Hứa Đô ồn ào náo nhiệt.

Hà Tây lại có vẻ đặc biệt yên bình.

Đậu Lan không cần đánh đã thu nạp được ba bộ lạc về dưới tay mình, rõ ràng thủ đoạn cực kỳ cao minh, Tào Bằng cũng chỉ có thể ở bên cạnh mà ghen tỵ! Hiện giờ hắn không còn hơi sức nào, nếu không chắc chắn sẽ tranh giành một phen với Đậu Lan.

Sau đó, Đậu Lan và Tào Bằng ở bình nguyên phía đông Hồng Trạch để cùng lựa chọn chỗ xây thành.

Hai bên sau một hồi cò kè mặc cả, Tào Bằng đã giành được một mảnh đất diện tích khoảng vạn khoảnh. Trong đó, chỉ có hơn hai nghìn khoảnh đất đai có thể trồng trọt. Từ đó có thể nhận ra, Đậu Lan vô cùng cảnh giác với Tào Bằng.

Tám nghìn hộ nhân khẩu từ Trung nguyên chuyển tới có lẽ càng phù hợp hơn với cuộc sống trồng trọt.

Mà trên mảnh đất rộng vạn khoảnh Đậu Lan cho Tào Bằng, đa phần là đồng hoang cỏ dại mọc um tùm...

Nhìn từ phương diện này mà nói, Đậu Lan đang kìm hãm Tào Bằng. Tuy nhiên Tào Bằng cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tăng thêm yêu cầu về diện tích. Dù sao, xem tình hình trước mắt thì khi tám nghìn hộ nhân khẩu đến Hà Tây, ít nhất bọn họ cũng có nơi để tập trung. Kế tiếp đó chính là việc xây thành. Đồng thời, Tào Bằng còn phái người tới Trường An, yêu cầu Vệ Kỷ cung cấp các loại đồ quân nhu. So sánh thì thấy, trâu dê mà đồn điền sử dụng không quan trọng lắm. Đây là Hà Tây, nơi này đồng cỏ um tùm, nguồn nước dồi dào. Ít nhất một nửa số dân ở Hồng Trạch sống dựa vào du mục, đương nhiên không thể thiếu trồng trọt.

Tính sơ sơ, dân di cư sớm nhất cũng phải sau khi vào đông mới tới nơi.

Tào Bằng còn có đủ thời gian để giải quyết những vấn đề nan giải cần thiết hiện giờ... Ví dụ như, Tây Lương Mã Đằng!

Nhưng vượt ra ngoài dự đoán của Tào Bằng, sau khi Mã Siêu trốn khỏi Hồng Thủy Tập, Mã Đằng lại không hề có bất kỳ động tĩnh gì.

Ít nhất trong hơn mười ngày qua, bất kể là Mã Đằng hay Khương Hồ đều không có dấu hiệu dụng binh với Hồng Trạch.

Điều này cũng khiến Tào Bằng có chút lo lắng.

Mã Đằng càngbình tĩnh thì càng nguy hiểm.

Tào Bằng đoán, Mã Đằng đang chờ đợi! Gã đang chờ một cơ hội thích hợp, sau đó mới dồn toàn bộ sức lực chiếm lấy Hồng Trạch.

Hiện giờ, Hồng Trạch vừa mới bắt đầu sửa sang, binh mã của các bộ lạc còn chưa hoạt động.

Đợi khi Hồng Trạch điều chỉnh tới thời điểm then chốt, e rằng cũng chính là lúc Mã Đằng ra tay. Khi đó, người Hồng Trạch bận rộn với việc cơ cấu lại, căn bản không quan tâm nhiều tới chuyện xuất binh mã. Thậm chí sẽ xuất hiện tình cảnh các bên chiến đấu riêng lẻ, cùng vì thế Mã Đằng sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.

Có thể làm chư hầu một phương, ắt sẽ có chỗ hơn người.

Mã Đằng chiếm cứ một nửa Lương Châu và chung sống hữu hảo với Khương Hồ, như vậy thủ đoạn của gã chắc chắn không đơn giản...

Vừa nghĩ tới những chuyện này, Tào Bằng không khỏi đau đầu.

Sau khi chọn xong nơi xây thành, Tào Bằng không tiếp tục ở lại Hồng Trạch nữa.

Bình nguyên du mục Tây Bắc đã có Đặng Phạm và Bàng Thống phụ trách, không cần hắn bỏ quá nhiều tâm tư. Hơn nữa, Đặng Phạm cũng phái người tới thông báo rằng lần này bọn họ đã giành được gần sáu nghìn người Hưu Chư Các ở thảo nguyên phía Tây Bắc. Lương Nguyên Bích xuất hiện đúng lúc đã khiến Đặng Phạm bớt được rất nhiều phiền toái. Hồ Kỵ ở Chư Các năm Kiến An thứ năm sau khi trải qua gần hai mươi năm lưu lạc bôn ba, từ lâu đã mất đi tính dũng mãnh trước đây. Cùng với việc bị Lương Nguyên Bích bắt giữ, sau khi hai ngàn Hồ Kỵ bị Lý Kỳ đánh cho tan tành, toàn bộ bộ lạc Hưu Chư đều bị bao phủ một đám mây ảm đạm. Có thể sống được đã đủ khiến họ cảm thấy vui vẻ rồi.

Một nghìn thanh niên trai tráng của Hưu Chư Các đã đang trên đường tới Liêm huyện.

Người áp giải một nghìn thanh niên cường tráng này chính là Vương Song.

Đặng Phạm cũng không thể điều đi quá nhiều người nên chỉ phái ba trăm người đi áp giải. Tuy nhiên đối với người Hưu Chư Các không hề có ý chí chiến đấu mà nói, ba trăm người đã là đủ.

Tào Bằng sau khi nhận được tin liền đi thẳng tới Liêm huyện.

Sư hổ thú quả nhiên không hổ với cái tên Bảo Mã Lương Câu, lộ trình ba ngày nhưng nó chỉ cần một ngày rưỡi là đã tới nơi.

Có thể thấy, lặn lội đường xa như thế nhưng không hề làm cho sư hổ thú cảm thấy mệt mỏi.

Nhìn từ dáng vẻ ung dung thoải mái của nó thì một chút lộ trình này với nó chẳng qua chỉ là cuộc thử thách nho nhỏ đối với thân thủ của nó mà thôi, không đáng nhắc tới.

Tào Bằng cực kỳ vui sướng, sai người chăm sóc tốt cho Đại Hoàng.

Được Doãn Phụng và Lương Khoan dẫn đường, hắn đi đến ngoài thành Liêm huyện. Hoặc nên gọi nơi này là Liêm Bảo thì đúng hơn! Diện tích của Liêm Bảo thậm chí chưa bằng một nửa Liêm huyện. Bức tường thành bị tàn phá trước đây qua lần tu sửa đơn giản đã trở thành một bức tường bao xung quanh Liêm Bảo. Tường cao khoảng nửa người, có thể trì hoãn tốc độ công kích của kẻ địch một cách hiệu quả. Còn đám cỏ hoang trong thành cũng bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại màu cháy đen. Là môn hộ ở phía bắc Hà Tây, thiết kế của Liêm Bảo rõ ràng đã được cân nhắc cẩn thận, hơn nữa đã được hoạch định hoàn chỉnh.

- Nếu theo kế hoạch ban đầu, tường thành cao bốn trượng là đủ. Tuy nhiên Điền phó sứ cho rằng, nếu tướng quân đã coi Liêm huyện là môn hộ (cánh cửa bảo vệ) thì nhất định phải suy xét đến công dụng quân sự của tường thành. Một khi xảy ra chiến sự, Liêm huyện... Không, Liêm Bảo sẽ trở thành phòng tuyến hàng đầu của Hà Tây. Công dụng của nó nằm ở đây, hình thành một tuyến với Linh Võ Cốc, trì hoãn tốc độ của quân địch để bảo đảm cho hậu phương có thể chuẩn bị đầy đủ. Cho nên, Điền phó sứ đề nghị, tường thành bảo vệ Liêm huyện phải xây cao lên, sáu đến tám trượng là đẹp nhất. Trong thành tốt nhất nên đào hầm ngầm, có thể bảo đảm giữ được quân lương cho ba tháng ở Liêm Bảo. Đồng thời, làm thế nào để Linh Võ Cốc và Liêm Bảo phối hợp tốt hơn, cũng cần phải trù tính chu đáo. Mạt tướng tới giờ chỉ xây được một mặt tường thành. Nhưng nếu có một ngàn cu li của Hưu Chư Các đến, muộn nhất là trước khi vào đông, chắc chắn có thể xây dựng xong Liêm Bảo.

Nói rồi, Doãn Phụng mở một tấm bản vẽ ra.

Đây là một bản vẽ đơn giản mà Điền Dự đã vẽ ra trước khi rời khỏi Liêm huyện.

Tào Bằng vừa xem vừa cẩn thận hỏi từng chi tiết nhỏ trên bản vẽ. Có thể thấy, Điền Dự đã giải thích cho Doãn Phụng cực kỳ rõ ràng, vì thế khi Tào Bằng hỏi, gã đều có thể nhanh chóng đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.

- Doãn Giáo úy, lương thảo quân nhu mà các ngươi mang theo lần này có thể trụ được bao lâu?

Doãn Phụng cười nói:

- Tướng quân hãy yên tâm, khi Đặng Giáo úy dẫn binh đã chuẩn bị đầy đủ lương thảo và đồ quân nhu. Đến Liêm huyện... Ồ, sau khi đến Liêm Bảo, chuyện sử dụng lương thảo và đồ quân nhu cũng cực kỳ hạn chế. Nhìn từ tình hình trước mắt, đủ để duy trì tới cuối tháng mười.

- Nhưng ngươi có suy nghĩ tới những tiêu hao sau khi các cu li đó tới không?

Doãn Phụng ngẩn ra, lập tức thể hiện vẻ mặt xấu hổ.

Tào Bằng nói:

- Tiếp theo sẽ có hai ngàn cu li đến Liêm Bảo, nếu tính cả những người này, lương thảo có thể chống đỡ tới khi nào? Phải biết rằng, những cu li này có liên quan đến tiến độ của Liêm Bảo, cho nên phải bảo đảm bọn họ có đủ sức khỏe làm việc mới được. Theo lời ngươi ban nãy, ta đoán nhiều nhất đến giữa tháng chín sẽ dùng hết sạch.

- Điều này...

- Lập tức sai người cầm lệnh phù của ta tới Trường An. Xin tướng quân Vệ Ký ban cho năm nghìn thạch lương thảo, cần phải đưa đến Hà Tây trước tháng mười.

- Mạt tướng sẽ đi làm ngay.

Doãn Phụng vội vàng chắp tay tuân mệnh, tỏ vẻ đã ghi nhớ việc này. Rồi sau đó gã lại dẫn Tào Bằng đi một vòng ở nơi thi công.

Tào Bằng phát hiện ra Giả Quỳ ở một bên, ấp a ấp úng giống như có chuyện gì.

- Lương Đạo, có việc gì sao?

Giả Quỳ ho khan một hồi, có chút khó xử:

- Tào trung lang, có một chuyện, mạt tướng phải nói cho ngài biết. Trước đây, ba mẹ con Thái đại gia mà ngài mang về từ Hung Nô... Khụ khụ, không theo sứ đoàn trở về Hứa Đô.

- Hả?

- Điền Phó sứ từng khuyên nhủ nàng, nhưng Thái đại gia cực kỳ kiên quyết. Nếu Điền phó sứ nhất định muốn nàng đi Hứa Đô thì nàng thà rằng dẫn theo hai đứa con rời khỏi nơi này, dù thế nào cũng không muốn trở về Hứa Đô. Điền Phó sứ thấy không khuyên bảo được, cũng đành phải theo ý của Thái đại gia. Sau khi Thái đại gia dọn đi khỏi quân doanh, đã xây một ngôi nhà tranh ở bên ngoài thành nam mười dặm, tạm thời làm chỗ trú chân. Mạt tướng cũng không có cách nào khác, đành sai một đội quân tốt bảo vệ bên cạnh. Thái đại gia còn nói, nếu tướng quân trở về, mong rằng có thể gặp mặt ngài.

Thái Diễm không theo sứ đoàn quay về Hứa Đô sao?

Điều này đã vượt ra ngoài dự liệu của Tào Bằng.

Nàng ở lại đây là có ý gì? Lẽ nào nàng lại nhớ nhung cuộc sống bần hàn của Mạc Bắc hay sao?

Nghĩ đến đây, Tào Bằng không khỏi nhíu mày, hít sâu một hơi. Lần này hắn phụng mệnh theo sứ đoàn đi sứ, chính là muốn để cho Thái Văn Cơ trở về nhà Hán, quay lại cố hương. Thế nhưng nàng lại ở lại Hà Tây! Cũng không biết, lão Tào sẽ có phản ứng thế nào đây.

- Vậy xin Lương Đạo hãy dẫn đường, ta muốn tới gặp Thái đại gia.

Tào Bằng dứt lời, liền vẫy tay ra hiệu cho Doãn Phụng và Lương Khoan lại gần.

Thật ra, chuyện xây dựng Liêm Bảo đã đi vào quỹ đạo, cũng không cần Tào Bằng lo nghĩ gì nhiều. Tào Bằng căn dặn hai người xây thêm một doanh trại đơn giản ở ngoài binh doanh. Trời càng ngày càng lạnh, những thanh niên cường tráng của Hưu Chư Các cũng phải có nơi ổn định cuộc sống. Chi bằng xây dựng trước, còn hơn là tới khi đó mới vội vàng làm, cũng có thể khiến những người đó yên tâm hơn.

Doãn Phụng và Lương Khoan chắp tay tuân mệnh.

- Thật ra, mạt tướng có thể đoán ra một chút tâm tư của Thái đại gia.

Trên đường tới chỗ ở của Thái Diễm, Giả Quỳ khẽ nói với Tào Bằng.

- Hả?

- Mạt tướng cảm thấy, Thái đại gia rất có thể là vì lo lắng cho hai đứa con của nàng.

- Ý ngươi là gì?

Giả Quỳ hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Trước đây Hà Đông rất phức tạp, có rất nhiều người Hồ đã bị quy phục và thuần hóa đến sinh sống. Sau khi những người Hồ đó thành thân với dân địa phương, những đứa con sinh ra đều có tướng mạo khác biệt. Đặc biệt những đứa trẻ mang đặc trưng rõ rệt của người Hồ thường sẽ bị những đứa trẻ khác bắt nạt, đến nỗi sau này còn xảy ra rất nhiều án mạng. Khi mạt tướng làm ấp trưởng, đã từng đích thân xử lý mấy vụ án mạng. Có khi là những đứa trẻ chịu uất ức mới giận dữ mà ra tay thái quá; Cũng có đứa bị bắt nạt, cha mẹ phải đứng ra lo liệu. Những chuyện này rất khó tránh khỏi. Ở Hà Đông là như thế, nếu tới Hứa Đô, e rằng tình hình càng nghiêm trọng hơn. Tại hạ không biết Thái đại gia mấy năm nay sống thế nào, nhưng tại hạ để ý thấy, khi nàng nhìn hai đứa con của mình đều là sự quan tâm, yêu thương thật lòng. Thái đại gia là người thông minh, cho nên mạt tướng cảm thấy, rất có thể nàng sợ sau khi quay về Hứa Đô, hai đứa con sẽ bị người ta bắt nạt và xúc phạm, vì thế quyết tâm ở lại Hà Tây. Dù sao, Hà Tây mặc dù khó khăn nhưng vẫn tốt hơn là ở Hứa Đô.

Tào Bằng nghe xong liền khẽ gật đầu.

Hắn đúng là có ấn tượng với hai đứa con của Thái Diễm, nói thật, A Địch Quải và A Mi Quải đều có đặc tính hỗn huyết (dòng máu pha tạp) rõ nét.

Nỗi lo của Thái Diễm cũng không phải không có lý.

Hà Tây là nơi Hồ Hán sống lẫn với nhau, sự phân chia giữa Hồ Hán đương nhiên không rõ ràng như ở Trung nguyên.

Trong lịch sử, A Địch Quải và A Mi Quải đã ở lại Hung Nô, vì thế Thái Diễm mới trở lại Hứa Đô, sau đó lại kết hôn với một người khác.

Thế nhưng hiện giờ...

Đây đúng là một chuyện phiền phức!

Tào Bằng gãi gãi đầu, gượng cười một tiếng: “Chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play