Nếu như có thể ở nơi này tham khảo tài liệu, mặc dù không hiểu được toàn bộ nội dung điển tịch nhưng chỉ cần hiểu được lớp bên ngoài thôi thì đã có thể nói là có thu hoạch không nhỏ rồi. Tầng chín, nơi này chứa đựng đều là kiến thức uyên thâm, nếu như có thể hiểu được các điển tịch ở đây thì có thể nói là thiên tài trong thiên tài, sau này chắc chắn sẽ trở thành các nhân vật truyền kỳ của đại lục, ví dụ như cao thủ tuyệt đỉnh Đại Ma Đạo Sư Các Lôi.

Cho nên một đệ tử bình thường đặt chân vào tầng chín của thư viện vốn là một chuyện vô cùng hi hãn.

Mà hành vi của vị đệ tử này cũng rất là kỳ quái, mỗi quyển sách cầm lên chỉ xem qua mục lục rồi để lại chỗ cũ.

Vị khách không mời này dĩ nhiên chính là Cổ Diêu rồi, hắn khi khắp cả thư viện kể cả tầng chín cũng chưa thấy một quyển võ điển cổ nào nên mới quyết định đi lên tầng chín.

Nhưng sau khi đi một vòng quanh tầng chín cũng không có được thu hoạch gì. Cổ Diêu vô cùng thất vọng, ngay cả thư viện của thần thánh học viện cũng không thể nào tìm được võ điển cổ văn, như vậy thì trên đại lục làm sao mà tìm thấy đây chứ?

Nhưng cũng phải nghĩ lại, La Áo đế quốc sửa lại văn tự cũng đã cách đây hơn ba nghìn năm rồi, trải qua một thời gian dài như thế thì đa số điển tịch vổ văn sợ rằng cũng đã rách nát hoặc trở thành đồ ăn cho bọn mối mọt rồi.

“Soạt, soạt …”

Vài tiếng động nhẹ vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Cổ Diêu, sau đó hắn nhìn thấy kế bên có một vị lão nhân, đang quét dọn vệ sinh bên trong thư viện, mặc dù nơi này không ai đặt chân đến nhưng mặt đất lại vô cùng sạch sẽ, lão vô cùng tỉ mỉ.

Lão nhân râu tóc bạc trắng, ít nhất cũng đã tám chín mươi tuổi rồi, nhưng da vẻ hồng hào, tinh thần minh mẫn, có lẽ là do khí hậu của thánh vực, khiến cho mọi người ở đây khỏe mạnh và trường thọ, đã gần hoa giáp mà vẫn khỏe mạnh như thường.

Cổ Diêu trong lòng liền động, đi đến nói:”Lão bá?”

Lão nhân ngừng công việc đang làm, ngẩng đầu lên:”Vị học viên này, gọi lão à?”

Cổ Diêu gật đầu nói:”Vâng ạ!”

“Có chuyện gì sao?”

“À, lão bá, người làm việc ở đây hẵn là đã rất lâu năm?”

“Đương nhiên!” lão nhân lập tức trả lời.

Có lẽ cả ngày chỉ quét dọn không rất là nhàm chán, khó có được người đến gần, nên lão cũng không vì nguyên nhân bị người khác cắt ngang công việc mà có vẻ khó chịu, trái lại vô cùng cao hứng, đưa các ngón tay lên tính:”Để ta tính một chút, hình như là sáu mươi hai năm, ba tháng và mười chín ngày.”

“Ây, trí nhớ của người thật là tốt!” Cổ Diêu cũng bội phục, hắn tiếp tục hỏi:”Như vậy thì người đối với tầng chín này vô cùng quen thuộc rồi!”

“Ha ha, đó là chuyện đương nhiên, ta mỗi tuần đều quét dọn sửa sang lại cho các điển tích một lần, nên có thể nói là hiểu rõ chúng như lòng bàn tay.”

“Như thế thì tốt quá, không biết ở tầng chín này có cổ văn điển tịch hay không?”

“Cổ văn vũ điển?” lão nhân có chút kinh ngạc:”Ta làm công việc quét dọn ở học viện đã hơn sáu mươi năm rồi, hỏi đến Cổ Diêu điển tịch thì tiểu hữu đây chính là người thứ năm hà hà.”

Cổ Diêu vội nói:”Như vậy thì rốt cuộc là có hay không?”

Lão vuốt râu mép, không có trực tiếp trả lời:”Tiểu hữu, muốn tìm cổ văn điển tịch để làm gì? Phải biết rằng chúng vốn đã bị đào thải rồi, lão nghĩ những điển tịch hiện nay thích hợp với việc tu luyện hơn.”

“Ay …, là vì ta đối với lịch sử viễn cổ cảm thấy rất là hứng thú, nhũng tiền bối đáng kính trong lịc sử trùng trùng lớp lớp, tên tuổi lưu danh sử sách, nhiều người mến mộ, ta muốn biết rõ họ hơn.”

Lão nhân vuốt râu cười nói:”Là thế sao?”

Dĩ nhiên là Cổ Diêu nói dối rồi nhưng cũng không phải là hoàn toàn không đúng.

“Đúng vậy.” hắn gần như là cầu khẩn:”Lão bá, nếu có cổ văn điển tịch, xin người hãy nói cho ta biết.”

“Không có!” lão nhân trả lời dứt khoát và lưu loát, khi Cổ Diêu lộ ra vẻ thất vọng thì lão lại bổ sung một câu:”Ít nhất nơi này không có.”

Ít nhất?

Cổ Diêu chấn động tinh thần:”ý của người là …”

“Ở nơi này đều là các điển tịch sau khi văn tự được sửa đổi, nhưng …” lão nhân nói đến đó thì ngữ khí lại chuyển, chỉ vào phía trên nói:”Phía trên thì có không ít.”

Cổ Diêu ngạc nhiên nói:”Thư viện không phải chỉ có chín tầng thôi sao, chẳng lẽ là trên mái nhà?” <@ngu vãi>

Học viện lại đem võ điển để ở trên mái nhà, quả thật là kỳ quái.

Lão nhân nhanh chóng giải thích nghi vấn của Cổ Diêu:”Không còn có một tầng nữa, đó vốn là nơi tàng trữ hỗn tạp, chỉ chứa các văn thư đã bị vất đi, bên trong đó có các cổ văn điển tịch mà tiểu hữu cần.”

Cổ Diêu nghe thế thì vô cùng mừng rỡ:”Lão bá người có thể mang cho tiểu điệt xem một chút không?”

“Đương nhiên là không thành vấn đề” lão nhân cười sảng khoái:”Hiểu rõ thêm về lịch sử vốn là chuyện tốt, thanh niên trẻ tuổi bây giờ cả ngày chỉ nghĩ đến tu luyện, chẳng còn ai quan tâm đến lịch sử, như thế nào lại có thể quên đi quá khứ chứ, thật là …”

Lắc lắc cái đầu, lão mang Cổ Diêu đến sau tầng chính, nơi này có một cái cửa sắt, ngay cả khóa cũng đã cũ kỹ loang lổ, xem ra cũng đã rất lâu không có mở ra.

Lão nhân móc một chuỗi chìa khóa từ trong người ra, tìm được một cây rồi xuyên vào, nhưng loay hoay mãi mà không thể mở ra.

Lão nhân nhíu mài nói:”ai da, làm sao bây giờ, hình như nó không chịu mở ra, cái khóa này chắc có chút vấn đề rồi, xem ra đã bị hư rồi.”

“Hay để tiểu điệt tử một chút.”

“Tiểu hữu?”

“Tiểu điệt đây còn trẻ có khí lực, nói không chừng có thể mở ra?”

“Tiểu hữu, mở khóa không phải là dựa vào khí lực.” Tuy thế lão vẫn đưa chìa khóa cho Cổ Diêu, còn dặn dò thêm một câu:”Ngàn vạn lần phải nên cẩn thận, nếu không làm gãy phần bên trong của chìa khóa, lúc đó thì cũng không còn biện pháp.”

“Vâng, tiểu điệt sẽ chú ý.” Cổ Diêu chỉ trả lời theo lệ mà thôi, hắn là đạo tặc, mở khóa không dễ sao, cho dù là không có chìa khóa cũng không thành vấn đề.

Lão nhân này là một người không rành về võ đạo, Cổ Diêu cũng không lo lắng thân phận đạo tặc bị lộ, nhưng vẫn cẩn thận, cầm chìa khóa giả vờ đâm mấy lần, bên trong khóa quả thật là có chút rỉ sắt, bất quá vấn đề nhỏ nhoi này không thể nào làm khó Cổ Diêu được, hắn loay hoay một hồi thì một tiếng “rắc” kêu lên, chiếc khóa đã được mở.

Lão nhân giơ ngón tay lên:”Tiểu hữu, ngươi nói đúng, lão đã già.”

“Đâu, ngài phi thường cường tráng đấy chứ, khi ta bằng tuổi ngài như bây giờ nếu còn có thể có được tinh thần như ngài thì tốt rồi.” Cổ Diêu cũng không bỏ lỡ cơ hội mà vuốt mông ngựa một cái.

Vuốt mông ngựa thì ai mà chẳng thích, không phân biệt tuổi tác, lão nhân nghe thế thì vẻ mặt như nở hoa, nhìn qua giống như là trẻ thêm vài tuổi, “Đến đây, lão đưa tiểu hữuđi xem một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play