Bây giờ thì Cổ Diêu hoang mang vô cùng, hắn đã phải đối mặt với thử thách đầu tiên của một tiểu mao đầu sơ bước giang hồ.

Nhưng mà tình huống của hắn còn tệ hơn, người khác khi xuất đạo ít nhất cũng có chuẩn bị, mà khi rời đi Thập Lý Trấn Cổ Diêu nào có phải là nguyện ý, hắn là bị Diệp Lâm ép buộc, về sau thảm biến phát sinh, cho nên mọi chuyện càng lúc càng cách xa quỹ đạo của cuộc sống ban đầu của hắn.

Tuấn mã phi nước đại nhưng lại không biết có đúng phương hướng không hay là lại đâm đầu vào tử lộ. Tâm trạng của Cổ Diêu rối như tơ vò.

Cố gắng áp chế tâm lý hoang mang về tương lai, Cổ Diêu cố gắng tìm một phương pháp.

Nơi này cách Xích Viêm thành ít nhất cũng là ngàn dặm, hắn căn bản ko thể biết đây là đâu nhưng mà hi vọng sẽ ko như Xích Viêm thành cả ngày đều là hỗn chiến, nếu ko thì ko gặp đại họa cũng chỉ có thể ngộ tao ương.

Ít nhất cũng phải biết nơi này như thế nào thì mới có thể tránh thị phi, đây chính là kinh nghiệm từ những ngày lưu lãng mà hắn tích cóp được.

Lúc này Hàn Đan trong lòng hắn tỉnh lại giương to mắt nhìn xung quanh một cách hoảng sợ, vì tất cả đều chỉ là rất xa lạ.

“Đan đan, ta ở đây.”

Hàn Đan quay đầu lại nhìn thấy Cổ Diêu thì an tâm một chút nhưng mà lại nhớ tới tình cảnh trước khi ngất đi, “oa” lên một tiếng rồi khóc thê thảm :”Mụ mụ ! Mụ mụ!”

Cổ Diêu tìm cách an ủi:” Đan Đan ngoan nào, đừng khóc mà.”

Nhưng mà nổi đau đớn mất đi mẫu thân , một tiểu cô nương chịu nổi sao! Vậy là Đan Đan lại khóc càng lúc càng lớn như ‘lê hoa đái vũ’.

Cổ Diêu đành nói bừa:” Đan Đan thật ra mẫu thân muội chưa có chết mà.”

Hàn Đan quay ại với hai giọt lệ ngân trên khóe mắt hỏi:”Cổ Diêu ca ca, người nói thật chứ?”

“Đíng vậy, nàng chưa chết chỉ là bị thương nên ngất đi mà thôi!” Đã ở thế cưỡi hổ sao mà xuống được ,Cô Diêu chỉ đành tiếp tục nói dối.

“Vậy mụ mụ đâu, còn có ba ba nữa, họ đâu rồi.”

“Là như thế này, cái lão quái vật kia rất là lợi hại, may mà có dong binh đoàn của các a di thúc thúc giúp đỡ, bất quá đánh nhau rất là dữ dội, chúng ta thất lạc họ rồi, nhưng muội yên tâm, các a di thúc thúc trong dong binh đoàn rất lợi hại, phụ mẫu của muội sẽ ko sao đâu.”

Lời nói dối của Cổ Diêu thật ra ko hề hoàn mĩ, nhưng mà Đan Đan lại là một tiểu cô nương đan thuần nên lập tức tin hắn:”Huynh ko có gạt muội phải ko Cổ Diêu ca ca.”

CỔ Diêu giơ tay:”Ta thề tuyệt đồi ko có lừa gạt đan đan.”

Hàn Đan gạt nước mắt mỉm cười nhưng mà nàng nhanh chóng buồn rầu:”Vậy làm sao họ tìm muội được?”

“Ây, cái này ….” Cổ Diêu nói dối chỉ là muốn cho Hàn Đan chút hi vọng nhưng ko thể nói quá, nếu ko để lộ thì càng nguy :”Quả thật có chút phiền toài, vì né tránh tên quái nhân kia có thể phụ mẫu muội có thể ko đi lộ trình ban đầu hay nói cách khác là ko đi Sa Chi thành.”

Hàn Đan vừa nghe lại càng nôn nóng:”Vậy sao bây giờ?”

Cổ Diêu nói:”Chúng ta cứ từ từ tìm họ, ta tin tưởng một ngày nào đó có thể tìm bọn họ, muội cứ yên tâm, dù sao Cổ Diêu cũng sẽ bên cạnh muội.”

Nhìn Hàn Đan bất lực gật đầu trong lòng Cổ Diêu có chút bất đắc dĩ chỉ đành đợi sao này nàng hiểu chuyện, nàng sẽ biết bố mẹ nàng đã tao ngộ bất hạnh.

Bất quá lời nói dối thiện ý có thể mang cho tiểu cô nương đáng thương này chút hi vọng, dù cho nó ko hề tồn tại.

Tuấn mã đi thêm mấy giờ tới giữa trưa, họ vào một cái trấn nhỏ.

Thôn trấn coi như ko tệ, ít nhất tốt hơn Thập Lý Trấn, có nhiều người luân phiên đi tới, tiếng hết của người bán rong thi nhau vang lên.

Con ngựa này có linh tính tới nơi chật chội tự mình giảm tốc tránh đụng phải người khác.

Một trung niên nam tử đi đến, trên người hắn có một tiểu hồ tử, mặt trường bào rộng thùng thình, cổ tay áo và váy có vẻ tinh xảo, chân mang đôi giày bằng vải sợi, tiện lợi cho việc đi lại, hắn là mẫu hình đại biểu cho nghề thi nhân rong ruổi của đại lục.

Thi nhân này chính là loại tồn tại đặc biệt, cảnh đẹp trên đại lục và phong cảnh nhân tình đối vợi họ còn quan trọng hơn tiền tài địa vị mĩ nữ. Họ lưu lãng hết thành thị này tới vùng quê khác, nói là lưu lãng nhưng với những thi nhân thì là du hành có thể dưới bầu trời đầy sao của làng quê hay dưới ánh tà dương ngả về tây, đôi khi ngồi dưới thành tường gảy đàn ngâm xướng, với họ , đó là một loại hưởng thụ của cuộc đời.

Loại cuộc sống nếm trải gió sương này lại luôn là sự lãng mạn mà người thi nhân tôn sùng, luôn được rót sắc thái lãng mạn vào, họ là phái lạc quan có lẽ là nhóm người luôn tươi cười luôn tiêu diêu tự tại, trái tim ko muộn phiền lúc nào cũng như ngày tết duy nhất trên Tạp Địch đại lục.

Một số ít thi nhân có lực lượng nhất định, còn tuyệt đại đa số là thư sinh trói gà ko chặt , họ cũng ko có nghề gì cố định, chỉ là dựa vào chuyện thi ca , kể chuyện lịch lãm …thu tự nguyện phí để làm tiền mạo hiểm và sinh sống.

Bởi vì thi nhân ko có tranh đấu và cá tinh vui vẻ nên họ được tất cả tang lớp hoang nghênh trừ lúc du ca họ còn hay được quí tộc mời vào phủ tham gia yến hội tất nhiên lúc ấy thu nhập cũng cao hơn.

Cổ Diêu khi còn lưu lãng thì rất hay nghe thi nhân kể chuyện xưa, những người này trong ấn tượng của hắn là rất nhiệt tình, và cũng chỉ có những người như thế mới có thể trở thành ngâm du thi nhân chân chính,

Nếu như muốn hỏi chỗ đi, thì thi nhân chính là người thích hợp hỏi nhất.

Cổ Diêu nhảy xuống ngựa, đi tới ngâm du thi nhân nói:”Xin chào đại thúc.”

Thi nhân tươi cười hỏi:”Ca ngợi sáng thế thần , tiểu bằng hữu ngươi có chuyện gì sao?”

“Ca ngợi sáng thế thần” Luôn là câu đầu môi của ngâm du thi nhân, bởi vì họ cám ơn thần đã tạo ra đại lục sinh đẹp này, khiến nhân sinh càng có ý nghĩa.

Là thế này:”Ta muốn hỏi thăm một chút địa phương này là chỗ nào.”

Ko vì Cổ Diêu làm phiền mà bị mất kiên nhẫn, trái lại ngâm du thi nhân lại càng cao hứng:”Ta rất vui giúp ngươi, cái trấn nhỏ này kêu là Thác Việt, thuộc Mãi Nhĩ Tư <@Miles> thành, nơi này tuy xa xôi nhưng cư dân rất hiếu khách, vì mạn sườn có Ốc Đốn sâm lâm nên thợ săn thường xuyên vào rừng tìm dã vị, tửu quán khách sạn có món thịt nướng rất khá, ấn tượng nhất còn có món gọi là Thược khung tá liêu, mùi vị thanh khiết thơm ngát, mùi thịt nướng thơm vô cùng, ăn rồi khó quên, nếu muốn du ngoạn ở phía bắc có hồ Ireland cũng là lựa chọn ko tồi, đa số tình lữ hò hẹn vào ban đêm chốn đó, nhất là đêm trăng tròn, có nhiều long ngư nhảy múa, lân giáp trên người được nguyệt quang chiếu lên cứ lấp lành như là thủy tinh …”

Dựa vào khẩu khí của thi nhân, trấn nhỏ này cũng có thể cho hắn nói mấy giờ liền, Cổ Diêu cắt lời:” Đại thúc giải bày của ngài hay vô cùng nhưng ta ko có thời gian.”

Ngâm du thi nhân thất vọng :”Là vậy sao?Thật là đáng tiếc!.”

Cổ Diêu dừng lại, như nhớ cái gì hỏi:”Úc, đại thúc ta muốn nhờ ngài thêm một vấn đề, từ Ốc Đốn sâm lân tới Thiên Chúc thành có phải đi qua Mại Duy Tư ko?”

Trước nghe nói Diệp Lâm đi thiên chúc thành vốn Cổ Diêu còn có kiên kỵ Tiểu Ma Nữ kia, nhưng mà mạng của hắn trong tay nàng, nếu ko có giải dựoc nửa năm sau phải nói là chết thê thảm.

Thật ra việc nàng ở Thên Chúc thành cũng chỉ là phỏng đoán ko biết thực hư, nhưng có thể khẳng định nàng muốn sa chi thành hay địa phương phụ cận nếu ko cũng ko cần theo dạ lang dong binh đoàn mà rời Thập Lý Trấn.

Theo như tốc độ chạy trối chết của Hàn Đại hộ Diệp lâm hẳn là tuột về sau rất xa, ko có gì ngoài ý muốn chắc là còn ở Ốc Đốn sâm lâm, nếu muốn thấy nàng thì chờ ở đây là tốt nhất, hơn nữa mình cũng ko có chỗ đi, cứ lấy nàng là mục tiêu vậy.

“Thiên Chúc Thành” thi nhân nghe xong hăng hái ” Đó là một địa phương của bộ thiên tây, khoảng cách xa xôi phi thường, đi đường cũng phải trải qua mấy chục lãnh địa cách mại Nhĩ Tư gần Mã Bố Thành có nhiều cô nương đa tình mà lớn mật, có thể nói là chốn thiên đường của nam tử, nơi nào cũng có lưu truyền rất nhiều tình ca, ta có nên đạn cho ngươi vài khúc …”

Thấy thi nhận hưng phấn lấy cầm sắt trên lưng Cổ Diêu đành ngăn trở hắn thêm lần nữa:” Đại thúc có thể cho ta đáp án đơn giản , ta có chuyện quan trọng ko thể ở lâu.”

“Được rồi” Vị thi nhân có vẻ ko vừa ý thu hồi cây đàn về nói:”Phải qua Mại Nhĩ Tư, nếu ko đường sẽ xa vô cùng, ngươi thật muốn đi Thiên Chúc Thành sao? Vậy đừng bỏ qua Ma Điều mạch, ngươi chắc biết rõ, đó là quê hương của Ma đạo sư tôn kính Cách Lôi Địa, ở đó có thể mua khôi giáp vũ khí phẩm chất thượng giai và cả rượu ngon …”

Sự nhiệt tình của vị thi nhân này phải nói là cực kì dong dài rồi, Cổ Diêu đành cáo tứ ko ngừng mà bỏ chạy.

Sau khi từ rừng rậm đi ra,Cổ Diêu nghĩ Diệp Lâm cũng có thể trong trấn, nên hắn quyết định ở lại thử vận may chở nàng ba ngày nếu ko gặp thì hắn quyết định sẽ bỏ đi.

Trở lại xe ngựa, Hàn Đan nhăn mặt nói:”Cổ Diêu ca ca, muội đói bụng.”

Cổ Diêu nhớ ra từ tối qua tới giờ chưa hề ăn bất cứ cái gì suốt mười mấy giờ chỉ lo chạy trối chết quên cả ăn uống đói khát.

Cổ Diêu gật đầu nói:” Ừ, Chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi.”

Hàn Đan nói:”Cổ Diêu ca ca muội ko có tiền, nghe ba ba nói khi ra ngoài ăn thứ gì đều phải trả tiền!”

Cổ Diêu cười nói:”Ko sao, Cổ Diêu ca ca có.”

Trừ số tiền Diệp lâm trao cho còn có số tiền Phí Thản thưởng khi rời Thập Lý Trấn, hẳn là đủ sống một thời gian.

Bất quá khi hắn mò tới túi thủy tinh tệ mà Diệp Lâm trao cho thì nét tươi cười đanh lại, túi tiền lại không thấy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play