Đổng Tước Đài cách Nghiệp Thành chưa tới mười dặm.

Ban đêm xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn trăm người bị bắt vào đại lao Nghiệp Thành, mặc dù Tào Tháo đang ở Vương đô cũng không thể không biết chuyện này, nhưng vấn đề ở chỗ, đến nay Tào Tháo không bộc lộ thái độ gì.

Điều này chứng minh một số vấn đề!

Ông cũng không hài lòng đối với Hoàn Lang.

Có lẽ trong nội tâm Tào Tháo có ý muốn mượn tay Tào Bằng giáo huấn Hoàn Lang. Ai cũng biết Tào Bằng là con dao mổ sắc bén trong tay Tào Tháo, hơn nữa còn là dao mổ vĩnh viễn không gỉ.

Ánh nắng tươi sáng, chiếu khắp nơi.

Trong ngự hoa viên ở Vương đô, Biện phu nhân cười khanh khách ngồi xuống mọi người chung quanh.

Xung quanh là đám phu nhân của Tào Tháo, tính toán có hơn mười mấy người đang mồm năm miệng mười tố cáo với Biện phu nhân. Tuy nhiên Biện phu nhân trước sau vẫn tươi cười, không ngừng gật đầu xưng phải.

- Tỷ tỷ, việc này nếu Đại vương không quản được Tào Bằng kia, hắn đã cao ngạo chỉ sợ càng thêm kiêu căng....

- Đúng vây, tuy hắn là tộc cháu của Đại Vương, dựa vào chút công lao mà lại ương ngạnh hoành hành như thế, chẳng phải coi Nghiệp thành này là của Tào Bằng hắn sao? Đánh người còn chưa tính, còn bắt người lại, như thế là có ý gì? Còn nữa, Giáo úy Thành môn kia là cậu cả của hắn, cũng thật bừa bãi, thật khiến người ta buồn lòng.

-...

Từng người từng người líu ríu kể tội Tào Bằng.

Biện phu nhân trước sau vẫn mỉm cười, chỉ gật đầu.

Đợi mọi người nói xong, nàng mới mở miệng nói:

- Sầu lo của mọi người, ta hiểu rõ.

Võ Hương Hầu có lẽ hơi bừa bãi một chú, nhưng nếu nói kiêu ngạo ương ngạnh, hình như là hơi quá...Doãn gia muội tử, vừa rồi những lời muội nói kia không nên truyền ra ngoài. Võ Hương Hầu không phải chỉ dựa vào chút công lao sự nghiệp, mà là công lao vô cùng to lớn. Đại Vương coi hắn như con đẻ, nếu những lời vừa rồi của muội lọt vào tai Đại vương, chỉ sợ rước lấy tai họa, sau này nên ăn nói cẩn thận hơn. Tuy nhiên chuyện này ta sẽ nói lại với Đại Vương.Nói vậy chắc Đại vương cũng sẽ có quyết định, các muội muội không cần phải lo lắng mà tìm phiền toái đến Võ Hương hầu làm gì.

Nhưng có chuyện lại muốn các muội muội biết.

Đừng có đi trêu chọc vào Võ Hương Hầu, Võ Hương Hầu là một quân tử khiêm nhường.

Có chuyện gì hãy nghĩ kỹ rồi nói. Đừng nghe người ta nói vài câu thì đã rối loạn không đúng mực. Mà nay Đại vương không còn như năm xưa, mà là người của thiên hạ. Chúng ta làm viện nên cẩn thận nhiều hơn, đừng làm hỏng thanh danh của Đại vương.

Lời nói của Biện phu nhân rất ôn hòa nhưng lại mang ý cảnh cáo.

Các nữ nhân vội vàng đồng ý, hàn huyên chốc lát rồi mới cáo từ.

Các nàng đi rồi, Biện phu nhân vẫn ngồi chỗ cũ, trên mặt nàng vẫn là nụ cười thản nhiên như trước, một lát sau vỗ tay, hạ giọng nói:

- Ra hết đi.

Từ sau tấm bình phong phòng khác đi ra ba nữ tử.

Lớn tuổi hơn là bốn mươi, trẻ hơn chừng ba mươi tuổi.

Một người trong đó là mẫu thân của Tào Tiết, Vương Chiêu Nghi. Ba người thi lễ với Biện phu nhân rồi ngồi xuống.

- Vừa rồi lời họ nói đều nghe được chứ?

Vương Chiêu Nghi tiếp tục làm hũ nút, ngậm miệng không nói.

Nhưng một nữ tử vô cùng quyến rũ, khuôn mặt mang đầy nét phong tình, dịu dàng nói:

- Chỉ là một đám ngu xuẩn, tỷ tỷ để ý làm gì?

Nữ tử này là Trâu phu nhân.

Chính là thím của Trương Tú, chính là Trâu phu nhân đã từng ở bên Tào Tháo khi thất bại tại Uyển Thành.

Sau khi Tào Tháo binh bại, Trâu phu nhân theo Tào Tháo tới Hứa Đô. Trong nháy mắt, đã qua hơn mười năm nhưng vẫn thùy mị thướt tha, quyến rũ động lòng người như trước. Qua tuổi ba mươi tuổi lại như đào mật chín cây khiến người ta thèm nhỏ dãi. Tuy rằng không có con nhưng lại là nữ tử được Tào Tháo yêu thích nhất.

Mà nữ tử kia họ Đỗ.Vốn tên là đỗ nguyên, tuy nhiên mọi người đều thói quen gọi nàng là Đỗ phu nhân.

Tuổi nhỏ nhất, mới hai mươi tám, cũng vô cùng quyến rũ, nhưng ở trong sự quyến rũ lại có khí chất lạnh lùng diễm lệ.

Nàng vốn là vợ của Tần Nghi Lộc, bộ tướng của Lã Bố, sau này được Tào Tháo coi trọng, nạp làm thiếp thất.

Trong dã sử đời sau có cách nói như này: Quan Vũ cưỡi ngựa đi ngàn dặm là vì nữ tử họ Đỗ này. Vốn Quan Vũ coi trọng đỗ thị, từng thỉnh cầu Tào Tháo sau khi phá được Lã Bố muốn lấy đỗ thị làm vợ, Tào Tháo cũng đồng ý rồi. Nào ngờ Tào Tháo tuy rằng đồng ý nhưng lại hiếu kỳ, đỗ thị này có bản lĩnh gì khiến Quan Vũ ý chí sắt đá động lòng? Vì thế sau khi bắt đỗ thị làm tù binh đã đến thăm, vừa nhìn thấy Tào Tháo cũng lập tức động lòng liền nạp Đỗ thị làm thiếp thất.

Cuối cùng, Quan - Tào bất hòa...

Đỗ thị có một con trai, tên là Tần Lãng, năm nay mười hai tuổi.

Tuy không phải thân sinh cốt nhục của Tào Tháo nhưng Tào Tháo lại vô cùng yêu thích Tần Lãng.

Tần Lãng này văn võ song toàn, võ nghệ giỏi, cưỡi ngựa bắn cung thành thạo. Sau khi Đỗ thị đi theo Tào Tháo cũng rất khiêm tốn. Mặc dù không được Tào Tháo yêu thích như Trâu thị, nhưng cũng rất được Tào Tháo coi trọng.

Mấy nữ nhân này đều không có căn cơ!

Biện phu nhân thống lĩnh trong nhà, luôn phải có chút giúp đỡ.

Đỗ phu nhân bình tĩnh, Trâu phu nhân mạnh mẽ, Vương Chiêu Nghi vì liên quan đến Tào Tiết nên cũng rất thân cận với Biện phu nhân. Có ba người này trợ giúp, Biện phu nhân cũng là có chút lôi kéo đối với ba nữ nhân này.

- Chỉ là có người sau lưng xúi giục.

Đỗ phu nhân đột nhiên mở miệng:

- Nếu không như thế sao đột nhiên tất cả đều chạy tới muốn tỷ tỷ ra mặt?

- Ý muội muội là…

- Đơn giản một hòn đá ném hai chim.

- Xin chi giáo cho?

Đỗ phu nhân ngẩng đầu, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng xinh đẹp lại nở nụ cười lạnh.

- Chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự không nhìn ra sao?

Là có n gười muốn tranh quyền hậu cung này với tỷ tỷ, đồng thời ly gián quan hệ giữa tỷ với Võ Hương Hầu.

Ai cũng biết thế tử với Võ Hương hầu có quanh hệ thầy trò.

Nếu tỷ tỷ ra mặt chỉ sợ sẽ làm quan hệ giữa thế tử và Võ Hương hầu nảy sinh rạn nứt. Đến lúc đó người nào được lợi? Nếu tiểu muội đoán không sai, chỉ sợ giờ phút này trong phủ Võ Hương hầu kia đã có khách đến.

Biện phu nhân nghe xong mỉm cười!

- A Nguyên nói rất đúng. Vậy muội nói xem ta nên làm gì ứng phó?

- Về chuyện này, nếu tỷ tỷ ra mặt sẽ đắc tội với Võ Hương Hầu, không ra mặt thì lại cho là ngu xuẩn, cũng không hay.

Cho nên, tiểu muội cảm thấy, tỷ tỷ không ngại đi phủ Võ Hương hầu một chuyến.

Lấy danh nghĩa là hỏi tội nhưng kỳ thật là lôi kéo Võ Hương hầu, tỏ ra thái độ ngốc nghếch cũng được nhưng thật sự đảm đương không nổi.

- Vậy muội nói xem ta dùng cớ gì để đến đó?

Đỗ phu nhân trầm mặc!

Nhưng Trâu phu nhân lại có chút không kiên nhân, trừng mắt với Đỗ phu nhân một cái, quay sang nói với Biện phu nhân:

- Tỷ tỷ, không dối gạt tỷ, a Nguyên có chút tư tâm, còn muốn tỷ tỷ thành toàn cho… Tỷ tỷ cũng biết, Nguyên Minh đã mười ba, sang vài năm nữa là kịp quán, rời vương phủ tự lập môn hộ...Mặc dù Đại vương yêu thích Nguyên Minh nhưng Nguyên Minh chưa có công lao gì, lại không có ai giúp đỡ. Trước đó vài ngày a Nguyên có nói với muội việc này, nhưng muội cảm thấy không bằng đến làm môn hạ của Võ Hương hầu học hỏi rèn luyện.

Thứ nhất có thể tăng thêm kinh nghiệm.

Thứ hai quan hệ giữa thế tử và Võ Hương hầu rất tốt, tương lai thế tử chắc cần nhiều người trợ giúp.

Còn thứ ba, Võ Hương hầu tài học hơn người, là đại gia binh pháp đương thời, Nguyên Minh có thể là môn hạ của Võ Hương hầu, cũng là một cơ duyên. A Nguyên cũng đồng ý nhưng lại không có cách nào, mong tỷ tỷ thành toàn.

Nguyên Minh, cũng chính là Tần Lãng.

Tự “Nguyên Minh” này là do Tào Tháo tặng cho, có thể thấy Tào Tháo yêu quý cậu ta như nào.

Biện phu nhân nghe vậy mỉm cười.

- A Nguyên, đều là tỷ muội trong nhà, có gì mà không thể nói?

Không bằng như này, ngày mai ta đến phủ Võ Hương hầu, sẽ nói chuyện này với hắn. Chắc Võ Hương hầu cũng phải nể mặt ta, hẳn là không vấn đề gì lớn. Nhưng có chuyện ta lại muốn nói cho a Nguyên biết, Nguyên Minh đến làm môn hạ của Võ Hương hầu không khó, nhưng theo ta được biết, Đại vương rất trọng dụng Võ Hương hầu, cho nên đến lúc đó chưa chắc Võ Hương hầu sẽ ở lại Nghiệp thành, và rất có khả năng Nguyên Minh sẽ…

Đỗ thị rất sủng ái Tần Lang, nên không cần phải nói năng rườm rà.

Nghe Biện phu nhân nói như thế, Đỗ thị mừng rỡ, vội vàng đứng dậy cảm ơn.

Trên lịch sử, Tần Lãng là đi theo Tào Phi, sau đó trở thành Tào Ngụy Lương Đống. Mà nay tào Phi đã chết, Tần Lãng cũng đã lớn, cần phải có một người làm chỗ dựa nâng đỡ lên. Tào Bằng là một chỗ dựa vững chắc, đồng thời cũng là một cây cầu, thông qua Tào Bằng có thể thắt chặt liên hệ với Tào Chương.

Mà liên minh giữa Đỗ phu nhân và Biện phu nhân cũng sẽ càng thêm củng cố.

Đây là một cục diện hai bên cùng thắng, sao Biện phu nhân có thể từ chối?

Nàng không phải một nữ tử tài học cao thâm, cũng không phải là thiên kim nhà quyền quý xuất thân cao quý, sinh là dân đen, lớn lên cũng là dân đen, nhưng Biện phu nhân lại biết lôi kéo lòng người hơn Hoàn phu nhân.

Trước kia, bởi vì Biện phu nhân vì Tào Bằng là thầy của Tào Xung, tạo nên uy hiếp đối với Tào Phi, cho nên có chút đối địch với Tào Bằng. Nhưng từ lúc Tào Phi bỏ mình, mà mà Tào Chương quật khởi, cũng khiến cho Biện phu nhân, một lần nữa hiểu rõ Tào Bằng hơn. Nàng biết rõ, nếu không có một lực lượng lớn mạnh ủng hộ, Tào Chương gặp phải rất nhiều khó khăn.

Nghĩ lại, bên trong văn võ cả triều, không thể nghi ngờ Tào Bằng là người chọn thích hợp nhất!

Tiểu Hoàn, tuy ngươi có thủ đoạn giỏi, nhưng trên đời này không phải ai cũng là kẻ ngốc.

Ngươi thông minh, lại sai ở chỗ quá thông minh. Đúng như lời a Phúc nói, người quá thông minh sẽ có lúc bị cái thông minh này phản lại tính mạng. Ngươi cho là ta không nhìn ra ngươi ở sau lưng quấy rối sao? Ta vốn không muốn tranh chấp với ngươi, nhưng nếu ngươi ra chiêu, ta cũng không thể yếu thế!

Trên mặt Biện phu nhân nở nụ cười tươi cổ quái.

***

Chớp mắt đã chính ngọ.

Hoàn Lang vẫn không có hành động gì, dường như đã hạ quyết tâm không đến nhà xin lỗi.

Tào Bằng thì ở trong nhà yên lặng chờ đợi.

Vương Bình, Hướng Sủng đã triệu tập tám trăm Bạch đà binh chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.

Bố đây đã nói: ngươi không đến xin lỗi, bố đánh tới cửa, hủy tòa nhà của ngươi!

Ta Tào a Phúc, mặc kệ như nào đều là nói được thì làm được... Cho dù) thiên Vương lão tử đến, cũng không ngăn được ta.

Kkhông khí bên trong phủ Võ Hương hầu có chút khẩn trương.

Tào Cấp nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Tào Bằng, định ngăn cản nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

- Khuyên nhủ tiểu đệ của con đi.

Trương phu nhân cũng rất lo lắng, muốn Tào Nam ra mặt.

Nhưng Tào Nam lại cười, hạ giọng nói:

- Mẫu thân, mẹ đừng lo lắng, a Phúc lớn rồi, làm việc tự có chừng mực.

- Nhưng...

- Mẫu thân quên rồi sao, năm xưa con bị Phục Quân chém vào đùi, bộ dáng a Phúc như nào?

Tính tình của nó nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng bên trong lại dữ dằn kiên cường. Chuyện gì đã quyết định thì ai cũng ngăn không được. Chuyện này, chúng ta đừng nhúng tay, đây là vấn đề mặt mũi của phủ Võ Hương hầu, quả quyết không nhượng bộ được.

A Phúc là trọng thần trong triều, thành lập vô số công huân.

Nếu cứ để một tên vô lại cưỡi trên cổ mà không có phản ứng, ngày sau người Tào phủ ta đi ra ngoài, đều phải cúi người ba phần. Còn về phần phía bên Vương thúc, mẹ càng không không cần lo lắng. Nếu Vương thúc thật sự muốn nhúng tay thì tối hôm qua đã phái người đến rồi. Nhưng hiện tại Vương thúc chậm chạp không có hành động, đã chứng minh điều đó.

Vài năm làm phu nhân của Thái Thú, tầm mắt của Tào Nam đã không còn là người phụ nữ nhỏ bé bình thường chân tay co cóng bị khinh thường ở Đặng thôn Cức Dương kia nữa. Trượng phu của nàng, tiểu đệ của nàng đều đã trở nên nổi bật. Tùy Đặng Tắc nhiều năm ở Hà Đông, kiến thức của Tào Nam có thể nói vượt xa lão phu nhân.

Con gái đã nói vậy, lão phu nhân đành phải im lặng, kéo Tào Cấp chạy vào trong phật đường nhà mình để cầu nguyện, hy vọng không gây ra tai họa gì lớn.

Liên quan đến, Thái Diễm, Hoàng Nguyệt Anh, Hạ Hầu Chân, Bộ Loan, Quách Hoàn, Chân Mật và Tôn Thượng Hương cũng đều bị triệu tập lại đây. Còn có mấy đứa trẻ Tào Oản, Tào Dương,Tào Doãn, Tào Duệ cũng đều bị gọi vào phật đường.

Phật đường nho nhỏ, lập tức trở nên chật chội.

Tiếp sau, ngay cả Kiều phu nhân cũng mang theo Tôn Thiệu và hai con gái đến tụng phật cầu nguyện theo lão phu nhân.

- Công tử, đến chính ngọ rồi.

Tào Bằng ở công đường đứng thẳng người lên.

- Nếu Hoàn Lang không biết xấu hổ, vậy đừng trách ta không khách khí.

Ngay lúc hắn chuẩn bị xuất phát, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng la:

- Đông Hương hầu cầu kiến!

Đông Hương hầu, Tào Xung?

Tào Bằng hơi sửng sốt, chau mày lại.

Hắn và Tào Xung từng có một thời gian tốt đẹp, nhưng từ lúc Tào Xung lớn lên, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện về Chu Bất Nghi, giữa Tào Bằng và Tào Xung đã xảy ra vết rạn không thể hàn gắn.

Sau đó, Tào Bằng chinh chiến bên ngoài đã dần dần thiếu liên hệ với Tào Xung.

Thỉnh thoảng có thư từ qua lại, nhưng đều là ứng phó ngoài mặt, chứ không còn tình cảm thân mật khăng khít như ngày trước nữa.

Thậm chí ở mức độ nào đó mà nói, khoảng cách hai người càng lúc càng lớn.

Mà nay Tào Xung đột nhiên đến...

Tào Bằng nheo mắt lại, hiện lên tia lành lạnh.

Tới thật đúng lúc.

- Cho mời!

Hắn trầm giọng nói.

- Công tử, vậy Bá Long và Tử Quân…

Ngươi lập tức đi thông báo hai người đó cứ theo hành động như thường lệ mà làm.

Mã Tắc đáp lại một tiếng, lập tức lui ra.

Còn Tào Bằng thì sải bước, đi ra phòng khách.

Thương Thư, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn thích giờ trò khôn vặt vậy sao?

Trong nội tâm hắn khẽ thở dài, có chút buồn bã thất vọng. Từ giờ khắc này, quan hệ thầy trò giữa hắn và Tào Xung đã không còn sót lại chút gì!

Ý đồ đến đây của Tào Xung, sao Tào Bằng không hiểu?

Hắn đi ra trước cửa phủ, thấy Tào Xung đã ở trên cửa bậc. Nhiều năm không gặp, Tào Xung đã có bộ dáng tiểu đại nhân, không còn khí chất non nớt như năm trưa nữa. Quần áo màu xanh càng tăng thêm khí chất hơn người của y. Tuy rằng không cao lớn nhiều nhưng lại có phong thái nho nhã.

Nhìn thấy Tào Bằng, vẻ mặt Tào Xung cũng vui mừng.

Y bước nhanh tiến lên, chắp tay nói:

- Tào gia ca ca, đã lâu không gặp? Nghe nói ca ca đến đây, Thương Thư đã muốn gặp nhưng bởi vì trong người bận nhiều việc nên cứ trì hoãn mãi, xin ca ca đừng trách.

Nếu Tào Chương gặp Tào Bằng thường hành lễ thầy trò.

Cho dù năm xưa y chỉ là người góp vào cho đủ số được Tào Bằng dạy nhưng trên lễ tiết trước sau vẫn luôn tôn kính Tào Bằng.

Lễ thầy trò luôn làm trước rồi sau đó mới là tình cảm huynh đệ.

Nhưng Tào Xung...

Năm đó thật sự ở trước mặt Tào Tháo đã làm lễ bái sư, mà nay toàn bộ quan hệ thầy trò đã không còn.

Trong lòng Tào Bằng vô cùng buồn đau.

Nhưng trên mặt vẫn tươi cười:

- Thương Thư, gần đây khỏe chứ?

Hai người qua màn chào hỏi liền đi vào đại sảnh ngồi xuống.

- Nghe nói hôm qua các chị dâu bị kinh hãi, cho nên Thương Thư tới thăm.

- Hiền đệ có tâm... chỉ là hạng người rắn chuột, chưa đến mức kinh hãi nhưng cũng làm họ mất vui.

Thật ngại quá, lúc này các nàng đang ở phật đường tụng kinh, ta sẽ không gọi các nàng đến bái kiến.

“Ngươi tới thăm thật lòng sao?

Hay là ngươi tới xin lỗi cho Hoàn Lang?

Nếu ngươi tính toán như vậy, đương nhiên sẽ sớm đến chứ không phải vào đúng lúc này đến nhà…

Ngươi không phải tới thăm ta, mà là đến ngăn chặn ta!

Chẳng lẽ, ngươi thực sự nghĩ rằng ta không nhìn ra tâm tư của ngươi sao?

Ngươi rõ ràng là đến đánh vào mặt ta…”

Nếu Tào Xung sớm đến, nói không chừng Tào Bằng sẽ bỏ qua cho cha con Hoàn Lang. Nhưng y lại cố tình giở trò chọn thời điểm này để đến, nói dễ nghe, là ngươi đến thăm hỏi, nói khó nghe, là ngươi đến ngăn chặn ta.

Tào Bằng đã thề độc phải giáo huấn Hoàn Lang.

Nếu làm không được, tất nhiên sẽ bị người chê cười. Tào Xung đến nhà, chẳng những ngăn cản Tào Bằng, còn có thể chứng tỏ năng lực của y với mọi người. Nhưng trong mắt Tào Bằng, trò khôn vặt này của Tào Xung căn bản chẳng đáng gì. Ngươi cho là ngươi ngồi ở chỗ này thì ta không làm gì được sao? Thương Thư, ngươi đã quên lúc trước ta đã đối phó cha con Phục Hoàn như nào. Lúc trước ta dám chém cha con Phục Hoàn, thì hôm nay ta dám đốt cả thôn trang của Hoàn Lang.

Được rồi, nếu ngươi muốn diễn trò, ta đây diễn trò với ngươi!

Tào Bàng thầm thở dài.

Chỉ có điều trò này diễn xong giữa chúng ta đã không còn đường lui nữa.

Tào Xung trò chuyện dẫn chứng kinh điển sách vở, biểu hiện tài học phi phàm.

Nói thật ra, gien văn thanh của cha con Tào gia đều vô cùng phát triển. Tào Tháo thì không cần phải nói, là người khai sáng văn phong Kiến An có tác phẩm như “Chu công thổ bộ”, “Thiên hạ quy thuận”, có thế nói là khí thế vô biên; Tào Thực thì có “Lạc thần phú”, “Đồng Tước đài phú”, cùng với “Thất bộ thi” lưu truyền thiên cổ:

“Chử đậu nhiên đậu ki,

Đậu tại phủ trung khấp,

Kham xưng phong hoa tuyệt đại.”

Ngay cả Tào Phi cũng là tài văn chương phong lưu, nhân tài kiệt xuất thời đại này.

Trên lịch sử, Tào Xung chết sớm, cho nên không có tác phẩm gì nổi tiếng.

Nhưng hiện xem cách nói năng của y cho thấy, đích thật là kế thừa gien của lão Tào, không giống bình thường...

Tào Bằng nhìn hắn, trên mặt luôn mỉm cười nhưng trong lòng lại cực kỳ phiền muộn.

Mặc kệ như thế nào, dù gì cũng có chút tình nghĩa thầy trò. Không lâu trước đó, Tào Xung là hy vọng mà Tào Bằng ký thác, để y đọc “Hồng phạm”; để y đọc “Thực hóa chí”; thậm chí làm thơ cũng là lý tưởng mà Tào Bằng ký thác.

Nhưng mà, quan hệ này lại mỏng manh như thế.

Chỉ trong thời gian ngắn đã tan biến không còn sót lại chút gì.

Chỉ không biết khi y biết được mình đốt điền trang của Hoàn Lang thì sẽ có thái độ như nào?

Chắc là sẽ rất nhanh được biết thôi!

Tào Bằng không ngại đông kéo tây xé với Tào Xung, thời gian chậm rãi trôi qua, chợt thấy có một người tiến vào thì thầm bên tai Tào Xung vài câu, sắc mặt Tào Xung lập tức thay đổi. Vẻ hăng hái nói chuyện lập tức biến mất hầu như không còn, y quay sang nhìn Tào Bằng, cảm xúc trên mặt cực kỳ cổ quái.

- Thương Thư, không còn sớm, về nhà đi.

Tào Bằng đứng lên, hòa nhã nói:

- Chắc hiện tại ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm việc quá vất vả.

Ngươi theo ta ba năm, hiểu rõ tính tình của ta.

Con người của ta, làm việc chưa bao giờ so đo hậu quả, rất giỏi làm ruộng tại quê. Nhưng ai đắc tội với ta, ta tuyệt đối không bỏ qua. Những lời ta từng nói cũng tuyệt đối không bao giờ thay đổi. Trở về đi, nói lại với phu nhân, mong phu nhân thứ lỗi, ngày khác ta sẽ đến nhà xin lỗi phu nhân.

Giọng nói Tào Bằng vô cùng ôn hòa.

Nhưng Tào Xung nghe thì lại vô cùng chướng tai!

Y đột nhiên cảm thấy mình giống như một thằng hề giở đủ trò nhưng người ta căn bản không coi ra gì.

Không có thực lực, mọi thủ đoạn khôn vặt đều là giả.

Tào Xung nhìn vẻ tươi cười trên mặt Tào Bằng đột nhiên đứng dậy, cúi người thi lễ:

- Đa tạ thầy đã dạy bảo.

Đây chỉ sợ cũng là bài học cuối cùng Tào Bằng dạy Tào Xung.

Ý nghĩa chân chính, bài học cuối cùng.

Cái thi lễ này của Tào Xung, Tào Bằng chỉ thầm than trong lòng, lắc lắc đầu, không nói gì.

Tào Xung tức thì cáo từ rời đi.

Đúng lúc Mã Tắc từ bên ngoài tiến vào, Tào Bằng cũng không còn lòng dạ nào đi hỏi tình hình Hoàn Lang kia như nào.

- Ấu Thường, lấy ngựa cho ta.

Tâm trạng hắn có chút bực bội bước ra Hầu phủ.

Đã sớm có người dắt sư hổ thú đến, Tào Bằng xoay người lên ngựa đi ra ngoài thành. Mã Tắc vội vàng đi theo Tào Bằng, trước khi đi cũng sai người thông báo Sa ma Kha và Triệu Vân. Mặc kệ nói như thế nào, để một mình Tào Bằng rời khỏi vẫn có chút nguy hiểm. Thân là Nha tướng thân vệ của Tào Bằng, Sa ma Kha và Triệu Vân phải có một người đi theo.

***

Tầng hai trên Tử Thần các, Tào Tháo xoay người từ trên giường ngồi dậy, duỗi thắt lưng.

- Thật sự a Phúc đốt điền trang Hoàn Lang sao?

Việt Bàn vội đáp:

- Vâng…nô tì chỉ nghe nói, chưa đi xem. Tuy nhiên cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ đốt mấy gian phòng ở, đánh thương vài người, nhưng không có ai chết.

Tào Tháo mỉm cười:

- Tiểu tử khốn kiếp này lại không đổi được tất xấu bộp chộp của mình.

Trầm ngâm một lát, ông hỏi:

- Vậy người bên ngoài nói thế nào?

- Nhiều cách nói, có người nói Hoàn Lang gieo gió gặt bão, có người nói Võ Hương hầu khá hống hách.

- Ồ, có chút hống hách!

Tào Tháo khẽ nhếch khóe miệng lên:

- Hống hách như thế, không thể không phạt.

Như vậy đi, ngươi đi một chuyến đến phủ Võ Hương hầu, nói quả nhân phạt hắn một năm bổng lộc để bồi thường. Dù sao cũng là tài sản người ta, hắn sao có thể nói đốt là đốt? Còn nữa, cảnh cáo hắn thành thật một chút, nếu không quả nhân sẽ bắt hắn quay về Hứa Đô, để hắn một năm không được đoàn viên.

- Vâng!

Việt Bàn thầm mỉm cười.

Đây mà gọi là trừng phạt sao?

Một năm bổng lộc?

Có lẽ đối với quan viên bình thường mà nói, sự trừng phạt này khá nghiêm trọng, nhưng với Võ Hương hầu mà nói, có là gì chứ? Ai cũng biết, vị Võ Hương Hầu này là điểm kim thánh thủ, một ngày thu vào đấu vàng, căn bản không quan tâm chút bổng lộc này. Nghe nói, Tào Hồng trở về hai ngày này, tìm người khắp nơi, nói là phải làm một chuyện lớn.

Mà bàn tay đẩy phía sau nghe nói đó là Võ Hương hầu!

Trong triều đã có không ít người tỏ vẻ nguyện ý tham dự trong đó...Việt Bàn là một người không có tư cách, lại càng không có tài lực, nếu không thì cũng muốn …

Tuy nhiên bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Đại vương tin cậy và sủng ái Võ Hương hầu đến tột đỉnh rồi.

Trong lòng Việt Bàn như có chủ ý, nhất định phải qua lại với Võ Hương Hầu.

Cho dù không thành bằng hữu cũng đừng giống như cha con Hoàn Lang kia đắc tội với Tào Bằng.

Thật không ngờ sau khi Việt Bàn đi rồi, Tào Tháo ngồi xuống bàn học, chậm rãi viết xuống ba cái tên Tào Chương, Tào Thực và Tào Xung. Rất lâu sau, ông đột nhiên cầm bút nhúng mực quệt ngang lên cái tên Tào Xung, để lại trên đó một vệt mực thô nét!

- Khôn vặt, không làm được việc lớn…

Tào Tháo đứng dậy đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra.

Nhìn chim hót líu lo bên ngoài, ông lại không kìm nổi khe khẽ thở dài...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play