Tào Bằng không giúp đỡ mẫu thân của Từ Thứ, cũng không để lại tiền bạc gì cả.
Bởi vì hắn biết rõ bằng vào tính tình của mẹ con bọn họ, nếu hắn thực sự giúp đỡ bà, nói không chừng sẽ phản tác dụng, khiến nàng phản cảm mà thôi.
Tào Bát Bách ngươi có mấy đồng tiền là có thể khinh người ta sao?
Tào Bát Bách ngươi mới nổi tiếng một chút là có thể bố thí cho người ta sao?
Mẫu thân của Từ Thứ là một người như vậy, thậm chí bà còn cao ngạo, khí phách hơn cả nam nhân.
Cho nên, Tào Bằng cảm thấy hắn không nên làm như vậy, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên là hơn. Nếu Từ Thứ có lương tâm, ắt sẽ trở về. Nếu y không có lương tâm, vậy thì bỏ đi. Dù ngày sau y có đến đây, Tào Bằng cũng sẽ không để ý đến y nữa. Một người biết hiếu thuận với mẹ cha, thì dù có hư hỏng cũng có thể sửa chữa; một người không biết hiếu thuận thì dù nói gì đi nữa cũng chỉ là kẻ giả tạo mà thôi.
Cổ nhân nói trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu!
Những lời này đương nhiên là có đạo lý của nó.
Hiện giờ, Tào Bằng chỉ cần ngồi yên chờ xem sự lựa chọn của Từ Thứ mà thôi.
Đừng coi những lời lẽ đanh thép Tào Bằng nói với Bàng Thống trong từ đường là thật, chẳng qua là hắn ra vẻ như thế mà thôi. Trong lòng hắn, đương nhiên mong Từ Thứ đến trợ giúp một tay. Nếu có Từ Thứ giúp đỡ, tất nhiên Tào Bằng sẽ như hổ thêm cánh. Còn Gia Cát Lượng, Tào Bằng dù có muốn lôi kéo cũng quá khó. Người kia rõ ràng quá kiêu ngạo, phách lối, nếu không sao có thể có chuyện mời ba lần mới chịu ra mặt lưu truyền hậu thế chứ?
Nhưng chẳng mấy chốc, Tào Bằng đã không còn hứng thú như khi đi ra khỏi Từ gia.
Khi hắn trở lại quan dịch, đã thấy rất nhiều binh mã trước cửa quan dịch.
Tào Bằng vừa định xuống ngựa, đã thấy Hạ Hầu Lan vội vàng từ trong chạy ra, đầu tiên là thi lễ với Tào Bằng, rồi gã thấp giọng nói:
-Công tử, Tào thái thú đến đây.
-Tào thái thú?
Tào Bằng chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
-Chính là Tử Liêm thái thú, đô hộ tướng thảo.
-A.
Tào Bằng kinh ngạc, vội vàng đưa dây cương ngựa cho một gã Phi Mạo.
Hắn quay đầu nói với Bàng Thống vài câu. Bàng Thống gật gật đầu, dẫn người về chỗ nghỉ.
Tào Bằng vội vàng theo Hạ Hầu Lan đi đến nha đường quan dịch. Tử Liêm thái thú chính là Tào Hồng. Khi trận chiến Quan Độ xảy ra, Tào Hồng phụng lệnh ra trấn thủ Dĩnh Xuyên, làm thái thú Dĩnh Xuyên. Nhưng Tào Bằng cũng nghe nói chẳng mấy chốc Tào Hồng đã được điều đi, rời khỏi quận Dĩnh Xuyên. Nhưng cụ thể y đến nơi nào nhậm chức thì còn phải xem Tào Tháo quyết định như thế nào đã. Vốn dĩ, Tào Bằng định ngày mai sẽ đi gặp Tào Hồng. Dù sao, ở quận Dĩnh Xuyên này, Tào Hồng vẫn là người đứng đầu, thân là con cháu, dù sao hắn cũng nên đi thăm viếng mới phải. Nào ngờ, Tào Hồng lại tìm tới tận cửa nhà hắn. Đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, e là có biến, nếu không chắc hẳn Tào Hồng sẽ không đích thân đến nhà hắn.
Nói ra thì Tào Bằng và Tào Hồng cũng một thời gian rồi không gặp nhau!
Lần trước hai người gặp nhau là khi Tào Hồng từ Trần quận tới Hứa Đô phụng mệnh, hai người từng gặp nhau một chút ở phủ Tư Không.
Loáng mắt đã một năm trôi qua.
Tào Bằng đi vào cửa nha đường liền thấy ngay một người quen.
-La Tư Mã!
La Đức gặp Tào Bằng, khẽ mỉm cười.
-Tào công tử, cả năm không gặp rồi, ngươi vẫn khỏe chứ?
-Phiền La tư mã phải bận tâm rồi. Ha ha, Tử Liêm thúc phụ sao lại đến đây? nguồn TruyenFull.vn
Tào Bằng giờ không có chức quan cho nên cũng không cần gọi chức quan của Tào Hồng, mà đổi thành "thúc phụ", nghe lại càng thân thiết hơn.
La Đức nói:
-Đô hộ tướng quân nói tiểu tử ngươi tới Dĩnh Xuyên mà cũng không thèm đến gặp ngài, nên ngài ấy đành phải đến tìm gặp ngươi vậy.
-Nói giỡn, nói giỡn thôi!
Tào Bằng vội vàng xua tay.
Đúng lúc này, từ trong nha đường vang lên một giọng nói sang sảng:
-A Phúc, đến rồi sao còn chưa vào đây?
La Đức lè lưỡi với Tào Bằng, ra hiệu bảo hắn nhanh đi vào.
Tào Bằng không dám chậm trễ, vội vàng bước lên nha đường, đã thấy Tào Hồng cầm đại mã kim đao ngồi ở chính giữa, bình thản quan sát hắn.
-A Phúc, ngươi càng ngày càng to gan lớn mật.
Tào Bằng cười nói:
-Thúc phụ, lời này của thúc điệt nhi chịu không nổi.
-Hừ, sao ngươi không chịu nổi? Ngươi đến Dĩnh Xuyên này mà không ngờ lại ở lại quan dịch. Ngươi không phải là to gan lớn mật, kiêu ngạo thì là gì hả? Chuyện này mà truyền về Hứa Đô, chẳng phải người ta sẽ chê cười, nói Tử Liêm ta lục thân bất nhận sao?
Người này hôm nay làm sao vậy?
Nói câu nào là nổi giận câu ấy?
Tào Bằng vội vàng xoa dịu y:
-Cũng không phải là điệt nhi to gan lớn mật gì, thật sự là lần này đến Dĩnh Xuyên còn có chuyện khác, người cũng khá hỗn độn. Nhạc phụ của điệt nhi hai ngày nữa cũng sẽ đến đây. Đến lúc đó, chẳng phải sẽ khiến thúc phụ có thêm lắm chuyện phiền lòng sao?
-Có cái gì mà phiền lòng với chả không phiền lòng? Chẳng lẽ phủ thái thú của ta không chưa nổi ngươi sao? Bớt nói nhảm đi. Lập tức thu dọn đồ đạc theo ta đi. Lão tử mà không bảo nổi ngươi, sau này về Hứa Đô ắt sẽ bị người khác nhạo báng cho mà xem.
-Thúc phụ nói thế nào, điệt nghi xin nghe như thế.
-Nói như thế còn nghe được.
Gương mặt Tào Hồng cuối cùng cũng nở nụ cười.
Y xua tay ra hiệu cho những người không có phận sự trên nha đường đều lui xuống, tủm tỉm cười nhìn Tào Bằng, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
-A Phúc, chuyện ngươi làm tốt lắm.
-A?
-Còn giấu diếm ta sao? Ta nghe nói có phải ngươi chuẩn bị hợp tác với Trần gia không?
-Ta vừa nhận được tin tức Trần Trường Văn ở Tuy Dương chuẩn bị liên kết với Hải Tây, mượn danh nghĩa quan phủ, lấy Trần thị và ngươi làm chủ, mở cửa hàng bạc, cho vay tiền giấy. Chuyện tốt như thế này mà ngươi lại quên mất thúc phụ ta, dù thế nào cũng phải tính ta một phần. Được, ta đang chuẩn bị rút lui ở đổ phường, vậy đem khoản tiền này bỏ vào đấy đi. Hay là ngươi không cần?
Cửa hàng bạc ư?
Tiền giấy ư?
Tào Bằng chợt nhớ ra hình như đúng là có chuyện như vậy.
Lúc trước, Bộ Chất từng gửi thư nhờ Đặng Tắc hỏi hắn, nói là mậu dịch giữa Hải Tây và Nhã Dương ngày càng lớn, mỗi lần hao phí rất nhiều tiền hộ vệ. Bất kể là vận chuyển hàng hóa từ Hải Tây đến Tuy Dương hay từ Tuy Dương đến Hải Tây đều tốn phí rất nhiều. Nếu lấy hàng đổi hàng cũng rất phiền toái. Cho nên, Bộ Chất hỏi Tào Bằng có cách gì giải quyết vấn đề chẳng dễ dàng chút nào này không. Lúc ấy, Tào Bằng đã nghĩ ra biện pháp sử dụng tiền giấy, cùng loại với chi phiếu ở hậu thế. Lấy tín dụng quan phủ làm quy chuẩn, tiến hành mậu dịch giữa hai nơi, có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Quan trọng nhất là thông qua cách làm này, đôi bên có thể giảm bớt tiền giao dịch.
Phải biết rằng mỗi lần mua bán đều hết cả trăm triệu đồng tiền, số tiền đồng phải tiêu hao thật sự quá lớn.
Trung Nguyên lại vốn thiếu đồng. Muốn lưu thông một lượng lớn tiền đồng, ắt năm loại tiền mà các chợ thường dùng không đủ để sử dụng. Như vậy, ắt sẽ xuất hiện tiền đúc trong dân gian, khiến cho tiền giả xuất hiện tràn lan khắp chợ. Kết quả cuối cùng đương nhiên sẽ là giá hàng bị nâng lên.
Tào Bằng không xuất thân từ dân học tài chính, đối với những chuyện này hắn cũng không hiểu lắm.
Hắn chỉ có thể đưa ra một đầu mối, còn phương án thực thi cụ thể cần phải do đám người Trần Quần tự mình quyết định.
Hắn viết cho Trần Quần một phong thư, sau đó không hỏi gì đến chuyện này nữa. Thế cho nên khi Tào Hồng bất ngờ nhắc tới, Tào Bằng mới không nghĩ ra.
-Thúc phụ, người nói là Tư không đồng ý ư?
-Đúng vậy!
Tào Hồng trầm giọng nói:
-Từ hai tháng trước, Trần Quần đã thượng tấu lên Tư không, chỉ có điều Tư không vẫn chưa quyết định, cho nên người ngoài cũng không biết mấy. Hôm qua, sau khi Tư không và đám người Văn Nhược bàn bạc xong xuôi, mới quyết định áp dụng thử phương pháp này ở hai vùng đất Hải Tây và Tuy Dương. Chẳng qua, chuyện này cần có ngươi và Trường Văn ra mặt giật dây mới được. Ta cũng thấy có lý. Hơn nữa, đổ phường kiếm tiền dù sao cũng không hợp pháp, vì thanh danh của Tư không, ta cũng đành phải rút khỏi thôi. Rút lui thì rút nhưng cũng không thể làm gì được, nên ta cũng muốn bàn với ngươi một chút về chuyện này. Ta đoán Tử Hiếu và Nguyên Nhượng cũng sẽ nghĩ thế, nhưng bọn họ vẫn chưa liên lạc với ngươi thôi. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ thay ngươi làm trung gian, chúng ta cùng làm chuyện mua bán này. Ha ha, dù sao ta vẫn tin rằng chuyện này rất có tiềm năng.
Tào Bằng có cảm giác như đang ngủ mơ!
Con mẹ nó, vừa xuyên không qua không ngờ lại sắp làm phong đầu (ý nói người khai xướng một cái gì đó^^)?
Nếu mở ngân hàng tư nhân này ra, nói không chừng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thời đại này cũng nên.
Kiếm tiền thì đương nhiên phải kiếm, vấn đề là chuyện này có rất nhiều rắc rối, uẩn khúc mà bản thân Tào Bằng còn chưa hiểu rõ lắm. Ai ngờ Tào Hồng đã tìm tới tận cửa.
-Thúc phụ, chuyện này điệt nhi không hiểu rõ lắm, còn phải gặp Trường Văn thảo luận kỹ lưỡng đã.
-Ngươi cứ tìm y thảo luận, nhưng nhớ kỹ, nếu thật sự mở ngươi phải để cho ta một phần đấy. Nếu không về sau đừng bảo ta giúp ngươi. Ha ha, ngươi hiểu rõ rồi chứ, chuyện phiền toái này của ngươi nếu không có ta ra mặt, e là ngươi cũng không thể giải quyết nổi đâu.
-Phiền toái của điệt nhi?
Tào Bằng ngạc nhiên khó hiểu, nhìn Tào Hồng, nói:
-Điệt nhi có cái gì mà phiền toái?
-Hừ, ngươi còn muốn giấu diếm ta sao?
-Điệt nhi không có giấu diếm người. Chỉ có điều, gần đây điệt nhi sống rất tốt, tuy bị bãi chức quan nhưng vẫn tiêu diêu tự tại, có cái gì mà phiền toái?
Tào Hồng ngây ngẩn cả người:
-Ngươi không biết sao?
-Biết cái gì mới được chứ?
Hai người trợn tròn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, Tào Hồng chợt ngửa mặt lên trời cười ha ha.
-Hóa ra ngươi cũng không biết chuyện này sao?
-Điệt nhi thật không biết. Khi điệt nhi rời khỏi Hứa Đô, mọi chuyện đều tốt cả.
-A Phúc, van xin ta giúp ngươi đi!
Tào Hồng ra vẻ trịch thượng, cười ha ha nhìn Tào Bằng:
-Nếu ngươi không nhờ ta giúp đỡ, ta dám chắc ngươi sẽ gặp rắc rối lớn cho mà xem!
Tào Bằng quả không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra!
Hắn không rõ lắm trong hai ngày hắn rời khỏi Hứa Đô đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nhìn bộ dáng của Tào Hồng dường như chuyện không nhỏ chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT