Nhan Lương quay đầu hỏi:
-Uy Hoàng nghĩ thế nào?
Tên Uy Hoàng này là một võ tướng khoảng ba mươi tuổi, họ Lữ, tên Bội, tự là Uy Hoàng.
Nghe thấy Nhan Lương hỏi, Lã Uy Hoàng cười ha hả:
-Tướng quân việc gì phải lo lắng, giờ Bạch Mã đã ở trước mặt, ta chỉ cần đi vào là được. Nếu lũ Tào quân đó dám dùng quỷ kế, với uy dũng của tướng quân, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Theo tại hạ thấy, Tào quân nhát gan, đây chỉ là một tòa thành trống trơn mà thôi.
Nhan Lương cũng cười lớn:
-Đã thế, ta sẽ vào thành!
Tào Bằng co quắp trong không gian nhỏ hẹp, trên đỉnh đầu truyền đến những tràng âm thanh huyên náo.
Có tiếng hí của chiến mã, còn tiếng trò chuyện của đám quân tốt, binh khí va vào nhau. Các âm thanh hỗn tạp trộn lẫn với nhau khiến cho người ta có cảm giác đinh tai nhức óc.
Đám quân tốt này sử dụng đặc tiếng địa phương khi nói chuyện.
Có thể là Ký Châu... cũng có thể là Tịnh Châu? U Châu? Thanh Châu?
Dù sao binh lính của quân Viên Thiệu rất phức tạp, vừa có người Hán, còn có người Hồ sống với người Hán. Vùng Hà Bắc rộng lớn, trời mới biết bọn họ nói tiếng gì. Đại khái có thể nghe hiểu được ý của họ, có điều nếu phương ngôn quá nhiều, khẩu âm quá nặng thì Tào Bằng sẽ không thể hiểu được.
Ầm!
Một chiếc thùng gỗ rơi xuống trước mặt Tào Bằng, rồi ầm một tiếng rơi xuống giếng.
Thùng nước lắc lư trong giếng, hai sợi dây thừng thô ráp đập phịch trên thành giếng, suýt nữa bắn trúng Tào Bằng.
Theo sát sau, chiếc thùng gỗ múc đầy nước từ từ được kéo lên.
Tào Bằng ngừng thở, dựa người về phía sau, nhắm mắt lại thầm suy đoán, trên đỉnh dầu hắn chắc là hậu doanh của quân Viên Thiệu.
Đám người này thật đúng là biết chọn địa điểm!
Đúng vậy, lúc này Tào Bằng đang núp mình trong giếng nước, trên thành giếng, bên trên mặt nước có một hang động đủ cho một người ẩn náu.
Toàn bộ Bạch Mã có bốn mươi bảy giếng nước, trong mỗi giếng đều có một hang động như thế.
Những hang động này là do Tào Bằng sai người đào suốt đêm, đặc biệt dùng để cho người ẩn nấp. Lần này, hắn đóng quân ở Bạch Mã, nhiệm vụ rất nặng nề.
Nếu theo cách nghĩ của người bình thường thì có thể bảo vệ được Bạch Mã là xong.
Thế nhưng theo Tào Bằng, việc bảo vệ đơn thuần không phải là chuyện dễ. Phải giáng cho viện quân Diên Tân một đòn nặng nề, nếu không viện binh sẽ ùa tới liên tục.
Ý đồ đánh chiếm Bạch Mã của Tào Tháo chính là để kéo dài thời gian.
Nếu có thể tiêu diệt quân Viên Thiệu, cũng có thể coi là một kế sách hay.
Sáng kiến này là do Tào Bằng nghĩ ra sau khi phát hiện hàng đống những cây trẩu chất trong sân nhà.
Thời kỳ Tam Quốc, nổi tiếng nhất là cái gì?
Hỏa công!
Hoàng Phủ phóng lửa đốt Trường Xã, Gia Cát Lượng hỏa thiêu Bác Vọng, Tôn Quyền và Lưu Bị liên quân hỏa thiêu Xích Bích, Lục Tốn hỏa thiêu Di Lăng... Những cuộc chiến điển hình như thế, có thể nói là nghe nhiều nên quen tai. Gia Cát Lượng đã có thể hỏa thiêu Tân Dã thì hôm nay hắn cũng có thể làm một trận đại hỏa, thiêu đốt Bạch Mã.
Ý nghĩ này đã xuất hiện thì không thể nào ngăn lại.
