Khi cổng lớn vừa mở thì Thuần Vu Tuyền lộ vẻ vui mừng, lập tức dẫn đầu mọi người đi vào bên trong cung điện.

Trải qua vô số năm, cung điện hùng vĩ này vẫn không có một tí bụi, vô cùng sạch sẽ.

Tiếp đón bọn họ chính là một cái cầu thang dài bằng đá, từ thấp lên cao, hai bên của cầu thang dài có khảm một loạt các đồ án đối xưng với nhau, bên trên thì các cây nến vẫn đang cháy, từng làn hương thơm nồng đậm thấm sâu vào tận tâm gan, khiến cho người khác phải sợ hãi mà than thầm là kỳ tích, nhưng mà cung điện này quả thật là thần kỳ, không thể nào giải thích nổi.

Nến là công cụ dùng để chiếu sáng cực kỳ 'lão', thời buổi hiện nay cho dù là ở ma giới hay là ở tạp địch đại lục thì đã gần như tuyệt chủng rồi.

Nó xuất hiện ở đây chứng tỏ cung điện này có lịch sử rất là lâu đời, nó không chừng nó được xây dựng cách đây mấy ngàn thậm chi là mấy chục vạn năm về trước, chỉ là không biết tại sao nó lại ở bên trong Phiêu Di không gian mà thôi, mà hơn nữa lại là ở tận sâu bên trong, có lẽ là do thời gian quá lâu, thương hải tang điền. Không gian không phải khi đã hình thành rồi thì sẽ không thay đổi được, dưới các lực tác động bất khả kháng đặc thù, nó sẽ chuyển động, vặn vẹo, thậm chí là bị hủy diệt.

Cầu thang có ít nhất là hơn một ngàn bậc, đi lên đến đỉnh thì trước mắt khoáng đãng hơn nhiều, đó là đã đi đến đại điện rồi.

Đại điện cực kỳ trống trải, nếu nói nó là một cái sân rộng cũng không có quá đáng, trong không trung có bay vô số các mảnh giấy nhỏ hay gì đó, nhìn kỹ thì đó chính là từng bức tranh có các hình thù và các văn tự kỳ lạ.

Ở bên trong các phù chú dày đặc này, có môt pho tượng đứng sừng sững ở giữa sân.

Đây cũng không phải là pho tượng bình thường, nó thật sự rất to, có thể nói là khổng lồ, tính sơ bộ thôi thì nó cũng phải cao ít nhất là hơn ba mươi thước, trông giống như là cự linh thần, khi nhìn thấy pho tượng thì Cổ Diêu vô cùng kinh ngạc.

Pho tượng này là một ác ma, chỉ cần đôi mắt đỏ sậm thôi là đã đủ chứng minh điều đó, nó không giống các ác ma bình thường giương nanh múa vuốt, dữ tợn đáng sợ, nhưng mà thần thái vô cùng lãnh khốc, hai con ngươi màu đỏ sẩm không có chút cảm tình nào, liếc nhìn chúng sinh, rất có phong thái của một bậc quân vương của muôn vạn ác quỷ, nắm mọi quyền sinh sát trong tay.

Mặc dù chỉ là một pho tượng ác ma. Nhưng mà nó lại tản ra một khí phách lạ thường, đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm vào mọi người, dường như là muốn xuyên thủng cả linh hồn, mang đến một áp lực trầm trọng, và một nỗi sợ hãi không tên dâng lên từ tận đáy lòng.

Lần đầu tiên nhìn thấy ma vương tà khôi thì Cổ Diêu cũng có được cảm giác như thế nhưng mà dù sao thì tà khôi cũng là chân thân. Mà trước mặt chỉ là một pho tượng không có sinh mạng mà thôi. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến cho người ta phải sợ hãi. Nếu như không phải nó to lớn vô cùng, thế gian không thể có được sinh vật to lớn như thế thì Cổ Diêu còn hoài nghi nó giống như là tính mạng thể của Dracula trong huyết chi giới.

Thân hình của lão phụ lóe lên. Dùng thuấn di trực tiếp di chuyển lên trên đầu pho tượng, bạch quang trên người phát ra, gắn vào trong bức tượng. Tiếp theo bức tượng khổng lồ kia biến mất, một lần nữa xuất hiện là đã cách đó năm thước.

Cổ Diêu thấy thế thì âm thầm tặc lưỡi, mụ đại ma đạo sư này có thực lực quả là dị thường. Một bức tượng nặng hơn mười ngàn cân mà lại có thể dùng không gian để chuyển nó sang nơi khác.

Pho tượng bị dời đi. Cổ Diêu theo tiềm thức mà nhìn lại vị trí ban đầu của nó.

Pho tượng trấn áp không phải là mặt đất mà là một cái giếng, không biết nông sâu thế nào. Bên trong hiện ra huyết thủy, chảy cuồn cuộng, còn có cả bọt nước văng lên, rung động không ngừng. Nếu nhìn kỹ thì trên bọt biển này có một khuôn mặt, giông như là hồn phách bị vây trong đó vậy, đang cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của bọt nước. Tình cảnh quỷ dị này khiến cho người khác nổi cả da gà.

Càng khiến cho người ta phải sợ hãi chính là diễn biến tiếp theo. Một đôi mắt chợt hiện ra từ bên trong giếng. Lóe ra hồng quang. Nhóm người của Thuần Vu Tuyền không hẹn mà cùng nhắm mắt lại. Còn Cổ Diêu đang ở bên giếng thì do bất ngờ nên cả người chấn động. Tựa như là bị một lực vô hình kéo đi. Từ từ di chuyển về phía trước.

Hắn đã rất chú tâm đề phòng rồi nhưng mà lại không ngờ lại thua dưới một ánh mắt.

Thuần Vu Tuyền mở mắt ra nhìn Cổ Diêu như người mất hồn đi về miệng giếng, cười duyên:" Tiểu tử này xem ra lòng hiếu kỳ cũng rất là cao. Nhưng mà tốn cũng không ít công sức rồi."

Tiếp theo giọng nói của nàng trở nên tàn khốc:" Tiểu đạo tặc ơi tiểu đạo tặc. Cảm giác làm tế phẩm thế nào? Nhưng xem ra ngươi quả thật là may mắn. Có thể trở thành tế phẩm của ma thần, không phải ai cũng có tư cách như thế đâu!"

Cổ Diêu đã không còn nghe được lời nói của Thuần Vu Tuyền rồi, hai mắt của hắn đăm đăm, đờ đẫn đi đến bên cạnh giếng, rớt xuống đó.

Thanh âm sóng nước vang lên rầm rầm, nước giếng màu đỏ nuốt lấy Cổ Diêu, thân thể của hắn chìm xuống.

Vô số các linh hồn phá vỡ các bọt nước bay ra định chui vào trong cơ thể của Cổ Diêu để chiếm lấy thân thể hắn nhưng mà chúng nó liền hoảng sợ tản ra bởi vì có một lực lượng khinh khủng ở sau lưng hắn nhìn chằm chằm. Các oán linh biết là không thể nào tranh chấp được nên không còn cách nào khác là phải bỏ qua.

Cổ Diêu tỉnh lại, phát hiện ra thân thể của mình ở giữa một mảnh hư không, vừa rồi xảy ra chuyện gì thì hắn hoàn toàn không biết, tâm trạng rất là mờ mịt.

Nơi này là địa phương quỷ quái gì vậy, sao lại không thấy bọn người Thuần Vu Tuyền?

Còn chưa kịp suy nghĩ gì thì một đôi mắt màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, một khí tức tà ác nồng đậm tỏa ra từ trên người, một ác ma chầm chậm đi ra.

Ác ma cao chừng ba thước giống như là một pho tượng thiết giáp, uy vũ lạnh lùng, thân mang hắc giáp, tay cầm một cây tam xoa kích.

Khuôn mặt của ác ma này trông rất giống với pho tượng khổng lồ kia, quả thật là rất rất giống.

Hắn mở miệng hắc hắc:" Thật không ngờ là đồ tử đồ tôn của ta không tìm được ta mà người tìm đến lại là một tên nhân loại!"

Thanh âm của hắn không có lớn nhưng mà từng lời như kích đâm sâu vào trong người Cổ Diêu, hai tai của Cổ Diêu dường như muốn chịu không nổi.

So với pho tượng thì ác ma trước mặt này phát ra khí tức tà ác còn nồng đậm hơn rất nhiều, khiến cho người ta hít thở không thông.

Không biết có phải là do sợ hãi hay là do nguyên nhân khác mà sức lực trong có thể của Cổ Diêu hoàn toàn biến mất, cảm giác này khiến cho hắn càng sợ hãi hơn.

Hít sâu một hơi, Cổ Diêu cố trấn định tinh thần lại:" Ngươi là ai?"

" Ta, ta là ai? Ta cứu ai?" Ác ma vuốt đầu, xem ra hắn đang rất là đau đầu, hiển nhiên là đang cố gắng suy nghĩ về vấn đề này.

Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên và nói:" Lâu lắm rồi, ta cũng quên mất tên của chính mình rồi, à đúng rồi, người khác đặc biệt thích kêu ta là Ma Thần!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play