Có một số ít đoán được là giông bão sẽ kéo đến, không muốn bị nó cuốn vào cho nên dùng tốc độ nhanh nhất mà ly khai khỏi quận, cho dù động loạn vẫn chưa xuất hiện nhưng mà hành động của họ quả thật là vô cùng sáng suốt, nhưng đó cũng chỉ giới hạn, chỉ có những người có tiền mới có thể làm được điều đó thôi, đối với bình dân mà nói thì có rất nhiều người thật sự muốn lập tức rời khỏi quận Mạn Địch, nhưng mà nếu như rời khỏi nơi này thi bọn họ sẽ sống cuộc sống lưu ly khổ sở.

Hơn nữa, các quận thành ở phụ cận cũng chưa chắc là đã yên ổn, nhìn thấy quận Mạn Địch đã vô chủ thì ai lại không thèm miếng thịt này chứ, ít nhất cũng phải rời khỏi nơi này hơn cả ngàn dặm mới có thể thoát khỏi phong ba, nhưng mà trên đường đi thì, ma thú, thổ phỉ, thậm chí là bệnh tật cũng có thể cướp đi sinh mạng của họ.

Vì thế, phần lớn dân chúng ở quận Mạn Địch đánh cược với số mạng. Dùng tính mạng của mình để cược là cơn phong ba này sẽ không ập đến, và bọn họ sẽ yên ổn.

Nhưng mà bọn họ đều sớm phải thất vọng, các thế lực của quận Mạn Địch cuối cùng cũng xuất hiện, và đồng hành với nó chính là nguy cơ.

Trong số các thế lực mới xuất hiện thì thế lực mạnh nhất chính là đại thống linh thành vệ quân Gia Lâm. Hắn là người trực tiếp nghe lệnh của gia tộc Thuần Vu, sau khi gia tộc Thuần Vu bị diệt thì tất cả thành thành vệ quân đều rơi vào tay của hắn. Thành vệ quân có nhiệm vụ duy trì trị an, tiêu diệt thổ phỉ, mã tặc, cơ hồ hầu như mọi việc liên quan đến vũ lực đều do hắn nắm giữ, do đó có thể nói đó là thế lực lớn nhất của quận.

Đại thống lính Gia Lâm là do người của gia tộc Thuần Vu đề bạt, nhân phẩm không tệ, hơn nữa thành vệ quân chính là thế lực truyền thống của gia tộc Thuần Vu, nếu như muốn cho tránh khỏi bạo loạn thì mọi người nhất định là sẽ ủng hộ hắn. Nhưng tệ một điểm chính là Gia Lâm tuy là thống lĩnh của thành vệ quân nhưng lại là một người thô kệch, đánh trận thì hắn rành, còn về vấn đề chính biến này thì quả thật là rất khó đối với hắn.

Nếu như hắn có thể khởi phát trước hết, dùng thủ đoạn lôi đình vạn quân đoạt lấy quận Mạn Địch, chèn ép các thế lực khác, lại vừa có được sự ủng hộ của dân chúng, thì nhất định sẽ thành công. Nhưng đáng tiếc là Gia Lâm không có khả năng biết trước là gia tộc Thuần Vu sẽ sụp đổ như thế, do đó đại thống lĩnh của chúng ta không biết phải làm như thế nào vào lúc này, trước đây, mọi việc của hắn làm đều là do gia tộc Thuần Vu ra lệnh, hắn chỉ nghe lệnh mà làm, căn bản là không có suy nghĩ nhiều như thế.

Bây giờ, không có ai ra lệnh, ngược lại gia lâm lại không biết nghe theo ai, mất đi cơ hội tốt nhất để tiếp quản quận Mạn Địch, chờ đến khi hắn suy nghĩ được như thế thì csac thế lực khác đã đứng vững được rồi.

Hơn nữa, cho dù gia lâm có thể thắng được thì cũng chưa chắc là quản lý tốt quận Mạn Địch được, quản lý một quận không phải là chỉ đơn giản có sức mạnh là được, mà nó đòi hỏi phải có khả năng về kinh tế, chính trị, quan tâm đến nhân sinh, ngoại giao và nhiều yếu tố khác, nếu như gia lâm trở thành người thống trị thì sợ rằng quận Mạn Địch sẽ bất ổn.

Có lẽ là vì đã lo lắng vấn đề này cho nên trước khi Thuần Vu Cương gặp chuyện không may đã từng dặn dò hắn cứ tiếp tục đứng bên ngoài như thế, bởi vì thật sự hắn không có khả năng về các vấn đề kia.

Hơn nữa, chỉ cần thánh điện nhúng tay vào, chia rẽ và ly gián thì quận Mạn Địch sẽ nhanh chóng đại loạn, các sự việc này trong lịch sử đã từng xảy ra rất nhiều, và thánh điện đã quen dùng nó, có thể nói đó là sở trường của thánh điện.

Vì thế, quận Mạn Địch chỉ còn trông vào số trời.

Thứ hai, các thế lực của quận Mạn Địch là quý tộc, trong số đó cũng có một số ít có huyết thống của gia tộc Thuần Vu. Các nữ tử của gia tộc Thuần Vu xuất giá, các nàng cũng được gả cho một ít gia tộc có quyền thế, môn đăng hộ đối, về phương diện khác thì cũng có thể mượn sức của các gia tộc đó củng cố thế lực của mình.

Nhưng, các hậu duệ của các quý tộc này sẽ ra sức vì dòng họ của mình, mặc kệ là mình có mang trong mình dòng máu của dòng họ Thuần Vu hay không. Dù sao thì muốn trở thành một thành viên trực hệ của một trong bát đại cổ tộc rất là khó khăn, cho nên địa vị của họ so với các thành viên lệch hệ sợ rằng còn thấp hơn nhiều.

Rất nhiều quý tộc đã qua nhiều đời, huyết thống đã rất là nhạt, lại càng không được sự chấp nhận của quận Mạn Địch, đối với quân đội cũng sẽ không có hiệu lực gì, đương nhiên các quý tộc thì lại không cho là vậy, bọn họ cho rằng, cho dù huyết thống của mình có mỏng manh chi chăng nữa thì vẫn mạnh hơn những quý tộc khác, gia tộc Thuần Vu bị diệt vong thì quận Mạn Địch đương nhiên là sẽ thuộc về mình.

Về phần thành vệ quân, đáng cười, bọn thô bỉ kia có thể so sánh được sao?

Quý tộc vốn cũng là xuất thân từ các tiểu gia tộc, cũng có thân vệ và tư quân của mình, mặc dù quy mô không lớn nhưng mà các quý tộc trong quận Mạn Địch liên hiệp lại thì cũng trở thành một thế lực mạnh, hơn nữa các quý tộc xét về thủ đoạn chính trị thì hơn hẳn thành vệ quân, bọn họ rất thông minh, khéo léo mượn sức của người khác, hứa hẹn nhiều điều kiện hấp dẫn ví dụ sau khi trở thành người lãnh đạo thì sẽ giảm thuế một nửa, hỗ trợ thương nhân, và nhiều điều kiện khác.

Và hơn nữa, một điều quan trọng nhất chính là, các thương nhân xuất thân từ bình dân cũng sẽ gia nhập vào chính biến.

Giai cấp của thương nhân trên đại lục, nói ra thì có chút xấu hổ, bọn họ có tiền, có thể cao hơn so với bình dân, nhưng nếu gia nhập chính biến thì bọn họ lại không có quyền gì, và dĩ nhiên là sẽ bị thượng tầng xem thường.

Bây giờ, có cơ hội, cho dù bọn họ biết rằng các quý tộc hứa hẹn thì cũng chỉ thưởng cho mình một chức vị nào đó mà thôi, nhưng mà chỉ bấy nhiêu thôi là đã có sự thay đổi đột phá rồi. Ít ra, trên danh nghĩa bọn họ có thể nâng cao địa vị của mình không ít.

Có tiền, thứ duy nhất mà thương nhân thiếu chính là danh, sự hấp dẫn của nó khiến cho các thương nhân đều phải động tâm, do đó bọn chúng đều đứng về phía các quý tộc.

Thương nhân không có quyền, nhưng mà bọn họ có tiền, nếu như chính biến xảy ra thì tiền chính là thứ quan trọng nhất, nếu như có tiền thì có thể thuê dong binh đoàn bán mạng cho mình.

Đây chính là hai thế lực lớn nhất của quận Mạn Địch, thật ra thì có thể xem như là quân đội và chính khách đối lập, còn thế lực thứ ba thì là đến từ bên ngoài.

Xung quanh quận Mạn Địch cũng có nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi này, mảnh đất này có lực hấp dẫn rất lớn, nếu có thể có được nó thì có thể nhanh chóng khuếch trương thế lực của mình thật to, tuy nhiên bọn họ hiện cũng chỉ duy trì thái độ ngồi ngắm cảnh mà thôi, gia tộc Thuần Vu của quận Mạn Địch đã sụp đổ rồi nhưng mà hai thế lực lớn kia không phải là dễ đụng vào, không là chỉ sợ không nuốt được miếng thịt mà lai bỏ lại miếng thịt nữa là chết, tốt nhất là nên để cho bọn họ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, lúc đó thì làm ngư ông đắc lợi cũng không chậm.

Hơn nữa, nếu như mình ra tay trước thì nhất nhiên sẽ trở thành mục tiêu của cả quận Mạn Địch, 'Thương Đả Xuất Đầu Điểu', đạo lý này thì ai cũng hiểu.

Tóm lại, việc cần làm hiện giờ nên là án binh bất động, để xem xem ai có thể kiên trì đến phút cuối.

Trên thực tế thì còn có môt thế lực khác nữa, nhưng mà thế lực này không hề có ý định cướp lấy quận Mạn Địch, cho nên đây có thể nói là thế lực đặc biệt nhất, đó chính là mã tặc, nơi mà phát sinh chiến loạn, chính biến thì các thế lực sẽ vì bảo toàn thực lực của mình cho nên sẽ không dễ dàng ra mặt tranh đấu với các thế lực khác, cho nên sẽ tạm thời không để ý đến các vị khách đặc biệt này, do đó, đây là thời điểm tốt nhất để cướp bóc.

Vì thế, một lượng lớn mã tặc tràn vào phụ cận của quận Mạn Địch, các thôn trấn liên tục bị cướp bóc, bọn chúng không hề kiêng kỵ điều gì cả, người chịu khổ nhất cuối cùng vẫn chỉ là dân thường, không được che chở, bọn họ hoàn toàn không thể nào kháng cự lại mã tặc được, quận Mạn Địch bắt đầu 'loạn'.

Gia tộc Thuần Vu diệt vong, quận Mạn Địch xảy ra chính biến, sự kiện này đương nhiên là chấn độgn cả Tạp Địch Đại Lục, sự kiện này cho dù ở một nơi khỉ ho cò gáy thì cũng chỉ vài ngày sau cũng biết được tin tức.

Từ lúc rời khỏi quận Mạn Địch thì đoàn người của Thuần Vu Tuyền liền đi về phía bắc, Cổ Diêu có thói quen là thường hay đến các dịch trạm tin tức của mình mỗi khi đến một thành thị nào đó, hắn có một hệ thống cung cấp thông tin riêng, cho nên tin tức mà hắn có được sẽ có nhanh hơn các nơi khác một chút, lúc này sự kiện ở quận Mạn Địch vẫn chưa truyền đến được phương bắc xa xôi.

Sau khi biết được gia tộc Thuần Vu bị tập kích thì Cổ Diêu kinh ngạc ngây người, hắn căn bản là không ngờ đến được, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà đã phát sinh ra biến cố to lớn đến như thế.

Thuần Vu Cương có lẽ đã sớm dự tính đến ngày này rồi, sau khi Thuần Vu Tuyền dẫn theo toàn bộ tinh anh còn lại trong gia tộc rời đi, thì toàn bộ các thành viên còn lại trong gia tộc, quản gia, gia đinh, nữ tỳ, đầu bếp, thị vệ và còn có các thành viên của hắc ám cân, toàn bộ đều bị bất diệt chi điễm thiêu cháy hoàn toàn không còn xương cốt, cho nên bên ngoài hoàn toàn không biết được là đã có chuyện gì xảy ra.

Đương nhiên Cổ Diêu đoán được, nhất định là do Hắc Ám Cân, nhìn thấy gia tộc Thuần Vu không còn người cho nên định thừa cơ nhổ cỏ tận gốc.

Sau khi lo lắng thì Cổ Diêu nghĩ là nên nói cho Thuần Vu Tuyền biết, dù sao thì chuyện này quá nghiêm trọng, không chừng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.

Vì vậy vừa rời khỏi thành, trên đường đi Cổ Diêu liền kéo Thuần Vu Tuyền sang một bên:" Ay, ta có chuyện muốn nói với cô, ta vừa biết được một tin tức, có liên quan đến gia tộc của cô."

Khuôn mặt xinh đẹp của Thuần Vu Tuyền ẩn dưới một lớp lụa mỏng, nàng nổi danh tứ phương, cho nên rất dễ bị nhận ra, do đó mới làm như thế. Trên đại lục có nhiều nơi thường xuyên có bão cát, có nhiều mỹ nữ vì bảo vệ khuôn mặt của mình cho nên có thói quen bịt kín mặt khi đi lại, do đó người đi đường cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nghe Cổ Diêu nói thì sắc mặt của Thuần Vu Tuyền biến đổi, sau đó trở lại như bình thường:" Bây giờ là ngươi, hay là hắn?"

Bởi vì trong cơ thể của Cổ Diêu còn có một linh hồn của ma thần cho nên nàng mới hỏi như thế.

"Là ta, hắn tạm thời ngủ say, " Linh hồn của ma thần sau trận chiến lần trước đã bị thương không nhẹ, cần phải có thời gian tu dưỡng, vì thế nếu không có việc gì quan trọng sẽ không lộ diện.

"Nói đi, chuyện gì?"

" Mặc dù sẽ rất buồn, nhưng tốt sớm muộn gì cũng phải biết, cho nên ta muốn cô chuẩn bị tâm lý cho tốt." Cổ Diêu nói tiếp:" Gia tộc của cô đã gặp chuyện không may, ta vừa mới nghe qua, nhưng hẳn là tin tức không ai, gia tộc của cô đã bị tập tích, nghe nói là không còn ai sống sót."

Sắc mặt của Thuần Vu Tuyền biến đổi mấy lần, im lặng một lúc lâu vẫn không có lên tiếng.

" Ta rất tiếc." Cổ Diêu thở dài, rồi sau đó bổ sung :" Tạm thời thì vẫn chưa ai biết được là đã có chuyện gì xảy ra, không chừng gia gia của cô đã thoát hiểm."

Đây chỉ là một lời an ủi mà thôi, nếu như Thuần Vu Cương còn sống thì hắn sẽ không thể để cho quận Mạn Địch loạn như thế.

Cho dù chỉ là mới gặp mặt một lần nhưng mà Cổ Diêu vẫn rất tôn kính vị lão nhân kia, trong lòng cũng có chút khó chịu, đương nhiên, nếu là Thuần Vu Tuyền thì nàng lại càng đau khổ.

Thuần Vu Tuyền lãnh đạm nói:"Không cần phải an ủi ta, ta biết, gia gia đã ra đi!"

Phản ứng của nàng hoàn toàn vượt qua ngoài dự liệu của Cổ Diêu, Thuần Vu Tuyền là một người bình tĩnh, xem cá tính của nàng thì cho dù trời có sập xuống thì hẳn nàng cũng không nhíu mày, nhưng mà trước mặt Thuần Vu Cương thì nàng lại trở về với bộ dáng một tiểu nhi nữ của mình, điểm này chứng tỏ hai ông cháu họ có tình cảm rất sâu đậm.

Đối mặt với việc gia tộc bị diệt, Thuần Vu Cương bị chết, nhưng nàng vẫn bình tĩnh như thường, có chăng là có chút kỳ quái? Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ được, thật ra là trong lòng Thuần Vu Tuyền đang nghĩ gì.

Hoặc là, Thuần Vu Cương thật sự không có chết, chỉ là tạm thời ẩn mình đi, đây cũng là một phần trong kế hoạch của gia tộc Thuần Vu?

Nhưng, Thuần Vu Tuyền cũng không cần phải nguyền rủa gia gia của chính mình mà!

Ngay lúc Cổ Diêu còn đang đoán già đoán non thì Thuần Vu Tuyền lại nói:" Cảm thấy rất khó hiểu phải không? Có phải cảm thấy ta giống như một động vật máu lạnh có phải không?"

Cổ Diêu vội vàng khoát tay nói:" Ẹc, không phải ... Ta không có ý đó."

Hai người yên lặng một hồi, không khí có chút trầm trọng, qua một lúc lâu, Cổ Diêu gặng ho vài tiếng rồi nói:" Được rồi, khi ta ..."

Lời còn chưa dứt là hắn đã im lặng, kinh ngạc nhìn Thuần Vu Tuyền.

Khăn che mặt của nàng đã ướt!

Thuần Vu Tuyền ... Rơi lệ!

Cổ Diêu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, tiểu ma nữ này cũng có lúc sẽ rơi lệ.

Hắn nhớ, lúc rời khỏi quận mạn địch thì suốt đường đi Thuần Vu Tuyền luôn có cảm giác không yên, hơn nữa lúc cáo biệt Thuần Vu CƯơng thì lại có cảm giác giống như là sinh ly tử biệt vậy.

Chẳng lẽ, chuyện này nàng đã sớm biết?

Cổ Diêu thử dò xét:" Cô biết chuyện này sẽ xảy ra?"

Thuần Vu Tuyền lại trầm mặc một lúc, sau đó mới nói, nhưng giọng nói cứ như là người ở cách xa hàng dặm vậy.

"Đúng!"

Cổ Diêu khó có thể tin được:" Vậy tại sao cô lại còn rời khỏi gia tộc?"

" Bởi vì đây chính là nguyện vọng của gia gia ta!" Thuần Vu Tuyền nói:" Có lẽ ngươi không biết, gia tộc Thuần Vu lúc này đã là một cái xác không hồn, chúng ta hiện tại chỉ là một nhóm người cuối cùng trong gia tộc."

" Ặc .... Dzị các thành viên khác trong gia tộc của cô?" Cổ Diêu đã sớm cảm giác được có chút gì đó khác thường, đường đường là một đại gia tộc đứng hàng thứ hai trong bát đại cổ tộc, nhưng lại không có chút căn cơ gì cả, thậm chí còn thua cả gia tộc Đoan Mộc, không phải nói là kém hơn rất nhiều. Cho dù có bị Hắc Ám Cân ám sát thì cũng không thể nào điêu linh như thế được.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra được vấn đề, đây là chuyện hắn không nên hỏi, bởi vì nó là bí mật của gia tộc đoan mộc.

Cũng may Thuần Vu Tuyền nói:" Bây giờ ta và ngươi đã chúng một thuyền, hơn nữa lần hợp tác này lại rất quan trọng, ta cũng không cần phải giấu diếm, gia gia đã âm thầm đưa những người quan trọng trong gia rộc ra ngoài, không cố thủ ở gia tộc."

Cổ Diêu cau mày nói:" Tại sao? Nếu như bị Hắc Ám Cân ám hại thì các người hẳn là phải càng đoàn kết hơn không phải sao, phân tản ra không phải là càng bất lợi hơn sao?"

" Không, ngươi đã lầm!" Thuần Vu Tuyền lắc đầu nói:" Nếu như cứ ở một chỗ mà cố thì thì nhất cử nhất động của chúng ta đều bị Hắc Ám Cân biết được, lần trước khi đến Ma Giới, ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể qua mặt được bọn chó săn kia, làm việc gì mà cũng bị vướng víu tay chân, khắp nơi đều bị người ta giám sát thì chi bằng giải tán gia tộc, cho dù hắc Ám Cân có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào tìm được tất cả các thành viên của gia tộc ẩn trong nhân gian, vì thế chúng ta mới có thể nắm quyền chủ động, hành động tự do hơn. Bên ngoài thì xem như gia tộc đã diệt vong, nhưng trên thật tế thì đây mới là lúc chúng ta bắt đầu hành động!"

Cổ Diêu dù sao cũng xuất thân tầm thường, cho nên những vấn đề lắc léo của một đại gia tộc hắn không thể nào hiểu được, nghe được giải thích mới hiểu ra, vì thế hắn nói:" Kỳ thật, gia gia của cô có thể đi cùng với chúng ta."

" Người sẽ không đi." Ánh mắt của Thuần Vu Tuyền hiện lên một vẻ buồn:" Bởi vì, đó là nhà của chúng ta, nên gia gia sẽ không rời đi."

Lý do này rất đơn giản, nhưng Cổ Diêu có thể hiểu được, bởi vì chính bản thân hắn đã từng gặp qua, một ví dụ sống động trong cuộc đời của hắn.

Khi thành Hàn Băng công phá trấn Thập Lý thì Phí Thản thà chết ở khách sạn Duyệt Lai chứ không đi.

Nhà, chỉ một từ đơn giản nhưng nó lại có ý nghĩa rất lớn, đôi khi nó còn quan trọng hơn cả tính mạng của con người.

" Chúng ta, chính là số người cuối cùng của gia tộc, ta đã sớm biết, ngày này nhất định sẽ đến." Thuần Vu Tuyền nói:" Trước lúc đi, gia gia từng nói với ta là không nên khóc, không nên rơi lệ, cứ đi thẳng về phía trước và cũng đừng quay đầu lại, bởi vì đây chính là số mệnh của gia tộc Thuần Vu! Mỗi thành viên của gia tộc khi ra ngoài đều phải trải qua kinh nghiệm đau khổ, gia gia rất kỳ vọng ở ta, nếu ở trên người lão nhân gia người có thể nhìn thấy thì tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của ta, ngươi hiểu không?"

Thuần Vu Tuyền nói đến đây thì khăn mặt của nàng cũng đã khô, nàng đi lên, nhanh chóng gia nhập lại đội ngũ.

Đúng vậy, nàng đã làm được điều mà gia gia nàng hy vọng.

Nhìn bóng lưng đơn độc của Thuần Vu Tuyền, Cổ Diêu đột nhiên phát hiện, ngoại trừ xảo trá, tàn nhẫn, quỷ kế đa đoan ra thì Tiểu Ma Nữ này cũng rất là kiên cường. Nàng không giống như các nữ tử bình thường, chỉ hy vọng có thể ở trong lòng của nam nhân, mà nàng dùng chính đôi bờ vai mềm yếu của mình để gánh lấy sự nghiệp của gia tộc.

Thật là một phụ nữ phức tạp!

Chúc nàng gặp nhiều may mắn, cũng chính là chúc cho bản thân mình gặp may mắn, bởi vì hôm nay hai người đã trên cùng một chiếc thuyền.

Vài ngày sau, địa điểm trước mặt của đoàn người chính là một mảnh hồng hoang, so với vùng quê thì khác nhau, nghe nói nơi này đã tồn tại hàng ngàn hàng vạn năm, rộng lớn vô cùn, từ xưa đến nay, không có một tòa thành nào xuất hiện ở nơi này, vì nơi này có mật độ ma thú lớn nhất tạp địch đại lục, hơn nữa các ma thú này đều có tính chất hung hãn, căn bản là không thích hợp cho loài người ở lại.

Nhưng, mục đích của Thuần Vu Tuyền, tổng bộ của Nghịch Thiên Giáo, chính là ở trong trung tâm của nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play