Nàng cũng không phải thật sự muốn trở thành phi tử của Đông Phong Túy, chỉ thầm nghĩ buổi tối ở trong phòng Đông Phong Túy bưng bít mấy tối, ứng phó với Lãnh Dạ là được.
Dù sao Đông Phong Túy ở trong phòng làm những gì, ai cũng không biết.
Tùy ý nàng nói bừa thế nào, Lãnh Dạ cũng làm sao biết được, không phải sao?
Cổ Lạc Nhi bị Đông Phong Túy hỏi làm cứng họng, nhất thời không trả lời được.
Trong đầu nhanh chóng xoay mòng, nghĩ lí do thoái thác.
Thật sự là đau đầu a, vừa muốn dụ hoặc hắn, lại không thể thật sự dụ hoặc khiến hắn tâm động, trình độ này, thật đúng là quá khó để làm.
Đông Phong Túy nhìn thấy dáng vẻ nàng nàng, liền biết nhắc nhở của mình có hiểu lực.
Không khỏi đắc ý.
Cổ Lạc Nhi rất nhanh liền tìm được cớ.
Bộ dáng mặt chau mày ủ nói: “Hoàng thượng, người còn nhớ chuyện Lạc Nhi nợ bạc người không? Được rồi, để Lạc Nhi kiếm đủ tiền chuộc thân trước, Lạc Nhi mỗi tối đều hồi cung báo cáo với người. Người yên tâm được rồi chứ?”
Nàng nói như vậy, vừa tìm được cớ mỗi tối trở về cung, lại thành công thanh minh quan hệ với Đông Phong Túy.
Nàng chỉ là vì trả nợ mới hồi cung, mới tạm thời trước mặt làm Tiên phi.
Cho nên, Đông Phong Túy cũng không thể lay động tâm tư với nàng.
Nguyệt quý phi cũng không cần ghét hận nàng.
Những phi tử khác, cũng ngàn vạn đừng hiểu lầm nàng, cho rằng nàng muốn giữ các nàng ở ngoài cung, một mình độc hưởng Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy thấy mục đích đạt được, không hề thay đổi đề tài.
Lại dùng khẩu khí lúc nào cũng lười nhác nói: “Vừa rồi trẫm nói cái gì?”
Cổ Lạc Nhi trong lòng rùng mình.
Vừa rồi, Đông Phong Túy để nàng ở lãnh cung cùng ngậm miệng trong đó lựa chọn một cái, nàng nói nhiều lời như vậy…, hắn là đang muốn tính món nợ này sao?
Cố ý giả bộ dáng vẻ như mê hoặc nhìn hắn.
“Hoàng thượng, người đã nói rất nhiều lời nha.”
Đông Phong Túy liếc nàng một cái.
“Ngươi không chịu ngậm miệng, liền tới lãnh cung đi.”
Quả nhiên là vì việc này.
Cổ Lạc Nhi vô tội nhìn Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, ta chọn ngậm miệng. Việc này đừng trách ta, được không?”
Dứt lời, nhìn thoáng qua Nguyệt quý phi.
Đông Phong Túy ngó ngó Guitar trên mặt đất, trong lòng sáng tỏ.
Nếu không phải nàng giở trò, Nguyệt quý phi sẽ té ngã trên người hắn sao?
Đúng là, hắn thật sự đã bị Cổ Lạc Nhi khiến cho có điểm phiền nhiễu.
Cảm giác tốt đẹp luôn bị nàng quấy rầy, hắn thật sự rất muốn ngủ.
Hơn nữa, hắn thật không muốn tiếp tục cùng nàng chơi mấy trò hề này.
Tiểu hài tử nhà quấy gia gia tựa như trò xiếc.
Thỉnh thoảng lúc nhàm chán còn có thể cùng nàng chơi đùa, nhưng cứ phải thường xuyên chơi đùa như vậy, liền nhàm chán.
Hắn vốn chưa từng phải đối nàng xuất cung, không phải sao?
Hiện giờ, chẳng qua cũng chỉ nhiều hơn mấy hậu phi xuất cung mà thôi, cũng không phải chuyện gì đáng ngại.
Bởi vậy, Đông Phong Túy khoát khoát tay nói: “Đi đi, các ngươi thích lăn qua lăn lại như thế nào thì lăn, đừng đến ầm ĩ đến trẫm là được.”
Cổ Lạc Nhi kinh hỉ nhảy dựng lên.
“Hoàng thượng, người đồng ý cho chúng ta xuất cung rồi?”
“Ừ.”
Đông Phong Túy chỉ ừ một tiếng bày tỏ trả lời.
Hắn thật sự mệt chết rồi.
Cổ Lạc Nhi vẫn chưa chịu buông tha hắn, nhảy đến trước giường của hắn, ngồi xổm người xuống, mặt đối mặt tựa vào trên gối của hắn.
“Hoàng thượng, người cũng không thể đổi ý nha.”
“Trẫm sẽ không đổi ý.”
Đông Phong Túy từ từ nhắm hai mắt, tựa như nói mê.
“Hoàng thượng, vậy thì, người ban thưởng cho chúng ta một tấm kim bài mở tiệm, được không?”
Cổ Lạc Nhi hi vọng.
Nàng sợ a, sợ có người đến thu phí bảo hộ, ăn cơm chùa vân vân.
Quan trọng hơn là, Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi có thể hay không sẽ tìm đến gây phiền toái cho các nàng?
Nếu có một tấm kim bài như vậy, thì bớt phiền rồi.
Đông Phong Túy thầm nghĩ, nếu có thể cho ngươi tấm kim bài này, ai mới là người mở cửa hàng này đây?
Không khỏi quá dễ dàng đi.
Trên môi mấp máy trả lời.
“Lãnh cung, xuất cung, chọn một.”
Cổ Lạc Nhi áo não nhắm về phía Đông Phong Túy làm mặt quỷ.
Nàng hiểu được ý tứ của hắn.
Hắn có thể đồng ý để các nàng xuất cung buôn bán đã không tệ rồi, đâu có thể nào cho nàng kim bài.
Nếu còn dám ở chỗ này làm ồn đến hắn ngủ, đừng trách hắn không khách khí, đem nàng nhốt vào lãnh cung đi.
Cổ Lạc Nhi đành phải đứng lên, còn trừng to mắt với Đông Phong Túy đang từ từ chìm vào mộng đẹp, lúc này mới xoay người, đi tới trước mặt nhóm hậu phi cùng nàng đến đây.
Nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đồng ý rồi, chúng ta đi thôi.”
Liên phi dẫn đầu đồng ý.
“Được, chúng ta đi.”
Có mấy phi tử khác lại lưu luyến nhìn Đông Phong Túy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT