Lão Tứ nghe thấy vậy mà ngồi không yên, hắn mở miệng cắt đứt lời Trang Duệ, hắn cũng không thấy tên mập ra giá thấp, chỉ cảm thấy ngọc của mình thời nhà hán mà giá kém như vậy, trong lòng có chút không công bằng.
- Hì, Lão Tứ, khối ngọc này của anh nếu rời khỏi đất cách đây bảy năm, tôi dám cam đoan nó sẽ có giá vài trăm ngàn, nếu chất ngọc hơi tốt một chút, trên triệu cũng không có gì là lạ. Thế nào? Anh định đưa tiền lại cho anh Mã, sau đó tự mình "bàn ngọc" sao?
Trang Duệ cười nhìn Lão Tứ, bàn ngọc là việc làm cực kỳ tinh tế, không phải thật tâm yêu ngọc thì căn bản không thể nào kiên trì được đến khi có kết quả, kẻ bỏ dở giữa chừng là rất nhiều. Với tính nết của Lão Tứ, có thể chơi dược vài tuần đã coi như quá lâu rồi.
- Thôi đi, cậu biết tôi không nhẫn nại, còn học bàn cái gì mà bàn, mà cậu cứ nói thử xem, nếu thuận tiện thì tôi cũng đi mua thêm một viên ngọc nữa về thực hành.
Lão Tứ phẫn nộ nói, trong lòng vẫn rất bức bối với trò ngọc thạch này.
- Cậu cho rằng cổ ngọc là rau cải trắng ngoài chợ sao? Hôm nay anh mua được viên ngọc này là cực kỳ may mắn, không thấy anh Vĩ mua được sứ trắng nhà Hán sao?
- Này, nói đến tôi làm gì vậy? Đừng nói lung tung, mau nói ra những phương pháp bàn ngọc còn lại.
Dương Vĩ sợ Trang Duệ nói ra tình huống buổi sáng mình mua phải sứ trắng Tây Hán, vì chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt, vì vậy lên tiếng thay đổi chủ đề.
- À, đã nói về Bàn, bây giờ nói về Vũ bàn, nó chính là thông qua sức người để liên tục bàn, dùng tốc độ cao để biểu hiện màu sắc, đây là phương pháp mà thương nhân thường dùng.
- Ngọc khí được đeo một năm thì độ cứng dần khôi phục, sau đó được dùng vải trắng(nhất định phải là trắng) để bọc lại, lại mời chuyên gia liên tục ma sát hai mươi bốn tiếng trong ngày. Như vậy ngọc khí sẽ ấm lên, càng lau càng nóng, sau một khoảng thời gian thì lại thay vải trắng bao bọc bên ngoài, tiếp tục ma sát hai bốn trên hai bốn.
- Ngọc khí như vậy sẽ được ma sát ở nhiệt độ cao, có thể nhanh chóng làm cho ngọc biểu hiện màu sắc năm xưa, màu "thấm" cũng ngưng kết, màu ngọc càng ngày càng rõ, một năm sau sẽ cơ bản hồi phục nguyên trạng. Nhưng Vũ bàn khá nguy hiểm, khi ma xát thì hai tay phải dùng sức cân xứng, vì ngọc khí không chịu lực, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị hủy hoại.
- Nếu mọi người không có ý muốn ăn nhanh thì có được cổ ngọc nên dùng phương pháp bàn hay Hoãn bàn(bàn chậm) lúc nãy, tuy thời gian có dài nhưng hiệu quả rất tốt, trong quá trình nuôi ngọc cũng sinh ra cảm tình, như vậy giá trị sẽ cao.
- Nhưng dù là bàn hay Vũ bàn thì cổ ngọc xuống đất quá lâu năm, bây giờ rất khó hồi phục nguyên chất. Nguyên nhân chính là để càng lâu thì khí tức bên ngoài càng xâm nhập vào sâu bên trong, phải bàn thật lâu mới có thể đẩy hết ra, mỗi ngày bàn một lúc sẽ huấn luyện tu dưỡng cá nhân và sức chịu đựng.
Thật ra Trang Duệ khi thấy mảnh ngọc kia cũng có ý nghĩ muốn bàn, nhưng hắn đã từng thấy những viên ngọc của chú Đức, ít nhất cũng có ba màu "thấm", hơn nữa còn là Dương Chi Ngọc, vì vậy hắn thật sự chướng mắt với khối ngọc này, trong lòng thầm nghĩ sẽ tìm một khối ngọc tốt trong đại hội đổ thạch lần này.
- Cậu Trang, cậu đã nói về bàn và Vũ bàn, cả hai cũng không tính là ngắn, vậy Ý bàn thì sao?
- Ý bàn chính là vừa cầm ngọc trên tay ve vuốt vừa nghĩ vè những câu nói ngọc đức, sau đó cố gắng mà hấp thụ tinh hoa, nuôi khí bản thân, dần dà có thể đạt đến cảnh giới người ngọc hợp nhất, những nhân sĩ cổ đại thì thích phương pháp này.
- Ý bàn không chỉ làm cho ngọc được bảo dưỡng, hơn nữa còn làm cho tinh thần con người thăng hoa. Nó là một cảnh giới cực cao, cần có tinh thần tốt, nói người bàn ngọc thì không bằng ngọc bàn người, người ngọc hợp nhất, tinh thần thông linh, chúng ta thường nói cổ ngọc thông linh chính là cảnh giới của Ý bàn.
- Nhưng trong lịch sử cũng không có mấy người có được cảnh giới như vậy, càng không nói đến thời hiện đại, vì vậy Ý bàn chỉ là một cảnh giới trong truyền thuyết, mọi người nghe cho vui mà thôi.
Trang Duệ nói nhiều lời mà thật sự cảm thấy có hơi khát, hắn cầm lấy *** đồ uống của tên mập để mở ra làm vài hơi, những kiến thức của hắn đều là chú Đức truyền thụ, hắn có trí nhớ rất tốt, lúc này mới lấy ra khoe khoang. Mà đám người nơi đây cũng không thấy rõ hắn chỉ là hổ giấy, chỉ nói mà không làm, lý thuyết mà không thực hành.
Trang Duệ vừa nói dứt lời thì tên mập đã vỗ tay nói:
- Cậu Trang nói đã làm tôi hiểu rõ, trước kia chỉ biết cầm ngọc trên tay chơi đùa là bàn ngọc, thì ra trong đó còn có nhiều trò như vậy, hôm nay xem như chính thức được biết. Cậu Trang, tối nay cũng đừng đến Nghiễm Châu, chúng ta tìm một chỗ uống vài ly, tôi còn có vài việc cần thỉnh giáo.
- Lão Yêu, cậu làm quản lý ở Điển Đương Hành cũng không phải không công, nói đến những thứ này thật sự rất có phong cách, sau này tôi cũng phải tìm một viên ngọc để bàn mới được.
Dương Vĩ nghe vậy thì hai mắt bùng ra tinh quang, nếu bên hông có khối ngọc, khi buồn buồn lấy ra ve vuốt, như vậy đi ra ngoài cũng rất có thể diện, vì anh đây không phải chơi ngọc thường, là ngọc ngàn năm đấy nhé?
- Anh Vĩ, tôi cũng tìm một viên, tôi cũng muốn chơi đùa như vậy.
Lão Tứ dù có chút kiêng kỵ với những thứ ngọc được xuất phát từ mộ của người chết, nhưng lúc này hắn cũng thật sự có chút động tâm, thứ hắn đã bán ra sẽ không lấy về, nhưng với bối cảnh của hắn và Dương Vĩ, muốn lấy một viên cổ ngọc chất lượng tốt cũng không phải là vấn đề.
- Này huynh đệ, làm điếu thuốc đi...
Một âm thanh xa lạ chợt vang lên, Trang Duệ ngẩng đầu đánh giá, hắn chợt chóng mặt, vốn ghế sa lông ở đại sảnh chỉ có hắn, Dương Vĩ, Lão Tứ, Chu Thụy, tên mập và Yến Tử, bây giờ những chiếc ghế sa lông ở chung quanh cũng ngồi đầy người, con có mười mấy người đang đứng, ai cũng nhìn mình. Hắn vài ngày trước còn là một tiểu lãnh đạo, nhưng hắn chưa từng trải qua những tình huống thế này.
- Các vị, có chuyện gì không?
Trang Duệ bây giờ đang đi ra ngoài, cũng không nên từ chối người khác, vì vậy nhận lấy thuốc, bên cạnh lại có người bật lửa, điều này làm hắn thật sự khó hiểu.
Người mời thuốc Trang Duệ cười nói:
- Hì hì, tiểu huynh đệ, câu đừng hiểu lầm, tôi là nhà sưu tầm ngọc, nhưng trước nay mua chỉ đặt trong nhà, cũng không biết phải nuôi nó, hôm nay nghe cậu nói mới nhận ra trước nay không biết gì.
- Đúng vậy, trước kia cũng biết bàn ngọc nhưng không ngờ có những phương pháp như vậy, hôm nay xem như được kiến thức. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Tiểu huynh đệ, cậu nói xem bàn ngọc có gì kiêng kỵ không?
- Đúng, đúng, tiểu huynh đệ nói rõ một chút, đừng để một viên ngọc tốt bị hủy.
Sau khi nghe được những lời khắp bốn phía thì Trang Duệ mới hiểu, thì ra mình nói nãy giờ đều đã lọt vào lỗ tai của bọn họ, vì vậy mà không khỏi có chút giật mình, nếu bọn họ biết mình chỉ là một kẻ ly thuyết suông, như vậy sẽ nghĩ thế nào?
Trang Duệ thật ra lây được kiến thức từ chú Đức, thật ra cũng không phải là của mình, nói khoác vài câu với tên mập là không có vấn đề, nhưng bàn luận với nhiều người vẫn có chút chột dạ, vì vậy mới đứng lên chắp tay nói:
- Các vị, đây chỉ là chút gia ngôn của tiểu tử, thật sự không thể nào quá đúng sự thật, các vị là tiền bối, hơn nữa ngọc khí cũng có cách chơi riêng, tiểu tử cũng không muốn bêu xấu.
- Không có gì, tiểu tử, cậu cứ nói, tôi đây chơi ngọc vài chục năm mà cũng chỉ biết Vũ bàn, còn chưa biết Ý bàn, hôm nay xem như có kiến thức, cậu cũng không cần sợ, cứ nói ra cho mọi người được biết.
Mở miệng là một ông lão sáu mươi ngồi đối diện với Trang Duệ, lão cổ vũ hắn tiếp tục lên tiếng.
Những năm gần đây cuộc sống càng được nâng cao, người sưu tầm đồ cổ càng thêm nhiều, nhưng đại đa số đều mới nhập môn, mua ngọc khí cũng chỉ mang về nhà cất giấu, cũng có người chế tạo hộp đẹp để bỏ vào, có thể nói nhiều người chưa nghe qua hai chữ "bàn ngọc".
Mà Ý bàn đã không còn được ai thử, nói ra những lời này chỉ có tác dụng cho vui mà thôi, vì thế mà chú Đức mới biết, ông lão lúc này tuổi không nhỏ nhưng cũng không biết.
- Đúng vậy, cậu nói rõ một chút cho mọi người mở rộng kiến thức.
Từ sau đám người có một âm thanh già nua vang lên, nhưng giọng điệu này có chút bất thiện, lời nói này cũng làm cho nhiều người đưa mắt nhìn.
Chỉ là Trang Duệ nghe thấy âm thanh này có hơi quen tai, khi nhìn lại thì không khỏi giật mình.
- Ôi, bác Cổ đã đến.
Trang Duệ chợt nhớ ra đối phương là ai, vừa ngồi trên ghế sa lông thì chợt nhảy dựng lên, hắn đi ra ngoài xem xét, tất nhiên là Cổ lão gia tử đang ở bên ngoài dùng ánh mắt vui vẻ nhìn hắn.
- Bác Cổ, bác cũng đừng chê cười cháu.
Trang Duệ vừa nói vừa đưa Cổ lão gia tử vào bên trong.
- Hì, hôm nay không uổng công, đây chính là Thái Đẩu của đường Ngọc Thạch đấy.
- Thì ra tiểu tử kia là cháu của ông Cổ, hèn gì có trình độ như vậy.
Cổ lão gia tử có thanh danh rất tốt trong giới ngọc thạch, vì vậy mà đám người vây quanh bắt đầu bàn luận rôm rả hẳn lên.
- Bác Cổ, sao bác cũng đến nơi này?
Đợi khi Cổ lão gia tử ngồi xuống thì Trang Duệ mở miệng hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì biết mình hỏi thừa, với thân phận của Cổ lão gia tử, đến tham gia hội chợ giao dịch phỉ thúy lần này là quá mức bình thường.
- Tôi không nên đến sao? Chẳng lẽ cậu nên đến?
Tâm tình của Cổ lão gia tử hôm nay có vẻ không tốt, lời lẽ có hơi gay gắt.
- Bác Cổ, cháu được bạn mời đến, nếu không cũng chẳng biết nơi này có hội chợt phỉ thúy.
Trang Duệ thành thật trả lời, nếu không phải Tống Quân nói cho hắn biết, sợ rằng hắn cũng thật sự không biết chuyện này.
- Sao? Là như vậy à? Xem ra tôi thật sự trách lầm cậu rồi.
Thì ra Cổ lão gia tử cho rằng Trang Duệ đã được ăn quả ngọt trong lúc đổ thạch ở Nam Kinh nên bây giờ đến đây tìm vận may thêm lần nữa, mà lão có nhân tình với ông nội của Trang Duệ, vì vậy đối đãi với Trang Duệ như với con cháu của mình, không muốn Trang Duệ trầm mê trong đổ thạch, vì vậy lúc vừa rồi mới nói giọng hơi khó nghe.
- Bác Cổ, trước kia cháu gặp vận may, vài tháng qua ở Trung Hải chủ yếu là công tác, cũng không tham gia đổ thạch.
Trang Duệ hiểu ý của Cổ lão gia tử thì cũng không khỏi dở khóc dở cười, nhưng cũng thật sự cảm kích từ tận đáy lòng với phần tâm tính bảo vệ mình của đối phương.
- Cổ lão, chúng ta đã hai năm không gặp, có thời gian nhất định phải đến chỗ tôi một lần đấy nhé?
Tên mập rõ ràng cũng quen biết Cổ lão gia tử, vì vậy mới lên tiếng bắt chuyện.
- Thì ra là ông chủ Mã, anh cũng thấy được hương vị gì mà chạy đến đây?
Cổ lão gia tử cũng không phải không nến khói lửa nhân gian, có đôi khi sẽ giúp người ta giám định vài thứ, hai năm trước từng giám định vài món cổ ngọc cho tên mập, vì vậy xem như quen biết.
- Hì hì, tôi đây không phải đến để tham gia náo nhiệt, không ngờ cậu Trang cũng có biết ngài.
Tên mập cười sáng lạn như mặt trời, cũng kohong thèm quan tâm đến lời nói móc của Cổ lão gia tử.
- Tiểu Trang và tôi có thế giao, ông chủ Mã sau này phải quan tâm nhiều hơn.
Cổ lão gia tử nói ra phần quan hệ với Trang Duệ, lão biết rõ ông chủ Mã này không đơn giản, hai năm trước tên mập này không biết gì về ngọc thạch, nhưng khi đó sưu tầm được mười mấy món cổ ngọc mà chỉ có một món là giả, tất cả đều là thật, thậm chí trong đó còn có vài trân phẩm. Cổ lão gia tử rất bội phục ánh mắt của tên mập, vì thế không khỏi nói ra quan hệ của mình với Trang Duệ.
- Cổ lão, vừa rồi cậu này nói ra những phương pháp bàn ngọc, có phải là thật không? Mong ngài cho ra vài lời bình.
Đám người vây xem ở bên cạnh thấy Cổ lão đến ngồi xuống cùng hàn huyên vô cùng vui vẻ với đám Trang Duệ thì cũng có gan hô lớn, phải biết rằng Cổ lão thật sự là người có quyền uy trong nghề ngọc thạch, bình thường rất khó gặp, có cơ hội tốt thế này để yêu cầu thỉnh giáo, tất nhiên mọi người sẽ không buông tha.
- Cổ lão, ngài vừa xuống máy bay, chỗ này có chút ồn ào, ngài nên lên lầu nghỉ ngơi, phòng đã được chúng tôi sắp xếp xong.
Lúc này người đàn ông trung niên đi theo Cổ lão chợt đi đến ghé sát tai nói, có lẽ hắn là người của khối chính quyền.
- Không có vấn đề, tôi ngồi chỗ này một lúc đã.
Cổ lão khoát tay áo dùng giọng không cho là đúng nói, người nọ thấy Cổ lão không lên lầu nghỉ ngơi thì cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi đi mà thôi.
- Tiểu Trang, không ngờ có vài tháng mà trình độ giám ngọc của cậu lại phát triển tột bậc như vậy, những gì cậu nói ra thật sự không sai, cậu có thể tiếp tục.
Cổ lão thấy ánh mắt mong chờ của đám người kia thì trong lòng khẽ động, vì vậy mới kéo chủ đề lên người Trang Duệ.
- Bác Cổ, cũng không thể như vậy được, có ngài ở đây, cháu sao có phần lên tiếng...
Cổ lão gia tử nói lời khách khí làm cho Trang Duệ chợt nôn nóng, hắn bây giờ khoe khoang tri thức về ngọc thạch thì không khác nào múa đao trước mặt Quan Công, rõ ràng là tự tìm phiền phức cho mình.
- Cậu ngồi xuống đi.
Cổ lão đè vai Trang Duệ để ngồi xuống rồi nói:
- Dù là nghề gì thì cũng có trước có sau, cũng cần có thầy dạy bảo, những gì cậu vừa nói là rất đúng, tôi cũng không có gì để nói, vì vậy cậu cũng không cần sợ, cứ tiếp tục phát huy.
Trang Duệ cũng hiểu rõ Cổ lão đang cất nhắc mình, với thân phận của lão mà nói ra những lời như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa trong nghề ngọc thạch sẽ xem những lời của Cổ lão là dẫn mình vào tận cửa.
Quả nhiên Cổ lão gia tử nói ra những lời này thì đám người chung quanh bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán, lúc đầu Trang Duệ nói về những phương pháp bàn ngọc thì có ít người tin tưởng, nhưng càng nhiều là nghi vấn. Vì Trang Duệ quá trẻ, chỉ khi Cổ lão gia tử nói ra những lời vừa rồi thì ánh mắt mọi người nhìn Trang Duệ mới có sự khác biệt.
- Tiểu huynh đệ, Cổ lão đã bảo cậu cứ nói, vậy thì cậu tiếp tục đi.
Người vừa rồi mời thuốc Trang Duệ chợt lên tiếng.
Trang Duệ có chút do dự, những gì hắn biết về cổ ngọc chỉ là lý thuyết suông, nếu nói sai thì làm trò cười cho người trong nghề, nhưng lúc này đâm lao thì chỉ có thể phải theo lao. Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi dùng giọng kiên trì nói:
- Phương pháp bàn ngọc thì tiểu tử được một vị tiền bối truyền thụ cho, tôi sẽ nói ra để trao đổi với mọi người, nếu có gì không đúng mong các vị có thể chỉ ra chỗ sai.
- Chúng ta không nói đến những ngọc cứng như phỉ thúy, trước tiên nói đến ngọc mềm, các bằng hữu nếu mua được một vật là ngọc mềm thì trước tiên tốt nhất không nên sử dụng ngay, trước hết phải đặt trong nước ngâm hai ngày, nếu là hàng mới(ngọc mới ra khỏi đất) thì nhiệt độ nước phải là bảy mươi độ.
- Sau khi ngâm thì ngọc sẽ chảy ra một chất dịch màu trắng như lòng trắng trứng, đây có thể gọi là bao tương của ngọc khí, thật ra ai cũng biết loại bao tương này chính là mặt ngoài bóng loáng của những viên ngọc nếu được chúng ta ve vuốt lâu năm.
- Có những bằng hữu ngâm ngọc xong thì ngày hôm sau sẽ dùng bàn chải đánh răng để thanh lý sạch sẽ, sau đó sẽ xỏ dây, làm như vậy là không thích hợp. Mọi người lấy ngọc khí ra thì trước tiên không cần thanh lý những chất dịch nhờn kia, phải đặt ngọc khí vào nơi râm mát và thông gió khoảng một đến hai tháng, để cho ngọc khí tự động khô lại, dịch nhờn khô sẽ làm cho ngọc có lớp vỏ bên ngoài sáng bóng, cũng được xưng là bảo tương.
- Lúc này mới có thể đeo ngọc khí lên người, các vị lão gia có thể dùng dây đỏ để thắt bên hông, các cô gái là hơi khó, vì vào mùa hè mặc váy sẽ rất khó đeo.
Trang Duệ nói làm cho xung quanh cười vang, lúc này khách đến ngày càng đông, đã ngồi khắp những chiếc ghế sa lông bày ngoài đại sảnh, những người bên ngoài không biết gì nhưng nghe nói có Cổ lão gia tử ở bên trong thì cũng ráng chen chân vào.
- Lão Yêu, cậu nói xem chúng ta có nên thu phí không? Ha ha...
Dương Vĩ thấy tình huống rầm rộ như vậy thì nói lời trêu chọc Trang Duệ.
- Tiểu tử, đừng nó chuyện phiếm, hãy nói cho mọi người biết bàn ngọc có gì kiêng kỵ? Nói một lượt luôn đi...
Khi thấy Trang Duệ nói chuyện với người bên cạnh thì đám người chung quanh lại bạo động.
- Cũng không có gì khác, mọi người đều biết bàn ngọc để cho ngọc trắng ra, có thể nói là mồ hôi trên người có tác dụng làm cho ngọc trắng bóng, làm cho nó trở nên sáng láng. Nhưng thứ mồ hôi này cũng không phải nằm trên chóp mũi, trên gáy và là mồ hôi dầu, nếu sử dụng sẽ làm cho ngọc mất sáng, chư vị không nên làm như vậy.
- Khi các vị dùng tay vuốt ngọc thì nên rửa sạch tay, nếu như với khí trời vào lúc này, tốt nhất là cách một hai tuần phải ngâm ngọc khí vào nước sạch.
- Đúng rồi, có những bằng hữu buôn bán ngọc khí, đặc biệt là người Quảng Đông và Hongkong thường thích dùng giấy nhám để chà ngọc khí, như vậy sẽ mài mất lớp sáng bóng bên ngoài. Phương pháp này cũng chỉ vì cái lợi trước mắt, nhìn thì hiệu quả là rất nhanh nhưng lại ẩn giấu tai họa lớn, sẽ làm tổn thương nguyên khí của cổ ngọc, lớp bao tương bên ngoài sẽ biến mất, tuy sáng loáng nhưng vào tay lại mất đi độ bóng.
Trang Duệ nói đến đây thì đám người vây quanh có nhiều người tỏ ra phẫn nộ, xem ra chính là bực mình vì những thương nhân trong lời Trang Duệ. Vì thương nhân thường trục lợi, bọn họ áp dụng biện pháp này để lừa gạt những người vừa vào nghề, như vậy sẽ bán được với giá cao, nhưng ngọc thạch được dùng giấy nhám chà xát, căn bản không khác gì bị vứt bỏ.
- Một khối ngọc cần phải bàn ba bốn năm năm, như thế nào thì được coi là bàn tốt?
Một người lại đặt câu hỏi.
- Ha ha, chúng ta chỉ nói về ngọc, bình thường thì nó cũng không bị ăn mòn quá nghiêm trọng ở trong đất, nếu là ngọc với chất lượng không quá kém, khi được lấy ra khỏi đất và bàn một hai năm, như vậy cơ bản là bàn chín. Nhưng nếu những viên ngọc bị ăn mòn quá lâu, hoặc cổ ngọc với chất lượng quá kém, như vậy sẽ phải mất thời gian hơn.
- Chỉ cần ngọc khí được bàn sáng láng, nhẵn nhụi và trơn mịn, mặt ngoài lộ ra bảo tường, như vậy có thể xem là ngọc chín.
- Thật ra có hiệu quả hay không thì phải xem vào tính chất của ngọc, có ngọc vô cùng tốt, chỉ cần đánh bóng đúng cách sẽ trơn bóng sáng láng, căn bản không cần bàn. Mà cũng có những viên ngọc dù bàn vài năm vẫn như đá, nhưng chúng ta chỉ bàn về ngọc được khai quật từ hầm mộ, những thứ này là bắt buộc phải bàn ngọc.
Trang Duệ nói một hơi xong những lời này thì lại nhìn về phía Cổ lão gia tử nói:
- Bác, cháu đã nói hết lời, đến lượt bác nói vài lời.
Trang Duệ nói đều là thật, chú Đức dạy cho hắn những điều như vậy, nếu nói thêm sẽ thật sự lộ tẩy.