Đứng bên bờ tây con sông, Điền Dự nhìn thấy rất rõ.

Sau khi Tào Bằng được vớt từ dưới sông lên thuyền, y như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lập tức,Điền Dự căm phẫn.

Y biết rất rõ vị trí của Tào Bằng trong lòng Tào Tháo. Chuyến này để Tào Bằng đi theo xuất sứ, nói thẳng ra là Tào Tháo đã cho Tào Bằng một cơ hội hóa giải xung đột. Để hắn trực tiếp nhận lệnh ư? Thế tất sẽ gặp phải sự cản trở của các lão thần Hán Thất. Cho dù có cho Tào Bằng làm quan, thì Tào Tháo nhất định cũng phải hủy bỏ lệnh cấm đối với Phục Hoàn. Tào Tháo không e ngại Phục Hoàn, điều ông ta lo chính là phe phái của Hán Đế thừa cơ làm mưa làm gió, gây khó dễ. Tình thế trước mắt vô cùng thuận lợi, Hà Bắc sắp được thống nhất. Tào Tháo thực không mong muốn lại có thêm rắc rối gì, khiến đại nghiệp thống nhất phương Bắc bị cản trở. Bởi vậy, Tào Tháo mới quyết định để Tào Bằng đi sứ Mạc Bắc.

Tào Bằng đi sứ, chỉ cần yên ổn trở về đã là một thành công lớn.

Có được công lao đó, Tào Tháo cũng như có được cái cớ hoàn toàn thuyết phục. Điền Dự biết, nếu Tào Bằng xảy ra chuyện gì ở Mạc Bắc, thì khi y trở về Hứa Đô chắc chắn sẽ phải chịu cơn lôi đình của Tào Tháo. Nhưng không ngờ, suýt chút nữa thì đã xảy ra chuyện rồi! Y lập tức hạ lệnh, lệnh cho quân lính lục soát ven sông, tìm kiếm tên thích khách. Lúc Lưu Quang cho thuyền cập bờ, sắc mặt Điền Dự nặng trĩu như thể vắt ra được nước. Y thậm chí không thèm để ý đến Lưu Quang, đi thẳng đến bến sông chờ đợi.

Xa xa, thuyền của Vương Song đang từ từ cập bến.

- Giữ vững doanh trại, hôm nay không ai được phép ra vào!

Lưu Quang cũng chẳng hề để ý đến thái độ của Điền Dự, sau khi xuống thuyền lập tức hạ lệnh.

Y là Chính sứ, tự nhiên có tư cách hạ lệnh. Chí ít thì trên danh nghĩa, cả Điền Dự và Tào Bằng đều chịu sự kiểm soát của y.

Lưu Quang dừng bước trước cửa viên môn.

Quay đầu lại nhìn chiếc thuyền đã cập bến, y thầm thở dài: "Hữu Học, ngươi và ta đều biết rõ, sớm muộn cũng có ngày trở mặt thành thù. Chỉ là không ngờ rằng, ngày đó lại đến nhanh như vậy. Xin lỗi ngươi, ta nhất định phải trừ khử ngươi."

Trong mắt y lóe lên ánh nhìn sắc nhọn.

******

Tào Bằng xuống thuyền, thân thể vô cùng yếu ớt.

Trên người hắn cơ hồ không có vết thương nào bên ngoài, nhưng trên thực tế, ngực hắn đã trúng một kiếm của Lãnh Phi, tuy có áo giáp hộ thân, nhưng vẫn bị kình lực của kiếm đó gây tổn thương, tâm mạch có chút tổn hại. May mà, thương thế cũng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục trở lại. Có điều, trong thời gian ngắn, Tào Bằng không thể giao đấu được, nếu không thương thế sẽ càng nặng hơn.

- Hữu Học, ta nhất định sẽ tìm được tên thích khách đó!

Điền Dự bước tới, khẽ nói.

Tào Bằng ho khan vài tiếng, nôn ra một ngụm máu nhỏ, nhìn Điền Dự lắc lắc đầu.

- Không cần đâu!

- Tại sao?

- Tên thích khách đó thân thủ siêu cường, tuy bị ta đánh thương, nhưng người bình thường vẫn không thể bắt được gã. Người này dám động thủ trên thuyền của ta, chắc hẳn là đã có tính toán chu toàn. Muốn tìm được gã, không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Hà tất phải lãng phí thời gian làm gì?

- Nhưng...

Tào Bằng cười, nhẹ nhàng nói:

-Yên tâm, nếu gã không chết, chắc chắn sẽ lại xuất hiện.

- Sao?

Tào Bằng nhìn về hướng viên môn. Lúc này, Lưu Quang đã đi vào viên môn, không thấy bóng dáng đâu nữa. Tào Bằng lạnh lùng nói:

- Có người muốn ta chết, nhưng ta chưa chết, vậy nên sao y có thể từ bỏ ý đồ đó được?

Điền Dự liền hiểu ra hàm ý trong lời nói của Tào Bằng. Chỉ là, y bắt đầu cảm thấy đau đầu, bởi vì người đó không chỉ là hoàng thân quốc thích, mà còn là Chính sứ trong lần đi sứ Mạc Bắc này. Nếu Lưu Quang có ý muốn giết chết Tào Bằng thì sẽ có rất nhiều thủ đoạn, thậm chí không cần lãng phí quá nhiều tâm sức. Bản thân Điền Dự lần này không những phải phối hợp tốt với Lưu Quang, mà còn phải bảo vệ được Tào Bằng. Đây thực sự là một vấn đề nan giải.

- Vết thương của ngươi thế nào rồi?

- Không có gì đáng ngại!

Điền Dự chần chừ một lát, nhìn Tào Bằng đang ướt nhẹp, tròng mắt khẽ đảo, khẽ nói:

- Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần quản lý lực lượng vệ sĩ nữa.

- Tại sao?

Tào Bằng kinh ngạc nhìn Điền Dự.

Quản lý lực lượng vệ sĩ, trong tay có được binh quyền, sẽ có khả năng tự bảo vệ mình.

Nếu không còn binh quyền thì chẳng phải là giơ tay chịu trói sao?

Điền Dự mỉm cười, vỗ vỗ vai Tào Bằng nói:

- Ngươi đang bệnh, lại còn bị thương, cần được nghỉ ngơi!

Thế rồi, y nói với tên tùy tùng:

- Còn không mau đưa Tào Giáo úy vào trong trướng nghỉ ngơi. Hữu Học, ngươi yên tâm, ta sẽ để người của ngươi đi theo ngươi. Từ bây giờ trở đi, những gì ngươi cần làm là giữ gìn sức khỏe, chớ để tổn hao nguyên khí.

Trong nụ cười của Điền Dự đầy sự tự tin.

Tào Bằng tuy không hiểu rõ tâm ý của y lắm, nhưng cũng biết rằng Điền Dự và hắn là người cùng thuyền, quyết không thể hại hắn được. Thế là dưới sự giúp đỡ của hai tên tùy tùng, Tào Bằng đi vào doanh trại.

Điền Dự khoanh tay đứng đó, đột nhiên kêu:

- Diên Niên.

- Có!

Trong đám tùy tùng của Điền Dự, một gã bước ra chắp tay thi lễ với y.

- Từ ngày mai, ngươi tạm chỉ huy đám vệ sĩ. Nhưng, có bất cứ vấn đề gì, đều phải âm thầm cùng Tào giáo úy bàn bạc, không được tự ý làm bừa. Phải bảo vệ an toàn cho Tào giáo úy, nếu để xảy ra sơ suất gì dù là nhỏ ta cũng sẽ giết ngươi.

- Điền Thiệu rõ rồi!

Điền Thiệu này là con cháu của Điền Dự, nhưng tuổi lại lớn hơn Điền Dự. Công Tôn Toản chết đi, Điền Dự dẫn theo một số người trong họ từ Ngư Dương đến nương nhờ Tào Tháo, Điền Thiệu cũng là đi cùng với y tới. Bản lĩnh của hắn tuy không có gì to tát, nhưng làm việc cẩn thận. Từ trước tới giờ, hắn luôn là tâm phúc cực kỳ được Điền Dự tin tưởng. Trao binh quyền cho Điền Thiệu cũng có thể khiến Điền Dự an tâm được.

Lúc này, bên bờ phía đông, binh lính lũ lượt kéo tới.

Bàng Thống và Hàn Đức từ trên thuyền bước xuống, vẻ mặt lo lắng nói:

- Công tử ở đâu, công tử đâu rồi?

Điền Dự lập tức cho người dẫn hai người bọn họ vào trong doanh trại, đi theo còn có bốn tên cận vệ Phi Mạo. Bàng Thống và Hàn Đức gần như chạyđến trước trướng của Tào Bằng. Chỉ thấy Vương Song cầm đao khoác cung đứng trước cửa trướng, vô cùng cảnh giác.

- Vương Song, công tử có ổn không?

- Đang tạm nghỉ trong trướng, công tử nói Bàng tiên sinh hãy vào trong ngay.

- Vậy còn ta?

- Đưa ngựa và hành lý qua đây hết. Công tử dặn vậy, chỉ chờ hai vị huynh đệ trở về, đợi sau khi về Hứa Đô sẽ đại táng. Tín Chi ca ca ở đây bảo vệ, để ta đi thu dọn đồ đạc, tránh xảy ra sơ suất.

Hàn Đức gật gật đầu, đứng thế chỗ Vương Song. Tay hắn cầm đao, lặng lẽ đứng trước cửa đại trướng.

Bàng Thống lo lắng bước vào quân trướng, nhìn thấy Tào Bằng đang ngồi dựa vào giường, dáng bộ yếu ớt.

- A Phúc, ngươi...

- Ta không sao.

Tào Bằng nhìn Bàng Thống cười, khẽ nói:

- Chỉ là Quốc Nhượng đã rút binh quyền của ta, ta không hiểu lắm.

- Hả?

- Quốc Nhượng nói ta bị thương, lại đang ốm, cần phải nghỉ ngơi, cho nên không cần thống lĩnh vệ quân nữa.

Bàng Thống nghe vậy, chợt cười:

- A Phúc hà tất phải lo lắng nhiều, Quốc Nhượng làm như vậy là tốt cho ngươi, y muốn bảo vệ ngươi đó. Còn về vệ quân càng không phải lo lắng. Ngươi vẫn là Chinh Khương giáo úy, vẫn là chủ tướng vệ quân của sứ đoàn, Quốc Nhượng sao có thể bãi miễn ngươi? Y làm như vậy là muốn rút ngươi vào trong, âm thầm bảo vệ. Thử nghĩ xem, ngươi bệnh thế này, phạm vi hoạt động tự nhiên sẽ thu hẹp lại. Dù có người muốn gây bất lợi cho ngươi thì cũng phải đợi cơ hội thích hợp. Hơn nữa, ngươi ẩn thân vào chỗ tối, chẳng phải là càng dễ quan sát đối thủ sao?

Tào Bằng nghe vậy, bất giác mắt khẽ nhíu lại.

Che trời vượt biển. Hay cho cái kế che trời vượt biển này. Điền Dự dùng cách này để bảo vệ Tào Bằng, đồng thời cũng là có thể đi một nước cờ bí hiểm.

Nghĩ đến đó, Tào Bằng cũng thấy nhẹ lòng nhưng hắn lại cười ái ngại:

- Nhưng như vậy chẳng phải là suốt chuyến đi này ta không có việc gì để làm sao.

- Haha, cứ bình tĩnh.

Bàng Thống nói xong cũng thấy yên tâm hơn.

Y nói chuyện một lúc với Tào Bằng rồi đi ra khỏi quân trướng.

Tào Bằng còn lại một mình trong quân trướng, gã đưa mắt nhìn chiếc lều lớn trống không, cảm giác thật vô vị.

Chí ít trước khi đến được Nam Hung Nô, Điền Dự sẽ không thể để mình ra mặt. Nếu đã như vậy, hắn phải làm kiếm việc gì đó để làm cho đỡ buồn tẻ trên suốt chặng đường. Nhưng tìm việc gì bây giờ? Tào Bằng trở người, nhìn chồng giấy trên thư án, mắt hắn bỗng sáng lên. Nếu đã không có gì để làm, sao lại không viết chút gì nhỉ, đỡ thấy bứt rứt trên đường đi.

Viết cái gì bây giờ? Con ngươi Tào Bằng chao đảo.

********

Tự nhiên lại xảy ra chuyện hành thích, khiến không khí trong doanh trại bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

Cấm quân và vệ quân, trong khoảnh khắc được phân biệt rõ ràng, hình thành hai hệ thống hoàn toàn khác nhau. Tuy cấm quân ở trong địa phận của vệ quân, nhưng lại hành động độc lập với nhau. Từ những binh lính tuần tra đến canh gác hoàn toàn đều là người của cấm quân, còn vệ quân chỉ có thể đồn trú ở bên ngoài, không thể tiếp cận vào bên trong.

Đêm đã về khuya.

Lưu Quang nằm trong đại trướng bồi hồi, không thể chợp mắt.

Y đang đợi, đợi Lãnh Phi trở về.

Y cũng biết rõ, việc hành thích vừa rồi chắc chắn đã kinh động đến đám người Điền Dự. Lãnh Phi có muốn tiếp tục ra tay, e là sẽ không hề đơn giản. Y hơi lo lắng, bởi vì lúc ở trên sông, y đã nhìn thấy rất rõ Lãnh Phi đã bị thương. Tuy nói đã tính toán chu toàn, nhưng nước sông chảy xiết, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, coi như y đã mất đi một trợ thủ đắc lực nhất.

Lãnh Phi tuy là hoạn quan, trong tay lại không có binh quyền nhưng thân võ nghệ của gã chắc chắn là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay của Hán Đế. Nếu Lãnh Phi có gì bất trắc thì chắc chắn là một tổn thất lớn. Lưu Quang nhắm mắt, trầm ngâm hồi lâu rồi ngồi dậy trên giường, nhẹ vuốt vuốt bộ râu xanh đen dưới cằm. Chuyện phát sinh thế này đúng là phiền toái. Y không thích chuyện như vậy.

Tự mình ra lệnh giết chết người bằng hữu mà mình xem trọng nhất, cảm giác này thật là khó chịu.

Nhưng, y phải giết được Tào Bằng.

Tuy Tào Bằng ẩn cư ba năm, nhưng thanh danh của hắn ngày một lên cao, sớm muộn cũng sẽ là một mối họa lớn của Hán Thất. Thân là họ hàng của Hán Thất, từ năm Lưu Quang vào Trường An, diễn màn đấu chó cho Hán Đế xem, số mệnh của y đã an bài, không thể quay đầu lại nữa.

Hữu Học ơi là Hữu Học, nếu có trách, hãy trách ngươi không biết phải trái, làm chuyện ngược với lẽ trời.

Thiên hạ này là của Đại Hán, giang sơn này là giang sơn của họ Lưu. Ngươi thân là thần dân Đại Hán, không nghĩ dốc sức cho Đại Hán, lại muốn giúp bọn loạn thần tặc tử. Cho dù các ngươi có là người cùng gia tộc, nhưng cũng là kẻ mưu phản, là phạm thượng, sớm muộn cũng phải chết. Hôm nay ngươi chết đi, tháng ngày còn lại ta sẽ bảo đảm cho gia đình nhà ngươi không phải lo lắng điều gì.

Việc ta có thể làm cũng chỉ có vậy thôi...

Nghĩ đến đó, Lưu Quang thở dài. Đột nhiên, bên ngoài đại trướng có tiếng thở phì phò, Lưu Quang vội ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người toàn thân đầy những vết máu, ướt sũng đi vào trong trướng, loạng choạng rồi ngã xuống đất.

- Lãnh Cung!

Lưu Quang hốt hoảng, vội chạy tới dìu đỡ.

Chỉ thấy, vết thương do đao gây ra trên vai Lãnh Phi giống như miệng trẻ con há ra, trông thật đáng sợ.

Trên bả vai và trên đùi gã còn cắm hai mũi tên sắt, ngập gần một nửa cán. Sắc mặt Lãnh Phi trắng bệch, không cắt ra một giọt máu.

Gã khẽ nói:

- Lưu Hầu, mau giải quyết đám cấm quân bên ngoài.

- Lãnh Cung đợi chút.

Lưu Quang dìu Lãnh Phi ngồi xuống rồi vội chạy ra ngoài đại trướng.

Chỉ thấy, hai tên thị vệ mê man ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự từ lúc nào. Y tâm ý nhất động, chợt nảy ra một ý.

Lưu Quang tìm đến hai tên gia nô tâm phúc, chỉ vào thái giám đang hôn mê, khẽ dặn dò:

- Lập tức xử lý gọn hai tên này, giữ một cái xác lại, còn một cái ném xuống sông. Làm cho đẹp một chút, đừng để người khác phát hiện tung tích.

Hai tên gia nô vội vâng mệnh, sau khi buộc hai tên thái giám vào với nhau thì lén lút khênh đi.

Lưu Quang thầm thở phào nhẹ nhõm, quay người trở lại trong trướng. Chỉ thấy Lãnh Phi ngồi trên giường, nghiến răng, rút hai mũi tên trên vai và trên đùi ra. Trên hai mũi tên đó có ngạnh, sau khi rút ra được thì cũng kéo theo mấy lạng thịt. Máu tươi chảy ra như suối, Lãnh Phi gần như muốn ngất đi. May mà gã đã chuẩn bị trước, trước khi rút tên ra, miệng đã nhai kim sang dược. Gã nhổ ra lòng bàn tay, ép mạnh vào vết thương, cơ thể gã như co rúm lại.

- Lãnh Cung.

- Lưu Hầu, tạm thời nô tài e là không giúp được ngài rồi. Cái tên họ Tào đó tâm địa nham hiểm, lại có thứ vũ khí sắc bén như vậy trong tay. Trong vòng ba mươi ngày, ta khó mà giao đấu được với kẻ địch, mọi chuyện đều dựa vào Lưu Hầu. Lưu Hầu, ta biết ngài và tên họ Tào đó đều là những kẻ thông minh, tài trí. Ta cũng biết, chúng ta lần này đi sứ đến Nam Hung Nô, sau này sẽ để lại tiếng xấu muôn đời. Nhưng ngài và ta đều làm việc vì bệ hạ, có những chuyện bản thân không thể tự quyết định được. Nếu bệ hạ còn có cách nào khác, chắc chắn cũng sẽ không dùng cách này. Ngày sau, chắc chắn sẽ có người đòi lại công bằng cho chúng ta. Vì vậy, ngài đừng vội động lòng. Nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, e là hy vọng cuối cùng này của chúng ta sẽ bị phá sản. Bọn Lưu Biểu, Lưu Chương, Lưu Bị và Mã Đằng đều không thể tin tưởng được. Người mà bệ hạ có thể tin tưởng thực sự hiện nay chỉ còn ngài và ta, ngàn vạn lần xin ngài đừng chần chừ.

- Lãnh Cung, Quang đã nhớ rồi.

- Tên Tào Bằng đó cũng bị ta đánh thương, có lẽ cũng cần phải nghỉ dưỡng một thời gian. Trước khi thương thế của ta khỏi hẳn, ngài đừng có để ý đến hắn. Thủ hạ xuất sắc xung quanh hắn rất nhiều, một mình hành sự không cẩn thận sẽ gây ra chuyện lớn. Tên đó cứ để cho ta xử lý, đợi vết thương của ta khỏi rồi, tất sẽ lấy mạng hắn. Nếu không, hắn sẽ là một mầm họa của Hán Thất.

Ánh mắt Lãnh Phi sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Lưu Quang.

Chỉ thấy Lưu Quang gật đầu rất mạnh:

- Lãnh Cung, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không manh động.

- Vậy, ta yên tâm rồi...

Lãnh Phi nói xong thì đứng dậy, cố nhịn đau ở vết thương, lặng lẽ rời khỏi đại trướng.

Lưu Quang nắm chặt bàn tay, nghiến răng, gằn giọng:

- Tào Hữu Học, ta quyết sẽ không nương tay với ngươi!

******

- Hắt xì!

Tào Bằng đột nhiên hắt hơi một cái, trở mình ngồi dậy.

Trong trướng, ánh nến leo lét.

Bàng Thống vẫn ngồi bên cạnh, tay cầm quyển sách.

- Hữu Học, sao lại dậy rồi?

- Canh mấy rồi?

- Đã qua giờ dần rồi. Ngươi ngủ thêm một lúc nữa đi, hôm nay phải qua giờ thìn mới có thể xuất phát.

- Chuyện gì vậy?

- Sau khi ngươi thiếp đi, Lâm Nghi Hầu đã cho người tới, nói với Điền Phó sứ trong đám nội thị đi cùng có hai người mất tích. Điền Phó sứ tìm thấy một người ở trên đê, nhưng người còn lại thì vẫn chưa thấy đâu. Lâm Nghi Hầu nói, cái người mất tích đó e rằng chính là hung thủ hành thích ngươi. Và cái tên đã tìm được kia có lẽ là đồng bọn của tên thích khách...

- Điền Phó sứ nói thế nào?

Bàng Thống nghe vậy, bất giác cười khổ, hỏi lại:

- Nếu ngươi là Điền Phó sứ, ngươi có thể nói gì được chứ?

Tào Bằng sững người, chợt hiểu ra ý của Bàng Thống. Gần như lẩm bẩm một mình, hắn khẽ nói:

- Cái tên Lâm Nghi Hầu này đúng là một tên gian xảo.

Lưu Quang là Chính Sứ, còn là tên tuổi hàng đầu của dòng họ Hán Thất.

Trong toàn bộ sứ đoàn, thân phận của y tôn quý nhất, danh hiệu cũng lớn nhất. Những thi thể này chẳng qua chỉ là để che giấu tai mắt người khác cho mọi người một công đạo mà thôi. Suy cho cùng thì tất cả mọi người đều nhìn thấy thích khách ám sát Tào Bằng trên sông là thái giám. Trong toàn bộ sứ đoàn, thái giám đều do Chu Lương quản. Chu Lương lại nghe theo sự chỉ huy của Lưu Quang, lai lịch của thích khách kia tức thì đoán ngay ra được. Lưu Quang ném ra hai thái giám chính là muốn rửa sạch liên can: thích khách không phải là người của ta!

Thủ đoạn loại này lừa gạt con tép thì được, nhưng Điền Dự, Bàng Thống đâu phải là đèn cạn dầu?

Ý tứ của Lưu Quang rất rõ ràng: việc này dừng lại ở đây!

Thích khách đã chết, đồng đảng cũng tìm được rồi, không cần truy hỏi nữa để tránh khỏi việc chính bị đình lại…

Còn Điền Dự, dù sao vẫn không thể mang theo người xông vào lục soát, như thế chẳng khác nào thực sự "xé bỏ lớp da mặt" ra. Từ cổ chí kim đa phần là giống nhau. Người làm quan thì hư tình giả ý, đối mặt thì cười, sau lưng thì đâm, mặc dù trong lòng hiểu rõ nhưng cũng không thể thực sự gỡ bỏ sắc mặt. Mặc dù hận không thể băm đối phương thành vạn đoạn nhưng lúc biểu hiện bên ngoài thì vẫn phải qua lại thân mật.

Tào Bằng thầm cười nhạt trong lòng.

Lưu Quang làm như vậy để rửa sạch liên quan nhưng lại chứng minh một việc: thái giám chết bầm kia nhất định còn sống.

Quả nhiên Đông Phương Bất Bại mà!

Trúng hai mũi tên, lại bị ta chém một đao, sau đó rơi vào lòng sông lâu như vậy mà vẫn không chết ư? Mạng của thái giám chết bầm kia thật đúng là cường ngạnh, có một chút khí phách mạnh mẽ. Tuy nhiên, ngươi càng như vậy, ta lại càng muốn giết chết ngươi.

- Sĩ Nguyên, nói một tiếng với Điền Phó Sứ, ta muốn gặp Chu Lương.

Bàng Thống cười:

- Ta sẽ phân phó.

Đứng dậy đi ra tới cửa trướng nhìn sắc trời một chút, Bàng Thống xoay người lại nói:

- A Phúc, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, đến lúc đó ta sẽ kêu ngươi.

- Được!

Tào Bằng nói xong liền nằm xuống.

Trong đầu lại vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh ở trên sông kia, mờ mịt, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ...

***

Tào Bằng bị ốm!

Tuy nhiên đó không phải là giả bộ, mà là bệnh thật.

Cũng khó trách, tinh thần bị thương, lại bị rơi vào nước sông lạnh ngắt...Lúc rời thuyền tại bến đò bị gió thổi vào, thế cho nên ngày thứ hai xuất phát thì Tào Bắng lúc lạnh lúc nóng, bắt đầu lên cơn sốt. Cũng may xương cốt cơ thể hắn tốt, lại có thuốc trị thương hàn do Trương Trọng Cảnh điều phối nên bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ là lúc cưỡi ngựa thật sự có chút khó khăn.

Sau khi Điền Dự tra xét lập tức cấp cho Tào Bằng xe ngựa.

Ở trong xe ngủ một giấc, người ra một chút mồ hôi, cuối cùng bệnh cũng giảm đi rất nhiều. Chỉ là thân thể vẫn có chút yếu, hơn nữa trên người lại có nội thương cho nên Tào Bằng cả ngày đều lừ đừ, không chút phấn chấn.

- Hữu Học, qua đây, qua đây một chút!

Điền Dự thấy Tào Bằng dáng dấp tiều tụy thì cũng không kìm được liên tục lắc đầu.

- Qua làm gì?

- Chắc ngươi chỉ giả bộ mà thôi, ngươi đâu cần phải biến mình thành bộ dạng như thế?

- Ta thật sự khó chịu....

Tào Bằng lớn tiếng, chợt lại ho khan kịch liệt.

- Được rồi được rồi, ngươi bị bệnh thật.

- Ngươi mới có bệnh.

Điền Dự cười hắc hắc không tranh cãi với Tào Bằng nữa, cách cửa sổ xe nói:

- Đêm nay nghỉ ở Linh Võ cốc, ta đã hẹn với Chu Lương đi ngắm cảnh đêm Hạ Lan. Ngươi chuẩn bị một chút, nên khuyên thế nào ta tin rằng trong lòng ngươi đã có kế sách vẹn toàn.

Bên trong xe yên tĩnh.

Linh Võ cốc, nằm ở miệng núi Hạ Lan.

Thời kỳ Tần Thủy Hoàn, Thủy Hoàng đế đã phái đại tướng Mông Điềm đem ba mươi vạn đại quân quyết chiến với dân tộc Hung Nô, tại nơi đây đã dễ dàng tiến hành khống chế có hiệu quả. Sau đó triều Đại Tần bằng sức mạnh và lực ảnh hưởng của một nước mà trước sau vẫn không thể vượt qua được Hoàng Hà, nhưng lại lấy Hoàng Hà làm cửa ải.

Đến triều Hán đã thiết lập huyện Liêm tại gần Linh Võ Cốc, rốt cuộc đem Tây Sáo nhét vào trong bản đồ. Nhưng trên thực tế, sự kiểm soát của triều Hán đối với Tây Sáo cũng không phải là quá mạnh. Ít nhất, những năm cuối tại Đông Hán thì huyện Liêm có như không có...

Để đến Linh Võ cốc nhất định phải đi qua Linh Võ, Linh Châu.

Năm 191 trước Công Nguyên, lúc đó tại bờ tây Hoàng Hà có một thị trấn. Bởi vì gần núi Hạ Lan, mà trên núi Hạ Lan lại có Linh võ Cốc, cho nên liền có cách gọi là Linh Võ. Năm 159 Công Nguyên, Đoàn Thái úy tại núi Phùng Nghĩa đã đánh bại Tiên Linh, sau đó dẫn quân xây dựng cơ sở. Tiên Linh Chư tiếp tục chạy trốn bị Đoàn Thái Úy đuổi tới Linh Võ cốc giết được Tiên Linh, từ đó về sau rời khỏi hẳn Tây Sáo.

Xe ngựa của sứ đoàn đêm đó đóng ngay tại Linh võ cốc.

Vẻ mặt Chu Lương u ám đi ra khỏi viên môn dọc theo đường núi đi lên. Mục đích chuyến đi này của y là lên đỉnh Linh Võ Cốc, nghe nói cảnh sắc nơi đó rất đẹp, được coi là nơi có cảnh sắc đẹp nhất. Trong khoảng thời gian này tâm trạng của y có chút buồn rầu. Vốn tưởng rằng lần này y oai phong đi sứ Hung Nô, không ngờ Lưu Quang vượt qua y làm Chính Sứ.

Tại Hứa Đô, thực sự quá ngột ngạt mà!

Khắp nơi đều là vương công quý tộc, y chỉ là một Trung Cung Phó căn bản bị đối xử chẳng ra gì.

Bề ngoài cho thấy, Trung Cung Phó cũng có bổng lộc hai nghìn thạch, có thể sánh ngang với Cửu Khanh. Nhưng trên thực tế, chức Trung Cung Phó này của y căn bản trong tay không có quyền lực gì. Không nói đến việc trên y còn có Đại Trường Thu, nhưng lại là cấm quân trong cung không phải ai y cũng có thể sai khiến. Chu Lương chỉ có thể chỉ huy hơn mười một thái giám dưới trướng y mà thôi, chứ đâu có quyền thế gì?

Lần đi sứ này đến Hung Nô là cơ hội của y.

Nhưng hết lần này tới lần khác Lưu Quang lại vượt mặt nắm toàn bộ quyền hành, chức phó sứ này của y chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

Điền Dự mời y đi ngắm phong cảnh, Chu Lương lại mơ hồ suy đoán ra dụng ý thật sự trong đó, chẳng lẽ Điền Quốc Nhượng muốn lôi kéo ta sao?

Nếu thật sự hắn muốn lôi kéo ta, ngược lại cũng là một lựa chọn không tệ.

Hán thất hiện nay yếu nhược, Tào Tư Không độc quyền. Tương lai Tào Tư Không thống nhất thiên hạ, vậy thì ta cũng là nguyên lão công thần.

Trong lòng Chu Lương sao không muốn quy thuận Tào Tháo. Nhưng khổ nỗi không có cơ hội, càng không tìm được cách nào tốt.

Thái giám cũng vậy.

Thái giám quy thuận, cũng phải tìm người vững chắc mới được.

Điền Dự kia...Có vẻ như vẫn chưa đủ tầm. Nhưng vị Tào công tử kia lại rất hợp! Tuy nhiên từ Hi Bình tới nay, sự tranh đấu giữa kẻ sĩ và thái giám chưa bao giờ ngừng nghỉ. Nhớ năm xưa sau khi Thập Thường đắc thế đã đem kẻ sĩ áp chế quá ngoan độc.

Tào công tử hiện nay là danh sĩ thanh lưu, tên tuổi Tào Tam Thiên vang dội thiên hạ...

Chu Lương hiện tại không dám khẳng định, nếu như y đi tìm Tào Bằng nương tựa mà nói, Tào Bằng chưa chắc đã thu nhận y?

Trên đường đi y liên tục suy tính. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đường núi không dễ đi, người Chu Lương lại béo, thế cho nên lên đỉnh núi thì thở hồng hộc, cả người sũng mồ hôi.

- Tào, Tào giáo úy?

Ngay khi Chu Lương leo lên đến đỉnh núi đã thấy trên đỉnh núi đứng hai người ở đó.

Một người là Tào Bằng, người còn lại là Hàn Đức.

Hai người quay lưng về phía Chu Lương, đang ngắm cảnh sắc Linh Võ Cốc.

Nghe giọng nói của Chu Lương, Tào Bằng xoay người lại, mỉm cười nhìn Chu Lương.

Dưới ánh trăng, Tào Bằng mặc bạch y, gió núi thổi qua làm vạt áo cuộn nổi lên giống như thần tiên.

- Chu Trung Cung cũng đến ngắm trăng ư?

Chu Lương ngẩn ra, cười ha hả nói:

- Đúng vậy, nghe nói Linh Võ cốc cảnh đêm rất đẹp, Tạp gia nhàn rỗi cho nên đến xem.

- Chỉ là xem thôi ư?

Tào Bằng cất bước tiến đến, một tay ngoắc lấy cánh tay Chu Lương.

- Cảnh đẹp như này, cần phải có tâm để thưởng thức.

- Điều này...

Trong lời đối thoại của hai người đều giấu diếm huyền diệu. Gió thổi qua, Tào Bằng khẽ ho khan hai tiếng, quay đầu lại hướng ra nhìn về phía đường núi.

- Tào công tử, hai người thật là tâm phúc của Tạp Gia.

- Tâm phúc cũng tốt, người tâm phúc thì có thể thắng thắn với nhau.

Chu Lương khẽ run, trong câu nói này của Tào Bằng nghe có dụng ý của y.

Ngươi có muốn làm tâm phúc không? Làm tâm phúc, ta cùng ngươi có thể thoải mái nói chuyện, không cần phải che che giấu giấu.

Đây là mời chào mình sao?

Chu Lương giật mình đang định mở miệng, nhưng hai mắt mở to hồi lâu cũng không nói được lời nào.

Chỉ thấy trong tay Tào Bằng cầm một tờ giấy mỏng, nhìn thoáng qua hình như là tiền giấy trong ngân lâu đã từng nghe nhắc đến.

- Ở đây ta có một trăm vạn, nếu Chu Trung Cung nhận, ta và ngươi có thể thẳng thắn nói chuyện.

Mua chuộc, đây chính xác là mua chuộc!

Một trăm vạn, một con số không nhỏ.

Tròng mắt của Chu Lương đảo quanh, trong lòng do dự: ta có nên ra giá cao không? Biết đâu Tào công tử sẽ cho ta nhiều hơn?

Phần đông các thái giám trong lòng đều méo mó.

Họ có nhiều ham thích nhưng lại có một bệnh chung, chính là tham tiền.

Tuy nhiên, từ sau khi Thập Trưởng bị diệt thì thu nhập của thái giám giảm đi rất nhiều. Bất kể là Hán đế hay là Đổng Trác trước đó và đến bây giờ là Tào Tháo cũng đều quản lý thái giám cực kỳ nghiêm ngặt, cho bọn họ rất ít quyền lực, cũng có nghĩa thu nhập của bọn họ cũng giảm đi rất nhiều. Nhưng hiện tại...khó khăn như vậy, Chu Lương cũng không dám nói mình là thái giám.

Nào có thái giám mà thê thảm như ta đây dựa vào chút bổng lộc nhỏ nhoi mà sống, ngay cả một phủ đệ ngoài cung cũng không có?

Nhưng, y đột nhiên thấy bàn tay của Hàn Đức đặt lên chuôi đao.

- Chu Trung Cung, đã muộn rồi đường núi không dễ đi đâu.

Chu Lương sợ hãi không chút phản đối thò tay nhận lấy tiền giấy từ trong tay Tào Bằng:

- Tấm lòng của công tử nếu không nhận chẳng phải là khinh thường công tử sao?

- Thông minh!

Sắc mặt Tào Bằng đột nhiên nghiêm lại, xoay người nhìn Chu Lương, nói:

- Chu Trung Cung, chúng ta nói thẳng ra...tối nay ta hẹn ngươi tới đây là có một việc muốn kính nhờ ngươi. Nếu Chu Trung Cung đồng ý, tương lai tiền đồ mênh mông. Tào Bằng ta hôm nay tuy chỉ là Giáo Úy chinh phạt Khương, nhưng chắc chắn Chu Trung Cung hiểu huyền cơ trong đó. Ta muốn biết, người ám sát ta là ai?

Chu Lương lập tức do dự, y nhìn Tào Bằng nghiến răng khẽ nói:

- Là Trung Thường, Lãnh Phi.

- Lãnh Phi?

- Người là này tâm phúc của bệ hạ, rất được nể trọng tại Trường An. Nhưng lần này Lãnh Phi đột nhiên ra tay, sự việc trước đó ta cũng không rõ lắm...Không dám dối gạt Tào công tử, Lâm Nghi Hầu từ lúc tiếp chưởng Chính Sứ, Tạp gia không dám quản, cũng quản không được.

Tào Bằng nghe vậy cười ha hả, chìa tay ra quàng vai Chu Lương.

Hắn cao hơn Chu Lương một cái đầu, cúi xuống nói khẽ:

- Chu Trung Cung, ngươi và ta cũng phụng sự dưới trướng Lâm Nghi Hầu, tất cả sự việc liên quan đến Lâm Nghi Hầu ta tự có chủ trương. Ta mời ngươi đến là mong ngươi có thể giúp ta để ý một chút...Ngươi cũng biết đó, phía bên Lâm Nghi Hầu ta không thể tiếp cận, có một số việc...Ngươi hiểu mà! Không biết Chu Trung Cung có bằng lòng giúp ta không?

- Bằng lòng. Tạp Gia đương nhiên bằng lòng...

- Sảng khoái!

Tào Bằng cười nói:

- Chúng ta vừa đi vừa nói, ta có rất nhiều vấn đề cần thỉnh giáo Chu Trung Cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play