Ánh mặt trời long lanh chiếu vào sườn núi, nhưng lại chằng hề đem tới chút ấm áp. Sườn núi phủ đầy mùi máu tanh, khiến mọi người cảm thấy kinh động. tiếng kêu khóc, la hét, tiếng ngựa hí, lại còn tiếng võ ngựa bằng sắt rội lại như sấm, khiến người ta thấy vô cùng sợ hãi.
Một đội Tào quân gào thét mà xông tới, trong nháy mắt đã tới sườn núi.
Tào Bằng giục ngựa đi lên một tảng đá cao. Mắt nhìn ra xa, trên mặt lộ ra vẻ đau thương.
Theo lí mà nói, binh mã của Trương Cáp, Cao Lãm, Ngụy Diên đến, gã nên vui mới phải. Nhưng không biết vì sao, gã lại không hề có cảm giác vui vẻ. Mấy vạn Tào quân xông tới, cũng có nghĩa là Tào Bằng không thể khống chế hết được…Trước đây, gã có thể ra lệnh cho kỵ binh Hổ Báo không được giết chóc cướp bóc, vì bức tranh đô đốc của kỵ binh Hổ Báo, đều dưới sự chỉ huy của Tào Thuần. Đám người cùng đến với Trương Cáo, Cao Lãm, gã không có lí do ràng buộc hành vi đám người của Trương Cáp, Cao Lãm. Cho dù gã có thể dựa dẫm vào mối quan hệ với Ngụy Diên. Nhưng đối với hai người Trương Cáp và Cao Lãm, lại chẳng có bất kì tác dụng gì. Hơn nữa, gã cũng chẳng có lí do gì để khuyên can.
Được làm vua, thua làm giặc, từ xưa đã như thế.
Tào quân đi mấy trăm dặm xa xôi, hướng thẳng về gió rét mưa lạnh mà tới, nếu lại tiếp tục ép buộc bọn họ, về tình và lí cũng không thể nói nổi.
Tào Bằng vốn hi vọng trận loạn chiến này sẽ sớm kết thúc, chỉ có điều không nghĩ tới đám dân chúng, lại còn đám người của Lưu Bị, cũng không thể nói được bọn họ
Mà nay Tào Tủng tới, nếu có hối hận, e cũng là quá muộn rồi!
Nghĩ đến đây, Tào Bằng thở dài một tiếng.
Truyền mệnh ta, thổi tù dài thông báo thu nạp nhân mã
Kỵ binh hổ báo có tín hiệu đặc trưng riêng của bọn họ, đều có cũng một tiếng tù và dài. Âm thanh độc đáo, đối với đám ngựa mà nói, cực kì mẫn cảm. Thông thường, chỉ cần âm thanh tiếng tù và vang lên, kỵ binh Hổ Báo sẽ biết ngay, đây là lệnh thu binh của chủ tướng. Cho dù bọn chúng có đồng ý hay không, nhất loạt đều phải tuân theo mệnh lệnh.Nó thuộc Bảy điều cấm kị trong quân, trái lệnh, đầu còn bị lìa khỏi cổ.
Tiếng kèn ngân một hồi dài, vang vọng khắp không gian sườn núi.
Âm thanh rắn rỏi, du dương át lại âm thanh đang kêu hét, rất nhanh ngay sau đó âm thanh ấy đã truyền vào tai của kỵ binh Hổ Báo.
Kỵ binh Hổ Báo bắt đầu thu nạp binh mã, tập kết về theo hướng của Tào Bằng, cùng lúc đó, Cao Lãm dẫn bộ binh đến dưới Cao Tiệm, nhưng thấy Cao Lãm thúc ngựa thẳng tới trước mặt Tào Bằng, vừa cưỡi ngựa vừa chắp tay
Đại đô đốc, hà cớ gì lại thu binh, không tiến về phía trước?
Cao Lãm và Tào Bằng, nói thẳng ra cũng không xa lạ gì với nhau.
Thậm chí nói, giữa hai người còn đang có chút lung túng…
Khi ở trận Quan Độ, Cao Lãm ở Diên Tân đánh lén Tào Doanh thất bại, bị Tào Bằng phục kích ở Thập Lý Doanh, bắt sống.
Điều này cũng khiến cho Cao Lãm nhìn thấy chố yếu thế của Tào Bằng. nên có chút không muốn gặp mặt. Nhưng đang trong lúc loạn quân, sao có thể tránh không gặp được? Trương Cáp từ một đường khác tập kích tới, Ngụy Diên lại phải lách vòng qua bến Trương Sơn. Qua Hán Thủy, cắt đứt đường xá của Lưu Bị. Điều này cũng khiến cho Cao Lãm tới sườn dốc gặp Tào Bằng đầu tiên. Từ sau khi qua Quan Độ, ngoài việc gặp mặt ở ngoài thành Tương Dương ra hai người cũng chưa từng nhìn thấy mưa. Điều này cũng khiến cho miệng họ không khỏi khô cứng. Nhất là Trương Cáp lúc này, quả nhiên sẽ không nói như thế, nhưng vì Cao Lãm hay lật lọng, muốn có ý chất vấn…
Trương Cáp tuy rằng là hạng tướng, lại là người bị bắt giữ trước tiên, rồi sau đó quy hàng. Nhưng tính chất lại không giống với Cao Lãm, Trương Cáp là tù binh của Cam Ninh.
Lại thêm mối giao tình giữa Trương Cáp và Tào Bằng, cho nên khi nói chuyện, sẽ chú ý hơn rất nhiều.
Tào Bằng nghe được lời nói của Cao Lãm, không khỏi nhíu mày một cái.
-Cao tướng quân, kỵ binh Hổ Báo truy kích suốt đêm, tập tức tham gia chiến đấu, đến nay cũng đã bốn tiếng trôi qua, lương thực và nước vẫn chưa tới.
Nếu đã đến rồi, ta tự chỉnh đốn thu binh. Hơn nữa, địa thế bên sườn núi cũng đã được khống chế rồi, không cần thêm kỵ binh Hổ Báo tiếp tục xuất thêm
Ngươi không khách khí với ta, ta cũng không khách khí với ngươi.
Ta đã đánh tan Lưu Bị, mà nay cục diện của sườn núi, cơ bản không cần kỵ binh Hổ Báo ra tay, hay là ta giao cho ngươi giải quyết vụ này đi.
Cao Lãm nghe được, trong lòng không vui.
Nhưng hắn lại không làm gì được Tào Bằng, bởi luận cấp bậc, Tào Bằng hơn hắn một cái đầu.
Chỉ có điều cả hai người đều không cùng nằm trong một hệ thống, vì thể chẳng ai muốn nhúng tay vào việc của ai cả, Tào Bằng ăn nói kiêu căng, khiến Cao Lãm lúc nào cũng thấy căm tức. Gã cũng chẳng thích lời qua tiếng lại với Tào Bằng, chắp tay, giọng trầm trầm nói:
-Nếu đã thế, Cao mỗ lui về Liễu Xuyên…
-Không tiễn
Tào Bằng đến tay cũng lười vận động, chỉ hơi mỉm cười.
Cao Lãm nổi giận đùng đùng xông xuống núi, chợt phát lệnh:
-Dọn sạch tàn cục bên sườn núi, nếu gặp phải chống cự, giết hết cho ta.
Mệnh lệnh này ý cũng là nói, dựa theo tình hình mà hành xử.
Cái gọi là chống cự, chắc cũng chỉ trong lòng mà thôi.
Ngươi nói bọn họ chống cự lại, thế thì là chống cự rồi; ta nói bọn họ không chống cự lại, thì có nghĩa là không chống cự lại.
Tào Bằng đưa mắt nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy một đội Tào quân, đang giết chóc bên sườn núi…vốn tưởng bên sườn núi đã bình thường trở lại, sao tự dưng lại hỗn loạn nên như thế.
Lúc này, kỵ binh Hổ Báo đã bắt đầu thu binh về hướng đồi cao.
Tào Bằng sai người mang hai tù binh, nghe ngóng hướng đi của Lưu Bị, Gia Cát Lượng.
Nghe đến chuyện bên sườn núi, chẳng qua là khẩu pháo bên Lưu Bị, hơn nữa các tinh binh của Lưu Bị Gia Cát Lượng nói họ đã qua Dương Kiều, đang hướng về Giang Lăng. Tào Bằng do dự một lúc, quyết định tiếp tục truy đuổi Lưu Bị, đối với Tào Bằng mà nói, Lưu Bị mới là kẻ địch lớn nhất của gã. Nếu có khả năng đánh bại Lưu Bị, cũng coi như có thể đánh bại cục diện thế vạc ba chân, liên tục tam quốc loạn chiến trăm năm, cũng theo đó mà mất.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng lệnh cho người đếm binh mã.
Trải qua một đêm loạn chiến, kỵ binh Hổ Báo cũng tổn thất không nhỏ.
Kỵ binh hổ đạt tổn thất gần hai trăm người, kỵ binh hổ báo tổn thất ba trăm mạng…Phi đà binh của Tào Bằng cũng tổn thất trong khoảng ba trăm người.
Nói cách khác, thời gian một đêm, cũng khiến gã tôn thất ngàn người.
Nhìn thấy thế cục tổn thất như thế, Tào Bằng không kiềm được, hít một hơi thật dài.
-Lệnh Minh sao vẫn chưa trở về?
Theo lí mà nói, tiếng kèn vang lên, Bàng Đức nên quay về mới phải.
Nhưng đại bộ phận kỵ binh đều quay trở về rồi, mà năm trăm kỵ binh của Bàng Đức lại không có chút tin tức gì.
Tào Bằng không thể nhịn được, phải cử người đi tìm kiếm. Đúng lúc đó, Trương Cáp dẫn độ, tới bên sườn núi…từ trong đám người của Cao Lãm nói mâu thuẫn của y và Tào Bằng, Trương Cáp cười bất đắc dĩ. Cao Lãm đúng là có cái mõm thật biết cách đắc tội người khác, nhưng nếu ngươi đắc tội người khác, cũng nên xem đối tượng là ai. Tào Bằng vẫn là một trong những người được Tào Tháo trọng dụng, không có chuyện ngươi đắc tội gã làm gì?
Vì thế, Trương Cáp liền tiến tới bái kiến Tào Bằng
Tào Bằng đương nhiên không thể gặp mà không nói chuyện với Trương Cáp, liền trầm giọng nói:
-Ta và Cao tướng quân không ân không oán, chỉ nhận được tin tức, binh mã của Lưu Bị đã qua cầu Đương Dương, đang hướng về phía Dương Lăng, sở bộ văn trường, tới nay vẫn chưa qua bến Hán Thủy, chỉ sợ không ngăn cản được Lưu Bị. Về Giang Lăng, tuy ta đã gửi người đi, nhưng binh lực yếu ớt nên vẫn chưa thể kháng cự lại được sự tấn công của Lưu Bị, ta tự đi truy kích Lưu Bị, để tránh bị Đại nhĩ tặc đi nói…chủ công đối với đại nhĩ tặc, cũng là do tình thế bắt buộc.
Trương Cáp nghe được, cũng lập tức đứng lên.
-Hữu Học, dưới trướng của ta có hai ngàn kỵ binh, tất cả giao cho ngươi thống soái.
-Rất tốt
Tào Bằng đang rầu rĩ vì binh lực không đủ, Trương Cáp có hai ngàn kỵ binh, không khác gì đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi.
Gã chắp tay cảm tạ Trương Cáp, rồi sai người đi đếm lại binh mã, nhưng đúng lúc này có tiểu giáo đến báo, nói nhỏ bên tai Tào Bằng mấy câu.
Trên mặt Tào Bằng liền lộ ra một nụ cười cổ quái.
-Ngươi cử Bàng tướng quân cử người đi yểm hộ, ta sẽ cử người đi tiếp nhận.
-Hữu Học, xảy ra chuyện gì thế?
-Tuấn Nghệ vẫn tốc tức trợ giúp cho Cao tướng quân.
Tào Bằng vẻ mặt bí hiểm, khiến cho Trương Cáp không biết nên nghĩ sao, nhưng Tào Bằng cũng không muốn nói, Trương Cáp cũng không tiện hỏi. Đành chắp tay tự lãnh binh mà đi.
Trên sườn dốc, cùng với hàng chục nghìn Tào quân mới gia nhập, càng khiến cho thế cục thêm loạn.
Triệu Vân hạ quyết tâm, bỏ lại hàng trăm dân chúng, đem theo Cam phu nhân hướng về phía cầu Đương Dương. Lúc này, Tào quân vừa mới tiến vào sườn núi, và kỵ binh Hổ Báo lại vừa mới rút về. Vì thể trên con đường này, vẫn chưa có nhiều sự phản kháng, Triệu Vân yểm hộ cho Cam phu nhân, giữ cho lối đi được thông thoáng.
Phía trước, có một đội nhân mã đang tới.
Người cầm đầu, chính là Quân Trúc.
Từ rất xa, Quân Phương đã nhìn thấy Triệu Vân.
Chỉ có điều Triệu Vân đã không còn có phong thái của ngày xưa nữa. Chiến bào được làm từ gấm vóc trắng nay đã biến thành màu đỏ của máu, tàn phá không ít lên bộ áo giáp, vết máu loang lổ, hiển nhiên do một trận chiến khốc liệt gây ra.
-Tử Vô, phu nhân có thể đã tìm được rồi
Đường Trúc la lớn
Trong lòng, gã càng hi vọng Triệu Vân sẽ tìm được quân phu nhân, dẫu sao đó cũng là em gái của gã.
Các bác đọc xong nhớ nhấn nút thanks, là một cách đánh dấu chương đã đọc!
(tg: Canh Tân) – tuổi trẻ, tranh đấu, mưu đồ, chính trị, tình bằng hữu…
Quang Minh Kỷ Nguyên (tg: Huyết Hồng) – Huyền ảo top qidian
Sở Hán tranh bá (tg: Tịch Mịch Kiếm Khách) - kịch tính, máu lửa, bất ngờ - yếu tim không nên đọc!
Sở Hán tranh bá - Xin mời Duong_Dung góp ý, luận bàn, chém gió!
11/12/2012 22 22
ralankimoanh
Nhưng tiếc thay, Triệu Vân trả lời:
-Tử Vô tiên sinh, Cam phu nhân ở đây.
Là Cam phu nhân?
Quân Trúc thất kinh, vội vàng thúc ngựa tới
Cam phu nhân nhìn thấy Quân Trúc, không kìm nổi tiếng khóc lớn
-Nếu không có Tử Long cứu ta, ta đã chết oan uổng rồi
-Phu nhân quá sợ hãi, tam tướng quân đang ở đầu cầu Đương Dương, mời phu nhân theo ta, nhanh chóng đuổi theo.
-Yến thúc đâu?
-Hoàng thúc đã đuổi tới Giang Lăng, trước khi đi còn dặn dò tướng quân, nếu phu nhân quay lại, lập tức tới Giang Lăng quy hợp.
Quân trúc có thể khẳng định, Lưu Bị tuyệt đối không nói những lời như thế, đối với lưu bị mà nói, thê thiếp như quần áo, mãnh tướng hiền thần như tay chân, quần áo cũ có thể thay, nhưng nếu chân tay đứt rồi, không thể nối lại được. Quân Trúc cũng đã từng rất coi trọng nghĩa khí này của Lưu Bị, nhưng cùng với thời gian, y rất rõ, nếu không có quân phu nhân, những ngày sau này của Quân Tử Trọng y, chỉ e khó mà sống được…
Vua không gặp, sau khi Lãng phụ tử quy thuận, Lưu Bị càng ngày càng coi trọng Kinh Tương Bộ.
Mà y và Quân Phương, lại đang dần dần xa cách, đúng lúc này, Quân Trúc miệng tuy không nói gì, nhưng trong lòng vẫn còn có rất nhiều oán giận.
Đặc biệt là Quân Phương sau khi bị bắt làm tù binh ở Uyển Thành, sống chết chưa rõ.
Lưu Bị cố nhiên lại chẳng hỏi, bề ngoài mặt vẫn coi trọng Quân Trúc, nhưng trong thâm tâm, lại âm thầm làm suy yếu quyền lực của y.
Người Quân Trúc gặp không phải là Quân phu nhân, cũng có chút nóng nảy
-Hai vị phu nhân kia và công tử đang ở đâu?
Nói là hai vị phu nhân, nhưng Triệu Vân biết, Quân Trúc hỏi chính là em gái gã, Quân phu nhân. Triệu Vân cười khổ não
-Phu nhân cho ta biết, Quân phu nhân đang bế công tử, trong lúc loạn nên bị lạc đường, đến nay vẫn ở sườn núi. Ta vốn định sau khi mời phu nhân quay lại sẽ tiếp tục đi tới dốc Trường Bản tìm kiếm. Không ngờ lại gặp Liễu Tử Trọng, liền mời Liễu Tử Trọng ngươi đưa phu nhân quay trở về, sau đó ta sẽ quay lại, không tìm thấy phu nhân và công tử, ta nhất quyết không bỏ cuộc.
Quân Trúc thở một hơi dài.
-Tử Long, ta nghe nói, Tào quân truy binh đã tới?
-Khi ta quay lại, nghe nói có Cao Lãm đang dẫn bộ tăng cường lực lượng…nhưng trên đường lại không hề gặp mặt; đám kỵ binh dưới trướng Tào Bằng dường như đang tập kết, ta đang lo bọn chúng sẽ tiếp tục truy kích chủ công, nhờ Liễu tiên sinh cảnh báo tam tướng quân bảo bọn họ hãy cẩn thận.
Quân Trúc do dự một lúc, lời lẽ có chút ngập ngừng nói:
-Tử Long, ngươi hãy bảo trọng
-Cáo từ
Triệu Vân đang định quay đầu ngựa, định đi thì lại bị ngăn lại
Quân Trúc rút ra ba trăm kị binh, giao cho Triệu Vân
-Thế lực Tào quân rất mạnh ngươi phải cẩn thận nếu thấy không thể…đi sớm về sớm.
-Tử Trọng, bảo trọng
Triệu Vân gật gật đầu, dẫn theo ba trăm kỵ binh, hướng thẳng về phía sườn núi Trường Bản mà tới
Quân Trúc thở dài, thúc ngựa tới trước Cam phu nhân, thấp giọng nói:
-Phu nhân, chúng ta đi thôi tam tướng quân đang đợi tin tức của chúng ta…
Lại quay trở lại sườn núi Trường Bản, thế cục đã không còn như trước.
Khắp nơi đều có thể nhin thấy binh lính Tào quân, chỉ có điều đám Tào quân này còn trông yếu ớt, suy nhược hơn đám kỵ binh trước đây đã từng gặp. Triệu Vân dẫn bộ khúc, ở những nơi đã đi qua Tào quân bị giết tới mức người ngã ngựa đổ, máu nhuộm thành sông. Chỉ trên con đường ngắn ngủi, Triệu Vân đã chém được hơn mười tên tướng Tào quân. Nhưng đi sâu vào bên trong sườn dốc Trường Bản, đám Tào quân càng lúc càng đông, có muốn tìm Quân phu nhân và đám người thất lạc cũng càng lúc càng khó khăn, ba trăm kỵ binh đi theo cũng đã chết tới quá nửa.
Triệu Vân lúc này không tránh khỏi sốt ruột trong lòng.
Nam Bắc sướn núi trường Bản hơn hai mươi dặm, Đông Tây hơn hai mươi dặm, thực ra diện tích không hề lớn, nhưng để tìm người, giống như mò kim đáy bể.
Tùy tùng đi theo, càng ngày càng ít.
Hơn nữa Tào quân lại như nước thủy triều, không ngừng xông tới từ tứ phía.
Triệu Vân thúc ngựa vung thương, trong đám loạn quân giết vô số, trước mắt có một gò đất, vội thúc ngựa mà đi, xông lên phía trước…
Lúc này, đã gần trưa.
Ánh mặt trời chói mắt.
Đưa mắt nhìn quanh, nhìn thấy khắp nơi đều có cờ hiệu của Tào quân.
Triệu Vân do dự một lúc, ánh mắt đang hướng về phía chính bắc ‘ nạn dân ở đâu nhiều nhất, nơi đó cũng có nhiều Tào quân. Nói không chừng, phu nhân và công tử cũng ở trong đám nạn dân đó, Triệu Vân cắn răng, hạ quyết tâm. Chỉ có điều, đi thẳng về hướng chính bắc tìm, độ nguy hiểm càng lớn. Hơn nữa không nói tới việc viện binh của Tào quân đã tới, Tào Bằng còn có người của gã, lại còn có đám kỵ binh hiếu chiến ở bên. Triệu Vân tự nhận định, có thế lấy được tính mạng của Tào Bằng, nhưng nếu lại thêm sức chiến đấu của kỵ binh hổ báo, một mình mình tới, chẳng khác gì như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Nhưng cho dù thế nào, hắn cũng phải xông lên.
-Các anh em, tiến về phía trước, nếu các vị huynh đệ muốn rút lui, lúc này đi vẫn còn kịp, Triệu Vân không một lời oán trách. Nếu theo ta xông lên, ta cũng không dám đảm bảo an toàn tính mạng cho mọi người, mọi người tự ý định đoạt, ta đi trước.
Triệu Vân không đợi tùy tùng trả lời, giơ thương thúc ngựa, xông lên phía gò đất.
Hàng chục kỵ binh phóng ngựa đuổi theo, cùng với Triệu Vân xông vào giết địch, chỉ có điều đánh không lại càng lúc càng nhiều người, lúc này lại lộ ra sắc mặt sợ hãi, sau khi nhìn nhau lại dần dần lùi đi theo hướng Nam.
Thời điểm mấu chốt, còn lo sợ gì nữa, bao nhiêu người như thế này, đều là Kinh Tương nhân sĩ cả, lòng trung thành đối với Lưu Bị không còn mãnh liệt. Cùng Lưu Bị đến nơi này, đã đủ rồi! Nếu biết chỉ còn một con đường chết, mà vẫn đi, vậy mà đến lúc này lại tứ phía rút lui…
Triệu Vân cũng không biết những người đó lâm trận mà còn chạy thoát thân, tự mình chạy vào trong đám loạn quân, nghênh diện, ba tên Tào quân thúc ngựa xông lên, chặn đường. Triệu Vân không hề sợ hãi, vung thương mà tiến ‘ tứ mã xoay tròn, ba tên Tào quân bị đánh ngã ngựa. Triệu Vân một mặt xông vào chém giết, lại gặp đám nạn dân, liền tiến tới hỏi.
-Có thấy Liễu phu nhân không?
-Có ai nhìn thấy Liễu phu nhân…ngay lúc này, một đám Tào quân từ phía sườn xông tới.
Viên đại tướng cầm đầu, kim khôi kim giáp, ngựa, trong tay cầm một cây trường nhị mâu.
-Tướng Tặc, đừng chạy…Cao Lãm ở đây.
Triệu Vân cũng không dài dòng, lập tức phóng ngựa nghênh đón. Cao Lãm dẫn theo bộ khúc, tuần tra trên dốc Trường Bản không ngờ lại được gặp mặt Triệu Vân. Từ phía xa, đã nhìn thấy Triệu Vân trong đám loạn quân tung hoành ngang dọc, đột nhiên sinh tức giận.
Tào Bằng đang chịu một bụng tức giận ở nơi đó, trong lòng Cao Lãm cũng không được vui, thế là lãnh binh đi gặp Triệu Vân, muốn giết Triệu Vân trong đám đó, nào ngờ, Triệu Vân cũng đang đựng một bụng tức. Tìm mãi mà không thấy bóng dáng phu nhân đâu, trong lòng sớm đã nóng như lửa đốt. Cao Lãm lại chặn đường đi, khiến Triệu Vân càng tức điên lên, hắn thúc ngựa lên phía trước, cây thương long đảm trong tay, chẳng khác gì một sinh mệnh, đang vung chiêu.
Chiến với Cao Lãm mười mấy hiệp, Triệu Vân cũng âm thầm khen ngợi.
Người này thương mã thuần thục, đúng là một đối thủ không tồi…chỉ có điều, Triệu thì như thế, gã lại càng lúc càng khát máu, khi hai ngựa va chạm gần nhau, Triệu Vân đột nhiên vung tay lên, đánh cùi chỏ vào Cao Lãm, Cao Lãm bị Triệu Vân đánh cho sứt đầu mẻ trán, mà không biết làm thế nào, không nghĩ được Triệu Vân lại có chiêu kẹp kiếm như thế, trong nháy mắt tránh không kịp, bị Triệu Vân vung một đao, hơn phân nửa cánh tay, bị chẻ ra…
Cao Lãm kêu thảm thiết một tiếng, thi thể ngã xuống ngựa
Trong lúc nhất thời, Tào quân đại loạn.
Mà Triệu Vân lại thừa cơ phá vòng vây, tiếp tục hướng thẳng về phía chính bắc.
Phía đằng sau hắn, đã không còn đám hỗ trợ đi theo.
-Lão nhân gia, có nhìn thấy phu nhân đâu không?
Trên đường đi, Triệu Vân đã chặn được một ông lão để hỏi tin tức của quân phu nhân và đám người. Lão già đó lại nhận ra Triệu Vân, nghe được mà ngẩn người ra, liền hỏi:
- tướng quân Tử Long, hỏi vị phu nhân nào thế?
Triệu Vân trong lòng vui mừng, vội hỏi
-Lão nhân gia, ngươi có thấy tung tích của phu nhân không?
-Trước trời sáng, ta đã gặp Quân phu nhân đang nghỉ ngơi bên một chiếc giếng cạn. Nhưng sau đó lại xuất hiện rất nhiều Tào quân, nên không biết sống chết thế nào…khi nhìn thấy phu nhân, thấy Hướng phu nhân đang ở bên sư huynh, chạy hướng về phía Tây Nam, đến nay vẫn chưa rõ tình hình.
Quân phu nhân?
Hướng phu nhân?
Hai vị phu nhân, hai vị công tử…
Triệu Vân cảm thấy có chút khó xử.
Hướng ngón tay lão nhân chỉ, rõ ràng có hai hướng.
Nên cứu ai đây?
Triệu Vân vừa quyết định, lão nhân trước trời sáng đã thấy Quân phu nhân, lúc đó viện binh của Tào quân vẫn chưa đến. Cho đến nay viện binh của Tào quân đã đến, Quân phu nhân chưa chắc vẫn còn ở đó. Cứ cho bây giờ hắn đi tìm, cũng chưa chắc tìm được tung tích Quân phu nhân.
Như nhau thôi, cứu Hướng phu nhân trước vậy.
Triệu Vân nghĩ đến đây, bảo lão nhân tìm địa điểm chốn trước, sau đó nhằm hướng lão nhân chỉ, thúc ngựa mà đi. Không bao lâu sau nghe thấy tiếng âm thanh giết chóc từ phía trước. Triệu Vân vội vàng, thúc ngựa phi nhanh tới, cứ nhằm thẳng nơi có tiếng kêu mà đến. xông lên.
Một khóm rừng thưa, bị Tào quân vây kín không còn kẽ hở, vài tên Tào binh đang chỉ huy binh mã, hướng về nơi được phát động công kích.
Có thể nhìn ra được, người trong đám rừng thưa ấy, là người hiểu rõ về binh luật….số người tuy không nhiều, nhưng rất có quy củ, ngăn Tào quân ở bên ngoài.
Dưới cờ lớn, một gã Tào quân ngồi trên ngựa
Đang nhảy xuống ngựa, thân cao ngoài chín thước, thân thể rắn chắc.
Bàn tay to lớn cầm long tước đại hoàn, lưỡi đao dính đầy máu.
Người này chính là chủ tướng Tào quân!
Sau khi Triệu Vân nhìn rõ mục tiêu, thúc ngựa xông lên trước, hét lên một tiếng chói tai
-Hướng tướng quân đừng kinh sợ, triệu vân tới đây….
Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh, Triệu Vân cưỡi bạch long mã, vọt như mũi tên vào đám quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT