Mã Siêu sau khi khởi binh từ Tây Lương, dọc đường thế như chẻ tre, ở bên sông Vị Thủy, đứng sừng sững đối mặt với Tào Tháo. Mã Siêu khi đó, binh hùng tướng mạnh, hiệp đại thắng chi thế, dáng vẻ kiêu ngạo ngút trời. Dù có là Tào Tháo, cũng không thể chính diện giao phong.

Vì thế, Tào Tháo quyết ý phân binh.

Ông ta thân dẫn đại quân, cùng Mã Siêu tương tranh Vị Thủy.

Đồng thời lệnh đại tướng Từ Hoảng bí mật sang sông Vị Thủy, đánh úp từ phía sau. Tào Tháo ban đầu thất bại liên tiếp, cuối cùng lại toàn thắng, cũng chính là nhờ đội kỵ binh này của Từ Hoảng. Mà nay, Tào Bằng sử dụng chiêu bài cũ. Chẳng qua chỉ là để Diêm Hành thay thế Từ Hoảng, mà hắn từ chính diện, giam chân Mã Siêu, thu hút sự chú ý của y, rồi sau đó tùy thời cơ đánh một trận chiếm thành.

Tào Bằng, không phải Tào Tháo.

Mà Mã Siêu lúc này, cũng không phải Mã Mạnh Khởi ở năm Kiến An thứ mười ba giao tranh với Tào Tháo tại sông Vị Thủy trong lịch sử.

Cho nên trong kế hoạch, thật ra cục diện vẫn là kẻ tám lạng người nửa cân.

Để Diêm Hành lén qua sông thuận lợi, ngày tiếp theo khi Mã Siêu lại khiêu chiến, Tào Bằng đích thân dẫn Bạch Đà binh, sát xuất Loan Điểu.

Mã Siêu giật mình kinh hãi!

Y ở Loan Điểu khiêu chiến mấy ngày, từ đầu đến cuối không thấy quân Tào có động tĩnh.

Không ngờ rằng hôm nay vừa mới bày thế trận, chưa đợi y đến thách thức, quân Tào đã ra khỏi thành nghênh chiến.

Hơn nữa, quân Tào xuất thành nghênh chiến lần này, quân số cũng không phải là nhiều, với lại trang phục cũng vô cùng kỳ lạ. Một loạt toàn lạc đà trắng, đại đao cường nỏ, tỏa ra sát khí đằng đằng. Tuy chỉ có khoảng ba trăm người nhưng lại làm Mã Siêu không thể không cẩn thận đối phó…

- Huynh trưởng, đệ nghe nói, Tào Bằng Hà Tây đó có một đội thân vệ, gọi là Bạch Đà.

Mã Đại thấy thế, vội vàng mật báo với Mã Siêu.

Nào biết, mắt Mã Siêu hơi lóe sáng, trầm giọng nói:

- Đệ nói, tiểu Tặc Tào gia đã tới Loan Điểu.

- Đúng vậy!

Mã Đại còn chưa nói dứt lời Mã Siêu đã lao ra cửa.

Y cưỡi ngựa lượn vòng trước trận, lớn tiếng quát:

- Tên nhãi Tào Bằng, nếu đã tới, sao không ra đây nói chuyện.

Chỉ thấy Bạch Đà binh tách ra, tạo thành một đường ở giữa.

Một sư hổ thú, chở một viên đại tướng theo kỳ môn hạ lao ra. Vị tướng này, tuổi chừng hai mươi, tay cầm một cây Họa Can Kích, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.

Chỉ nhìn khí thế đó cũng đủ thấy không thua kém gì Mã Siêu.

Mắt Mã Khởi đỏ rực!

Nhìn thấy Tào Bằng, y liền nghĩ tới cái chết của Hổ Bạch Hổ Đạo Chi ở Hồng Thủy Tập. Nếu không phải Tào Bằng ở giữa cản trở, e rằng Hà Tây sớm đã vào tay y; nếu Tào Bằng không ra tay, Hổ Bạch cũng không chết ở Hồng Thủy Tập, làm y mất đi một cánh tay.

Khi Hổ Bạch còn sống, Mã Siêu thật ra không cảm nhận được điều gì.

Thế nhưng Hổ Bạch vừa chết, Mã Siêu liền cảm thấy điều hại khi thiếu anh ta.

Lúc trước, y căn bản không cần phải lo lắng hay suy nghĩ, vì đã có Hổ Bạch thay y giải quyết gọn gàng ngăn nắp; nhưng bây giờ mọi việc y đều phải đích thân đi làm, loại cảm giác mỏi mệt này chỉ có bản thân Mã Siêu rõ hơn ai hết. Hơn nữa, thê tử của y, hiện giờ đang ở trong tay Tào Bằng! Cái gọi là kẻ thù gặp nhau mặt đỏ tía tai, nhìn thấy Tào Bằng, sự phẫn nộ trong lòng y lập tức cuộn trào.

- Tào Bằng, Mã mỗ chờ ngươi đã lâu.

Vừa nói Mã Siêu vừa thúc ngựa, chiến mã hí vang một tiếng giống như mũi tên rời dây cung, lao về phía Tào Bằng.

Nhưng Tào Bằng sớm đã có chuẩn bị!

- Mã Mạnh Khởi, ta cũng đợi ngươi lâu rồi!

Sư hổ thú không tỏ ra yếu thế, ngửa mặt lên trời gầm vang.

Tào Bằng hai chân thúc bụng ngựa, Đại Hoàng Phong cũng liền tiến lên nghênh chiến.

Phương Thiên Họa Kích trong tay lập tức giơ lên, đâm thẳng về phía Mã Siêu. Họa Can Kích của Tào Bằng, dài tám thước, còn kim thương đầu hổ lê trong tay Mã Siêu, cũng phải dài hai thước. Luận phân lượng, hai người không thua kém gì nhau, nhưng sự chênh lệch chiều dài thương này, lại làm Tào Bằng chiếm thế thượng phong. Cái gọi là một tấc dài, một tấc mạnh. Phương Thiên Họa Kích phóng sau mà đến trước, làm Mã Siêu không thể không giơ thương lên đỡ. Hai người dường như cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, không nói câu thứ hai liền giao tranh.

Mà quân tốt hai bên, cũng đều ngây ngẩn cả người!

Mã Siêu và Tào Bằng giao phong, sự việc xảy ra quá bất ngờ, cho nên cũng không ai có chuẩn bị gì trước.

Mã Đại phản ứng đầu tiên, lớn tiếng quát:

- Tam quân, nổi trống!

Rầm rầm!

Tiếng trống trận ầm ầm vang lên.

Binh Tây Lương cùng hò hét, vang vọng tận trời cao.

Mà ở lầu trên tường thành, Cảnh Lâm cũng lập tức đánh trả, hạ lệnh nổi trống trợ uy.

Ngay tức khắc, dưới thành Loan Điểu, tiếng trống ầm ầm, tiếng la liên tiếp không ngừng.

Mã Siêu, Thục Hán ngũ hổ Thượng tướng!

Trước đó không lâu, cũng là thần tượng của Tào Bằng thời còn trẻ ở kiếp trước, chỉ kém sau Triệu Vân. Mà nay, Tào Bằng giao tranh với Mã Siêu, lại cảm thấy vô cùng hưng phấn. Đây là hắn lần đầu tiên chính thức giao chiến với võ tướng siêu hạng nhất. Cho dù Bàng Đức lúc trước tuy cũng là võ tướng siêu hạng nhất, nhưng chung quy vẫn cảm thấy không bằng Mã Siêu.

Trên thực tế, hai người giao đấu, Tào Bằng có thể cảm nhận được.

Mã Siêu thương nhanh mã mạnh, so với Bàng Đức, tuyệt đối phải cao hơn nửa phần, thậm chí là một bậc.

Hắn cũng không dám sơ suất, chấn hưng tinh thần, Phương Thiên Họa Kích múa hình bánh xe, quay liên hồi, bao phủ Mã Siêu cả người lẫn ngựa trong đó. Mà mã Siêu cũng không yếu thế, đại thương nhanh như chớp, thương ảnh mạnh trùng trùng, không chút kém thế Tào Bằng.

Thương kích giao tranh, phát ra một tiếng nổ.

Chiến mã hí vang không ngừng, giống như hai mãnh hổ đang giằng co nhau.

Mã Siêu thân là danh tướng bậc nhất Tây Lương, chiến mã đang cưỡi đương nhiên cũng không kém. Nó là bảo mã tây Khương vương Đường Đề năm đó tặng cho Hãn Huyết. Nói về sức chiến đấu, không kém gì Đại Hoàng, sư hổ thú Tào Bằng đang cưỡi.

Chỉ thấy kim thương đầu hổ lê của hắn rung động, thương hoa chợt hiện.

Đại thương mang theo tiếng sấm sét, vừa kêu liền lao tới… Tào Bằng ở trên lưng ngựa, giơ đại kích vẽ ra một vòng cung qủy dị, một tiếng keng, thương kích chạm nhau, tiếng giống như sấm rền. Trận gió thương kích, người giao chiến... tạo ra một vòng sóng gợn kỳ dị. Mã Siêu càng đánh càng hăng, đại thương trong tay cũng càng lúc càng nhanh, tạo ra từng đường từng đường thương đẹp mắt, chiêu nào cũng đều đánh vào chỗ hiểm của Tào Bằng; đại kích của Tào Bằng nay lên, nhưng có vẻ hơi chậm. Từng tia sáng xuất hiện trên không trung, nhìn như chậm chạp, nhưng lại không thua kém gì đại thương của Mã Siêu…

Một bên nhanh kinh người, một bên chậm quỷ trích.

Nhưng dù nhanh hay chậm, vẫn là ngang sức ngang tài…

Võ tướng hai bên quan sát trận chiến, người nào người nấy giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời. Mã Đại và Lý Việt hào soái Trương Dịch người Khương, liên tục tán thưởng Mã Siêu. Không ủng hộ Mã Siêu, Bàng Đức và Bàng Minh thì không ngừng gật đầu, thầm cảm khái sát pháp của Tào Bằng.

Bàng Đức vẫn cảm thấy, trận chiến dưới chân núi anh ta thua Tào Bằng là do chiến mã.

Nhưng hiện giờ xem ra cho dù anh ta có một con ngựa tốt, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Tào Bằng… Đương nhiên, sự khác biệt giữa hai người cũng không quá lớn, chỉ có chút khoảng cách nhỏ. Nhưng chính sự chênh lệch này, đủ để Bàng Đức kính phục không ngừng. Tào Bằng, mới hai mươi tuổi, còn chưa đủ tuổi sắc phong. Chờ tới khi hắn đủ tuổi còn thành thế nào nữa? Có lẽ Tào Bằng chính là con hổ tiếp theo, sau Lã Phụng Tiên.

Mã Siêu càng đánh càng tức, càng đánh càng hăng.

Chỉ thấy y bỗng thúc ngựa nhảy ra hỏi vòng chiến, sau khi trở về bản trận, kéo một y giáp trên người xuống, rồi lại lao ra.

Mã Siêu lõa y giao chiến!

Không ngờ rằng, hôm nay Mã Siêu lại lõa y giao chiến với Tào Bằng.

Mã Siêu tuy không xông tới tấn công tay không, nhưng y đã bỏ y giáp, không khác gì Hứa Chử.

Tào Bằng cười to, phi ngựa tới đón.

Hắn cũng cởi bỏ y giáp, một thân trắng toát, trên chiến trường có vẻ vô cùng nổi bật.

Phương Thiên Họa Kích đột nhiên biến đổi, kích thủ như treo vật nặng ngàn cân, như khai sơn đại phủ, lao thẳng vào chém Mã Siêu. Mã Siêu không hề sợ hãi, đại thương rung lên, đầu thương biến hoá huyền ảo, giống như một mãnh hổ, đột ngột lao về phía Tào Bằng. Hai người lại lao vào giao chiến, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại… Đã qua một trăm hiệp… hai trăm hiệp… ba trăm hiệp…

Quần áo của Tào Bằng và Mã Siêu đều ướt đẫm, trên đầu toát ra một loạt sương mù.

Mà trống trận hai quân, không biết đã đánh bao nhiêu hồi, quân tốt cổ họng đều đã khàn,vẫn cố rướn lên, gắng hò hét.

Đúng là một trận long tranh hổ đấu!

Thấm thoắt, đã qua chính ngọ.

Mã Siêu dần dần lộ vẻ mệt mỏi, đại thương trong tay cũng chậm hơn rất nhiều.

Còn Tào Bằng sau một buổi giao chiến, cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt…

Mã Đại thấy tình hình như vậy, vội vàng thúc ngựa lao tới.

- Huynh trưởng, đệ đến giúp huynh!

Chiến mã của y vừa phi tới, chỉ thấy một con ngựa lao ra từ trong đoàn binh Bạch Đà.

- Mã Đại, thật vô liêm sỉ, muốn ỷ đông người mà giành thắng lợi sao? Bàng Đức cung kính tiếp trận.

Tiếng dứt, ngựa đến.

Bàng Đức ngăn cản Mã Đại, chém liên hồi.

Mã Đại cả giận nói:

- Bàng Lệnh Minh, đã sớm biết ngươi hai lòng. Hôm nay, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.

Mã Đại chưa từng giao chiến qua với Bàng Đức, nhưng cũng biết, Bàng Đức không dễ đối phó. Sớm từ khi Bàng Đức đóng ở thành Long Kỳ, Mã Đại đã được nghe qua danh. Trong nội tâm, có chút khinh thường, chung quy vẫn cảm thấy Bàng Đức có tiếng nhưng không có miếng. Tuy nhiên, lúc nhị mã đối đầu, khi hai người cùng vung đao giao chiến, Mã Đại lập tức cảm nhận được áp lực vô hình.

Bàng Đức, sao lại dũng mãnh như vậy?

Khí lực của người này, lớn hơn của Mã Đại rất nhiều, đại đao múa, thế lớn lực mạnh.

Mã Đại sử dụng toàn lực, khó khăn lắm mới chống đỡ được chiêu của Bàng Đức. Tuy nhiên chỉ hơn hai mươi hiệp, Mã Đại đã có phần đỡ không nổi.

Lý Việt hào soái Trương Dịch thấy tình thế không ổn, vội thúc ngựa lao ra.

Bên kia, Bàng Minh sao có thể ngồi nhìn Mã Đại và Lý Việt liên kết? Nhảy mã nắm thương, liền chặn đường Lý Việt…

Trong chốc lát, trên chiến trường càng thêm náo nhiệt.

Sáu người phân làm ba chiến đoàn, đấu khó phân thắng bại.

Cảnh Lâm ở lầu trên tường thành thấy tình hình như vậy, lập tức ra lệnh:

- Xuất kích!

Bạch Đà binh xông lên trước tiên, ba trăm binh tốt cầm đao xông trận đầy nhuệ khí, thẳng hướng lao về phía quân Tây Lương. Đồ trang bị của Bạch Đà binh, được coi là tốt nhất Hà Tây. Đại đao trong tay, là được Tào Bằng nhờ Tào Cấp đặc biệt ở xưởng Hà Nhất chế tạo mà thành.

Trong lịch sử Trung Quốc, từng có một đội tinh nhuệ, tên là Mạch Đao Binh.

Tình hình cụ thể của Mạch Đao, đời sau truyền lại rất nhiều thuyết. Tuy nhiên đại khái thì Mạch Đao là một loại đao dài hai lưỡi, sức nặng kinh người, đại lực sĩ cũng khó có thể sử dụng. Tào Bằng cũng không rõ Mạch Đao có hình dạng như thế nào, nhưng có nghe qua một loại thuyết pháp: Tiền thân của Mạch Đao, là trảm mã kiếm do thiếu phủ thời Hán chế. Vì vậy, trong ba năm ở Hứa Đô, Tào Bằng từng cùng Tào Cấp cẩn thận nghiên cứu qua trảm mã kiếm, cũng lấy trảm mã kiếm làm cơ sở, tiến hành cải tạo một chút. Mở hai lưỡi trảm mã kiếm, sau đó lại rèn kiếm tích thêm dày hơn, thông qua song dịch tôi vào nước lạnh rèn đi rèn lại, để tăng thêm tính năng. Bốn năm sau, Tào Cấp rốt cục đã tạo ra “Mạch Đao” đầu tiên. Đao dài chừng tám thước, trong đó đao hành đã chiếm gần nửa mét, phải cầm bằng hai tay mới có thể nhấc lên sử dụng…

Do chịu kỹ thuật tinh luyện kim loại hạn chế, trọng lượng của Mạch Đao đầu tiên, cũng chỉ khoảng bốn mươi cân.

Người bình thường đừng nói là sử dụng, chỉ sợ quay mấy cái, liền mất hết sức lực, chứ đừng nói đến chuyện giết người… Vì thế, Bạch Đà binh của Tào Bằng được chọn kỹ lựa khéo, thân cao, thể trọng, không đạt được đến yêu cầu nhất định, không được gia nhập. Hơn nữa điều kiện quan trọng nhất để vào Bạch Đà binh, chí ít phải có khí lực của tam thạch. Tuyển chọn loại trừ xong, mới có thể tiến hành tập luyện.

Đây cũng là một nhân tố khiến Hắc Thụy đổi thành Bạch Đà.

Khi Tào Cấp đưa thanh Mạch Đao đầu tiên tới, từng có người nói với Tào Bằng: Loại đao này, tạo ra rất khó, hơn nữa vô cùng lãng phí nguyên liệu. Tào Cấp đã phải mất hơn một năm, hao phí không biết bao nhiêu tiền bạc, cũng chỉ tạo ra được thanh Mạch Đao ba trăm linh bảy cân. Theo lời người đó nói, chi phí tạo ra một thanh Mạch Đao, ít nhất có thể tại ra hai mươi thanh Long Tước… Cho nên, Bạch Đà binh của Tào Bằng ngay từ đầu liền đã chú định số người không thể quá nhiều. Ba trăm Bạch Đà binh, đã là con số cực hạn.

Tuy nhiên sức chiến đấu của Bạch Đà binh lại cực kỳ lạ thường.

Khi binh Tây Lương xông lên tấn công, nhóm binh Bạch Đà bày trận giơ đao, đại đao dài tám thước đó quét ngang, ngay lập tức làm binh Tây Lương tứ phân ngũ liệt, chết không toàn thây. Giống như một đàn mãnh hổ xông vào đàn dê, binh Tây Lương quân số tuy nhiều, nhưng không cách nào ngăn cản được sự tấn công của Bạch Đà binh. Những Bạch Đà binh này đã trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, sau khi được huấn luyện khắc nghiệt, mới đủ điều kiện làm quân tinh nhuệ, đạt đủ hai chữ: nhuệ sĩ. Hai người một tổ, một người dùng đao, phối hợp cực kỳ thành thạo. Đao xuất, người mất mạng… Nơi Bạch Đà binh đi qua, chỉ để lại những thi thể không chân tay, không lành lặn, máu chảy thành sông.

Mã Siêu bị Tào Bằng quấn lấy, trộm quan sát, không khỏi giật mình kinh ngạc.

Y có ý thoát ra ngoài cứu viện, nhưng bị Tào Bằng quấn giữ gắt gao hơn. Hai người lại đấu hơn mười hiệp, khi nhị mã xích lại, Mã Siêu đột nhiên lấy từ trong túi ra một quả xích chùy, nghĩ sẽ ném vào sau gáy Tào Bằng.

Mà Tào Bằng, cũng có chút sốt ruột!

Mã Siêu trong nháy mắt ném ra quả xích chùy, hắn một tê ngưu vọng nguyệt, hai quả xích chùy gào rít bay ra…

Đinh!

Một tiếng giòn vang, thiết chùy một quả ở giữa một quả ở trên. Tuy nhiên, quả thiết chùy thứ hai bay ra, ném tới phía sau lưng Mã Siêu. Chỉ nghe thấy một tiếng bộp vang lên. Quả xích chùy sắt nện vào lưng Mã Siêu, giáp lá bị đập vỡ.

Mã Siêu đau đớn, không kìm nổi hét lớn một tiếng, thúc ngựa chạy đi.

Mà Mã Đại và Lý Việt thấy Mã Siêu bại trận, không còn lòng dạ nào đánh tiếp, lập tức tháo chạy…

Ba gã chủ tướng đã đi, binh Tây Lương lập tức lộn xộn, nhanh chóng tan vỡ tháo chạy. Tào Bằng cũng không hạ lệnh truy kích, mà giơ Họa Can Kích lên cao, ra hiệu quân Tào ngừng đuổi giết. Hắn biết, Mã Siêu hôm nay tuy bị đánh bại, nhưng nguyên khí vẫn không bị ảnh hưởng.

Nếu đánh tiếp, đối với quân Tào mà nói, chắc chắn cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.

- Hay cho một Cẩm Mã Siêu!

Tào Bằng thở dài một tiếng.

Đừng nhìn hắn vừa rồi giao đấu cùng Mã Siêu, chiếm thế thượng phong.

Thực ra có hung hiểm trong đó, chỉ có bản thân hắn hiểu rõ… Luận về võ nghệ, hắn thậm chí kém Mã Siêu một bậc. Chẳng qua chiếm lợi thế bàn đạp yên ngựa cao hơn, mới có thể cưỡng chế ngăn Mã Siêu. Một Mã Siêu giỏi như vậy, lại không biết Triệu Vân dũng mãnh dường nào. Lúc này, ánh mặt trời đã ngả về phía tây… Tàn hồng bao phủ toàn bộ thị trấn Loan Điểu, lộ ra sắc huyết màu đậm.

Bạch thường (áo trắng) trên người Tào Bằng, đã nhìn không ra sắc.

Hắn ghìm cương sư hổ thú, đưa mắt nhìn về phía xa: Có lẽ lúc này Nguyên Trực và Diêm Hành đã bình yên vượt qua Lư Thủy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play