Sau khi từ chối lời mời xem phim của viên cảnh sát tinh anh kia, Miêu Phỉ Phỉ về nhà mà thiếu chút nữa không ói ra những gì vừa ăn vào, mà vị kia còn tiếp tục gọi điện thoại, nói là rất tán thưởng Miêu Phỉ Phỉ, muốn tiến thêm một bước tiếp xúc, thành lập quan hệ tình yêu, điều này làm cho nàng sợ đến mức phải cho số của đối phương vào sổ đen.

...

- Tiểu Hoan, không thì chúng ta bán những thứ này cho tiệm đi, bây giờ trong nhà đã không còn tiền, có năm chục ngàn cũng đủ cho cha con làm bảy đợt trị liệu, con cũng đừng cưỡng cầu như vậy.

Bên cạnh một cửa hàng trong khu vực không quá tốt ở Miếu Thành Hoàng có một quầy hàng được mở, nếu so sánh với những quầy hàng khác thì nhỏ hơn khá nhiều, cũng đơn sơ hơn, chỉ trải xuống đất vài trang nhật báo Trung Hải, bên trên đặt hai món đồ sứ.

Người tới lui cũng không phải ít, nhưng bọn họ chỉ dừng chân lại nơi đây vài ba phút, thậm chí còn chưa nói được vài câu thì đã xoay người bỏ đi, cũng không phải vì nơi đây không hấp dẫn du khách, mà là vì sự cổ quái của chủ quầy.

Hễ là những người nhìn trúng hai kiện đồ sứ kia thì chủ quầy sẽ nói giá ba trăm ngàn, một phân tiền cũng không giảm. Chủ quầy hét giá như vậy căn bản không giữ chân được khách, dù có người nhìn trúng cũng không thể nào trả được khoản tiền này, vì vậy chỉ có thể lắc đầu bỏ đi mà thôi.

Lúc này ngồi bên cạnh chủ quầy hàng còn có một cô gái chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, khi thấy em trai ăn những gì mình mang đến như sói như hổ, trong lòn không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

- Chị, chị đừng nói nữa, người kia chính là gian thương, cha nói thứ này nếu bán thấp hơn giá ba trăm ngàn thì không được. Năm ngoái em làm công còn dư được vài ngàn đồng, cộng thêm tiền lương của chị, như vậy cũng đủ cho bố ba đợt trị liệu hóa chất, dù em phải đi rửa chén bát cũng sẽ không bán rẻ thứ này cho gian thương. Ngày mai em sẽ đi đến liên hệ với đấu giá, để xem có thể bán đi hay không.

Cậu thanh niên chủ quầy vừa ăn vừa dùng giọng mơ hồ nói, buổi sáng hắn đưa hai món đồ sứ đến đây trải báo buôn bán, người đầu tiên trả năm chục ngàn, hơn nữa còn nói rằng trong chợ đồ cổ này sẽ không ai trả giá cao hơn mình. Cậu thanh niên không tin, sau đó có vài người khác chạy đến, thật sự giống như người đầu tiên, bọn họ đều chỉ trả giá ba năm chục ngàn, không vượt qua cái giá ban đầu.

Ngựa tốt khôgn quay đầu lại ăn cỏ hư, cậu thanh niên cũng có sự quật cường của mình, vì thế mà dứt khoát trải báo ngồi trên vỉa hè, quyết định hôm nay nếu không bán được thì sẽ đưa đến đấu giá, như vậy cũng sẽ không làm lợi cho đám thương nhân cửa hàng đồ cổ ở đây.

- Tiểu Trang Tử, chợ đồ cổ ở Trung Hải này thật sự toàn là hàng giả vậy sao? Chúng ta đã đi nửa ngày, chẳng lẽ không có bất kỳ sản phẩm nào là cổ? Mỗi lần tôi cầm lên thứ gì thì anh cũng nói là giả, có phải sợ tôi dùng tiền của anh mua không? Tôi mua những thứ này cũng không cần anh thanh toán mà.

Miêu Phỉ Phỉ nói làm cho Trang Duệ dở khóc dở cười, hắn đã mời nàng uống trà, ăn điểm tâm, như vậy hắn được thăng cấp làm Tiểu Trang Tử, đoạn đường vừa qua nàng luôn gọi hắn là Tiểu Trang Tử, điều này không khỏi làm cho hắn nhớ đến "Lão Phật Gia" Từ Hi luôn gọi người bên cạnh là Tiểu cái gì Tử.

- Thứ này thì tính là cổ vật cái gì, chẳng qua là vài cái áp phích mà thôi.

Miêu Phỉ Phỉ cầm lấy một tờ báo đã ố vàng đưa lên em, đường tưởng thứ này có ba bốn mươi năm lịch sử nhưng lại có thể phải bỏ ra hơn một ngàn đồng. Đặt biệt là áp phích phim "Nam Chinh Bắc Chiến", chủ sạp đòi giá sáu trăm đồng, nói đây là bộ phim hay của cả nước, tuyệt đối không có một trăm tấm áp phích như vậy.

- Ủa, Tiểu Trang Tử, cậu đến chỗ này xem, nơi đây có hai món gốm sứ, sao rách nát như vậy còn lấy ra buôn bán?

Miêu Phỉ Phỉ ngồi xổm xuống bên cạnh quầy hàng, nàng cầm lấy một cái bát bằng gốm lên xem xét rồi lớn tiếng nói với Trang Duệ.

- Cho tôi xin, Tiểu thư, đây không phải là đồ sứ vứt đi, chỉ là có chút tuổi thọ mà thôi, nếu chị không mua thì kính xin để xuống dùm.

Chủ quầy vừa dùng cơm xong thì tức giận nói với Miêu Phỉ Phỉ, những ngày qua bố bị bệnh luôn giày vò hai chị em bọn họ, dù Miêu Phỉ Phỉ là một cô gái xinh đẹp thì cậu thanh niên chủ quầy cũng không động tâm.

- Tôi còn chưa xem sao cậu biết không mua? Trang Duệ, mau đến đây, tiểu tử này rất mạnh miệng, cậu đến xem là vật thật hay giả?

Miêu Phỉ Phỉ cũng không tức giận, nàng đưa món đồ sứ trong tay cho Trang Duệ vừa mới ngồi xổm xuống.

- Ôi, các người cẩn thận một chút, nếu vỡ thì ai đền? Anh để xuống đi, tôi không bán cho các người.

Tên thanh niên chủ quầy dùng giọng tức giận nói, đồ sứ này rất yếu ớt, nếu không cẩn thận và làm bể thì chết người. Tiểu tử kia nói chuyện lại không phát hiện chị gái đang thu thập cà mèn nghe được hai chữ Trang Duệ, sau đó nhìn người đàn ông vừa đến, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

- Không có gì, tôi xem qua một chút, nếu là thứ tốt mà làm vỡ tôi sẽ đền tiền, nhìn trúng tôi sẽ mua, cậu không cần lo.

Trang Duệ cũng biết quy củ, nhưng hắn cũng không thể nói cho Miêu Phỉ Phỉ được.

Trang Duệ mở lời trấn an chủ sạp giống như sắp nhảy dựng lên, hắn chuẩn bị xem kỹ càng món đồ sứ này thì chợt cảm thấy có cặp mắt nhìn mình chăm chăm, vì vậy không khỏi đưa mắt nhìn, lại phát hiện đó là một cô gái ngồi bên cạnh chủ quầy. Cô gái này không lớn tuổi, chỉ là ánh mắt hai người giao vào nhau thì cô gái kia cuống quýt thu hồi ánh mắt lại.

Trang Duệ nhìn thoáng qua cô gái kia, sau đó thu hồi ánh mắt, tuy cô gái này có dung mạo rất đẹp nhưng so với Tần Huyên Băng và Miêu Phỉ Phỉ ở bên cạnh vẫn kém ba phần. Hơn nữa hắn còn có thể xác định chính mình trước nay chưa từng được gặp nàng, ngược lại thì món đồ sứ giống như cái bát trước mắt lại làm cho Trang Duệ cảm thấy có vài phần cổ quái.

Trên vài tờ báo là hai món đồ sứ một lớn một nhỏ, món khá lớn là ống đựng bút bằng ngọc, có lẽ là làm từ thanh ngọc, chính giữa khắc hình mục đồng cưỡi trâu, mục đồng một tay cầm roi, ánh mắt nhìn về phương xa, nhàn nhã tự đắc, trâu nhấc bước chậm rãi tiến về phía trước, khung cảnh chung quanh có cây liễu, có mặt trời đỏ, bố cục hình vẽ rất đẹp, chạm trổ cực kỳ tinh tế, rõ ràng là xuất phát từ trong tay danh gia.

Nhưng ánh mắt của Trang Duệ lúc này cũng không dừng lại phía trên ống đựng bút, hắn hoàn toàn bị món đồ sứ hình cái bát khá nhỏ này hấp dẫn, nếu nói nó giống cái chén, như vậy không bằng nói nó là cái ly nhỏ thì thích hợp hơn, vì thể tích của nó khá nhỏ. Trang Duệ cẩn thận xem xét, cái ly này cao năm centimet, bề ngang từ 3,5 đến 4 centimet, giống hệt như một chiếc ly uống rượu vậy.

Chiếc ly này có tạo hình khá lạ, phần môi cực mỏng, thân thể trắng noãn, mặt ngoài rất dịu và bùng ra màu vàng nhạt, cực kỳ tỉ mỉ. Trong chiếc ly trơn nhẵn, có vẽ một hình ảnh mẫu đơn mọc trong đá và vài con gà muốn động dục, hoa mẫu đơn xếp đặt rất mỹ quan, gà thì rất đáng yêu, bộ dạng vui sướng vung cánh, có hai chú gà trống, một đang cất tiếng gáy, một đang quay đầu nhìn gà mái kiếm ăn, tất cả có thể nói là lạ mắt đáng yêu.

Đáy ly có sáu chữ khải được ghi một trong khung hình vuông với nội dung "Đại Minh Thành Hóa Niên Chế", hình thể ngay ngắn, bút họa rất thẳng, cực kỳ rõ ràng.

Nếu nói cái ly này có điểm không tốt chính là phần trên có một chỗ có dấu vết tu bổ, hơn nữa công nghệ tu bổ cũng không tốt làm cho người ta dễ dàng nhận ra nó không còn được trọn vẹn. Phải biết rằng đồ sứ rất yếu, rất dễ bị nghiền nát, mà tu bổ đồ sứ thì thật sự giống như với thi họa, là một kỹ thuật cực kỳ khó.

Có những món đồ sứ đã trải qua vài trăm và thậm chí là cả ngàn năm, khó tránh khỏi phát sinh hư hao, sau khi được thợ thủ công tay nghề cao minh thu bổ, nếu không chú tâm quan sát thì căn bản không phát hiện ra dấu vết tu bổ. Thậm chí còn những món phải dùng công cụ mới có thể phát hiện ra dấu vết, mà thủ pháp tu bổ chiếc ly này cực kỳ vụng về, rõ ràng có thể thấy đó là một người ngoài nghề ra tay tu bổ.

- Trang Duệ, chung rượu này có gì là đẹp mắt? Đưa tôi xem nào.

Miêu Phỉ Phỉ thấy Trang Duệ ở cầm món đồ sứ nát kia xem khá lâu mà không chịu buông tay, vì vậy mà trong lòng có chút hiếu kỳ, vươn tay ra chuẩn bị cướp lấy.

- Đừng, thứ này rất quý, nếu thật sự đáng vỡ thì ngài ít nhất phải mất mười năm tiền tiêu vặt.

Trang Duệ vội vàng đẩy tay của Miêu Phỉ Phỉ ra, đồng thời giữc chặt lấy cái ly, sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống đất, xem ra cậu thanh niên kia cũng biết thứ này rất quý giá, chỉ sợ hắn sẽ chẳng thu vào được với giá rẻ.

- Thật hay giả? Anh biết tiền tiêu vặt một năm của tôi là bao nhiêu không? Tiểu Trang Tử, thứ đồ sứ này cũng không lớn lắm, anh xem kìa, nói nhỏ như vậy thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Tiểu tử, ống đựng bút này giá bao nhiêu?

Miêu Phỉ Phỉ không cho là đúng với những lời của Trang Duệ, với ánh mắt của nàng thì thấy ống bút kia khá tốt, chạm trổ tinh xảo, có thể mua về đặt trên bàn công tác của mình.

- Không bán riêng, hai thứ này giá ba trăm ngàn, hai vị nếu muốn mua thì tôi sẽ nói ra lai lịch của chúng, nếu không muốn mua thì đừng làm chậm trễ việc buôn bán của tôi.

Cậu thanh niên chủ quầy thấy Trang Duệ giống như cũng nhận ra cái ly kia cũng không quá khó coi, chỉ là không biết hai người này có thể mua nổi hay không, dù sao thì giá ba trăm ngàn cũng không phải rẻ, đối với người bình thường thì đó thật sự là một số tiền lớn.

- Sao? Cậu biết lai lịch của hai món đồ này à? Cậu nói trước đi.

Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hắn đến bây giờ cũng chưa dùng linh khí trong mắt để xem xét, chính là muốn thử xem ánh mắt của mình như thế nào.

- Tổ tiên của chúng tôi từng nhận chức quan Đạo Đài ở Trung Hải, coi như là quan tam phẩm, hai thứ này chính là truyền thừa của tổ tiên chúng tôi, nếu cha tôi không sinh bệnh, chúng tôi sẽ không lấy ra bán.

Cậu thanh niên vừa nhân lấy cái ly từ trong tay Trang Duệ, sau đó cẩn thận đặt xuống tờ báo được lót bên dưới.

- Nhưng cái ly này được sản xuất vào thời nào, cậu chưa nói làm sao lại có thể định giá nó giá ba trăm ngàn?

Miêu Phỉ Phỉ vừa rồi đã được Trang Duệ nói về câu chuyện sưu tầm đồ cổ của bố Dương Vĩ, vì vậy nàng cũng không tin những lý do mà các chủ quầy hàng đưa ra, hơn nữa câu chuyện của cậu thanh niên này quá thô ráp, không thể so sánh với những câu chuyện mà nàng nghe được từ những quầy hàng khác.

- Đây là đồ sứ triều Minh, cô không hiểu thì đừng mua, dù sao thì nó cũng chỉ được bán với giá ba trăm ngàn, thiếu một đồng cũng không bán.

Cậu thanh niên chủ quầy bị lời nói của Miêu Phỉ Phỉ chọc giận, thật ra hắn cũng là không hiểu gì về đồ sứ, chẳng qua chỉ nghe cha nói hai thứ này là đồ sứ truyền thừa gia bảo, nếu bán đi cũng phải có giá ba trăm ngàn. Vì vậy hắn mới gạt bố mình đang bị bệnh nặng để lén đưa hai món đồ sứ đi bán, muốn bán nó đi để xem bệnh cho cha mình.

- Tiểu Hoan, em sao lại như vậy, có gì mà nổi giận? Xin lỗi tiểu thư, chị đừng nóng, em trai của tôi khá nóng tính...

Cô chị kéo tay cậu em dùng giọng xin lỗi nói với Miêu Phỉ Phỉ, ánh mắt lại nhìn về phía Trang Duệ.

- Chị, bọn họ không mua, chỉ muốn đến quấy rối, cần gì phải quan tâm đến bọn họ...

Cậu thanh niên không chịu phục, bắt đầu bực bội lên tiếng.

Trang Duệ nghe được âm thanh của cô gái kia thì có hơi ngây người, âm thanh này có chút quen tai, hình như đã được nghe ở nơi nào đó thì phải? Vì vậy mà hắn không khỏi đưa mắt đánh giá cô gái kia, nhưng hắn thật sự có thể nào xác định mình chưa từng gặp qua người này.

- Này, anh mua thì mua, không mua thì thôi, đừng nhìn chằm chằm vào chị gái tôi, nhìn cái gì, cẩn thận tôi cho anh ăn đòn.

Cậu thanh niên này có tính nết khá nóng nảy, khi thấy Trang Duệ nhìn chị gái của mình chằm chằm thì lập tức đứng lên bày ra bộ dạng hung ác. Cô gái kia bị cậu em làm cho xấu hổ đỏ mặt, nàng dùng sức kéo cậu em của mình lại.

- Tiểu Trang Tử, người ta nói rất đúng, anh nhìn chằm chằm vào một cô gái làm gì, nếu cô ấy báo cảnh sát là anh quấy rối, tôi bây giờ sẽ đưa anh về đồn công an.

Miêu Phỉ Phỉ ở bên cạnh cũng ồn ào, điều này làm cho Trang Duệ dở khóc dở cười, hắn cũng không thể nói rằng giọng nói của cô gái này khá quen thuộc vì trò này thậ sự quá cũ rồi.

- Trang Duệ, anh đừng nóng, em trai của tôi có tính cách lỗ mãng như vậy...

Cô gái chợt gọi tên Trang Duệ, điều này làm cho đám người ngây cả ra.

- Chị, chị biết anh ta sao?

- Cô là y tá Tống phải không? Hèn gì tôi thấy giọng nói của cô rất quen.

Trang Duệ cũng chẳng quan tâm đến sự cách biệt nam nữ, hắn vung tay chụp lấy tay của y tá Tống, liên tục đong đưa. Khoảng thời gian hắc ám nhất đời này của Trang Duệ chính là nửa tháng mắt bị thương, phải biết rằng khi đó hắn chịu áp lực có khả năng sẽ bị mù, biết đâu sau này sẽ không thấy được ánh sáng? Khoảng thời gian đó những âm thanh hắn được nghe nhiều nhất chính là giọng nói của mẹ, sau đó chính là vị y tá Tống này, vì vậy sau khi nàng gọi tên hắn, hắn cũng lập tức nhận ra nàng.

- Trang Duệ, chúc mừng anh, mắt của anh đã khôi phục tốt.

Tống Tinh Quân bị Trang Duệ bắt tay, nàng có chút không thích ứng, vừa nói chuyện vừa chuẩn bị rút tay ra.

- Đúng vậy, y tá Tống, thật sự cảm ơn sự chăm sóc của cô những ngày đó, xuất viện tôi có đi tìm cô, nhưng đồng sự nói cô đã xin nghỉ, không ngờ hôm nay lại gặp mặt ở đây.

Trang Duệ vừa nói vừa nghĩ đến tình huống khôi phục lại thị lực, khi đó hắn thấy hai khối thịt mềm trắng nõn, vì vậy mà không khỏi thất thần, cũng không lưu ý Tống Tinh Quân đã rút tay về.

- Trang Duệ, có chuyện gì xảy ra vậy? Hai người thật sự có quen biết sao? Vậy sao lúc nãy lại không nhận ra?

Miêu Phỉ Phỉ ở bên cạnh dùng giọng tò mò hỏi, hai người này nãy giờ đối mặt với nhau, nếu bọn họ có quen biết thì biểu hiện cũng không quá mức dửng dưng như vừa rồi.

- Là thế này, hai tháng trước ở đơn vị tôi có phát sinh một vụ cướp...

Trang Duệ lúc này không còn cách nào khác chỉ có thể nói ra những gì xảy ra trước đó với Miêu Phỉ Phỉ.

- À, tôi nhớ ra rồi, hèn gì tôi thấy tên của anh có chút quen thuộc, vì khi tôi vừa đến thành phố Trung Hải thì trong hệ thống có thông cáo, nói là ở Điển Đương Hành có phá sinh vụ cướp, bên trong có một nhân vật anh hùng tên là Trang Duệ, không ngờ đó là anh. Tiểu Trang Tử, người kia không phải là trùng tên với anh đấy chứ?

Miêu Phỉ Phỉ thật sự đã từng nghe qua cái tên Trang Duệ, lúc đó nàng vừa đến Trung Hải, lại có xuất thân là cảnh sát hình sự, vì thế rất lưu tâm đến những vụ trọng án, vì thế mà cũng thấy cái tên Trang Duệ có gì đó quen thuộc. Nhưng sự kiện kia đã trải qua hai tháng, nàng thật sự cũng không nhớ quá rõ, cũng khó thể nào kết hợp hình tượng anh hùng kia với Trang Duệ.

- Thiếu chút nữa thì bị người ta bắn chết, tôi có thể nói bừa được sao?

Trang Duệ tức giận đưa mắt nhìn Miêu Phỉ Phỉ, lúc đó hắn không biết trong tay đối phương có súng, nếu sớm biết như vậy thì hắn cũng không nói nhảm mà trực tiếp trốn xuống bên dưới để bấm còi báo động.

- Y tá Tống, cũng đừng bày quán ở đây nữa, đây là em của cô phải không, mọi người thu dọn lại, chúng ta tìm một chỗ để dùng cơm. Cô đã chăm sóc tôi trong thời gian nửa tháng bị thương, tôi cũng còn chưa kịp cảm ơn cô, nếu mọi người có thể tin tôi, tôi sẽ giúp mọi người xử lý những vật phẩm này.

Trang Duệ lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, lúc này là hơn mười hai giờ trưa, vừa rồi hắn và Miêu Phỉ Phỉ đã ăn điểm tâm, vì vậy mới không có cảm giác đói bụng.

- Không, không cần, chúng tôi vừa dùng cơm xong...

Tống Tinh Quân không biết vì sao mà khi đối mặt với Trang Duệ đều có chút mất tự nhiên.

- Tôi đã ăn rồi nhưng chị thì còn chưa ăn...

Tống Hoan khẽ nói một câu.

Trang Duệ nhìn thoáng qua cà mèn trong tay Tống Tinh Quân, hắn mở miệng nói:

- Đi thôi, đừng khách khí, thứ này của các người cũng không cần phải bán nữa.

Tống Tinh Quân ngược lại biết rõ công tác của Trang Duệ, nàng nghĩ rằng Điển Đương Hành có liên hệ nhiều với chuyên nghành đồ cổ, nói không chừng sẽ có biện pháp, vì vậy cũng không tiếp tục kiên trì mà chờ em trai lấy báo bọc hai kiện gốm sứ kia lại, sau đó cùng đi theo Trang Duệ ra khỏi chợ đồ cổ.

Trong chợ đồ cổ Miếu Thành Hoàng cũng có vài nhà hàng khá tốt, nhưng hôm nay là cuối tuần, du khách tương đối nhiều, Trang Duệ đến hỏi hai nhà hàng mà không tìm được một nhà hàng nào còn phòng, vì vậy hắn dứt khoát lái xe đưa mọi người đến một khách sạn năm sao ở bên đường Nam Kinh.

Tống Tinh Quân thật sự giật mình vì sự biến hóa của Trang Duệ, trong ấn tượng của nàng thì hắn là một người đàn ông có chút e dè, nàng đã từng gặp mẹ và chị của hắn, có thể từ cách ăn mặc để nhìn thấy bọn họ không có quá nhiều tiền. Bây giờ thấy Trang Duệ chạy xe, hơn nữa còn tỏ ra rất tự tin, điều này làm cho Tống Tinh Quân có chút nghi ngờ, không biết mình có nhìn lầm người hay không?

- Y tá Tống, mọi người cứ tùy tiện ngồi xuống, cũng không cần khách khí, hôm nay tôi có thể mời hai mỹ nữ ăn cơm, coi như thật sự có mặt mũi.

Đi vào phòng khách sạn, Trang Duệ mời mọi người ngồi xuống, cũng tiện tay đưa menu cho Tống Tinh Quân và Miêu Phỉ Phỉ.

- Tôi muốn một tô canh yến, một món cá Đao, "Xuân triều sương mù xuất Đao ngư"(Ngày xuân có sương mù thì bắt cá Đao mới ngon). Đúng rồi, hai phần canh yến, cho vị tiểu thư này một phần.

Miêu Phỉ Phỉ cũng không khách khí, nàng trực tiếp gọi món.

- Không...Đừng...Đừng, cứ tùy tiện gọi món là được.

Tống Tinh Quân nghe được lời của Miêu Phỉ Phỉ thì liên tục khoát tay, nàng tuy không biết giá cả của canh yến nhưng chỉ cần nghe tên thì chắc chắn cũng không phải rẻ.

- Không có việc gì, canh yến có tác dụng lưu giữ xuân sắc, nếu quỷ keo kiệt này không mời khách thì tôi sẽ mời.

Miêu Phỉ Phỉ nói làm cho Trang Duệ dở khóc dở cười, tôi cũng không nói là không mời đấy nhé?? Hơn nữa chỉ với lương của một vị cảnh sát thì khó thể nào có thể ăn ở chỗ này, cũng không phải nhờ vào tiền trong nhà sao? Nhưng hắn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà không nói ra.

Tống Hoan giông như trước nay chưa từng đến khách sạn có cấp bậc cao như vậy, vì vậy sau khi đi vào thì đưa mắt đánh giá khắp chung quanh, trong ngực lại ôm chặt hai kiện bảo bối.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Trang Duệ hỏi Tiểu Trang mới biết, thì ra cha mẹ của nàng đều là những công nhân bình thường ở thành phố Trung Hải, cha nàng đã về hưu, trước đó không lâu đi kiểm tra và thấy bị bệnh ung thư dạ dày, lúc này mới qua một tháng mà phí trị liệu đã hơn chín chục ngàn, hầu như trong nhà không còn vật dụng gì. Vì không còn cách nào khác nên Tống Hoan mới đưa hai vật tổ truyền của mình ra bán lấy tiền chữa bệnh cho cha.

Tống Hoan và Trang Duệ ngồi sát bên nhau, sau khi ngồi xuống hắn nhìn Miêu Phỉ Phỉ một lúc, sau đó lại nhìn chị gái mình, cuối cùng khẽ đụng vào tay Trang Duệ rồi khẽ hỏi:

- Trang đại ca, anh và chị tôi quen nhau ở bệnh viện sao? Chị tôi có chuyện gì vậy nhỉ, sao lúc đầu chị không nhận ra anh, mà anh cũng không nhận ra chị tôi?

- Khi đó mắt tôi bị thương, khi băng bó thì gương mặt bị che hơn phân nửa, có lẽ chị cậu vừa rồi cũng khó thể nhận ra được, khi đó chẳng phải tôi nghe giọng nói của chị cậu mới nhận ra sao?

Trang Duệ đưa ra đáp án làm cho Tống Hoan tương đối hài lòng, vì vậy mới lấy hai kiện đồ cổ ra đặt trên mặt bàn.

Khi thấy bộ dạng của Tống Hoan thì Trang Duệ cười cười, nếu đổi lại là hắn chỉ sợ sẽ càng thêm cẩn thận. Thật ra khi trả lại chiếc ly cho Tống Hoan thì hắn đã dùng linh khí để quan sát, đây thật sự là cổ vật, hơn nữa chỉ cần căn cứ vào linh khí màu tím bên trong, như vậy rất có thể đó là cổ vật thời nhà Minh, là Thành Hóa Đấu Thải "Kê Hang Bôi"(Ly gà) nổi tiếng.

Nếu nói đến Thành Hóa Đấu Thải thì phải giới thiệu về những năm Thành Hóa của triều Minh, đó là vị hoàng đế nổi tiếng thời Minh, chính là Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn, tuy trong niên hiệu có hai chữ Minh Anh, nhưng khi Chu Kỳ Trấn được chín tuổi thì lại nổi tiếng ngu ngốc.

Khi Chu Kỳ Trấn tại vị thì vị trọng thần là "Ba Dương" qua đời, thế lực hoạn quan ở hậu cung chợt phát triển mạnh, triều đình ngày càng khốn đốn, đại thái giám Vương Chấn chính là người đứng đầu thế lực hoạn quan, Minh Anh Tông rất nghe lời Vương Chấn, mà Vương Chấn cũng dựa vào uy nghiêm của nhà vua để diệt trừ đối lập, dựng bè kết phái.

Khi đó thế lực ở phương bắc cũng một phân thành hai, là Ngõa Lạt và Thát Đát, hai bộ lạc gúp nhau chính phạt. Ngõa Lạt dần lớn mạnh, liên tục quấy rầy mạn bắc của Minh Triều, đồng thời cũng liên tục phái sứ giả đến tiến cống cho Minh Triều.

Vì khi đó Minh triều luôn có ban thưởng rất hậu cho các sứ giả đến từ khắp nơi, dù cống phẩm là thế nào cũng là như vậy, hơn nữa cũng phát tiền theo đầu người, vì vậy mà sứ thần các nước kéo đến liên tục gia tăng, cuối cùng đã hơn ba ngàn người.

Vương Chấn thật sự không nhịn được nên hạ lệnh giảm bớt ban thưởng cho sứ giả, điều này làm cho các nước nổi giận và phát động chiến tranh. Khi đó vua Anh Tông còn trẻ, nóng tính, muốn ngự giá thân chinh, mà Vương Chấn cũng muốn giễu võ dương oai, lưu danh sử sách, vì vậy mà cực lực khuyên bảo vua chinh chiến. Nhưng khi đó các thế lực của Minh triều đều đang tác chiến ở bên ngoài, khó thể nào triệu hồi về nước, vì vậy mà các đại thần trong triều đều khuyên can vua Anh Tông không nên thân chinh, nhưng cuối cùng cũng không thể nào thay đổi được thái độ của người này, vì thế mà tạm thời động viên được năm mươi vạn quân ở những vùng phụ cận kinh sư, bọn họ bắt đầu cất bước thân chinh theo sự chỉ huy của chính vua Anh Tông.

Vì vài ngày mưa lớn, lương thực chưa được đưa đến kịp, vì thế mà sĩ khí của quân đội rơi xuống rất thấp, khi đoàn quân đi đến Đại Đồng trông thấy rất nhiều thi thể bị liên quân giết hại, Anh Tông và Vương Chấn đều dao động, vì vậy mà quyết định rút quân. Nhưng quê của Vương Chấn ở Úy Châu rất gần Đại Đồng, vì vậy hắn quyết định cho đại quân lui lại Úy Châu. Lời đề nghị của Vương Chấn bị quần thần phản đối, cho rằng như vậy sẽ làm chậm thời cơ rút lui. Nhưng Vương Chấn không nghe, đồng thời vua Anh Tông cũng muốn cho Vương Chấn được áo gấm về làng, vì thế mà đại quân bắt đầu đi về phía Úy Châu.

Lúc này Vương Chấn chợt có ý nghĩ khác, hắn sợ đại quân đi qua sẽ giẫm nát tất cả hoa màu ở quê hương, chính mình sẽ bị bêu danh, vì vậy đề nghị rút quân theo đường cũ. Cũng vì thế mà thời gian bị trễ nãi, khi đại quân đi đến gần Úy Châu thì quân nhu còn chưa được đưa đến, vì thế mà Vương Chấn hạ lệnh đóng quân chờ đợi.

Nếu như lúc này Anh Tông tiến vào trú quân ở Hoài Lai Thành thì sẽ không rơi vào tình huống thảm thiết, nhưng dù sao thì lịch sử cũng là lịch sử, không có nhiều giả thiết như vậy được đặt ra. Trước khi đến được Hoài Lai Thành thì Minh quân bị quan liên minh vượt mặt và vây quanh, Minh quân bị chặt đứt nguồn nước, bị nhốt trong tử địa. Liên quan đưa kế giả vờ xin hòa, sau đó thừa lúc Minh quân không đề phòng để phát động thế tiến công tổng lực, Minh quân toàn quân bị diệt, Anh Tông bị bắt, Vươn Chấn bị giết chết, các vị đại thần như Anh Quốc Công Trương Phụ và Binh Bộ Thượng Thư Quãng Dã đều chết trận, đây là một cuộc chinh biến nổi tiếng, Anh Tông sau đó bắt đầu cuộc sống ở phương Bắc.

Từ đó trở đi thì Minh triều dần xuống dốc.

Trang Duệ sở dĩ biết rõ điều này cũng nhờ xem bản tiểu thuyết võ hiệp "Bình Tung Hiệp Ảnh Lục" của Lương Vũ Sinh, vì thế mới biết được sự kiện kia, cũng coi như biết được bối cảnh của tình huống Anh Tông bị bắt lên phương Bắc.

Sau khi Anh Tông bị bắt thì chúng thần và dân chúng Minh Triều nằm dưới dưới sự lãnh đạo của em trai Anh Tông là Chu Kỳ Ngọc, sau đó Chu Kỳ Ngọc tự xưng là Minh Cảnh Đế, sau khi Anh Tông được Ngõa Lạt thả ra thì bị Cảnh Đế bắt nhốt lại. Năm 1457, Khu Kỳ Trấn thừa dịp Cảnh Đế bị bệnh tình nguy kịch mà phát động "Đoạt Môn Chi Biến", Anh Tông lại lên ngôi, cải thành Thiên Thuận.

Mà Thành Hóa Đế chính là Minh Hiến Tông Chu Kiến Thâm, là con trai cả của Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn, sau khi Chu Kỳ Trấn lên ngôi một lần nữa thì Chu Kiến Thâm tiếp tục là thái tử, sau đó Chu Kiếm Thâm kế thừa ngôi vị của phụ hoàng, bắt đầu hai mươi ba năm thống trị của mình, niên hiệu là Thành Hóa.

Chu Kiến Thâm không phải loại người giàu tình cảm như Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn, người này thích mạo hiểm, tính cách trầm tĩnh, cẩn thận, khoan dung, tín nhiệm đại thần. Có câu nói "sau đại loạn sẽ là thời thái bình", vì vậy vào thời của Chu Kiến Thâm ngoài dân tộc Dao làm phản ở Quảng Tây và lưu dân ở vùng núi Vân Dương vùng lên làm loạn, cục diện chính trị căn bản là vững vàng, vì thế cũng có thể coi thời Thành Hóa là thái bình.

Vì cục diện chính trị ổn định nên những hàng hóa mỹ nghệ của thời này phát triển lên đến đỉnh phong, đồ sứ Đấu Thải chính là một trong những kiệt tác của thời Thành Hóa, điểm nhấn của nó chính là màu sắc phong phú hình ảnh sinh động, sau khi được nung một lần thì tiếp tục được nung lần thứ hai với nhiệt độ thấp để làm cho màu sắc của gốm sứ càng thêm bền đẹp và sặc sỡ.

Trang Duệ biết rõ màu sắc của gốm sứ Thành Hóa chủ yếu nổi bật ở sắc đỏ, cực kỳ chói mắt, màu vàng biến hóa, màu xanh sâu sắc, màu tím cao quý, dù là màu đen cũng không phải khô khốc mà tràn đầy ánh sáng...Đó chính là những căn cứ đặc thù của Thành Hóa Đấu Thải.

Mà chiếc ly trong tay của Tống Hoan, nếu Trang Duệ đoán không lầm thì nó chính là Thành Hóa Đấu Thải Kê Hang Bôi, vật này được lưu truyền trong dân gian với số lượng rất ít, dù cái ly kia bị tổn hại thì giá cả của nó cũng là thứ mà Trang Duệ khó thể đánh giá.

- Y tá Tống, nếu tôi không nhìn lầm thì chiếc ly kia là Thành Hóa Đấu Thải Kê Hang Bôi, thứ này từng được bán đấu giá một lần ở Hongkong năm 1999, khi đó được bán đi với giá hai mươi chín triệu đô la Hongkong, cái ly này có chút tổn hại, nhưng nếu bán ra với giá ba trăm ngàn thì thật sự là quá thấp.

Trang Duệ cũng thầm suy nghĩ rồi nói ra những lời của mình, nếu đổi lại là người khác thì hắn sẽ bỏ ra ba trăm ngàn để mua lại Kê Hang Bôi, nhưng sau sự kiện hắn thấy ngực của Tống Tinh Quân, hắn thật sự có chút áy náy với cô y tá này, vì thế cũng không muốn chiếm tiện nghi của nàng.

- Đây là Thành Hóa Đấu Thải Kê Hang Bôi sao? Tôi biết rõ thứ này, rất đắt tiền, rất xa hoa, Tiểu Trang Tử rất tốt, không giở trò giậu đổ bìm leo...

Miêu Phỉ Phỉ hình như có nghe qua cái tên Kê Hang Bôi, sau khi nghe vậy thì đưa mắt nhìn lên hai vật phẩm được bọc trong báo.

Trang Duệ sau khi nói ra những lời vừa rồi thì Tống Tinh Quân và Tống Hoan đều ngây dại, hai chị em của bọn họ cũng không ngờ cái ly kia sẽ đáng giá như vậy. Tất nhiên Trang Duệ nói rất đúng, đó là giá của một cái Kê Hang Bôi hoàn hảo, thứ này có chút hư hại, Trang Duệ cũng không biết có giá bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải cao hơn ba trăm ngàn. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Cảnh sát Miêu, sao ngài biết Thành Hóa Đấu Thải Kê Hang Bôi?

Vừa rồi Miêu Phỉ Phỉ cũng từng cầm cái ly kia để xem xét mà không nhận ra, bây giờ lại nói như vậy, điều này làm cho Trang Duệ không hỏi kỳ quái, hắn bây giờ coi như biết rõ, Miêu Phỉ Phỉ chẳng biết gì về đồ cổ cả.

- À, tôi ở Bắc Kinh có nghe bạn bè nhắc đến, năm nay ở Bắc Kinh cũng có một bộ phim đi sâu vào hạng mục đồ cổ, bên trong cũng có vài đạo cụ thật sự, là bạn của tôi cung cấp, có chiếc ly Kê Hang Bôi này, nge nói giá cả của nó là ba bốn chục triệu, hì hì, khi đó còn phát sinh rất nhiều sự kiện giám định này nọ.

Trang Duệ nghe vậy thì không khỏi đưa mắt nhìn, thì ra tri thức đồ cổ của vị tiểu thư này là được bạn bè đề cập đến.

- Chị Phỉ Phỉ, có câu chuyện gì về cái ly kia sao? Nói cho chúng tôi biết với.

Tống Tinh Quân lúc này cũng rất nóng lòng, Trang Duệ chợt ngây cả người, hai người kia đã xưng hô chị em với nhau, nhưng khi hắn nghĩ đến tính cách của Miêu Phỉ Phỉ thì cũng hiểu ra.

- Người bạn của tôi nói vài món đồ cổ này có danh tiếng vượt qua ba diễn viên chính của phim gồm Trương Thiết Lâm trong vai Hoàng A Mã, Lý Thành Nho trong vai cảnh sát trưởng và Lý Lập Quần vai giáo sư Điền...

- Mỗi lần món đồ cổ này xuất hiện thì đều có hai vị chuyên viên đạo cụ hộ tống, nhân viên công tác cũng tránh xa những món này, thậm chí khi các chuyên viên đạo cụ sử dụng nó đều cực kỳ cẩn thận, cầm lên thật khẽ, đặt xuống thật nhẹ, thật sự làm người ta sinh ra bệnh tim.

- Về bệnh tim đồ cổ thì cũng có một câu chuyện lý thú, đó là Cát Tồn Tráng đóng vai ông chủ cửa hàng đồ cổ đã từng có một cảnh phim "đùa giỡn với đối thủ". Lúc đó Cát lão gia tử còn chưa biết gia trị thật của cái ly kia, vì vậy lão cầm lấy trong tay và lật qua lật lại xem xét: "Cái ly nhỏ này thì đáng bao tiền?".

- Khi đó Lý Thành Nho có nói: Cát lão sư, thứ này có giá ba chục triệu nhân dân tệ. Lúc đó bàn tay Cát lão gia tử chợt run rẩy, vội vàng đặt cái ly xuống bàn. Nghe nói sau sự kiện đó thì Cát lão gia tử phải ăn vài viên Cứu Tâm Hoàn mới có thể bình tĩnh trở lại.

- À, bộ phim kia còn chưa chiếu, có lẽ sẽ lên sóng vào tháng sáu tháng bảy này, đến lúc đó mọi người có thể cùng xem.

Miêu Phỉ Phỉ nói xong thì đẩy hai vật phẩm gói trong báo của Tống Hoan ra chính giữa bàn, giống như cũng sợ mình đụng phải nó.

Trang Duệ nghe được lời của Miêu Phỉ Phỉ thì trong lòng thầm nghĩ:

- Sau khi bộ phim kia được chiếu thì chỉ sợ cả nước sẽ bừng bừng khí thế đi thu mua đồ cổ, như vậy chỉ sợ cơ hội của mình sẽ giảm sút..

Trang Duệ thấy còn thời gian vài tháng, hắn thậm chí muốn từ chức ở Điển Đương Hành để chạy đi vài thành phố kiếm một món lời lớn trước rồi nói sau.

Trang Duệ thật sự nghĩ không sai, sau khi bộ phim kia được phát sóng thì khắp bắc nam ai cũng chú ý đến nghề sưu tầm đồ cổ, vì vậy mà bầu không khí sưu tầm cổ vật chợt bùng phát, ngay cả những lão nông dân ở vùng sâu xa cũng cầm theo những thứ gốm sứ trước nay cho heo ăn để chạy vài chục kilomet vào huyện thành tìm chuyên gia giám định, những sự kiện như vậy là không hiếm.

- Trang đại ca, vậy anh xem vật này của chúng tôi phải bán như thế nào? Chúng tôi đã quyết định bán nó, anh có thể giúp chúng tôi tìm được người mua không?

Tống Hoan tuy có chút xúc động nhưng cũng rất thông minh, hắn sau khi nghe được những lời miêu tả của Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ về Kê Hang Bôi, hắn biết bọn họ không gạt mình, vì vậy mà muốn nhờ Trang Duệ bán đi cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play