Một canh giờ tương đương với hai tiếng. Nếu là bình thường, khoảng thời gian chờ đợi này cũng khá lâu nhưng với người Hồng Trạch mà nói, một canh giờ này quả thực trôi qua quá nhanh. Đã sắp tới buổi trưa. Trong đại doanh quân Hán phía xa xa bắt đầu vang lên tiếng trống dồn dập lúc rõ ràng lúc mờ ảo. Những người từng đi lính đều biết đó là tiếng trống điểm tướng, có nghĩa quân Hán sắp xuất chiến. Nhưng trong phủ nha của Hồng Thủy Tập vẫn vắng lặng, không chút động tĩnh như trước.
Đậu Lan thở dài, dần tỉnh lại.Đêm qua, y bị Tào Bằng đánh thê thảm, cuối cùng bất tỉnh nhân sự.Không biết y đã bất tỉnh bao lâu. Nhưng khi tỉnh lại thấy trời đã mờ tối, Đậu Lan thoáng run lên.
- Phụ thân, phụ thân…
<!--Ambient video inpage desktop-->
Đậu Hổ liên tục gọi ầm ĩ bên tai Đậu Lan.Đậu Lan thất kinh, trợn tròn mắt nhìn lại. Gương mặt lo lắng của Đậu Hổ hiện ra trong tầm mắt của y.
- Hổ tử, con không sao chứ?
Đậu Hổ nghe thấy thế càng thêm đau lòng, sự ấm ức trong lòng gã chợt bùng lên, nước mắt chợt tuôn rơi.
-Phụ thân, con không sao.
-Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!
Đậu Lan vừa nói vừa nhìn lướt ra xung quanh. Y nhận ra mình đang ở trong gian phòng quen thuộc với những đồ vật sinh hoạt quen thuộc cùng những người quen thuộc. Y đang ở trong nhà ở Hồng Thủy Tập, không phải bị bắt làm tù binh ở Xá quân.Nhưng Đậu Lan lại cảm thấy hết sức kỳ quái:
- Con ta, con làm thế nào để thoát vòng vây?
- Hài nhi, hài…
Đậu Hổ hổ thẹn, cúi đầu.Gã thật sự không có mặt mũi nào nói ra chân tướng sự việc cho Đậu Lan nghe. Cho tới nay, Đậu Hổ vẫn luôn coi trời là lão đại, đất là lão nhị, gã là lão tam (ý nói trên trời, đất, gã đứng thứ ba). Gã cũng giống như Cảnh Quân, luôn cho rằng võ nghệ của bản thân cao cường, dù không sánh bằng Mã Siêu nhưng cũng là những cao thủ hàng đầu ở Hà Tây. Thế nhưng đêm qua, đến ba hiệp gã còn không chịu nổi đã bị Hạ Hầu Lan cưỡi ngựa bắt được. Đối với Đậu Hổ vẫn luôn tự tin tràn đầy trước khi xuất binh mà nói thì đây quả là một đả kích vô cùng lớn. Nhưng chuyện này còn chưa đáng nói bằng chuyện Tào Bằng chẳng them nói gì đã thả gã đi. Đậu Hổ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lúc trước, gã vẫn khinh thường Tào Bằng nhưng hắn hóa ra lại chẳng thèm bận tâm đến gã.
Trên đời này, chuyện khổ sở nhất không phải là bị người chửi bới, nhục mạ mà là bị người không thèm đếm xỉa đến.Thế cho nên khi Đậu Lan hỏi, Đậu Hổ không biết nên trả lời thế nào.
Đậu Lan hiểu!
Chính vì hiểu nên y càng chua xót hơn.Đậu Hổ tự cười bản thân cứ tưởng mình là người mà Tào Bằng phải e sợ, tiếc là hắn lại chẳng thèm để mắt đến gã. Không cùng một cấp bậc, không cùng một tầng lớp, một đánh đồng hai người với nhau thì gã chỉ có thể tự chuốc nhục mà thôi.
- Con ta, đừng vội như thế. Tào Hữu Học kia không phải kẻ tầm thường. Hắn có được danh tiếng vang dội như thế ở Trung Nguyên nào phải là phù phiếm. Lúc trước, vi phụ cũng không thèm để mắt đến hắn. Nhưng giờ vi phụ đã biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng rồi. Cha con ta bại trận không oan chút nào! Đúng rồi, tiểu Quân đâu? Nó thế nào…
- Tiểu Quân vẫn bình an. Khi con nhìn thấy y, y rất suy sụp, thậm chí còn hơn con nữa. Nhưng tên tiểu tử Tào gia - Tào Bằng kia không làm khó y, lệnh cho huynh trưởng y là Cảnh Lâm dẫn y trở về đại doanh Hồng Thủy gặp phụ thân y.
Đậu Lan thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy thì tốt, ít nhất cũng không liên lụy đến tiểu Quân, tránh tai bay vạ gió. Đúng rồi, giờ là giờ gì rồi?
- Gần trưa rồi!
Đậu Lan giật mình, thầm nghĩ không hay rồi. Ngày hôm qua, tuy y đã bị bất tỉnh nhưng Tào Bằng nói gì y vẫn còn nhớ: “Đến buổi trưa không hàng, chó gà của Hồng Thủy Tập cũng không tha.”
Người kia là kẻ nói được là làm được! Đậu Lan tin rằng Tào Bằng không phải người hay nói đùa. Người như hắn bình thường thì tưởng như hoàn toàn vô hại, nhưng khi cần tàn độc, tuyệt đối sẽ không nhân từ, nương tay. Người nhân từ, nương tay liệu có thể hỏa thiêu hết sạch sĩ tốt Viên quân trong một đêm ở Bạch Mã hay không? Tào Bằng là người đối với kẻ địch cũng tàn độc, mà đối với bản thân cũng như thế. Chó gà không tha ư? Hắn chắc chắn có thể làm được.
-Mau đỡ ta đứng dậy.
Đậu Lan cố gắng chống tay, định xuống giường.Đúng lúc này, y chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng trống trận ầm ầm.Tiếng huyên náo, ồn ào vang lên, Đậu Lan biến sắc.
- Bên ngoài có chuyện gì thế?
- Tướng quân, chuyện lớn không tốt, chuyện lớn không tốt!
Một gã quân tốt xông vào, quỳ một gối xuống, nói:
- Quân Hán, quân Hán bắt đầu vây thành.
Đậu Lan hít một hơi:
- Con ta, mau cùng ta lên thành xem địch thế nào.
Đến y giáp y cũng không kịp mặc, lệnh Đậu Hổ đỡ y, đi ra khỏi phủ nha. Bên ngoài phủ nha, rất đông người đang đứng. Có tướng lãnh, có dân thường. Khi Đậu Lan đi ra, tiếng ồn ào chợt ngưng bặt. Mấy ngàn ánh mắt đồng loạt nhìn Đậu Lan, có người sợ hãi, có người mờ mịt, có người lại….
Lòng người đã hoảng loạn, thật sự đã hoảng loạn rồi!
Đậu Lan trầm giọng nói:
-Mọi người chớ hoảng sợ, đợi ta lên thành xem thế nào đã.
Bất kể nói như thế nào, Đậu Lan tỉnh lại kịp thời khiến mọi người ở Hồng Thủy Tập đều cảm thấy yên tâm đi ít nhiều. Chỉ có điều, khi Đậu Lan lên đến trên cửa thành, đưa mắt nhìn ra ngoài, y lại biến sắc.
Đậu Lan thấy quân Hán ở ngoài lập trận, tay cầm trường mâu phát ra ánh hào quang lạnh lẽo giữa đất trời.Từng đội, từng nhóm tướng sĩ quân Hán đi đứng đâu ra đấy, uy thế không tầm thường chút nào. Đậu Lan nhận ra chiến trận quân Hán này đang phô diễn là trận đại chiến bát môn kim tỏa. Theo tiếng kèn vang lên, một đội binh lính trong bát môn kim tỏa đẩy những chiếc phích môi xa, thang và khí giới công thành nặng trịch đến ngoài trận!
Đội binh này lập thành chữ “Khai” (Mở).Quân Hán muốn công thành!
Đúng lúc này, một đội nhân mã đi từ trong quân Hán đi ra.Cầm đầu là một chiếc xe nhẹ có ba con ngựa kéo, trên xe có một văn sĩ đang đứng. Nhìn tuổi tác thì người này ước chừng ba mươi, dáng vẻ bất phàm.Mày kiếm, mắt sáng, chòm râu dài.Đầu y chít khăn, thân khoác áo choàng, tay cầm cây quạt tròn bằng lông hạc. Dáng vẻ y oai hùng, có gì đó siêu phàm, thoát tục. Y được một đội kỵ quân hộ vệ đi đến phía dưới tòa thành. Riêng xe của y có Hạ Hầu Lan bảo vệ.
-Phụ thân, viên tướng kia chính là Tư mã Hà Tây dưới trướng Tào Bằng, Hạ Hầu Lan. Người này có cái dũng của kẻ địch được vạn người.
Đậu Hổ sao có thể không nhận ra Hạ Hầu Lan được? Y suốt đời có lẽ cũng không quên được diện mạo của Hạ Hầu Lan.
- Người trên xe là ai?
- Không biết, hình như là quân sư của Tào Bằng.
Đậu Lan thầm giật mình: “Người này liệu có phải chính là mưu chủ của Tào Bằng, có danh xưng là Phượng Sồ, tên là Bàng Thống - Bàng Sĩ Nguyên? Nhìn dung mạo này quả không thẹn với cái tên Phượng Sồ, dáng vẻ quả không tầm thường. »
Ngay khi Đậu Lan còn đang nghi ngờ, văn sĩ đứng dưới thành đã mở lời:
- Xin hỏi trên thành có phải là Đậu Lan tướng quân?
- A, đúng vậy.
- Công tử nhà ta nói buổi trưa mà các người không hàng thì chúng ta lập tức công thành. Giờ cách buổi trưa còn một nén nhang nữa. Công tử bảo mỗ gửi lời rằng “Tướng quân là hậu duệ của danh môn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nay quân đã tới là do tình hình buộc phải thế. Cái gọi là thuận người thì sống, phản người thì chết, xin tướng quân chớ bỏ lỡ.”
Đây là tối hậu thư của Tào Bằng! Đậu Lan nhìn vị văn sĩ kia, một hồi lâu sau mới chắp tay:
-Xin hỏi người ở dưới thành có phải Phượng Sồ tiên sinh không?
Vị văn sĩ kia cười ha ha:
- Mỗ là kẻ vô danh tiểu tốt, sao có thể sánh với Bàng Sĩ Nguyên được. Tại hạ Từ Thứ, nay làm người truyền tin nho nhỏ dưới trướng Bắc Trung Lang tướng. Đậu tướng quân, thời gian sắp hết, xin hãy sớm quyết định.
Vừa nói, vị văn sĩ kia vừa xuống xe, áo choàng theo gió mà bay phất phới, như tiên nhân giáng phàm.
- Một nhân vật như thế này dù không phải là Phượng Sồ nhưng đều làm việc dưới trướng Tào Hữu Học. Liệu có phải ông trời muốn hủy diệt Hồng Trạch ta không?
Đậu Lan kinh ngạc, mãi sau mới chợt ngửa mặt lên trời than dài một tiếng.
Trên thành lâu, binh lính Hồng Trạch đang nhìn chằm chằm vào Đậu Lan, đợi y đưa ra quyết định cuối cùng. Phía trước kia, quân Hán mặc cho gió Bắc thét gào vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, không chút hỗn loạn. Lá cờ Phi Long, Phi Hổ, Phi Báo và Phi Phượng bay phất phới trong gió. Kết hợp với tiếng gió Bắc rít gào, cảnh tượng thật sự khiến người kinh tâm động phách.
Tiếng trống càng lúc càng dồn dập.Tào Bằng đang thúc giục Đậu Lan quyết định.Tất cả mọi người đều biết khi tiếng trống trận kia ngừng lại, quân Hán sẽ bắt đầu tấn công.Trên đầu thành, mấy viên tiểu soái Hồng Trạch theo bản năng đặt tay lên thanh kiếm đeo bên sườn, nhìn Đậu Lan không nói một lời.
Trong bầu không khí kỳ quái này, Đậu Lan suy nghĩ hồi lâu rồi hạ giọng nói:
- Con ta, theo ta xuống thôi.
Đậu Hổ vội vàng lên tiếng, mắt hổ trợn to, nhìn khắp mọi người trên tường thành. Tay gã nắm chặt đại đao, không chút lơi lỏng. Vừa rồi bầu không khí trên đầu thành khiến gã cảm thấy có chút căng thẳng. Gã mơ hồ có thể đoán được ý đồ của những người kia. Tuy nói bại dưới tay Tào Bằng nhưng ngạo khí trong lòng khiến Đậu Hổ không thể dễ dàng cúi đầu khuất phục.
Gã cảnh giác bảo vệ Đậu Lan đi xuống thành, vừa định mở miệng, đã thấy Đậu Lan dừng lại phía sau cửa thành, sửa sang lại quần áo một chút, xõa tóc, cởi giày.
- Phụ thân, người làm vậy là…
Trong lòng Đậu Hổ chợt thấy hồi hộp.
Hà Tây có một quy định gọi là Tán Phát Xích Túc (đi chân trần) ngụ ý quy thuận, thần phục. Hành động này của Đậu Lan chẳng phải là đầu hàng hay sao? Thật ra trong lòng Đậu Hổ cũng biết sự thật không thể thay đổi được, Hồng Thủy Tập không thể ngăn được đại quân của Tào Bằng, đầu hàng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng khi thời khắc này thực sự đến gần, Đậu Hổ lại không thể chấp nhận nổi.
- Con ta, trận chiến này là tội lỗi của ta, không nên làm khổ dân chúng Hồng Thủy Tập.Đại quân của triều đình đã đến dưới thành, Tào Bằng thông báo ba lần, tuyệt đối sẽ không tha cho ai hết. Ta sao có thể vì ta mà khiến hương thân phụ lão ở Hồng Thủy Tập gặp nạn được? Vi phụ ở lại đây kéo dài thêm chút thời gian, con mau chóng rời đi, tìm chỗ nương nhờ Lý thúc tổ con, nhờ y tìm đường thoát cho con. Con ta, Tào Bằng đại thế đã thành, tuyệt không kẻ nào có thể ngăn được hắn đâu.
Đôi mắt Đậu Hổ tức thì đỏ hoe.
- Phụ thân…
Giọng nói của gã run rẩy, pha chút nghẹn ngào.Một lát sau, chỉ thấy Đậu Hổ cắn răng, cũng xõa tóc, cởi giày, đi chân trần cùng Đậu Lan.
- Nếu phụ thân đã hàng, sao con có thể sống một mình được?
Đậu Lan hơi sửng sốt, gương mặt tức thì tươi cười, rạng rỡ.Y không nói gì nữa, chỉ đứng nhìn đám quân tốt đang ngây ngốc trong cửa thành nói:
- Đi thôi. Mở cửa thành ra đi!
Đúng ngọ, quân Hán dừng đánh trống trận.
Theo cờ lệnh phất phới, tiếng hiệu lệnh nhập ngũ vang lên. Khí giới dung để công thành đặt trước trận tuyến bắt đầu phát ra tiếng leng keng.
Từ Thứ cầm cây quạt tròn bằng lông hạc trong tay, chăm chú nhìn Hồng Thủy Tập. Một lát sau, y giơ tay, đang định hạ lệnh tấn công.Chợt nghe Hạ Hầu Lan hạ giọng nói:
- Quân sư, mau nhìn.
Y đưa mắt nhìn lại, trên đầu thành Hồng Thủy Tập phía xa đã hạ khí giới.
Một lát sau, cánh cửa thành đóng chặt cũng được mở ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT