-Tin Chi.
Đổng Chiêu gọi một tiếng rồi thúc ngựa tiến lên.
Tin Chi là tự của Hàn Đức.
Nghe có người gọi, Hàn Đức quay đầu nhìn lại.
Thấy Đổng Chiêu, gã vội vàng thúc ngựa nghênh đón, chắp tay nói:
-Đổng Tế tửu, sao ngài lại ở đây?
-Ta phụng lệnh đến Độc Đình, có việc muốn gặp giáo úy của ngươi. Sao thời tiết như thế này các ngươi vẫn thao diễn như bình thường vậy?
Hàn Đức cười nói:
-Tế tửu chê cười rồi, cái này có gì mà thao diễn? Chẳng qua là hoạt động một chút, tránh để bọn họ nhàn rỗi quá, không có gì làm thôi. Thao diễn thực sự vẫn phải là ở bên đại doanh Độc Đình kia cơ. Cách thao luyện của giáo úy còn ác liệt hơn bên này nhiều.
Đổng Chiêu nhíu mày, nhìn binh sĩ đang luyện tập đội hình dưới cơn mưa phùn này không hiểu nổi.
Nhưng y cũng biết rằng đội ngũ này là phương pháp luyện binh do Tào Bằng sáng tạo ra. Lúc trước, Điển Vi và Hứa Chử còn đang tranh chấp với nhau, Điển Vi đã nhờ vào phương pháp thao diễn này mà trong một thời gian ngắn, có thể biến đám binh lính chiêu mộ tạm thời thành đám quân tinh nhuệ, khả năng chiến đấu rất mạnh mẽ.
Sau này, có rất nhiều người chọn thao diễn đội ngũ như thế này.
Hổ Báo kỵ cũng luyện tập theo phương pháp này, nghe nói hiệu quả vô cùng tốt.
Chỉ có điều, vài lần hô hào, đi lên xuống này thật có thể dùng được sao? Ít nhất trong mắt Đổng Chiêu, y chưa thấy được lợi ích gì.
Nói hai câu với Hàn Đức xong, Đổng Chiêu liền dẫn người rời đi.
Dọc đường đi, y mải mê suy nghĩ xem nguyên nhân Tào Tháo gọi Tào Bằng đến là gì.
Chẳng lẽ là…
Đổng Chiêu gãi gãi đầu, dường như nghĩ ra chuyện gì đó!
Khi y đến đại doanh Độc Đình, mưa đã tạnh.
Nhưng Đổng Chiêu lại bị quân tốt ngăn ở bên ngoài đại doanh.
Trông coi viên môn, phụ trách canh gác là Hắc Mạo, quân sở bộ của Hách Chiêu.
-Không phải là tiểu nhân không chịu cho ngài đi, mà thật sự là giáo úy có lệnh, chưa được sự chấp thuận, bất cứ ai cũng không được ra vào doanh trại.
-Vậy phiền ngươi thay ta đi bẩm báo một chút.
Thật ra, Đổng Chiêu không tức giận, ngược lại còn nhẹ nhàng gật đầu, khen ngợi.
Y nói với người tùy tùng bên cạnh:
-Không ngờ rằng Tào Hữu Học này lại có được phong phạm của Chu Á Phu.
Sau khi Hắc Mạo tiến đến đại doanh, chỉ chốc lát sau đã thấy Điền Dự chạy đến.
Đổng Chiêu không khỏi hơi giận dữ. Tào Bằng này không khỏi quá kiêu ngạo rồi đi. Tuy hắn là tộc tử của Tư Không nhưng ta là tế tửu của Tư không, luận về chức quan vẫn lớn hơn ngươi vài cấp. Ta đến đây là muốn truyền lệnh của Tư không, ngươi ngăn cản ta ta còn chưa nói gì, sao đến chút chuyện nghênh đón cũng chẳng thấy đâu?
Điền Dự nhận ra Đổng Chiêu không vui, sau khi đi vào viên môn liền hạ giọng nói:
-Cũng không phải giáo úy không nghênh đón, mà là giáo úy đang bận thao diễn binh mã, không tiện ra được.
-Ồ?
Đổng Chiêu nghe thấy thế, không khỏi có chút tò mò:
-Vậy có thể dẫn ta đi quan sát được không?
-Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ sợ tình hình bên kia không được tốt lắm, e tiếp đón tế tửu không được chu đáo.
Đổng Chiêu cười to, liền nói không sao cả.
Điền Dự dẫn theo y đi thẳng đến giáo trường ở hậu doanh. Diện tích giáo trường ở hậu doanh rất lớn, tiếp giáp bên sông. Chỉ thấy trên khoảng đất trống lấy lội, một đội quân tốt đang dựa theo khẩu lệnh của đại thanh, xếp thành hàng đi lại. Hố nước, vũng bùn trong mắt bọn họ như chẳng có gì. Tào Bằng đứng trên một chiếc chiến xa chỉ huy, tay cầm kiếm, gương mặt nghiêm nghị, theo dõi quân sĩ luyện tập.
-Các người sao không đi tới? Vì sao lại dừng lại?
Chỉ thấy một đội binh sĩ bất ngờ dừng lại bên bờ sông.
Một gã tiểu tướng đứng phía sau Tào Bằng phi ngựa lao ra, đến trước mặt đội quân kia liền lớn tiếng quát.
-Quân hầu, đi tới trước là nước rồi.
-Vậy thì vào nước đi!
Quân hầu mặt mày dữ tợn, cây đoản côn trong tay hung hăng đập lên người viên đội trưởng kia:
-Giáo úy vẫn chưa đổi khẩu lệnh, nếu chưa đổi, các ngươi cứ tiếp tục đi tới. Đừng nói là xông vào nước, trước mặt có là núi đao biển lửa, các ngươi cũng không được phép lùi bước.
Nói xong, gã đoạt lấy cờ lệnh trong tay viên đội trưởng kia.
-Nghe khẩu lệnh của ta, giậm chân tại chỗ đi tới.
Dưới sự dẫn dắt của viên quân hầu kia, đội quân tốt như không nhìn thấy sông lớn trước mặt, cất bước tiến lên.
Đổng Chiêu đứng bên cạnh giáo trường, nhìn cảnh tượng trước mắt mà trợn mắt há hốc mồm. Đây là luyện tập binh mã kiểu gì thế?
Tào Bằng không phải là bậc thầy về binh pháp.
Chỉ huy từng người không phải là vấn đề nhưng nếu bảo chỉ huy thiên quân vạn mã lại không hề dễ dàng như thế. Sau khi tiếp quản Độc Đình, mệnh lệnh đầu tiên của Tào Bằng chính là huấn luyện lại binh sĩ. Trân chiến này không biết đến bao giờ mới có thể chấm dứt, cho nên hắn phải nhanh chóng bắt lấy khoảng thời gian này để luyện đám binh mã trong tay thành đội ngũ tử tế. Chuyện này vốn chẳng dễ dàng gì, một đám bại binh muốn lấy lại sĩ khí ư? Đâu có dễ thế!
-Sau khi giáo úy tiếp quản Độc Đình liền hạ lệnh bắt dâng lên đầy đủ danh sách toàn bộ quân tốt. Tên tuổi, nơi ở, gia quyến trong nhà… Giáo úy sử dụng phương pháp hạ tội liên đới trong quân. Phàm một người không thể hoàn thành bài huấn luyện, không chỉ chịu một tội mà phải chịu năm tội liên đới: năm tội chịu không được sẽ thành mười tội. Một người mắc lỗi, cả đội chịu tội cùng. Một đội làm sai, mọi người đều phải chịu trách nhiệm. Nếu có kẻ nào chạy trốn, giáo úy sẽ lập tức sai người truy bắt gia quyến, cả nhà đều phải chịu tội theo. Có như thế mới khiến những người này thành thật dè chừng được. Giáo úy có một câu nói rất hay rằng: Bình thường đổ nhiều mồ hôi, ra chiến trường sẽ ít đổ máu. Khi thao diễn giáo úy rất khi nói gì, nhưng bất kể là trời mưa to gió lớn, một khắc ngài ấy cũng không bỏ qua. Toàn bộ doanh trại đều phải tập luyện.
Điền Dự giải thích với Đổng Chiêu nhưng Đổng Chiêu vẫn nghi hoặc, khó hiểu.
-Tập luyện như vậy thì có tác dụng gì?
Điền Dự cười nói:
-Ít nhất bọn họ cũng biết phối hợp, biết hợp tác, biết cái gì là quân lệnh như sơn.
-Là có ý gì?
-Giáo úy nói rằng ở thời điểm này, luyện tập đánh nhau không có tác dụng lớn, dù sao cũng không phải luyện tập một hai ngày là thành được. Nhưng ra chiến trường, cái quan trọng nhất không phải là bản thân mỗi cá nhân lợi hại đến đâu, mà là khả năng hợp tác của bọn họ đến đâu. Luyện tập theo đội hình chính là để luyện khả năng ăn ý giữa binh sĩ. Không nhất định phải đạt đến trình độ tiến thoái như một, nhưng ít nhất cũng cho bọn họ biết sự quan trọng của người bên cạnh, hiểu được cách phối hợp với nhau, cũng như bảo vệ lẫn nhau. Chỉ có như vậy thì dù có bại trận, bọn họ cũng không đến mức phải nhanh chóng tan rã. Tóm lại, lợi ích đúng là không nhỏ.
Trong giáo trường, tiếng trống ình ình.
Đổng Chiêu nhìn một đội binh mã tiến lên, lùi về sau, đội hình biến ảo theo cờ hiệu, cũng nhẹ nhàng gật đầu theo.
Nhưng y tới nơi này không phải để xem thao diễn, mà là để truyền đạt mệnh lệnh.
-Quốc Nhượng, Tư Không có lệnh bảo giáo uy đến Toan Tảo nghị sự. Xin ngươi mau chóng báo cho giáo úy được biết.
Điền Dự không nói hai lời, thúc ngựa đến thẳng chỗ chỉ huy.
Mất khoảng một khắc sau, Tào Bằng phất tay hạ lệnh ngừng thao diễn, rồi đi cùng Điền Dự vội vàng tới trước mặt Đổng Chiêu.
-Đổng tế tửu, Tư Không gọi ta có chuyện gì vậy?
-Chuyện này chủ công chỉ nói lệnh ngươi mau chóng tới Toan Tảo thôi.
Tào Bằng vốn cũng không xa lạ gì với Đổng Chiêu, cho nên không nói năng khách sáo, rườm rà nhiều.
Vừa nghe thấy Tào Tháo triệu tập, Tào Bằng tức thì trở về quân trướng thay đổi y phục, sau đó dẫn theo một đội Phi Mạo cùng Đổng Chiêu trở về Toan Tảo.
-Công Nhân tiên sinh, chiến sự ở Toan Tảo thế nào rồi?
-Vẫn đang giằng co, nhưng hai ngày nay, Viên Thiệu không tấn công mạnh lắm. Binh mã Hà Bắc đã qua sông gần một trăm ngàn người. Chủ công giờ cũng đang rất lo lắng. Viên Thiệu e rằng đang tập trung lực lượng, phát động công kích mạnh với Toan Tảo cũng nên.
Đổng Chiêu cũng không giấu diếm chuyện gì, thoải mái thông báo tình hình cho Tào Bằng biết.
Cuối cùng, y hạ giọng nói:
-Các tướng ở Toan Tảo hiện giờ cũng hơi dao động, lòng quân không ổn định lắm a.
Tào Bằng cười:
-Yên tâm, chủ công chắc chắn đã có tính toán cả rồi.
Chỉ hy vọng như thế mà thôi!
Ngoài miệng Đổng Chiêu mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi bất an.
Viên Thiệu mới đầu còn tấn công dữ dội, giờ đã dần chậm rãi, tỉnh táo hơn. Mất đi Văn Sú và Cao Lãm tuy khiến sĩ khí của Viên Thiệu giảm sút, nhưng dù sao lạc đà gầy so với ngựa vẫn còn to. Binh lực của Viên Thiệu vẫn còn đó, thật sự khiến người phải lo lắng.
Tạm thời hắn ngừng tấn công, chắc chắn đang chuẩn bị đến dốc toàn lực xuất kích.
Lúc trước, tuy nói Tào Tháo và Viên Thiệu đều có thắng có bại, nhìn thì ngang nhau, nhưng nếu Viên Thiệu tổng tấn công thì sao? Đổng Chiêu thực sự không biết được.
Dọc đường bình an, khi Tào Bằng và Đổng Chiêu trở về Toan Tảo, trời đã tối mịt.
Bên trong phủ nha ở Toan Tảo, Tào Tháo và các tướng lĩnh thân tín đang bàn bạc nghị sự. Đổng Chiêu dẫn Tào Bằng đi thẳng vào nha đường.
Tào Tháo thấy Tào Bằng đến chỉ khẽ mỉm cười, ra hiệu bảo hắn ngồi xuống.
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
-Chủ công hình như quyết định lui binh.
Tào Chân thấp giọng trả lời.
Tào Bằng thầm hít một hơi, loáng đã nghĩ đến sự bất thường trong chuyện này.
Tào Tháo định lui binh bây giờ ư?
Vậy có nghĩa là chiến trường Quan Độ đã thu xếp ổn thỏa rồi sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tuân Du đang bẩm báo tình hình trong quân với Tào Tháo. Hiện giờ, Tào quân ở chiến trường Diên Tân đã triệu tập được hơn ba vạn binh mã. Trong đó, binh sĩ quân Hương Dũng đến từ Trần Lưu ước chừng hai vạn người, còn binh mã bản bộ của Tào Tháo có chừng vạn người nữa.
Binh lực cách nhau quá lớn!
Binh lực của Viên Thiệu gấp ba lần của Tào Tháo.
Hơn nữa, Toan Tảo khó có thể thủ, chỉ có thể nỗ lực chiến đấu mà thôi.
Cho nên, Tuân Du lại đề nghị với Tào Tháo nếu tiếp tục thủ vững Toan Tảo e rằng sẽ còn phải chịu nhiều tổn thất hơn nữa, chi bằng mau chóng lui lại là hơn.
Tào Bằng hiểu được rằng Tuân Du nói như vậy là đã có thương lượng kỹ càng với Tào Tháo rồi. Sở dĩ y nói như thế là sợ các tướng lãnh sẽ nghĩ khác mà thôi.
Nhưng chuyện này vốn không thể tránh khỏi. Trong lịch sử, sau khi trận chiến Quan Độ kết thúc, Tào Tháo thu được rất nhiều thư của bộ khúc viết cho Viên Thiệu trong doanh trại của gã. Có quá đông người viết, thế cho nên Tào Tháo không dám xem xét, trực tiếp lệnh cho người thiêu hủy đống thư từ đó đi. Hiện giờ, e rằng cũng đã có người đang bắt đầu liên lạc với Viên Thiệu.
-Vậy thì mọi người cứ theo kế hoạch mà làm.
Tào Tháo nghe Tuân Du nói xong, liền trầm giọng nói:
-Văn Khiêm lĩnh quân bản bộ, nấp trong khu vực sông Tế thủy. Nếu Viên Thiệu biết ta rút quân, tất sẽ hạ lệnh truy kích. Đến lúc đó, Văn Khiêm có thể nhân cơ hội tấn công, đẩy lùi truy binh của Viên Thiệu, nhanh chóng lùi qua Tế thủy. Rồi sau đó, dựa vào Tế thủy, tử thủ Trần Lưu, cùng Công Minh phối hợp. Đến lúc đó, Viên Thiệu tất không dám tùy tiện tấn công nữa.
Nhạc Tiến đứng dậy lĩnh mệnh.
-Hữu Học!
Tào Bằng và Tào Chân đang thấp giọng nói chuyện, chợt nghe Tào Tháo gọi tên của hắn.
Hắn vội vàng ngẩng đầu, đứng dậy, nói:
-Có mạt tướng.
-Bên Độc Đình đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Tào Bằng trả lời:
-Chủ công yên tâm, Độc Đình đã thu xếp xong rồi. Mạt tướng đã sai người hạ trại ở ngạn phía tây sông, chỉ chờ chủ công bước qua phù kiều của Độc Đình là lập tức phá hủy cầu, ngăn cản sự truy kích của Viên Thiệu.
-Rất tốt!
Tào Tháo hài lòng gật đầu.
Lúc trước, y lệnh cho Tào Bằng đóng ở Độc Đình chính là để bảo vệ đường lui nhanh nhất này.
Hiện tại, xem ra Tào Bằng đã hiểu rất rõ ý đồ của y, và làm vô cùng xuất sắc. Hắn đã dùng thủ đoạn lôi đình để khống chế Độc Đình, cũng là để đảm bảo cho phù kiều ở Độc Đình được an toàn. Cho nên, tuy rằng Tào Bằng đã đại khai sát giới ở Độc Đình nhưng Tào Tháo không hề có ý định trách tội hắn. Trong mắt người ngoài, Tào Tháo đã quá sủng ái Tào Bằng, nhưng thực tế, đây cũng là một lần khảo nghiệm quan trọng Tào Tháo giành cho Tào Bằng.
Những gì Tào Bằng làm ở đó khiến y rất vừa lòng!
Nhưng Tào Bằng chợt nhớ đến một chuyện:
-Chủ công, mạt tướng còn có một vấn đề.
Ánh mắt của mọi người trên nha đường đều đổ dồn về phía Tào Bằng.
Tào Tháo hỏi:
-Vấn đề gì?
-Nếu chủ công rút lui khỏi Toan Tảo, vậy dân chúng Toan Tảo nên làm thế nào?
Tuan Du ngạc nhiên, nhìn Tào Bằng:
-Hữu Học, ngươi nói thế là có ý gì?
Tào Bằng nói:
-Mạt tướng chỉ đột nhiên nhớ tới Bạch Mã mà thôi.
-Ừ?
-Lúc trước, Nhan Lương qua sông, sau khi tập kích Bạch Mã đã tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, biến Bạch Mã thành thành trống. Nhìn cách làm của đám bộ khúc là đủ biết cách đối đãi của Viên Thiệu như thế nào. Nếu chủ công bỏ chạy, Viên Thiệu thẹn quá hóa giận, liệu có hạ lệnh giết hại dân chúng Toan Tảo hay không?
Tuân Du không khỏi hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn về phía Tào Tháo.
Chuyện này quả thực rất có khả năng!
Viên Thiệu vốn chẳng phải hạng người lương thiện gì. Kể từ khi gã nổi lên đến giờ, ngày càng hung tàn hơn trước. Sau khi Viên Thiệu đánh bại Công Tôn Toản, đã từng hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành trong ba ngày, khiến cả một tòa thành sạch bóng người. Lần này, qua sông chiến đấu, tổn thất của Viên Thiệu càng nặng nề hơn so với khi giao chiến với Công Tôn Toản khi xưa. Đặc biệt, hai viên ái tướng của gã bị giết, khiến gã vô cùng phẫn nộ. Tào Tháo đóng quân ở Toan Tảo càng lâu, càng khó bảo đảm Viên Thiệu sẽ không giận cá chém thớt lên dân chúng Toan Tảo. Một khi Tào Tháo lui binh, Viên Thiệu ắt sẽ chiếm lấy Toan Tảo, tất nhiên sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Nhưng vấn đề là Tào Tháo cũng không còn cách nào khác!
Ở thời đại này, chuyện tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành xảy ra nhiều không kể xiết, gần như đã trở thành thói quen rồi.
Khi Tào Tháo tấn công Từ Châu, cũng từng đồ sát Bành thành.
-Ý của Hữu Học chẳng lẽ là muốn nói chúng ta tiếp tục cố thủ Toan Tảo sao?
Tào Bằng vội vàng nói:
-Mạt tướng không phải có ý đó. Chỉ có điều, hy vọng chủ công khi lui quân có thể nghĩ đến ba vạn sinh linh ở Toan Tảo một chút.
-Ngươi muốn nói…
-Chủ công lui binh, sao không dẫn theo dân chúng cùng nhau rời khỏi?
Tào Bằng vừa dứt lời, cả nha đường như bị nổ tung, mọi người bàn tán xôn xao.
Đổng Chiêu nói:
-Chuyện đó không thể được. Lần này chúng ta lui binh, nếu như dẫn theo ba vạn bách tính đi theo, ắt sẽ làm chậm trễ tốc độ lui binh.
Rất nhiều người tỏ vẻ châm biếm.
Bản thân Tào Bằng không phải không biết làm như thế thực sự quá nguy hiểm, thực sự là quá nguy hiểm.
Trong lịch sử, khi Tào Tháo tấn công Kinh Châu, Lưu Bị dẫn theo một trăm ngàn dân chúng chạy đến Tân Dã, kết quả một ngày chỉ tiến lên được hai mươi dặm. Cuối cùng, gã bị Hổ Báo kỵ truy kích, quân và dân chết thê thảm. Nếu Tào Tháo dẫn dân chúng cùng rút lui khỏi Toan Tảo, rất có thể sẽ tái diễn cảnh tượng thảm thiết kia.
Nhưng Tào Bằng vẫn hy vọng Tào Tháo có thể tiếp nhận ý kiến của hắn.
Lúc trước, khi ở Bạch Mã, hắn từng cảm thán Nhan Lương đã tàn sát hàng loạt dân chúng ở trong thành Bạch Mã, trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Cho nên, hắn thật sự không đành lòng, không muốn Toan Tảo lại tái diễn cảnh tượng bi thảm ở Bạch Mã. Cho dù biết là không thể, hắn vẫn muốn thử một lần xem sao.
-Chủ công, Bằng cũng biết làm như vậy là rất nguy hiểm. Nhưng chủ công có nghĩ tới khi chủ công đến đóng quân ở Toan Tảo, chẳng khác nào đã kéo hơn ba vạn chúng sinh ở Toan Tảo này vào trận chiến. Hơn nữa, kể từ khi khai chiến đến nay, dân chúng Toan Tảo đã ủng hộ chủ công rất nhiều. Chẳng lẽ bây giờ chủ công lui binh, lại bỏ mặc bọn họ sao? Những người đó đều là con dân của chủ công, là con dân của Đại Hán. Chủ công chỉ cần bỏ ra chút công sức là có thể giữ lại được mạng sống của ba vạn bách tính. Chuyện này sau này được lan truyền đi, người đời ắt sẽ nói chủ công là người nhân nghĩa! Cho nên, Bằng mới cả gan xin chủ công suy nghĩ cho kỹ.
Dứt lời, Tào Bằng kéo y phục, quỳ xuống đất.
Tào Tháo tiến thoái lưỡng nan.
Không thể phủ nhận lời của Tào Bằng nói rất có lý.
Nhưng từ xưa đến nay, đánh giặc vốn là như thế. Dẫn theo ba vạn bách tính rời khỏi Toan Tảo ư? Chuyện đó chẳng dễ dàng gì.
Bản tính của Tào vốn là "Thà là ta phụ người, chứ quyết không để người phụ ta".
Nói thẳng ra, lấy bản thân y làm trung tâm, không thèm để ý đến hư danh.
Y nhìn qua Tuân Du, đã thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hiển nhiên Tuân Du cũng không tán thành hành động dẫn theo bách tính rời khỏi như thế? Nguy hiểm quá lớn! Tào Tháo không thể biết được kết quả sẽ như thế nào.
Nhưng lời Tào Bằng nói vô cùng thành khẩn, Tào Tháo cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào.
Trầm ngâm thật lâu sau, y mới cười khổ một tiếng, nói:
-Viện Thiệu có tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành hay không còn chưa chắc chắn. Nhưng nếu dẫn theo bách tính rút lui khỏi thành cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Chuyện khác không nói tới, hiện giờ quân trấn thủ ở Toan Tảo đã ba vạn, vốn không thể đảm bảo an toàn cho bọn họ được. Không cẩn thận, rất có thể toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Hữu Học, chuyện này ta không thể đáp ứng được.
-Nhưng…
-Hữu Học, ngươi đừng nói nhiều nữa, mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm. Binh pháp có câu "Binh quý thần tốc". Nếu dẫn theo ba vạn bách tính Toan Tảo rút lui khỏi đây, không khéo sẽ làm bại lộ ý đồ của ta, trách nhiệm đó ai có thể gánh vác nổi đây? Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tào Bằng không khỏi trầm mặc!
Nhưng hắn vẫn không đứng dậy, vẫn quỳ gối trên nha đường như trước:
-Xin chủ công suy nghĩ cho kỹ!
-Hồ đồ!
Tào Tháo thấy Tào Bằng vẫn như thế, không khỏi nổi cơn thịnh nộ.
Y đứng lên, phất tay áo bỏ đi.
Bọn Tuân Du đều đứng dậy, im lặng đi qua người Tào Bằng. Thậm chí có mấy người còn lén cười nhạo, dường như đang cười suy nghĩ viển vông của Tào Bằng.
-A Phúc, đừng làm loạn nữa!
Tào Chân đi lên, định nâng Tào Bằng dậy, nào ngờ lại bị hắn hất ra.
-Ta không làm loạn, ta chỉ muốn bảo vệ ba vạn sinh linh của Toan Tảo mà thôi.
-Nhưng hẳn ngươi cũng hiểu rõ rằng chuyện đó là không thể chứ?
Tào Bằng lớn tiếng nói:
-Không phải không có khả năng, chỉ là có người chịu nghe ta nói hay không mà thôi. Nước có thể làm đắm thuyền cũng có thể nâng thuyền lên. Khi không dùng được thì thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (Trời đất không có nhân, coi vạn vật như loài chó rơm), nhưng khi chúng ta dùng được lại luôn nói lấy dân làm trọng, quân là nhẹ, không thể không quan tâm được. Chủ công, ta biết người đang nghe. Ta chỉ hy vọng, chủ công có thể vì ta luôn một lòng trung với chủ công mà suy nghĩ đến bọn họ một chút, cho bọn họ nhìn thấy chút hy vọng.
Tào Chân đứng bên cạnh Tào Bằng, không biết nên khuyên bảo thế nào!