm được khá nhiều vật phẩm quý. Nhưng đám người này đều không phải kẻ trong nghề, không biết giá cả thật sự, bị đám thương nhân trả giá thấp, chịu nhiều nguy hiểm nhưng tiền không được nhiều. Hơn nữa chính quyền ngày càng đả kích mạnh mẽ hành vi trộm mộ, bắt đầu xuất hiện những đội ngũ tuần tra ở các khu lăng mộ quan trọng.

Sau khi bị cắt đứt tài nguyên thì nhóm trộm mộ bình thường quen ăn chơi lêu lổng này chợt rơi vào tình huống căng thẳng, có câu nói "hết tiền thì hết nhân tâm", vì vậy mà đội ngũ dần tán đi. Tất nhiên lúc này tên đứng đầu là đại ca Hào cũng phải vắt óc tìm hạng mục mới, dù thế nào cũng phải kiếm cơm cho huynh đệ.

Cạy cửa cướp tiền? Thứ này đã từng được đại ca Hào tổ chức vài lần, nạy cửa ba nhà, tổng cộng cướp được chín mươi hai đồng tiền, còn bị người ta dùng dao đuổi giết trên đường cái, có một huynh đệ thiếu chút nữa bị xe tông chết, rủi ro quá lớn, tiền lời quá thấp, vì vậy bị bỏ qua.

Chặn đường cướp bóc? Thứ này cần phải có vũ lực, các huynh đệ đào động đào hầm thì giỏi nhưng võ nghệ đánh đấm thì hơi kém, khi đi cướp lần đầu còn có huynh đệ tè cả ra quần, sau này cũng thôi, không tiếp tục.

Cái gì? Làm ăn buôn bán? Nói đùa à? Một cộng một bằng mấy còn không hiểu rõ, hỏi ba người có ba câu trả lời khác nhau, như vậy cho bọn họ đi buôn bán sao? Sợ rằng quần cũng không có mà mặc ấy chứ.

Đại ca Hào làm người đứng đầu, hắn trầm tư suy nghĩ vài ngày mà không tìm ra manh mối, có một ngày hắn ra khỏi nhà, lơ đãng thấy kho lương thực của huyện thành, vì vậy mà trong lòng khẽ động.

Mọi người đều biết Thiểm Tây có danh xưng là kho gạo, dự trữ lương thực đứng hàng đầu cả nước, trong kho gạo của thành phố thậm chí còn có vài chục tấn dầu.

Ăn, mặc, ở, đi lại, lương thực xếp vị trí hàng đầu, mỗi người mỗi ngày đều phải ăn cơm, như vậy dầu càng không thể thiếu, mà vị đại ca kia bị ép không có biện pháp nào, bây giờ lại chuyển lực chú ý sang chuyện dầu.

Đại ca Hào quay về thì nhanh chóng tổ chức hội nghị toàn thể anh em, các nòng cốt đều phải tham gia, chủ đề chính là: Làm sao có thể vận chuyển dầu ra khỏi kho lương thực được canh giữ rất nghiêm?

- Cướp ra.

Có kẻ không óc chợt lên tiếng, chào đón hắn là một đám người dựng ngón giữa. Nói đùa gì vậy, lương thực là trọng điểm bảo vệ của quốc gia, cảnh sát quân sự đều có mặt, lấy cái gì mà cướp? Xẻng sao? Thích ăn vài viên kẹo đồng à?

- Chung ta có thể lừa gạt, làm giả hóa đơn nhận hàng, chay đến vài chiếc xe tải, chúng ta quang minh chính đại nhận hàng.

Tên cho ra ý kiến này chính là một nhân viên văn phòng của công ty bán hàng đa cấp khốn nạn có văn phòng ở Thiểm Tây, tuy tên này chưa đi ra ngoài làm chuyện lừa dối nhưng trước nay đều tiếp xúc với những nhân sĩ lừa đảo chuyên nghiệp, ít nhất cũng học hỏi được kinh nghiệm của "cao nhân".

Lời đề nghị này được mọi người khen ngợi, đại ca Hào cũng rất tán thưởng ý kiến này, điều này nói rõ các "đồng chí" cũng đã cân não suy xét, sau này mọi người sẽ ăn cơm ở kho lương thực. Vì vậy mà hắn mới bắt đầu phân công, vị lên tiếng làm giả hóa đơn được nhận nhiệm vụ làm giả giấy tờ, vài người còn lại liên lạc với bên xe tải, vì thế tính tích cực của mọi người được điều động.

Ai biết sau khi được chuẩn bị kỹ càng, đến lúc đi đưa hóa đơn nhận hàng thì phát sinh vấn đề. Đám người này không biết quá trình nhận hàng, cho rằng chỉ cần đưa hóa đơn là xong, ai ngờ trình tự bình thường rất phức tạp, trước tiên là điện thoại thông báo, sau đó lại gửi tin xác nhận. Kết quả là đám người kia thất bại thảm hại, may mà khi đó tên kia chạy nhanh, nếu không đã bị tóm.

Những tên lái xe tải bị bắt? Hừ, đừng cho rằng anh em bọn họ bị bệnh thiểu não, việc này tất nhiên sẽ không đầu không đuôi, bắt được đám tài xế xe tải cũng không tìm ra được bọn họ là ai.

Không có việc gì làm thì thời gian trôi qua càng thêm khổ sở, nuôi một đám người như vậy thì tiền trên tay ngày càng ít đi. Đại ca Hào nhẫn nhịn ba ngày, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp, đó chính là chúng ta cần gì phải bỏ sở trường chuyển sang sở đoản? Cứ cho nhân sĩ đào hầm chuyên nghiệp đến hành động là xong.

Vì vậy mà một cửa hàng cách kho lương thực một trăm mét được đại ca Hào thuê lại với giá cao, bọn họ bán cái gì? Tất nhiên là bán băng đĩa nhạc và phim ảnh, mỗi ngày đều mở nhạc loa lớn, chuyên phát những ca khúc hot trên tivi. Điều này thật sự làm cho những nhân viên của kho lương thực cảm thấy vui vẻ, mỗi ngày đều được nghe nhạc miễn phí, đi làm cũng không còn buồn chán.

Đại ca Hào đang làm gì? Tất nhiên là đào đất ở đằng sau cửa hàng.

Đại ca Hào tự mình khảo sát địa hình, cũng đã đo đạc khoảng cách chính xác giữa cửa hàng và kho lương thực, lại biết được kết cấu của lớp đất bên dưới, cuối cùng đám người bắt đầu ra tay đào hầm.

Đây là sở trường của bọn họ nên làm việc rất thuận lợi, hơn nữa đại ca Hào cũng không hỗ danh là chuyên nghiệp, nửa tháng sau thì một cái hầm cao một mét rưỡi rộng hai mét đã được đào bên dưới kho lương thực.

Kho lương thực tất nhiên sẽ được khóa kín, hơn nữa mỗi năm chưa chắc mở một lần, nói thật ra thì nuôi sống rất nhiều chuột. Khi đại ca Hào mở từ dưới đất lên một cái hố thì thiếu chút nữa cho rằng mình lạc chân vào Hắc Phong Động, tất cả đều là chuột, một đám lúc nhúc.

Kho lương thực này ở phía đông chứa lương thực mà ở phía tây là những thùng dầu khổng lồ, đại ca Hào xem xét một chút, sau đó luồn dây xuống hầm, lại cắt thùng dầu và lắp đặt van, chỉ cần mở van ra thì dầu sẽ tự động chảy xuống bên dưới.

Như thế còn chưa đủ, đại ca hào lại phái người đi làm một đường ray đôi, lại đặc chế cả xe đẩy, như vậy hiệu suất trộm dầu được đẩy mạnh.

Thứ dầu ăn này mỗi người mỗi ngày đều phải sử dụng, mỗi ngày đều tiêu hao, bây giờ nông thôn cũng không ăn dầu bán trong siêu thị, vì vậy mà tập đoàn dầu của đại ca Hào chính thức khai trương, hơn nữa phát triển rất tốt vì giá cả rất rẻ mà chất lượng lại có thừa, nhanh chóng phát triển thị trường, hầu hết ai cũng sử dụng dầu của hắn.

Có tiền thì cuộc sống sẽ khá hơn, chỉ sau nửa năm thì nhóm của đại ca Hào đều phất lên trông thấy, cả ngày chạy xe hơi, uống rượu ngon, ăn mặc đẹp. Sau thời gian nửa năm "lãi ròng" thì đại ca Hào có hơi hai chục triệu, rõ ràng có tương lai hơn so với trộm mộ, vì thế mà bọn họ cũng kiên định vào "nghề nghiệp" của mình.

Đại ca Hào cũng không quên phát triển và mở rộng nghiệp vụ, sau khi trộm hết bốn bình dầu khổng lồ của kho lương thực thì bắt đầu phương án khác, cũng bắt tay chuẩn bị mở vài chi nhánh ở thành phố khác, muốn phát triển nghiệp vụ thật mạnh.

Có người nói vì sao kho dự trữ có hiện tượng như vậy, chẳng lẽ nhân viên quản lý lại không biết?

Thật sự là không biết, theo lời bọn họ thì quá nhiều lương thực, bị chuột ăn một ít là không có vấn đề, có thể coi là hao tổn. Hơn nữa lương thực lúc này đang giá cả vừa phải, vận chuyển cũng lao lực, đại ca Hàn cũng không động vào. Còn dầu thì đó là vật tư dự trữ, không ai rảnh để mở nắp bình ra xem bên trong còn nhiều dầu hay không, chẳng phải có bệnh sao?

Tục ngữ có câu đi đêm lắm có ngày gặp ma, nửa tháng trước có một vị lãnh đạo muốn đến thị sát kho lương thực trọng điểm, vì vậy mà từ chủ tịch huyện đến nhân viên kho lương thực đều bận rộn, nào là diệt chuột, quét dọn vệ sinh...Tất cả đều được thực hiện rất oanh liệt. Vì đảm bảo lãnh đạo đến thị sát viên mãn, không phát sinh vấn đề nên những bình dầu cũng được kiểm tra rõ ràng.

Lúc kiểm tra thì phát hiện vấn đề, tất cả mười hai bình dầu trong kho hàng, trong đó có chín bình không còn một gọt dầu, sự việc chợt rối loạn.

Vì lãnh đạo xuống thị sát cần giữ bí mật, vì vậy nên các hoạt động quét dọn vệ sinh và diệt chuột vẫn được tiến hành, chuyện trộm dầu cũng được giữ bí mật, sau đó nhanh chóng báo cho lãnh đạo chính quyền.

- Tra, nhất địn phải kiểm tra.

Đây chính là chuyện liên quan đến mũ ô sa của đám quan lại nên được thực hiện rất chăm chú, đội cảnh sát hình sự huyện thành vào cuộc, bọn họ nhanh chóng phát hiện bên dưới những bình dầu có lắp van, bọn họ đưa nước vào và phát hiện ra đường hầm bên dưới.

Nói ra thì đám đại ca Hào làm việc cũng không chuyên nghiệp, hoặc nói sống quá thuận lợi nên đắc ý quên hình. Nửa năm qua không có vấn đề gì đã làm thần kinh của bọn họ quá mức buông lỏng, vốn có hai huynh đệ xem xét các động tĩnh của kho lương thực nhưng bây giờ không còn ai làm nhiệm vụ này, trong mắt bọn họ thì kho lương thực chẳng khác nào một cây rụng tiền.

Sau khi phát hiện được căn nguyên thì những chuyện tiếp theo cũng dễ xử lý, vì không muốn đánh rắn động cỏ, cũng không muốn gây náo loạn nên cảnh sát bí mật kiểm tra, bố trí, chưa đến hai giờ sau thì tất cả những động tĩnh đều lọt vào trong mắt trinh sát.

Đại ca Hào tất nhiên không biết mình bị theo dõi, hôm nay cũng khá trùng hợp, lúc này kho hàng dầu của hắn đã hết dầu, vì tiếp tục kinh doanh nên hắn vốn không muốn cũng đành phải tự thân đi đến. Vì lúc này cần mở thùng dầu mới, cần một kẻ chuyên nghiệp như hắn ra tay.

Đại ca đã đến thì các đàn em đang làm quản lý, nhân viên cũng phải chạy đến phối hợp, vì vậy mà lúc này tất cả rất thuận lợi, chỉ sau nửa giờ thì từ giám đốc đến chân sai vặt đều không có gì lệch lạc.

Buồn cười nhất chính là trong cửa hàng mở loa quá lớn, đến khi đội cảnh sát hình sự tiến vào trong thì đám người kia vẫn đang lớn tiếng nói chuyện phiếm, có lẽ bây giờ bắn vài phát súng thì bọn họ cũng không nghe được.

Xảy ra chuyện như vậy tất nhiên phải thẩm vấn cả đêm, hơn nữa phải thống kê tổn thất, nếu có thể thu hồi tổn thất thì lãnh đạo cũng bị truy cứu trách nhiệm nhẹ hơn một chút.

Lão Tam cũng vì chuyện này mà vài ngày qua vui đầu vào công tác thống kê, tổng cộng mất hơn bốn chục triệu tiền dầu.

- Tam ca. việc này...Thật sự là...Thật là...

Trang Duệ nghe xong câu chuyện mà sửng sốt nửa ngày nhưng không thể tìm ra từ ngữ nào miêu tả cho tốt, vừa nghe qua đã thấy buồn cười, nhưng nghĩ lại thì thấy sự việc thật sự cũng khá ly kỳ.

Lão Tam cũng cười bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, dù sao thì trời chỉ sập xuống lãnh đạo cấp cao, cũng không có chuyện gì với tôi. Đúng rồi, Lão Yêu, những ngày nay tôi hơi bận, không có thời gian đi với cậu, nếu cậu rảnh thì cậu cứ đi dạo chơi, bây giờ là mùa dưa hấu chín, thích thì cứ ăn.

- Tam ca, chúng ta còn khách khí làm gì, anh đi mau lên, tôi sẽ đưa Tiểu Bạch Sư đi tản bộ.

Trang Duệ rất ít khi xuống nông thôn, vì vậy cảm thấy rất tân kỳ.

- À, cách nhà chúng ta không xa có một nhóm khảo cổ, chút nữa tôi sẽ nói Nhị Mao đưa cậu đi đến đó tham gia náo nhiệt.

Lão Tam cũng có chút xấu hổ, nhưng lúc này hắn sẽ phải làm chú rể, người thân đến mà không chiêu đãi sẽ bị coi là thất lễ, chỉ có thể uất ức Trang Duệ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play