Vì thế, Tào Bằng còn tìm Giả Hủ tới để nói ra ý định của mình.
Ban đầu Giả Hủ hơi do dự, nhưng sau đó nghĩ kỹ liền thấy kế này không phải không thể thành công.
Tuy nhiên, muốn thực hiện kế sách này còn cần rất nhiều việc chuẩn bị cẩn thận khác nữa. Sau khi Nhạc Tiến rời đi, Giả Hủ và Tào Bằng đã nghiên cứu chi tiết, cuối cùng đưa ra một kế hoạch thỏa đáng. Trước tiên, kế sách này phải thay đổi tùy theo người. Nếu đối phương tới là Trương Cáp, Cao Lãm thì Giả Hủ cho rằng không hợp lý lắm. Có điều Trương Cáp, Cao Lãm giờ đang ở Lê Dương, đương nhiên cũng không thể xuất hiện ở ngoài thành Bạch Mã, vậy thì tướng lĩnh quân Viên Thiệu có khả năng tấn công Bạch Mã nhất chính là Nhan Lương náo động Diên Tân trước đây... Nếu là Nhan Lương thì sẽ dễ giải quyết hơn!
Giả Hủ sai người đem cây trẩu đổ vào rãnh thoát nước hai bên đường.
Rồi sau đó lại rải ở khắp nơi và đặt đủ các vật dẫn lửa.
Cây trẩu là vật dẫn lửa dùng trong quân doanh. Quân Viên Thiệu chất đầy cây trẩu với số lượng khác thường ở Bạch Mã như vậy, vừa hay tiện cho Tào Bằng sử dụng.
Đồng thời, còn lượng lớn than củi dùng để sưởi ấm cũng được đặt ở trên đường.
Nguồn tại http://Truyện FULLRồi sau đó Giả Hủ sai người chặn cửa đông lại, làm ra vẻ chuẩn bị tử thủ để đánh lừa đối thủ.
Tiếp tục đào hang động trên vách của bốn mươi bảy giếng nước và chọn ra bốn mươi bảy dũng sĩ ẩn nấp trong đó, chuẩn bị tới lúc sẽ phóng hỏa.
Bốn mươi bảy dũng sĩ này lại phải hao tâm suy nghĩ để chọn lựa.
Dù nói có thể ẩn thân ở giếng nước nhưng cũng là đưa mình vào cảnh nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Vì thế, cuối cùng Tào Bằng quyết định hắn sẽ dẫn đầu đội quân.
-Ta làm chủ tướng, nếu không thể làm gương cho bĩnh sỹ, làm sao có thể kêu gọi tướng sỹ quên mình phục vụ?
Hơn nữa, trận phóng hỏa này trông thì nguy hiểm nhưng thực ra không phải vậy. Ngược lại khi quân Viên Thiệu đột phá vòng vây, các ngươi ở ngoài thành sẽ khó tránh khỏi một cuộc chiến ác liệt.
Ta ở lại, bốn mươi sáu người khác có thể tự quyết định.
Giả Hủ kinh ngạc, vội vàng khuyên giải.
Thế nhưng Tào Bằng đã hạ quyết tâm, y cũng không can ngăn được.
Cuối cùng, Tào Bằng đã chỉ tên ba người Đặng Phạm, Hách Chiêu và Hạ Hầu Lan ở lại, Cam Ninh, Điển Mãn và Hứa Nghi sẽ theo Giả Hủ dẫn bộ binh rút khỏi Bạch Mã.
Ba người Cam Ninhđương nhiên không chịu đồng ý, nhưng Tào Bằng lại lấy Thiên Nhàn đao ra, buộc bọn họ cuối cùng phải bằng lòng...
Bốn mươi bảy dũng sỹ, ngoài bốn người phía Tào Bằng ra, bốn mươi ba người còn lại đều thuộc quân Hắc Mạo. Bộ Binh doanh rất giỏi, tuy nhiên người đông phức tạp, Tào Bằng cũng không định tiết lộ cho bọn họ. Còn Hắc Mạo thì khác, người được Tào Bằng lựa chọn đều là nhuệ sỹ đi theo hắn đã hơn hai năm, cực kỳ trung thành với hắn. Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả, Giả Hủ dẫn bộ binh rút khỏi Bạch Mã, còn đám Tào Bằng thì ẩn mình trong giếng.
Trời dần tối.
Huyện thành Bạch Mã sau khi trải qua một hồi huyên náo, giờ đã trở lại sự tĩnh lặng.
Nhìn từ tình hình hiện tại, tất cả đều rất bình thường, cũng một chút sơ hở.
Sau khi quân Viên Thiệu tiến vào chiếm giữ Bạch Mã không hề phát hiện cạm bẫy nào trong thành. Trên thực tế, trời về đêm, không khí rất lạnh, dù theo tiết khí đã là lập xuân, nhưng ngày đầu tháng giêng, không khí còn có thể cao tới đâu nữa? Đặc biệt là nửa đêm nổi gió lên, khiến mọi người càng khó chịu.
Cho nên quân Viên Thiệu sớm đã về phòng nghỉ ngơi.
Nhìn qua, tất cả đều rất thuận lợi.
Chỉ có điều người nấp ở trong hang động bên thành giếng lại rất khổ sở.
Bên dưới là nước giếng, hang động này càng thêm ẩm ướt. Người trốn bên trong không dám động đậy. Nếu chỉ là một lát thì không sao, nhưng đám Tào Bằng lại trốn ở đây từ sau giờ ngọ cho đến tận bây giờ, tất cả là bốn canh giờ, gần tám tiếng, cảm giác đó thật không hề thoải mái chút nào.
Động tĩnh trên đầu càng lúc càng nhỏ.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng động của đám tuần binh qua lại trên đường.
Đã qua giờ Tuất, không khí càng ngày càng thấp.
Tào Bằng tính đi tính lại thời gian, đã gần đến lúc, vậy là bèn ngọ nguậy thò đầu từ trong hang ra, nhìn lên miệng giếng, sau đó nắm lấy chiếc cọc gỗ gắn trên thành giếng, từng bước leo lên. Từ miệng giếng chui đầu lên thấy xung quanh tối đen như mực, không một bóng người, Tào Bằng lúc này mới yên tâm, lật người leo từ giếng ra, men theo một mặt tường cao, nhẹ nhàng bước đi.
Trên đường phố không có ai!
Bạch Mã là một tòa thành trống trơn, những căn phòng kia cũng đều vắng tanh.
Tào Bằng vừa ngồi xuống thì thấy ở ngõ cách đó không xa có một người bước ra.
Người đó vẫy tay với Tào Bằng, lập tức cũng ngồi xuống. Không nhìn rõ là ai nhưng xem điệu bộ đó chắc hẳn là người một nhà...
Tào Bằng rút một cái hỏa chiết tử từ trong lòng ra, dùng sức quẹt lên trên vách tường.
Két một tiếng, đốm lửa bắn tóe ra, hỏa chiết tử lập tức sáng lên, hắn ném nó vào đám cỏ khô, mắt thấy đống cỏ bùng cháy, nhanh chóng lan ra. Cùng lúc đó, hơn bốn mươi chỗ ở trong thành Bạch Mã gần như đều xảy ra chuyện này. Sau khi cỏ khô dẫn tới cây trẩu trong cống, thế lửa bùng lên mạnh mẽ. Tào Bằng lúc này đã nhìn rõ người ở trong ngõ kia chính là Đặng Phạm.
-Đi!
Tào Bằng ra hiệu rút lui và liền xoay người đi về phía giếng nước.
Không ngờ, bên cạnh giếng nước đang có ba tên lính của quân Viên Thiệu đang múc nước, nhìn thấy Tào Bằng, còn cả ánh lửa khắp thành, đám quân tốt không khỏi sững sờ.
-Địch...
Không chờ bọn chúng mở miệng, hai quả thiết lưu tinh đã bay tới trước mặt, hai tiếng bang bang đập trúng vào mặt quân tốt đó.
Khoảng cách không quá xa, Tào Bằng lại dốc toàn lực nên hai quả thiết lưu tinh đập lên trên mặt, lõm cả vào mi mắt của hai tên quân tốt kia. Đồng thời, Tào Bằng như cá vượt long môn, nhảy vọt lên không trung, theo đà rút đoản đao ở bên hông ra, vút một cái vồ ngã tên kia xuống đất. Hai người lăn lộn trên mặt đất hai vòng thì dừng lại, Tào Bằng đứng dậy liếc nhìn xác chết đang nằm trên mặt đất rồi phi như bay chạy đến bên giếng nước, thả người vù vù nhảy vào trong giếng.
Lạnh quá!
Nước giếng lạnh buốt khiến đầu óc Tào Bằng tê cứng.
May mà hắn còn giữ được tỉnh táo, leo lên rìa hang động và lộn vào bên trong, nắm lấy chiếc áo trên mặt đất chùm kín vào người.
Còn lúc này, đại hỏa đã lan rộng khắp nơi...
Gió đầu tháng giêng rét thấu xương nên lửa càng cháy mạnh mẽ.
Gió giúp thế lửa, lửa mượn uy gió, trong phút chốc toàn bộ Bạch Mã đã bị bao phủ trong một biển lửa.
Đám quân tốt ngủ trong phòng đều bị tỉnh giấc.
Khi bọn chúng lao ra cửa đã nhận thấy bên ngoài bị lửa lớn che hết đường đi. Ngọn lửa thổi vù vù vào trong phòng, những quân lính không cẩn thận, sau khi dính cây trẩu trên người đã bị lửa bao vây lại biến thành người lửa. Tiếng khóc thét thê lương vang vọng khắp phòng, người lửa xông loạn khắp nơi, kéo theo đồ đạc trong phòng cũng đều bốc cháy. Hai quân lính lao ra, một đao chém vào những người đồng đảng trước đây của mình, thế nhưng nhìn cánh cửa bị lửa bao kín, cũng không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng... Hai người sau khi nhìn nhau bèn cắn răng, buồn bã cúi đầu định lao ra. Thế nhưng lửa to vẫn còn tốt, đáng sợ nhất là đống than lửa trải trên đường phố cũng được châm lên. Cả con đường dài là một mảng đỏ rực, đám lính lao ra khỏi phòng không đi được mấy bước thì giày dưới chân đã bị than lửa đốt cháy.
Sau những tiếng hét thảm thiết, đám quân tốt ngã vào đống than củi lăn lộn, mùi thịt nướng cháy khét trộn lẫn với mùi tóc bị cháy, xen với tiếng kêu rên thê thảm.
Toàn bộ Bạch Mã đều đang bùng cháy.
Nhan Lương sau khi bừng tỉnh trong giấc mộng đã phản ứng vô cùng nhanh chóng.
Khi y vọt tới con phố, đống than củi trên đường vẫn chưa châm lửa...
Nhưng hỏa thế đã lên, cả thành phố đều bị lửa lớn bao vây, lửa cháy ngút trời.
Trúng kế rồi!
Nhan Lương hét lớn:
-Ra khỏi thành, mau đi ra khỏi thành.
Cũng chẳng cần cưỡi ngựa, Nhan Lương gần như là đi chân đất lao về phía cổng thành.
Dưới chân càng lúc càng nóng, người nóng gần như không thể đứng yên. Than lửa dần đỏ lên, cả con đường đều biến thành màu đỏ...
Nhan Lương cắn răng, chịu đau liều mạng chạy.
Đại đao không biết đã ném đi đâu rồi, còn đám quân tốt thì y càng không rỗi hơi để ý tới.
Cũng may mắn y phát hiện sớm, không đợi cả con đường hoàn toàn bị thiêu cháy thì đã tới cổng thành. Lúc này dưới thành, quân tốt điên cuồng chạy ra ngoài, những tiếng khóc kêu cha gọi mẹ vang dội trên không trung.
-Tránh ra, tránh ra, tránh ra...
Nhan Lương đưa tay cướp lấy thanh đại đao từ trong tay một tên lính và chém lia lịa, mở một con đường máu ở cổng thành.
Phù phù, y ngồi thụp xuống cửa thành, chỉ thấy con đường dài phía sau đã biến thành biển lửa.
Những đốm than lửa lóe lên như nham thạch nóng chảy, khiến mọi người hãi hùng, khiếp vía. Chân bị cháy phồng rộp lên mười mấy nốt, đau tới mức làm Nhan Lương đứng không vững. Nếu nói ban nãy y chỉ lo chạy trối chết nên không cảm nhận được những vết đau rát trên chân thì lúc này, khi đã xông ra khỏi huyện thành Bạch Mã, nỗi đau thấu tim khiến y không thể đứng nổi nữa. Y cắn răng, chống đại đao đứng lên, lớn tiếng quát:
-Nhan Lương ở đây, các huynh đệ mau tới hợp sức với ta.
Tiếng hô vừa ra khỏi miệng thì mấy chữ "Hợp sức với ta" lại quanh quẩn trong miệng, chỉ nghe thấy tiếng tên bay vang lên liên tiếp trong không trung.
-Giết!
Từ trong bóng đêm, từng đội Tào quân lao ra, tay múa đao thương, chen chúc nhau xông tới.
Viên đại tướng đứng đầu, ngồi trên ngựa Ô Truy, trong tay hắn là đôi đại đao chém sắt như chém bùn. Song đao bay lên bay xuống, từng đường vệt đao màu đỏ thẫm xẹt qua không trung.
Đồng tử của Nhan Lương co rụt lại, lập tức có cảm giác không lành.
-Chạy mau!
Y xoay người lảo đảo muốn đi nhưng hỏa pháo dưới chân khiến y ngay cả đi giờ cũng thành vấn đề, làm sao còn chạy trốn nổi?
Chỉ hai bước, hỏa pháo dưới chân đã nổ tung, đôi bàn chân Nhan Lương chợt bị máu nhuốm đỏ.
Phía sau truyền đến một chuỗi tiếng kêu thảm thiết, tiếng vó ngựa ngày càng gần...
Nhan Lương hét lớn một tiếng, quay người định lấy toàn bộ sức lực vung đao đón địch nhưng lại thấy con ngựa Ô Truy đó xẹt qua bên người y như gió. Một luồng hơi lạnh lóe sáng trước mắt, tiếng hô của viên đại tướng đó lập tức vang lên bên tai:
-Có Cam Ninh ở đây, Nhan Lương đâu?
Ngay sau đó, đầu của Nhan Lương lập tức bay ra ngoài.
Trong giây phút đầu rời khỏi cổ, Nhan Lương rất muốn nói cho viên đại tướng kia rằng: Ta chính là Nhan Lương!
Một dòng máu nóng phun ra từ trong lồng ngực, nhanh chóng nhuộm đỏ thi thể của Nhan Lương, cái xác chết không đầu đó giống như một cây gỗ mục đổ gục trên mặt đất.
Có lẽ, Nhan Lương không thể nào nghĩ tới những chuyện này.
Đường đường là tứ đình trụ của Hà Bắc nhưng lại rơi vào cái chết uất ức đến thế này.
Thậm chí y còn chưa kịp làm rõ trận lửa ở Bạch Mã này rốt cuộc cháy thế nào, người giết y có lai lịch ra sao?
Tuy nhiên, ít nhất y còn biết được, người giết mình tên là Cam Ninh.
Rất nhiều người đến chết vẫn không làm rõ được bản thân tại sao chết và chết ở trong tay người nào.
Lần này, Nhan Lương phụng mệnh gấp rút tiếp viện Bạch Mã, mang đến tám nghìn quân tinh nhuệ, có thể nói tám nghìn người này toàn bộ đều là quân dũng mãnh, tinh nhuệ nhất dưới tay Viên Thiệu.
Thế nhưng một trận đại hỏa đã chôn vùi tám nghìn người trong biển lửa...
Có những sỹ tốt quân Viên Thiệu may mắn chạy được ra khỏi biển lửa, nhưng vận may của bọn chúng dường như cũng chỉ dừng lại ở đây.
Giả Hủ tập trung năm trăm cung tiễn thủ chặn ở cửa thành phía tây. Những tên lính chạy ra từ trong thành, thậm chí cả phương hướng cũng chưa kịp làm rõ thì đã bị mũi tên đánh úp đâm trúng, từng tên, từng tên ngã xuống đất. Có quân tốt võ nghệ cao cường, thân thủ cũng không tồi, nhưng trước khi kịp xông tới trận cung tiễn đã bị trường mâu chọc thành tổ ong vò vẽ... Thế lửa càng ngày càng lớn, đã bắt đầu lan rộng tới đầu thành.
Lửa cháy ngút trời ấy chiếu bừng cả bầu trời đêm đen kịt, cho dù ở xa hai mươi dặm cũng có thể thấy rõ mồn một...
Giả Hủ ngồi trên ngựa, ánh lửa ở Bạch Mã chiếu xuống mặt y đỏ bừng.
-Thối Chi!
-Có.
-Sau khi cuộc chiến này kết thúc, ngươi về làm việc dưới tay Tào Hữu Học, ngươi nghĩ thế nào?
Giả Tinh nghe thấy liền ngẩn ra, nhưng lập tức đáp lại:
-Xin theo lời phụ thân dặn dò.
-Ừ!
Giả Hủ không nói gì thêm, nhìn ánh lửa ngút trời kia, lâu sau mới thở dài một tiếng, quay đầu ngựa chậm rãi rời đi.
Nói lão tử ta là độc sĩ?
Theo ta thấy, Tào Hữu Học này mới là độc sĩ chân chính!
Trận hỏa này có thể khiến Viên Thiệu đau xé tâm can, chỉ là không hiểu tên tiểu tử đó có thể bình an thoát thân không?
Tên tiểu tử này đủ độc đối với kẻ địch, đối với bản thân cũng có thể được cho là một người rất cay độc.
Bộc Dương lại bị thất thủ, tung tích của Lưu Bị không rõ, Bạch Mã hóa thành một đống hoang tàn.
Ngày mùng một tháng giêng năm Kiến An thứ năm, đối với Viên Thiệu mà nói chắc chắn không phải là ngày may mắn. Tuy nhiên trước đó, ít nhất hắn cho rằng như vậy.
Viên Thiệu đã chuẩn bị xuất binh qua sông, chợt nghe Hứa Du truyền tin đến làm hắn tỉnh mộng.
-Bộc Dương thất thủ, Nhan Lương đã bị giết ở Bạch Mã?
Viên Thiệu ngồi yên trên sập, mãi không nói nên lời.
Đời sau có một câu kinh điển rằng: nhân sinh thay đổi thật quá nhanh. Mới trước đó một khắc, Viên Thiệu còn thề quyết liệt rằng phải tiến quân thần tốc qua sông, đánh chiếm Hứa Đô, giết chết Tào Tháo. Đến lúc đó, người phụng mệnh thiên tử chính là hắn! Hơn nữa, dựa vào xuất thân bốn đời Tam công của hắn, thêm với việc nắm giữ Hà Nam Hà Bắc, mười ba châu của Đại Hán, ít nhất có bảy châu nằm trong tay hắn, đến lúc đó….
Thế nhưng mộng đẹp này vừa bắt đầu, lập tức đã bị sự thật đánh tan.
Bộc Dương bị Tào Tháo cướp mất lần nữa!
Đáng hận nhất là, Nhan Lương cũng chết, hơn nữa chết cực kỳ thê thảm.
Lưu Bị thảm bại mà chạy, đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Ngay đến cả đứa con Tự Hộc của Tự Thụ cũng không biết đã lưu lạc nơi nào, khiến hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nhan Lương là ái tướng tâm phúc của hắn.
Từ trước khi hai mươi hai lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, khi Viên Thiệu vẫn chỉ là Thái thú ở Bột Hải thì Nhan Lương đã bắt đầu đi theo hắn và lập chiến công hiển hách. Một bên là Nhan Lương, một bên là Văn Sú, giống như cánh tay phải và cánh tay trái của hắn. Tứ đình trụ của Hà Bắc đột nhiên mất đi một trụ, đây là nỗi đau tột cùng của Viên Thiệu.
-Nhan Lương, ai đã giết y?
Nhìn Viên Thiệu đang nổi giận đùng đùng, mọi người ở nha đường đều câm như hến.
Tự Thụ nói:
-Theo Tử Viễn truyền tin thì sau khi Tào Tháo đoạt được Bạch Mã, Tử Viễn định lệnh cho Lã Bội xuất binh chiếm lại, tuy nhiên tướng quân không muốn, nói Bạch Mã trước đây do ngài ấy cướp lấy, nay bị Tào Tháo thu phục, đương nhiên ngài ấy sẽ đích thân dẫn binh đánh chiếm lại Bạch Mã.
Vì thế Tử Viễn liền...
Nhan Lương là người ngang tàng thế nào?
Các tướng ở Ký Châu ai cũng biết, một là Nhan Lương, một bên là Văn Sú, đó là hai người mà ngoài Viên Thiệu ra, không ai có thể điều khiển được.
Hứa Du mặc dù là lão thần của Viên Thiệu, mà còn là bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ của Nhan Lương.
Thế nhưng Nhan Lương nhiều nhất cũng chỉ giữ thể diện cho Hứa Du chứ chưa chắc sẽ nghe theo sự điều khiển của hắn. Cho nên chuyện này xảy ra cũng không có gì lạ.
Viên Thiệu giận dữ nói:
-Ta đang hỏi ngươi, ai đã giết Nhan Lương?