- Chú Đức, chú...Chú nói thật sao?
Trang Duệ dùng ánh mắt khó tin nhìn chú Đức, lời nói vừa rồi của chú Đức thật sự làm cho hắn chấn động quá lớn.
Vì trong lòng thật sự tò mò nên Trang Duệ truy vấn xem trong Điển Đương Hành thì có chuyện gì xấu xa? Dù sao thì hắn cũng đã công tác ở đây khá lâu, tuy không hỏi đến nghiệp vụ ở Điển Đương Hành nhưng cũng chưa từng thấy phát sinh chuyện gì làm người ta khó thể tiếp nhận, vì thế những lời vừa rồi của chú Đức thật sự làm khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn.
Bị Trang Duệ truy vấn quá sát nút, chú Đức cũng chỉ có thể nói ra, thì ra ở Điển Đương Hành cũng có phát sinh những tình huống mà Điển Đương sư nhìn lầm, dù sao thì bây giờ thủ đoạn làm giả cũng quá cao, rất nhiều thứ thậm chí còn thật hơn cả vật thật, vì vậy mà khó thể phân biệt thật giả. Điều này cũng không thể nào trách trình độ của giám định sư, nếu không có dụng cụ giám định thì sợ rằng dù là đại sư giám định cũng phải bó tay.
Theo lý thì Điển Đương Hành nếu thu vào vật giả thì sẽ niên phong cất vào kho hoặc mang đi tiêu hủy, nhưng khi mua vào thường phải bỏ ra một lượng tiền lớn, nếu xử lý sạch theo con đường chính quy thì tổn thất không nhỏ. Vì vậy mà Điển Đương Hành có chính sách bán đấu giá những sản phẩm giả này.
Vì đa số mọi người đều thích hàng rẻ, vì vậy Điển Đương Hành tung hàng đấu giá thường sẽ quảng cáo rùm beng, giá cả lại thấp làm cho người ta chạy đến như vịt, thường thì vật phẩm rất dễ được bán ra, nhưng đám người tự cho là mình mua được đồ tốt lại chỉ là đồ giả.
Những năm gần đây những phú ông giàu lên và bắt đầ chập chững vào nghề sưu tầm đồ cổ, có những kẻ vung tiền như rác để thu mua "quốc bảo", có những người há rộng miệng để nuốt "cổ vật", còn có những người ở nước ngoài muốn thu gom vật phẩm, nói chung tất cả là đối tượng mà đấu giá hàng giả của Điển Đương Hành nhắm tới.
- Tôi đây gạt cậu làm gì? Nhưng chuyện này cậu chỉ biết là được, không cần truyền ra bên ngoài, rất dễ đắc tội với người. Dù nói gia có gia pháp, làm gì cũng có luật lệ nhưng những năm qua cũng không ai chú trọng nữa, nếu cậu đập bể bát cơm của người ta, bọn họ sẽ liều mạng với cậu.
Chú Đức thấy ve mặt không cam lòng của Trang Duệ thì vội vàng trịnh trọng nói vài câu, chuyện này liên quan rất rộng, thậm chí còn có những công ty quốc tế tham gia, thế lực cực mạnh, cũng không phải một hai người có thể làm gì được. Lão sợ Trang Duệ xúc động nhất thời và chọc sự việc này ra, như vậy sau này Trang Duệ đừng hòng phát triển trong nghề này nữa.
Dù là chú Đức, dưới áp lực thật sự khó thể chống lại cũng phải lấy ra ba vật phẩm giả đưa cho đấu giá, nhưng từ khi Điển Đương Hành được thành lập đến nay thì sự việc như vậy chỉ phát sinh một hai lần mà thôi, mà đó cũng chính là nguyên nhân mà chú Đức quyết định rời khỏi chức vụ quản lý.
- Chú Đức, những kẻ có tiền cũng là nhân sĩ tinh anh, không dễ dàng bị lừa như vậy chứ? Bon họ chẳng lẽ không mời người đến giám định sao?
Trang Duệ có chút khó hiểu, hắn ra hàng vỉa hè mà mua phải đồ cổ với giá vài đồng cũng sẽ không quá quan tâm, nhưng người ta mua một món hàng với giá vài triệu thì nhất định phải thận trọng mới đúng, Điển Đương Hành muốn lừa gạt đám người kia cũng không phải dễ.
Chưa nói đến ai khác, chỉ nhìn vào ví dụ điển hình là ông chủ mập ở Sơn Tây Trang Duệ gặp ở chợ đen, người này mỗi lần đi đấu giá đều mang theo giám định sư, lần trước vì hắn đến Tây Tạng du lịch nên mới không đưa giám định sư theo mà thôi.
Chú Đức nghe vậy thì cười khổ nói:
- Tiểu Trang, có rất nhiều chuyện không đơn giản như cậu nghĩ, nói cách khác thì một vật mà ngay cả tôi cũng khó phân biệt thật giả, cậu có thể trông cậy vào một giám định sư có thể phân định thật giả trong thời gian ngắn sao? Có rất nhiều người mua vật phẩm về nhà lưu giữ vài năm cũng không biết đó là giả.
- Tôi nói cho cậu biết, bây giờ ở tỉnh Chiết Giang có khoảng bốn năm ngàn người "ra vào chơi đùa" ở phương diện đồ cổ và ngọc khí, nhưng là chuyên gia chính thức biết được thật giả chỉ có vài chục người mà thôi. Phần lớn bọn họ đều là những nhà sưu tầm và yêu thích dân gian, còn có một vài người làm ăn thành công mà đổi nghề sang phương diện chơi đùa cổ vật thế này.
- Đám người trong nghành đồ cổ nhìn trúng đám phù hào lắm tiền nhiều của, vì vậy mà thiết lập sẵn cạm bẫy để chui đầu vào trong. Có câu nói thế này: "Vàng có giá mà ngọc vô giá", rất nhiều người cho rằng ngọc là báu vật vô giá, nếu có nó sẽ làm giá trị con người tăng lên, nhưng thật ra ngọc cũng giống như vàng bạc, cũng có giá, hơn nữa người lành nghề sẽ định giá khá chuẩn, không quá thấp hoặc quá cao.
Chú Đức vừa nói vừa cởi một miếng bạch ngọc đeo bên hông ra ve vuốt rồi đưa cho Trang Duệ, sau đó nói tiếp:
- Thứ này tôi mua một viên ngọc trắng, sau đó tìm một người gia công, theo như tôi định giá thì sẽ là mười lăm ngàn, vài hôm trước có người ra giá với tôi hai chục ngàn, tôi không bán đi, vì thứ này xem như tinh xảo, giữ lại cho vui.
- Tiểu Trang, cậu thử nghĩ xem hai chục ngàn là giá cả của người trong nghề, nếu ném thứ này ra chợ, triển lãm hoặc là cửa hàng châu báu, như vậy sẽ được hét giá ít nhất là một trăm ngàn. Đây cũng là sự chênh lệch giữa bên trong và bên ngoài, có những ông chủ thích trả giá ngọc khí ở chợ, tưởng rằng mình mua được giá rẻ, nhưng không biết làm trò cười cho người trong nghề.
- Tôi kể với cậu một câu chuyện thật, là một câu chuyện phát sinh trước tết, có một ông chủ thực lực hùng hậu ở Chiết Giang rất thích sưu tầm đồ cổ. Vào thời điểm trước tết thì người nà bỏ ra một trăm ngàn để tìm đến một chuyên gia ngọc khí ở Bắc Kinh, ông chủ này hao tổn rất nhiều khí lực mới có thể nhờ chuyên gia kia giám định ngọc khí cho mình. Nhưng sau đó vị chuyên gia lại từ chối, vì phân biệt ngọc phai mất thời gian nửa năm, không thể nào có kết luận ngay được, vì vậy mà phải vội vàng cáo từ.
- Ông chủ kia lại đến tìm tôi để nhờ giám định, cậu có biết không, hơn chục vật được ông chủ kia gọi là ngọc cổ đều không có bất kỳ một vật phẩm nào thật sự là của đời Minh, Thanh. Ngọc thật sự có chất lượng tốt, hơn nữa là loại ngọc giả cổ, tất nhiên đó là ngọc thật nhưng dùng kỹ thuật cực tốt để giả cổ, giá trị của hai bên là khác biệt hoàn toàn.
Trang Duệ bị lời nói của chú Đức làm cho sững sốt, thì ra trong nghề còn có nhiều bẫy rập như vậy, nhưng hắn vẫn khó hiểu, vẫn mở miệng hỏi:
- Chú Đức, những người kia muốn mua sắm ngọc thạch, bọn họ bị người ta gạt mua đồ giả ở đấu giá, như vậy bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ sao? Bọn họ cũng không phải là dân đen, cứ để mặc người ta ức hiếp mà không phản pháo lại sao?
Chú Đức cười cười, lúc này có chút khát nước, vì vậy rót cho mình một ly trà, uống xong mới lên tiếng: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Tiểu Trang, cậu vẫn còn rất non, cậu có thể nghĩ như vậy chẳng lẽ đám người bán đồ giả làm cầu câu cơm lại chẳng nghĩ ra? Trên giấy tờ trao tay ở đấu giá chỉ ghi là bán "hàng mỹ nghệ", cực kỳ khác biệt so với những gì vẽ trên áp phích và tuyên truyền, cậu có ăn quả đắng cũng phải bó tay.
- Mà những người mua ngọc giả với giá cao thường là những thương nhân kỳ tài và thành đạt, bọn họ là những người nổi bật trong nghề của mình, nhưng rõ ràng không ở trong nghề nào thì sẽ không biết nghề đó, bọn họ có thể thành công trong nghề này nhưng có thể sẽ thất bại ở nghề khác. Hơn nữa phương thức giám định và thưởng thức đồ cổ ngọc khí là "Đồng Tử Công" và "Thái Cực Quyền", nếu không tôi luyện cả chục năm thì không thấm vào đâu. Tôi đây chơi đồ cổ cả đời, cũng nhiều lần mua phải hàng giả, huống hồ là những ông chủ chỉ biết đọc sách xem hoa mà thôi.
Chú Đức nói làm cho Trang Duệ đỏ mặt, hắn thuộc về loại hình đọc sách lượm lặt, chỉ là đọc vài quyển sách mà tự nhận là mình có tri thức tốt. Nhưng Trang Duệ cũng khác những ông chủ kia, ít nhất những người muốn làm hắn nhìn lầm thì phải làm giả cả linh khí trong đồ cổ mới được.
- Được rồi, chúng ta đi họp, đã đến đúng giờ, hôm nay họp xem như xác nhận bổ nhiệm cậu.
Chú Đức nói xong thì đứng lên nhận lấy viên ngọc từ tay Trang Duệ, lại đeo lên hông. Trang Duệ liếc mắt thấy bên hông của chú Đức còn có ba bốn viên ngọc khác.
Chú Đức đi ra đến cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, lão xoay người nói với Trang Duệ:
- Tiểu nha đầu Tư Linh kia ham chơi, bây giờ nên để ý xem xét, nếu cậu cảm thấy không được thì hoàn toàn có thể xử lý cô ấy, nhưng khoảng thời gian qua cô ấy có biểu hiện rất tốt, cũng đừng chấp nhất cô ấy làm gì.
Trang Duệ khẽ gật đầu, giờ hắn mới hiểu vì sao lúc mình vừa bước vào Điển Đương Hành thì Tư Linh lại tỏ ra cung kính như thế, thì ra nàng đi hay ở là phụ thuộc vào một câu nói của mình. Nhưng hắn cũng lười so đo với nàng, những gì gặp phải cũng không phải là tai họa, vì nếu không nhờ chuyện lần đó thì hắn thật sự không có dị năng trong mắt.
Phòng họp của Điển Đương Hành thật ra là một phòng làm việc được cải tạo lại, cũng không lớn, chỉ có một chiếc bàn tròn với bảy người ngồi xung quanh, lúc này bên cạnh bàn có Tư Linh và Lại Kình Đông, còn có ba nhân viên kinh doanh của Điển Đương Hành, còn Vương Nhất Định thì không thấy tăm hơi. Chú Đức rõ ràng đã gọi điện thoại đến thông báo rõ ràng mà đối phương còn đến muộn.
- Tiểu Lại, Vương Nhất Định đâu?
- Chú Đức, vừa rồi có một vị khách đến nói là có vài món châu báu cần nhờ Vương Nhất Định giám định, vì vậy có lẽ đang ở trong phòng làm việc, khả năng sẽ đến muộn một chút.
Thái độ của Lại Kình Đông với chú Đức tốt hơn trước rất nhiều, nhưng khi thấy Trang Duệ thì chỉ khẽ gật đầu, tỏ ra xa cách.
Sau khi nghe nói Vương Nhất Định đang tiếp khách thì vẻ mặt chú Đức có chút hòa hoãn trở lại, lão để cho Trang Duệ ngồi xuống ghế chủ vị, sau đó nhìn những người xung quanh rồi nói:
- Hôm nay tôi tuyên bố một sự kiện bổ nhiệm, đồng chí Trang Duệ sẽ là quản lý của Điển Đương Hành, phụ trác cách hạng mục chính sự của Điển Đương Hành. Sau này mọi người có vấn đề gì thì cứ tìm đến quản lý Trang, cũng hy vọng sau này mọi người có thể giúp đỡ công tác của quản lý Trang như đã từng giúp đỡ tôi.
Chú Đức nói xong những lời này, Lại Kình Đông vốn đang mỉm cười, nhưng lúc này nụ cười chợt đông cứng, chuyện Trang Duệ sẽ tiếp nhận chức vụ quản lý ở Điển Đương Hành thì ngoài chú Đức ra chỉ còn một mình Tư Linh có nhiều mối quan hệ trong công ty là biết, Lại Kình Đông và Vương Nhất Định hầu như hoàn toàn không biết chuyện này.
Trang Duệ trong mắt Lại Kình Đông chỉ là một tiểu hài tử tốt nghiệp đại học trong nước, không có kinh nghiệm, không có bối cảnh, hắn và Vương Nhất Định thật sự chưa từng xem tên này là đối thủ cạnh tranh của mình. Hai người bọn họ biết rõ một khoảng thời gian nữa thì chú Đức sẽ rời khỏi chức vụ quản lý Điển Đương Hành, vì vậy mà khoảng thời gian qua hai bên rất tôn trọng chú Đức, hy vọng chú Đức có thể nói vài câu tốt đẹp về mình trước mặt đám lãnh đạo công ty.
Nhưgn không ngờ tên Trang Duệ bị thương vì vụ cướp trước tết hôm nay đến làm ngày đầu tiên lại biến thàg lãnh đạo của Lại Kình Đông và Vương Nhất Định, điều này làm cho Lại Kình Đông tranh đấu gay gắt nhiều năm với Vương Nhất Định cảm thấy khó thể nào tiếp nhận sự thật này.
- Chú Đức, những chuyện thế này thì công ty phải có văn bản truyền đạt chứ?
Lại Kình Đông dùng giọng không cam lòng hỏi, hắn biết chú Đức có quan hệ tốt với Trang Duệ, vì thế khó thể bảo toàn đây không phải là quyết định của riêng chú Đức.
- Tất nhiên là có, đã có văn bản bổ nhiệm quản lý Trang cách đây một tháng, nhưng cậu ấy mãi dưỡng thương nên không công bố, mọi người xem qua đi.
Chú Đức lấy ra một phần tài liệu trong cặp của mình ra để lên bàn, bên trên ghi rõ ràng: "Bổ nhiệm đồng chí Trang Duệ làm quản lý Điển Đương Hành". Lại Kình Đông tiếp nhận và xem qua, vẻ mặt chợt giống như tro tàn.
- Tôi nói thêm vài lời, tất cả mọi người đều đã biết nhau, cũng không cần tôi giới thiệu, bây giờ tôi nói ra vài sắp xếp công tác về sau ở Điển Đương Hành: Tư Linh tiếp tục phụ trách công tác xuất nhập, mỗi ngày cần làm tốt công tác giao tiếp với ngân hàng, Tiểu Tạ phụ trách mảng kinh doanh, còn giám định sư Lại...
Trang Duệ nói đến đây thì hơi ngừng lại để cho Lại Kình Đông tỉnh người, sau khi Lại Kình Đông thấy tình huống như thế thì hiểu ra, trừ khi mình từ chức, nếu không thì sau này mình sẽ là thủ hạ dưới sự lãnh đạo của Trang Duệ. Lúc này hắn thấy Trang Duệ nhắc đến tên mình nên không khỏi đưa mắt nhìn lại, đồng thời trong lòng thầm cho ra quyết định, nếu Trang Duệ dám động chạm đến lĩnh vực riêng của mình, như vậy hắn sẽ nộp đơn từ chức.
- Còn giám định sư Lại là tri thức chuyên nghiệp nổi tiếng, thế này đi, sau này những sản phẩm xa xỉ và các tác phẩmg nghệ thuật nước ngoài sẽ được anh và giám định sư Vương Nhất Định cùng tổ chức đấu giá tiến hành can thiệp, sự vụ cụ thể thì tôi không hỏi, hơn nữa tôi cũng đề nghị với công ty đầu tư, cho các anh toàn quyền phụ trách.
Trang Duệ nói ra lời này làm cho Lại Kình Đông với tâm tình như chết lặng chợt tiếp tục ngây ngốc, hắn và Vương Nhất Định tranh giành nhau chức vị quản lý cả nửa năm qua, thứ nhất là vì số tiền đầu tư tài chính, thứ hai là có thể tạo quan hệ với các tổ chức đấu giá, chỉ cần có chút tin tức và thao tác thì một năm lợi nhuận một hai triệu cũng không là vấn đề.
Trước kia chú Đức nắm chặt quyền trong tay, dựa theo ý nghĩ của Lại Kình Đông thì Trang Duệ lên nắm quyền cũng sẽ như vậy, nhưng hắn cũng không ngờ đối phương sau khi nhận chức thì ném quyền liên hệ với tổ chức đấu giá cho hai người cấp dưới, lại còn kiến nghị với công ty đầu tư cho cho mình phụ trách, điều này làm cho Lại Kình Đông tưởng rằng mình nằm mơ.