Bọn tùy tùng của đám người phản bội, không một ai sống sót.
Khi Mã Luân ra tay thất bại, cũng là lúc tấn trò này đến hồi phải hạ màn. Tào Bằng ngồi xuống bên thi thể của Hổ Bạch, lẳng lặng nhìn vào gã nam tử đã không còn hơi thở đó, nhất thời cũng không cầm nổi lòng mà cảm khái muôn phần.
Không thể không thừa nhận, tấn trò ngày hôm nay thật ly kỳ, nhiều biến chuyển bất ngờ, đặc sắc vô cùng.
Sự lão luyện, điềm tĩnhcủa Đậu Lan đã để lại trong lòng Tào Bằng một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Nhưng nếu nói ấn tượng sâu sắc nhất, thì không ai sánh bằng cái người tên Hổ Bạch đang nằm trong vũng máu này. Thậm chí Tào Bằng còn có thể khẳng định, tấn trò diễn ra ngày hôm này, từ đầu chí cuối đều là do một tay Hổ Bạch đạo diễn. Mã Siêu, ừ thì đúng là y có vượt trội hơn người thật, nhưng để có thể tính toán đến từng bước kế hoạch thích sát, từng bước từng bước đưa mọi người vào tròng như thế này, thì tuyệt đối không phải việc mà Mã Siêu có thể tự vạch ra. Nếu quả thật Mã Siêu có được bản lĩnh như vậy, thì cũng đâu đến nước sau này bị đánh cho tan cửa nát nhà, cuối cùng phải tìm đến nương tựa nơi cửa Lưu Bị, rồi buồn bực mà chết...
Ngay từ đầu, Mã Siêu đến Hồng Thủy Tập, trên danh nghĩa là hợp tác, nhưng trên thực tế đã chuẩn bị sẵn sàng một kế hoạch hoàn thiện để thâu tóm Hồng Trạch.
Nếu không phải do Đậu Lan sớm có sự phòng bị, dấu đi con cờ Tỏa Nga Khánh, thì nói không chừng đã bị Mã Siêu đánh cho không kịp trở tay rồi. Nhưng không ngờ Đậu Lan lại thâm trầm, điềm tĩnh như thế, không ngờ y lại làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục triệu tập hội nghị đồng minh. Trong khi đó y lại ngấm ngầm cho Lý Kỳ đi tiếp viện thảo nguyên của Cảnh gia. Từ điểm này mà xét, thì Đậu Lan đúng là có phong độ của một vị đại tướng quân, trầm ổn lão luyện, quả không hổ danh là hậu nhân của đại tướng quân Đậu Hiến nổi danh một thời.
Hai bên lời qua tiếng lại, cuối cùng đao kiếm gặp nhau.
Trong khi đó chiêu tinh diệu nhất lại là chiêu của Hổ Bạch.
Có lẽ hắn cũng dự tính trước là có khả năng sẽ thất bại, nên ngay từ đầu đã để Mã Luân đứng về phía đối lập với mình, chiếm lấy sự tin tưởng của Đậu Lan.
Nhưng trên thực tế, mỗi lời nói của Mã Luân lại đều hướng về Mã gia.
Mã Luân nói, tổ tiên có di mệnh là mong muốn quy thuận triều đình. Vì thế cho nên Mã Siêu mới nói ra những lời “họ Mã là Hán thần, họ Tào là quốc tặc, quy thuận phò tá họ Mã, cũng tức là quy thuận phò tá triều đình” vừa hay cùng hô ứng với những lời mà Mã Luân đã nói.
Cũng may là Đậu Lan phản ứng nhanh nhạy, đối đáp lại là “quy thuận triều đình, chứ không quy thuận Hán thất”.
Hồng Trạch đã thoát ly khỏi Trung Nguyên gần một trăm năm, đối với Hán thất có bao nhiêu cảm tình? E rằng chính bản thân bọn họ cũng không nói rõ được.
Vì vậy, một câu nói của Đậu Lan đã vãn hồi được cục diện.
Hổ Bạch thấy tình hình không ổn, bèn ra chiêu đòn sát thủ cuối cùng.
Có lẽ, hắn cũng không muốn dùng đến chiêu cuối cùng này, nhưng vào lúc đó, hắn không còn có lựa chọn nào khác.
Vậy thì phải ám sát thôi!
Có thể nói, nếu không phải nhờ Tào Bằng ra tay kịp thời, thì Đậu Lan đã chết chắc. Một khi Đậu Lan chết, thì đám đại nhân các bộ lạc trung thành với minh ước Hồng Trạch kia sẽ như rắn mất đầu, không còn cách nào khác đành phải cúi đầu khuất phục trước Mã Siêu. Có thể nói, Hổ Bạch dường như đã liệu tính đến tất cả mọi tình huống có thể xảy ra, chỉ có điều hắn không ngờ tới, là còn có một biến số mang tên Tào Bằng ở đó. Bằng không, kẻ thắng ngày hôm nay sẽ là Mã Siêu.
Tào Bằng lật thi thể của Hổ Bạch lại, thấy hai con ngươi như cặp mắt của con cá chết vẫn đang mở trân trân.
Trong lịch sử, rốt cục là có sự tồn tại của nhân vật tên Hổ Bạch này hay không?
Hay là do sự xuất hiện của Tào Bằng, nên kéo theo hiệu ứng hồ điệp?
Tất cả đều không thể biết được.
Nhưng Tào Bằng biết một điều, là với thủ đoạn như của Hổ Bạch, dù có đầu quân dưới trướng họ Tào, thì cũng có thể có một chỗ đứng vững chắc...
Đáng tiếc!
Tào Bằng thầm cảm khái.
Đồng thời trong lòng hắn cũng lấy làm mừng thầm: “Nếu cái tên Hổ Bạch này mà còn sống, với mưu lược của hắn, cộng với sự võ dũng của Mã Siêu, thì mình có muốn chiếm lĩnh được Hà Tây, cũng phải tốn rất nhiều công sức”.
“Chết hay lắm, quả nhiên chết hay lắm!”
Vào lúc này, trận đánh giữa Đậu Lan và Lương Nguyên Bích cũng đến hồi kết thúc. Cùng với tiếng hét lớn của Đậu Lan, một đao giáng xuống đánh rớt đoản đao trong tay Lương Nguyên Bích, bồi thêm một cước đá gã ngã lăn xuống đất. Mắt thấy Lương Nguyên Bích sắp gục ngã dưới đao của Đậu Lan, Tào Bằng vội vàng đứng dậy, lớn tiếng quát ngừng tay.
Lưỡi đao của Đậu Lan chỉ còn cách đầu của Lương Nguyên Bích chừng một ngón tay mà thôi.
Y nghe thấy tiếng hét của Tào Bằng, bèn xoay lưỡi đao, sống đao hướng xuống, đập vào bả vai của Lương Nguyên Bích.
Một đao này giáng xuống, khiến xương bả vai của Lương Nguyên Bích dập nát.
Lương Nguyên Bích kêu lên một tiếng thảm thiết, nằm cuộn tròn trên mặt đất...
Đám đông giãn ra, Đậu Lan nhìn về phía Tào Bằng.
Y nhận ra Tào Bằng, là thủ hạ của Lý Đinh. Lúc nãy Mã Luân thích sát, may mà có hắn ra tay bằng không y đã cầm chắc cái chết.
Trong lòng Đậu Lan có chút cảm kích.
Nhưng trên mặt Đậu Lan như bị một lớp băng sương bao phủ.
“Theo lý mà nói, ngươi chẳng qua chỉ là thuộc hạ của Lý Đinh mà thôi, mà trong tộc Lý Đinh chỉ là bậc cháu ta. Ở đây bao nhiêu người như vậy, ngươi làm gì có tư cách lên tiếng”.
Trước đây, Đậu Lan chưa từng đánh giá Tào Bằng một cách cẩn thận. Nhưng khi y để tâm quan sát, thì trong lòng không khỏi có chút cả kinh, lim dim mắt, nghĩ thầm: “Tên tiểu tử này tuyệt đối không phải hạng tầm thường”.
Cùng là một người, nhưng ở vào địa vị và hoàn cảnh khác nhau sẽ toát lên khí chất khác nhau.
Tào Bằng còn có một khí chất hết sức độc đáo!
Hắn không phải là người của thời đại này, nhưng lại được tái sinh ở thời đại này, chiếm cứ lấy một thân thể, rồi từng bước, từng bước một mà tiến.
Từ con trai của một ông thợ rèn nhỏ nhoi, đến trở thành người giúp đỡ tỷ phu cai trị Hải Tây.
Đi sứ Giang Đông, ác chiến Khúc Dương, bái sư Hồ Chiêu, phá án ở Lạc Dương (Tuy Dương), hai lần thoát chết trong gang tấc ở chiến trường Diên Tân, đều giúp cho hắn có những thay đổi khác thường. Nhưng thay đổi lớn nhất, chính là ba năm đóng cửa đọc sách. Trải qua quá trình không ngừng học hỏi, Tào Bằng đã hoàn toàn thích ứng được với thời đại này, đồng thời lại có chút vượt lên so với thời đại này.
Hắn từng cai trị một địa phương, hắn từng dẫn quân chinh chiến.
Hai dòng máu dũng mãnh và nho nhã cùng chảy trong cơ thể hắn, có chút kiêu ngạo, có chút tự tin, thậm chí có chút uy nghiêm của người ngồi lâu trên vị trí cao, tất cả những điều đó đủ để bộc lộ ra khí chất phi thường của Tào Bằng. Những người trẻ tuổi như Lý Đinh hay Đậu Hổ có thể không cảm nhận được, nhưng với một người từng trải như Đậu Lan thì sao lại có thể không nhìn ra được.
“Người này nhất định không thể là tùy tùng của Lý Đinh được”.
“Chí ít, nếu ta là Lý Kỳ, tuyệt đối không để cho người như thế này đi theo cháu của ta”.
Không phải Tào Bằng không xứng đáng với Lý Đinh, mà là Lý Đinh không xứng với Tào Bằng. Người như thế này không phải là loại người mà một vị đại nhân của một bộ lạc có thể chiêu mộ được.
Đậu Lan thu thanh đao lại, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi các hạ là ai?
Lý Đinh đang định đứng ra giải thích, thì thấy Tào Bằng quay sang khoát tay, đoạn quay sang Đậu Lan cung tay cúi người:
- Mỗ tên gọi Tào Bằng, cũng chính là tên “giặc” mà lúc nãy Mã Siêu nhắc tới. Nay phụng mệnh Tư Không, đốc trấn Hà Tây, mong được Đậu tướng quân quan tâm.
Tào Bằng, Tào Bằng đến!
Đậu Lan thoáng chốc bừng tỉnh, con mắt mở to, dùng ánh mắt rất khó hình dung, nhìn chăm chăm vào Tào Bằng, hồi lâu không nói năng gì.
Cảnh đại nhân kịp có phản ứng, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Hay cho tên giặc nhỏ nhà ngươi, thật to gan. Nếu không do ngươi, thì Hồng Trạch bọn ta cũng không đến mức gặp tai ương như thế này. Đang muốn tìm ngươi, ngươi lại tự dẫn xác đến, lão tử...
- Hiền đệ, im ngay.
Đậu Lan vội lên tiếng quát Cảnh đại nhân ngưng lại, đoạn quan sát Tào Bằng từ đầu đến chân.
Đột nhiên, y ngoảnh đầu nhìn sang Lý Đinh:
- Lý thúc đã quyết ý quy thuận triều đình sao?
Lý Đinh vội vàng xua tay:
- Thúc phụ đừng vội hiểu lầm, gia tổ từng nói, ý của thúc phụ chính là ý của họ Lý nhà ta. Lúc trước khi Mã Siêu ở đây, tiểu điệt từng nói như thế, nay ở trước mặt Tào tướng quân, tiểu điệt vẫn giữ nguyên lời nói đó, tuyệt không có chút giả dối.
- Vậy...
Không đợi Lý Đinh mở lời, Tào Bằng bật cười ha ha.
- Đậu tướng quân, xin để cho ta nói vậy.
Hắn cất bước đi tới trước, tiến về phía Đậu Lan. Nhưng chưa đi được mấy bước thì đã có mấy vị đại nhân của các bộ lạc đứng ra ngăn trước mặt.
Tào Bằng không khỏi cả cười mà rằng:
- Các vị, nếu như ta có ác ý thì các vị cũng không ngăn nổi ta đâu.
Vừa nói, Tào Bằng vừa bước theo âm dương bộ pháp, khoa chân một cái, “xoẹt” – một quả thiết lưu tinh bay vụt ra, xuyên qua khoảng trống giữa hai vị đại nhân, đánh trúng vào cây cột của doanh trướng. Trên cột trụ lập tức hiện ra những vết nứt thấy rõ.
Đậu Lan không chút biểu cảm, khoát tay:
- Các vị hiền đệ, hãy cứ lui xuống đã.
Mấy vị đại nhân của các bộ lạc do dự trong phút chốc, tuy có chút không muốn, nhưng vẫn tuân theo lời Đậu Lan, dẹp ra nhường đường.
Tào Bằng vòng tay thi lễ một cái:
- Tướng quân quả không hổ là hậu nhân của Đại tướng quân.
Đậu Lan, lúc này cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh, chỉ cười nhẹ một cái, trầm giọng nói:
- Tào trung lang không cần khen, Đậu Lan chẳng qua chỉ là hậu nhân của tội thần, không dám nhận sự khen ngợi của tướng quân.
- Sai, ta khen ngợi tướng quân, không phải là vì tướng quân mà là vì Quan Quân Hầu.
“Quan Quân Hầu” mà Tào Bằng nhắc đến, cũng chính là đại tướng quân Đậu Hiến năm xưa. Năm Vĩnh Nguyên thứ hai, Đậu Hiến đóng quân ở quan ải Cư Diên Tắc, đánh bại quân Hung Nô phương bắc ở núi Kim Vi (là A Nhĩ Thái Sơn ngày nay). Thiền Vu của Hung Nô phải bỏ chạy, không rõ tung tích, kể từ đó quân Hung Nô tan rã, không còn có thể gây nguy cho tây bắc được nữa. Cũng chính vì sự thất bại và rút lui của Hung Nô, mới có sự nổi dậy của quân Tiên Ti và quân Khương Hồ. Sau khi Đậu Hiến phá được quân Hung Nô, Hòa Đế lo sợ ông ta công cao lấn chủ, nên bí mật bàn bạc với Trung thường thi Trịnh Chúng, rồi cho triệu hồi Đậu Hiến về vào năm Vĩnh Nguyên thứ tư. Đầu tiên Hòa Đế thu hồi triện ấn Đại tướng quân của Đậu Hiến, rồi sau đó phong cho Đậu Hiến làm Quan Quân Hầu, ra lệnh cho ông ta trở về vùng đất được phong.
Đậu Hiến vừa trở về đến vùng đất được phong, thì chiếu lệnh của Hòa Đế cũng theo ngay đến, lệnh buộc ông ta tự sát...
Quan Quân Hầu là một chức phong có ý nghĩa rất đặc biệt vào thời Hán.
Thời Tây Hán, Hoắc Khứ Bệnh từng được phong tước hiệu Quan Quân Hầu, từ đó về sau, nếu không phải là người có công lao lớn thì không thể được sắc phong tước hiệu này.
Tuy nói rằng, tước hiệu Quan Quân Hầu này đã khiến cho Đậu Hiến mất mạng, nhưng cho đến lúc chết, Đậu Hiến vẫn lấy làm tự hào về tước vị Quan Quân Hầu mà mình được sắc phong.
Sắc mặt của Đậu Lan trở nên thoải mái hơn nhiều.
Đậu Hiến là tổ tiên của y, nhưng sau khi Đậu Hiến chết đi, ông lại trở thành nhân vật đại diện cho phe phản diện.
Sự tán thưởng của Tào Bằng giành cho Đậu Hiến khiến Đậu Lan cảm thấy rất dễ chịu, đồng thời có chút cảm giác tự hào, khe khẽ gật đầu tỏ ý biết ơn.
Tào Bằng nói:
- Tào mỗ vốn là người có tội nhưng được Tư Không ưu ái, hồi đầu năm được phái đi sứ đến Sóc Phương. Khi trở về, được hay Tư Không mệnh lệnh cho ta đốc trấn Hà Tây, phong làm Bắc trung lang tướng. Bằng mỗ bèn vội vàng đi nhậm chức, nhưng đối với tình hình Hà Tây hoàn toàn không nắm rõ, quen biết được với Lý Kỳ Giáo úy cũng là việc ngẫu nhiên. Lý Giáo úy tuy rằng trong lòng rất mong nhớ cố hương, nhưng vẫn luôn ghi nhớ minh ước Hồng Trạch. Ta cũng đã từng khuyên hắn giúp cho ta, nhưng Lý Giáo úy nói rằng nếu như Đậu tướng quân đồng ý, thì hắn sẽ đồng ý... Ta cũng là nhờ chỗ Lý Giáo úy mà biết được sự tình của Đậu tướng quân, cho nên mới sinh lòng hiếu kỳ mà theo Lý Đinh đến đây. Tướng quân đừng trách Lý Đinh, hắn cũng là do đánh cược với ta, thua dưới tay ta, nên mới bất đắc dĩ mà phải nghe theo lời ta.
Sắc mặt của Đậu Lan lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
- Hiền điệt, quả đúng như vậy sao?
Lý Đinh cắn răng, đỏ mặt, khe khẽ gật đầu.
Gã mắng thầm trong bụng: “Chẳng phải đã nói là không nói đến chuyện này hay sao, sao lại làm ta bẽ mặt trước bao nhiêu người thế này?”
Tuy nhiên gã cũng hiểu, đây cũng là ý tốt của Tào Bằng. Cho nên chỉ trừng mắt nguýt Tào Bằng một cái, chứ cũng không phản bác lại.
Trong lòng Đậu Lan thoải mái hơn nhiều!
Y coi Lý gia là tâm phúc của mình, nếu như ông cháu Lý Kỳ mà quay lưng lại với y, thì đương nhiên trong lòng Đậu Lan sẽ không lấy gì làm thoải mái.
Lý gia không phản bội là y thấy thư thái nhiều rồi.
Dù sao, Đậu Lan cũng hiểu rõ con người Lý Kỳ, cũng biết trong lòng Lý Kỳ luôn mong nhớ cố hương, luôn mong muốn một lần nữa được ra sức cho triều đình.
- Vậy, hà cớ gì mà Tào trung lang lại ngăn ta diệt trừ Lương Nguyên Bích?
Sau khi đã bình tĩnh lại, Đậu Lan đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tào Bằng, hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT