Lưỡi kích lạnh như băng mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt, hai gò má Bàng Đức gần như là áp sáp xuống đất
Bàng Đức nhìn Họa Can Kích hạ xuống, biết là xong rồi, y nhắm mắt lại, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy bất kì động tĩnh nào, vì thế mở to mắt nhìn lại, chỉ thấy Tào Bằng ngồi ở trên ngựa, nhìn xuống phía hắn, trên mặt mang theo mỉm cười.
Bàng Đức giận dữ:
- Tào Hữu Học, muốn giết cứ giết, chớ có làm nhục ta…
Tào Bằng lắc đầu cười nói:
- Lệnh Minh làm gì kích động như thế? Lúc nào ta nói muốn giết ngươi, trận chiến hôm nay, ngươi không phải là bại dưới tay ta, mà là do không may mắn, không có được một hảo mã, cho nên mới bại thê thảm như thế.
Mỗ có thắng cũng không vũ!
Hảo hán trung dũng như Lệnh Minh hiện giờ càng ngày càng ít. Mỗ tuy không phải hảo hán, nhưng cũng không muốn giết ngươi, miễn cho trong trần thế này thiếu một nam nhân nhiệt huyết. Trở về đi, ngày sau đổi con ngựa tốt khác, ngươi ta lại phân thắng bại.
Dứt lời, Tào Bằng thu đại kích ra, quay đầu ngựa.
-... Lệnh Minh, ngươi bảo trọng ….
Bạch Đà binh và Phi Mạo nhanh chóng rút lui khỏi theo Tào Bằng.
Bàng Đức nằm trên đất, giống như là một giấc mộng. Tuy nhiên, cảm giác đau trên người lại ở nhắc nhở y, điều này đều không phải là hư ảo.
Tào Hữu Học, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?
Y xoay người đứng dậy, đã thấy chiến mã tập tễnh bước đến.
Y vươn tay, vỗ nhẹ nhẹ hai má chiến mã, con ngựa kia phát ra vài tiếng phì phì trong mũi, phát ra một trận nức nở, dường như là đang hướng về Bàng Đức tỏ ra ấm ức.
-... Tốt lắm, ta biết, chẳng trách được ngươi.
Bàng Đức nhẹ giọng nói, giống như là nói với ngựa, cũng hình như là nói với chính mình.
Y quay đầu nhìn thoáng qua thanh Hổ Bào Đao trên mặt đất kia, thở dài, bước đến đem Hổ Bào Đao nhặt lên, treo trên lưng ngựa.
Nhưng, nhìn bộ dáng chiến mã, phỏng chừng một chốc, không thể sử dụng được nữa.
Chân ngựa run rẩy không ngừng, tuy rằng biên độ rất nhẹ, nhưng cảm nhận được rất rõ. Vừa rồi đấu với sư hổ thú, con ngựa này bị ức hiếp đủ thảm hại. Cũng may mà sư hổ thú không đẩy nó vào đường chết, nếu không hiện tại có thể đứng lên hay không, còn là một chuyện khác. Ngẩng đầu, nhìn nhìn sắc trời… một vầng trăng sáng treo cao, đã gần đến giờ dần, trời sắp sáng.
Muốn đến Thương Tùng, hiển nhiên không thể có khả năng.
Tào Bằng tuy rằng tha tính mạng của y, cũng không có nghĩa là sẽ cho phép y phá hư kế hoạch!
Nghĩ đến đây, Bàng Đức dắt ngựa... men theo đường lúc nãy chậm chậm bước về. Thời gian sáng sớm, trong vùng quê yên tĩnh không tiếng động.
Sao mai lóe lên, chân trời xuất hiện một chút ánh sáng mặt trời.
Chiến mã sau một hồi lâu nghỉ ngơi, cuối cùng đã lấy lại sức. Nhìn qua còn là có chút uể oải, nhưng ít ra cả người đã không còn run rẩy. Bàng Đức xoay người lên ngựa, cắn răng, hướng tới thành Cô Tang, phi nhanh mà tới.
Cũng không biết An Bình nay như thế nào?
--------------------------
Trong Tào doanh, Bàng Minh bị dây thừng trói chặt, ở ngoài lều lớn.
Chỉ thấy trong quân doanh này, đèn đuốc sáng trưng, một đám quân tốt nhìn qua thần sắc rất thoải mái, nhưng đồng thời lại đi lại vội vàng
Vội, mà không loạn!
Đây là cảm giác của Bàng Minh.
Trong Tào doanh, nhìn vào rất ngay ngắn trật tự.
Giả Tinh không ngừng phát ra các mệnh lệnh, đội nhóm quân giáo không hề có vẻ khẩn trương, lộ ra khí chất trầm ổn giỏi giang, tiến tiến xuất xuất.
Đây mới là tài của đại tướng!
Bàng Minh không khỏi cảm thán muôn vàn
Nếu so sánh, quân tốt trong Cô Tang kia, sao có thể so được chứ?
Gã lắc lắc đầu, không khỏi có chút lo lắng tình trạng của huynh trưởng. Cũng không biết, huynh trưởng là nguy hiểm hay may mắn? Tào Bằng tự mình dẫn binh mã cản trở, chỉ sợ là đã sự chuẩn bị. Huynh trưởng đơn thân độc cưỡi cho dù có lợi hại thế nào. Cũng sợ là khó có thể phá vây.
Đúng lúc này, trong doanh đột nhiên vang lên những tiếng hoan hô.
Một đội Bạch Đà binh xuất hiện ngoài viên môn, theo sát sau Tào Bằng là một trăm Phi Mạo, phóng ngựa chạy vào viên môn.
Trong trung quân đại trướng, Giả Tinh cũng nhận được tin tức, vội vàng dẫn các quan tướng ra lều lớn đón Tào Bằng.
-.. Tướng quân, vất vả…
-... Ha hả, chỉ là là dắt ngựa đi rong mà thôi, sao lại nói vất vả
Nhưng thật ra quân sư đến nửa đêm vẫn chưa ngủ, chống đỡ địch binh, mới là thật sự vất vả. Có quân sư ở đây, Tào mỗ thật đúng là bớt rất được rất nhiều tâm tư.
Đối với Giả Tinh, Tào Bằng cũng rất coi trọng.
Tài hoa Giả Tinh không thể nghi ngờ, là một độc sĩ, không phải là vô căn cứ
Có lẽ trên đại cục, gã ta không bằng Giả Hủ, Lý Nho, thậm chí không bằng Bàng Thống, Từ Thứ. Nhưng gã lại kế thừa sự toàn diện của Giả Hủ, bản lĩnh tính toán không bỏ sót. Trong những kế hoạch cục bộ thì gã vô cùng tỉ mỉ, còn hơn hẳn Bàng Thống, Từ Thứ.
Đây cũng là một người có tài năng phi thường
Giả Tinh mỉm cười,
- Một chút quân giặc, sao lại vất vả?
Bàng Minh nghe được giận dữ: “ mỗ là Tây Lương đại tướng, ngươi phạm biên cảnh ta, ngược lại vu ta là quân giặc! Theo ta thấy, các ngươi mới là kẻ tặc, một đám quốc tặc “trợ rụ vi ngược” (giúp kẻ xấu làm điều ác). Tào Bằng, chỉ có quỷ kế? Dám cùng ta đấu một trận chiến….”
-...Ha, hóa ra là Bàng Minh tướng quân, từ biệt ở Lư Thủy Loan, mới mấy ngày, ngươi ta lại gặp nhau
Tào Bằng trí nhớ tốt lắm, liếc mắt một cái liền nhận ra Bàng Minh.
Một câu, khiến Bàng Binh mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ngẩng đầu, không chút sợ hãi.
-... Huynh trưởng của ngươi, quả là một người tài giỏi.
-... Huynh trưởng ta thế nào? …
- … Ta có thể thế nào với hắn….
Tào Bằng mỉm cười, đột nhiên chuyển chuyện, cười ha hả hỏi:
- Bàng Minh, ngươi hô cùng với ta đấu một trận, lại không biết, so sánh với huynh trưởng ngươi, ngươi như thế nào?...
Ánh sáng thưa thớt, sao có thể tranh đua cùng ánh trăng
Bàng Minh đối với huynh trưởng Bàng Đức, xưa nay rất kính trọng, cho nên trong lời nói cũng lộ ra vẻ vô cùng kiêu ngạo.
-.. Vậy ngươi cũng biết, ánh trăng sáng chói, lại nguyên cho nắng gắt?
-.. A?,,
-... Cả như thế cũng nghe không hiểu quả thực là đàn gảy tai trâu….
Tào Bằng không hề để ý tới Bàng Minh, cùng Giả Tinh sóng vai đi vào trong đại trướng.
Bàng Minh vẻ mặt mờ mịt, đột nhiên rống lớn nói:
- Tào Bằng, ngươi có ý gì? Những câu này có nghĩa gì?
-... Nói ngươi là trâu, ngươi hiểu không?
Một âm thanh non nớt vang lên, đã thấy vẻ mặt tỏ vẻ là đã hết thuốc chữa của Thái Địch, lắc lắc đầu nói:
- Hạo nguyệt chi quang, thị nhân kiêu dương nhi sinh. Một hữu kiêu dương, hà lai hạo nguyệt? (ánh sáng của mặt trăng, là bởi vì ánh nắng sinh ra. Không có nắng gắt, trăng sao lại sáng?) Cái này nghe cũng không hiểu, chẳng trách hai lần đều trúng kế. Theo ta thấy, cho dù là mười lần tám lần nữa, ngươi cũng chỉ có thể là kẻ tù nhân, người to lớn, đừng vội nhìn trừng trừng vào ta. Ta vừa mới hỏi thăm, ca ca ngươi không có việc gì, hắn ở dưới chân núi Thiên Thê bị tiên sinh ngăn cản, cùng tiên sinh đánh ba mươi cái hiệp sau đó thua, tuy nhiên tiên sinh không giết hắn, phỏng chừng lúc này, đang trên đường đi về thành Cô Tang rồi.
Người cao to, huynh trưởng ngươi thật ra rất lợi hại!
Từ khi ta theo thầy đến nay, còn chưa gặp qua người nào có thể cùng tiên sinh nhà ta đánh ba mươi hiệp, huynh trưởng ngươi là người đầu tiên.
Trong đầu Bàng Minh vang lên một âm thanh, lập tức vỡ mộng.
-... Nhóc con, ngươi chớ có nói bừa… huynh trưởng ta, dũng mãnh vạn người không bằng, thật ra có lẽ tiên sinh ngươi mới bị chiến bại?,,
Thái Địch cười cười một tiếng.
- Dũng mãnh vạn người không bằng ư?
Câu này ta đã nghe chán lỗ tai. Nhưng ngoại trừ tiên sinh, ta chưa gặp qua người nào, có thể vạn vạn người không thể đỡ nổi. Thua chính là thua, có cái gì khó lường? Huynh trưởng ngươi, có khả năng hổ hổ tranh phong?
- Cái này
Thái Địch nói:
- Đàn gảy tai trâu, tiên sinh nói quả thực không sai
Rõ ràng là tiểu tử này, lại phải làm ra một bộ đại nhân bộ dáng, vung tay áo, thẳng thắn rời đi. Chỉ để lại kia Bàng Minh ở trước trướng, trợn mắt há hốc mồm.
-... Này, nhóc con kia rốt cuộc là người như thế nào?
Một binh sĩ Bạch đà cười nói:
- Đây là cháu của Thái Ung, là con trai của Thái đại gia, tên là Thái Địch, là học sinh của công tử nhà ta.
Bàng Minh giật mình.
Thái Ung, gã có nghe nói qua.
Chỉ có điều Thái đại gia là người như thế nào? Nhưng Thái Địch này, có thể bái Tào Bằng làm thầy, nghĩ chắc ông ta cũng là một nhân vật anh hùng.
Tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải lĩnh giáo, lĩnh giáo.
Nhưng chợt, Bàng Minh cười khổ.
Hiện giờ là kẻ bị giam giữ, chỉ sợ Tào Bằng cũng sẽ không tha gã lần nữa. Sau này ra sao, ai mà biết được?
-----------------------------
Trời đã sáng
Những tia nắng gắt dâng lên, chiếu sáng khắp mọi nơi
Bàng Đức cưỡi ngựa, đi tới dưới thành Cô Tang. Đã thấy cửa thành Cô Tang đóng chặt, trêm đầu thành thượng, binh Tây Lương đề phòng nghiêm ngặt.
-.. Là Bàng tướng quân? …
Có người liếc mắt một cái liền nhận ra Bàng Đức, không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Bàng Đức cười khổ, dưới thành xuống ngựa nói:
- Mời báo với công tử, cứ nói Bàng Đức đã nhục sự phó thác, không có thể phá vây ra ngoài….
-... Bàng tướng quân, xin chờ một chút…
Lúc này, nhóm quân lính cũng đều để ý, ai cũng không dám khinh suất mở cửa thành.
Bàng Đức thật ra có thể lý giải này đó suy nghĩ của quân lính, cho nên cũng không lấy làm lạ, vì thế đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Ước chừng qua một nén nhang, chợt nghe được trên đầu thành vang ra một tiếng động hỗn loạn.
Theo sát sau, chỉ thấy Mã Thiết ra hiện ở cửa thành trên lầu, tay vịn lỗ châu mai xuống phía dưới xem, sắc mặt nhìn qua cực kỳ phá cau có.
-... Bàng Lệnh Minh, ngươi còn ở đây làm gì? …
Bàng Đức vội vàng chắp tay nói:
- Công tử, Bàng Đức không thể phá vây, cố ý trở về thỉnh tội…
-... Thỉnh tội? ….
Mã Thiết cười lạnh một tiếng, thanh âm đột nhiên trở nên đanh lại,
- Ta thấy ngươi không phải thỉnh tội, là muốn hướng gã Tào Bằng tranh công ….
-... Công tử, lời này ý gì?
-... Ta hỏi ngươi, ngươi gặp kẻ Tào Tặc ngăn cản?
- Gặp rồi
-... Vậy ngươi vì sao trên người không có vết máu mà đã trở về như vậy? Đừng nói cho ta biết là Tào tặc kia không đành lòng giết ngươi, cho nên đem ngươi gấp gáp trở về. Ngươi nếu không phải quy hàng Tào tặc, sao có thể không tổn hao chút nào đứng ở chỗ này?
Bàng Đức, ngươi vừa ra, huynh đệ ngươi đã bị bắt.
Rồi sau đó ngươi lại vẹn toàn trở về, thật giống như là ra ngoài dắt ngựa đi rong, hay là nghĩ bổn công tử dễ bắt nạt, đến lừa gạt ta phải không? Bàng Đức, phụ thân đã sớm nhận ra, trong đầu ngươi sớm đã có lòng phản bội, tuyệt đối không thể tin tưởng. Nhưng thấy ngươi trong bốn năm cũng cũng tận với Long Giả thành, cho nên mới triệu hồi ngươi về, hy vọng ngươi có thể lập công chuộc tội, phụ tá cho ta.
Thành thúc khiến ta tin ngươi
Nhưng hắn chung quy cũng là già rồi! Con người của ngươi... sao lại có thể tin tưởng? Hôm nay ngươi trở về Cô Tang, ta nói cho ngươi, đừng mơ.
Nói xong, Mã Thiết cũng không cho Bàng Đức bất luận cơ hội giải thích gì, nắm tay lại từ phía sau hắn xuất hiện một hàng cung thủ, hướng tới Bàng Đức mà bắn. Bàng Đức kinh ngạc, vội vàng múa đao bảo vệ thân, đẩy từng cái tên bay ra ngoài. Hắn thật ra có thể bảo vệ chính mình, nhưng con ngựa kia của hắn, bất ngờ không kịp phòng. Trong nháy mắt, chiến mã đã bị bắn giống như con nhím, hí vài tiếng rồi ngã xuống mặt đất, nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Bàng Đức vừa lui về phía sau, vừa la lớn:
- Công tử, Bàng Đức vẫn chưa đầu hàng Tào tặc.
Mã Thiết giơ tay, cung tiễn thủ dừng lại.
Đã thấy Bàng Đức chật vật không chịu nổi, khôi méo giáp vẹo.
Hắn con ngươi quang bi thương nhìn thoáng qua kia ngã vào trong vũng máu chiến mã, trong lòng vô cùng thống khổ. Con ngựa này, không chết trong tay Tào Bằng, không chếtdưới móng của sư hổ thú kia, lại chết trong tay người nhà. Ừ đến, nó nhất định rất buồn.
-... Công tử, Bàng Đức nhìn trời thề, tuyệt không có quy hàng Tào Bằng.
Nếu công tử không tin, ta xin một con ngựa, Bàng Đức hiện tại phải đi Tào doanh khiêu chiến, nếu không thể thắng, nguyện dâng lên hàng người.,,
- Ha, sắp đi còn muốn lừa ta một con ngựa?
Mã Thiết không kìm nổi, cười cười rộ lên.
-... Công tử phải như thế nào, mới có thể tin ta?,,
-... Bây giờ ngươi tự sát, ta sẽ tin ngươi.
Mã Thiết vốn không phải tính tình này, nhưng Mã Thành qua đời, ngoài thành Tào quân nguy cấp, bên trong thành lòng người hoảng sợ.
Trước kia, lúc Mã Thành còn sống, trên có thể dựa uy vọng của ông ta, kinh sợ mọi người.
Nhưng hiện tại, Mã Thành đã chết
Chỉ dựa vào thân phận con út được sủng ái nhất của Mã Đằng, Mã Thiết thật đúng là thiếu sự uy hiếp. Nếu là Mã Siêu, binh Tây Lương cũng sẽ không như thế. Dù sao Mã Siêu kia mười hai tuổi trên chiến trường, vũ dũng ai ai cũng biết tên. Nhưng Mã Thiết còn chưa chứng minh qua năng lực của mình! Duy nhất có một lần để chứng minh cơ hội, lại bị Bàng Thống phá hư trận Phượng Minh. Mã Thành không còn, Tây Lương Tứ Hổ cũng đã biến thành bốn con hổ chết. Viện binh của phụ thân, còn quá xa, hơn nữa còn không biết có đến được Cô Tang không. Loại áp lực này, trong một đêm, khiến Mã Thiết giống nhau thay đổi con người khác. Trước kia, Mã Thành còn sống còn có thể khuyên giải; nhưng hiện tại, ai có thể giúp gã khai thông, giúp gã giảm sức ép chứ?
Mã Thiết sắc mặt dữ tợn, lạnh lùng nói:
-.. Ngươi nếu tự sát thì ta sẽ tin ngươi….
Sắc mặt Bàng Đức lập tức biến đổi, ngơ ngác nhìn Mã Thiết trên thành, sau một lúc lâu, đột nhiên cắn răng một cái, nâng hoành đao kề vào cần cổ.
-... Hôm nay Bàng mỗ, lấy cái đầu này để chứng minh trong sạch...
- …. Ca ca, chớ có lỗ mãng
Khi Bàng Đức định nâng đao tự sát, một chiến mã xa xa phi nhanh đến, Bàng Minh ở trên ngựa, lớn tiếng la lên.
-... An Bình, ngươi không chết?
-... Ca ca, ngươi tại sao lại hồ đồ như thế…..
Ngựa Bàng Minh đến trước mặt Bàng Đức, tức giận mắng:
- cha con Mã gia kia coi chúng ta giống như chó săn, huynh lại còn muốn bán mạng cho bọn họ, huynh rốt cuộc muốn ngốc tới khi nào?
- Huynh
Mã Thiết ở trên đầu thành lạnh lùng nói:
-... Ta biết, huynh đệ hai người các ngươi, đã sớm có mưu đồ gây rối….
-.. Công tử, Bàng Đức ta còn muốn phải biện giải.
Nhưng Bàng Minh, lại một tay giữ chặt lấy hắn, ngẩng đầu lớn tiếng quát:
- Mã Thiết, nghe rõ đây Ngươi có tài năng đức hạnh gì mà có thể khiến tam quân hiến mạng cho ngươi? Ngươi có tài năng đức hạnh gì, khiến các đại tướng tận tâm cho ngươi. Huynh đệ ta từ lúc vào Mã gia ngươi tới nay, luôn bị hãm hại. Huynh trưởng bị lưu đày ở Long Giả thành bốn năm, mỗi ngày chịu những cơn gió lạnh khủng khiếp kia. Ngươi xem vết thương trên người huynh đệ ta, tất cả đều là giá phải trả do việc bán mạng cho Mã gia ngươi. Nhưng ca ca ta chẳng qua là bại trận ở Lư Thủy Loan, đã bị ngươi hoài nghi này nọ, nhốt đánh vào đại lao. Lúc dùng bọn ta huynh đệ nói ngon nói ngọt dùng không được liền trở mặt vô tình.
Trên dưới Mã gia ngươi đều không tình người. Mã Thiết ngươi, lại lòng dạ hẹp hòi, tiểu nhân vô năng.
Hôm nay huynh đệ ta cùng Mã gia ngươi cắt bào đoạn nghĩa, từ nay về sau không còn quan hệ. Mã Thiết, ngày khác ta sẽ đến lấy đầu ngươi
Bàng Minh nói rõ xong, liền đoạt lấy Hổ Bào Đao trong tay Bàng Đức, kéo chiến bào, Hổ Bào Đao xẹt qua, một mảnh chiến bào rơi xuống đất…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT