Gió tuyết đã ngừng thổi, khắp nơi chỉ có một màu trắng mênh mang. Mặt trời mùa đông nhìn qua thì có vẻ rất ấm áp, tươi đẹp, nhưng thực tế thì lại lạnh thấu xương. Đây cũng là những ngày đông giá rét kinh hoàng cuối cùng của năm Kiến An thứ tư. Cái lạnh khiến người ta sợ hãi. Cái lạnh khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cái lạnh khiến người ta có một cảm giác khó nói thành lời.

Một đạo quân đang tức tốc phi trên đường từ Bộc Dương đến Bạch Mã. Hơi thở con chiến mã phà ra hiện rõ trong không khí lạnh.Hơi thở đóng băng có lẽ không chỉ đơn thuần là một cụm từ nói quá.

Từ Hoảng không ngừng giục binh mã tăng tốc, lòng càng lúc càng cảm thấy bất an. Cuối năm, quân của Viên Thiệu ở cửa ải đột nhiên tấn công, ngoài sự phỏng đoán của mọi người. Trước đây, Viên Thiệu án binh bất động, thậm chí còn rút quân xa trăm dặm khiến rất nhiều người nghĩ rằng chí ít trong năm nay, Viên Thiệu sẽ không xuất quân. Những người suy nghĩ như thế này có cả Từ Hoảng. Không ai nghĩ tới chiêu Viên Thiệu lùi một bước để tiến một bước, đánh lừa được rất nhiều người. Ngay khi tất cả mọi người không phòng bị, Viên Thiệu đã vượt sông tấn công.

Viên Thiệu vừa xuất quân, khí thế như sấm sét. Ít ra thì Từ Hoảng thấy rằng so với những hành động lúc trước, lần này cách hành động của Viên Thiệu đã có thay đổi lớn.

Thật cao minh. Từ Hoảng khâm phục từ đáy lòng, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ. Là ai, ai đã bày ra kế sách như vậy cho Viên Thiệu?

-Còn cách Bạch Mã xa lắm không?

-Bẩm tướng quân, với tốc độ này thì khoảng chừng trước chính ngọ là có thể đến Bạch Mã.

-Không biết Lưu thái thú có thể trụ vững hay không.

Từ Hoảng hít một hơi sâu, quay đầu nhìn lại binh mã rồi trầm giọng nói:

-Truyền lệnh tam quân nhanh chóng tăng tốc, tiến lên phía trước, cần phải đến Bạch Mã trước giờ ngọ.

-Vâng!

Tên lính liên lạc phi ngựa phóng đi, còn trong lòng Từ Hoảng lại càng cảm thấy bất an. Nhưng hắn lại không rõ là vùng nào gặp bất trắc nên chỉ có thể thúc binh mã mau chóng tăng tốc độ để nhanh chóng đoạt lại Bạch Mã.

Từ Bộc Dương tới Bạch Mã nhất định phải qua một chỗ bãi sông khô cạn. Nơi đây, ở thời Chiến Quốc, có đại tướng quân Triệu quốc tên Liêm Pha đóng quân, vì thế gọi là Triệu doanh.

Địa thế ở bãi sông bằng phẳng, không có gì hiểm yếu, chưa kểlòng sông khô cạn khiến cho phạm vi xung quanh hơn mười dặm hết sức tiêu điều. Triệu doanh cách Bạch Mã ba mươi sáu dặm, cách Bộc Dương bốn mươi dặm, ở chính giữa hai vùng.

Khi đi đến đây, Từ Hoảng đang muốn hạ lệnh tăng tốc tiến công thì thấy một lính trinh sát phi ngựa đến trước mặt hắn. Text được lấy tại Truyện FULL

-Tướng quân, phía trước có một đạo nhân mã cản đường chúng ta.

-Hả?

Từ Hoảng ngẩn ra, quát lớn:

-Binh mã đối phương thế nào?

-Xem cờ hiệu thì đó là binh mã sở bộ của đại tướng dưới trướng Viên Thiệu, Nhan Lương.

Nhan Lương? Từ Hoảng thầm lạnh người, lộ vẻ cảnh giác.

Từ khi phục vụ dưới trướng Dương Phụng, hắn đã nghe nói mãnh tướng dưới trướng Viên Thiệu nhiều như mây. Trong đó, có bốn người đặc biệt hiển hách nhất, được xưng là Hà Bắc tứ đình trụ (bốn cột trụ của Hà Bắc). Bốn người này chính là Trương Cáp, Cao Lãm ở Hà Gian và Nhan Lương, Văn Sú ở Nghiệp Thành. Trong đó Nhan Lương, Văn Sú là dũng mãnh nhất, được xưng là Hà Bắc song chưởng. Ý nói là hai người kia giống như hai cánh tay đắc lực của Viên Thiệu, đại danh hiển hách.

Nhớ lại xưa kia, hai mươi hai đoàn quân chư hầu dẹp Đổng Trác, ở Tỷ Thủy quan bị Hoa Hùng ngăn cản. Người này liên tiếp trảm hơn mười viên đại tướng Quan Đông minh quân. Viên Thiệu từng nói: nếu như có thượng tướng Nhan Lương, Văn Sú của ta ở đây thì Hoa Hùng kia làm sao dám tùy tiện như thế? Về sau Hoa Hùng bị Tôn Kiên tính kế, giết chết ở Quan Hạ. Tôn Kiên cũng vì thế mà nổi danh, trở thành nhân vật tài năng xuất chúng trong các chư hầu. Nhưng cũng vì vậy mà Tôn Kiên kết thù với Viên Thuật.

Từ Hoảng là người rất điềm đạm, thận trọng. Nghe tin Nhan Lương dẫn quân cản đường liền biết ngay sự tình không ổn. Chẳng lẽ, Bạch Mã đã bị phá sao? Nghĩ tới đây, hắn lập tức hạ lệnh:

-Ba quân dừng bước, dàn trận nghênh địch.

Vào lúc này, Từ Hoảng không thể lui, chi có thể tiến. Nếu hắn lui binh thì Nhan Lương nhất định sẽ thừa cơ đánh lén. Nếu như thế, phe ta nhất định sẽ tan tác. Vì thế, hắn cho ổn định trận tuyến trước rồi sau đó sẽ tính toán tiếp.

Từ Hoảng vừa hạ lệnh dàn trận thì binh mã Nhan Lương đã ập tới trước mặt.

Nhan Lương nhảy xuống ngựa, thân cao hơn tám thước, vai rộng lưng vuông, uy vũ hùng tráng. Gã cưỡi một con ngựa Ô Truy, tay cầm một thanh đại đao, uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí.

Hai quân đối đầu, Nhan Lương giục ngựa lao tới.

-Ta là Nhan Lương. Có Từ Công Minh đó không?

Lúc này, Từ Hoảng không lộ ra chút sợ hãi nào, thúc ngựa ra trước trận địa.

-Nhan Lương, Từ Hoảng ở đây.

-Từ Công Minh, ta không nhiều lời vô ích với ngươi. Nay chủ công của ta thừa lệnh thiên tử xuất binh thảo nghịch, muốn thanh lọc quân phản trắc, chấn chỉnh triều cương. Bây giờ, Bạch Mã đã bị ta hạ, Lưu Diên đã thành oan hồn dưới đao của ta. Nếu ngươi là người thông minh thì hãy xuống ngựa đầu hàng. Ta có thể nói tốt cho ngươi trước mặt chủ công, cho ngươi quan cao, lộc hậu. Còn nếu ngươi không giác ngộ thì đừng trách ta tiễn ngươi đi bầu bạn với Lưu Diên.

Quả nhiên Lưu Diên đã bị giết. Trong lòng Từ Hoảng run lên rồi hắn thình lình hét lớn một tiếng:

-Nhan Lương kia,chớ làm càn. Tào công thừa lệnh thiên tử, hành động vì mọi người. Viên Thiệu nhà các ngươi xuất thân gia đình tứ thế tam công, chịu hậu ân của triều đình lại không biết báo ơn cho triều đình mà lại tự mình giữ binh, mới chính là quốc tặc. Ta đây được Tào công ưu ái, làm sao có thể làm chó dữ dưới quyền tên Viên Bản Sơ? Nhan Lương, để ta giết ngươi báo thù cho Lưu thái thú.

Dứt lời, Từ Hoảng tháo thiết sáo, giục ngựa xông về phía Nhan Lương. Nhan Lương cũng giận dữ, vung đao đón nhận. Gót sắt đạp trên bãi sông khiến băng tuyết bắn tung tóe. Tuy rằng chưa từng giao đấu nhưng khi hai người cùng tấn công, Từ Hoảng chợt cảm thấy bất ổn. Đội nhân mã của Nhan Lương hợp nhất lại như một con mãnh hổ xuống núi, khí thế phi thường đáng sợ.

Trong những trận giao chiến thế này thì khí thế là vô cùng quan trọng.

Đại đao Nhan Lương vừa bổ tới, Từ Hoảng đã biết người này mạnh hơn mình một bậc.

Nhưng bây giờ hắn không thể lùi lại phía sau vì hắn đã không còn đường lui nữa. Nếu như lui về sau, rất có thể hắn sẽ bại trận. Bây giờ, hắn chỉ có thể nhờ cậy vào thất bảo mã mà thôi. Nhưng chẳng biếtba món bảo vật giành cho ngựa Tào Cấp làm cho này liệu có thể đọ sức được với Nhan Lương hay không? Tào Cấp đã hiến yên ngựa, bàn đạp và móng ngựa, chỉ rất ít người được dùng. Ngoại trừ Hổ Báo Kỵ ra thì chỉ có những tướng soái tâm phúc dưới trướng Tào Tháo, hoặc những võ tướng hạng nhất mới được trang bị những món đồ này. Từ Hoảng chính là võ tướng hạng nhất.

Hai chiến mã hí một hồi dài, phút chốc đối mặt. Từ Hoảng không nói nhiều, cố gắng đâm thiết sáo. Một sáo đâm tới như xé cả không trung, vang lên một tiếng kịch, nhanh như điện xẹt. Vậy mà Nhan Lương lại cười ha hả, đại đao bổ xuống thiết sáo. Một luồng lực khủng khiếp khiến cho Từ Hoảng ngồi trên ngựa phải tê dại cả cánh tay. Thiết sáo trùng xuống, mất phương hướng. Hai con ngựa lại tiếp tục xông lên. Đại đao của Nhan Lương bổ xuống thiết sáo của Từ Hoàng, đẩy thiết sáo về phía trước. Một chiêu mạnh mẽ mà linh hoạt khiến cho Từ Hoảng khó mà đỡ đòn nổi. Hắn thấy thiết sáo trên taylỏng ra, đại đao theo sát phóng tới. Hắn sợ hãi, vội vàng dựng thẳng thiết sáo, một chiêu thiết môn soan gạt một kích mạnh như sấm của Nhan Lương ra. Sau đó, hai con ngựa lại rời nhau ra.

Tay hơi run rẩy, Từ Hoảng nuốt nước bọt. Hắn quay đầu ngựa, cắn răng một cái, lại thúc ngựa lao ra lần nữa. Nhan Lương cười lớn:

-Từ Công Minh, bản lĩnh không kém, đáng tiếc không phải đối thủ của mỗ gia.

So về khí, Nhan Lương mạnh hơn Từ Hoảng rất nhiều. Hai người tuy rằng đều thuộc mãnh tướng hạng nhất, nhưng trong cái hạng nhất cũng có tôn ti. Giống như Nhan Lương, hắn là bậc trung trong tiêu chuẩn hạng nhất. Còn Từ Hoảng chỉ là bậc cuối trong lớp hạng nhất. Tuy nói rằng chỉ có chênh lệch một chút, nhưng khi giao đấu lại đủ lấy đi tính mạng đối phương. Nếu không có ba món bảo vật kia thì vừa rồi Từ Hoảng đã bỏ mạng. Dựa vào bàn đạp chịu lực nên hắn vẫn có thể ngồi yên trên ngựa. Lúc này, hắn không còn nửa phần sức lực để đấu cùng với Nhan Lương nữa.

Các tướng đấu với nhau cũng là một chiến thuật có thể nâng cao tinh thần binh sĩ. Tuy rằng từ thời Hán đến nay luôn coi trọng trận pháp và chiến thuật, nhưng các tướng đấu với nhau vẫn chiếm một vị thế quan trọng khi hai quân giao chiến.

Dựa vào ba món bảo vật dùng cho ngựa kia, Từ Hoảng đấu với Nhan Lương được hơn hai mươi hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Đột nhiên, đại đao của Nhan Lương nhanh như điện xẹt rồi lại như Thái Sơn áp đỉnh, lúc nặng lúc nhẹ,biến hóa thất thường. Từ Hoảng cắn răng, vung thiết sáo ngang dọc vù vù.

Hai người đấu được ba mươi hiệp, Từ Hoảng chợt nghe thấy hậu phương rối loạn. Hắn vội vàng tung một hư chiêu rồi nhảy ra khỏi vòng chiến. Ngẩng đầu nhìn về phía trận địa, Từ Hoảng chợt thấy một đội kỵ binh ước chừng khoảng một ngàn người đang gào thét tiến vào trong trận. Tên đại tướng cầm đầu mang một bộ giáp đen, cưỡi ngựa Thất Thanh Tông, tay cầm một cây xà mâu dài một trượng tám.

-Từ Công Minh đừng chạy, có yến nhân Trương Phi ở đây.

Là Trương Phi.*

Từ Hoảng kinh hãi, vội vàng thúc ngựa cứu viện. Nhưng Nhan Lương làm sao lại để hắn chạy thoát, giục ngựa cản hắn lại.*

-Từ Công Minh, đối thủ của ngươi là ta, muốn chạy đi đâu.*

Đại hoàn đao ào ào rung động như tiếng sấm nổ, đao vân quay cuồng. Từ Hoảng vốn kém Nhan Lương hai phân, nhờ đồ trang bị mới bất phân thắng bại. Nhưng đột nhiên một con mãnh hổ hiện ra phía sau hắn thì Từ Hoảng làm sao còn tâm trí chiến đấu nữa, chỉ bảy tám hiệp đã bị Nhan Lương đánh cho mồ hôi ướt đẫm, chật vật chịu không nổi.*

Trong khi đó, xà mâu của Trương Phi vung đến đâu là máu chảy đến đó. Bộ hạ của Nhan Lương cũng bắt đầu xung phong khiến Tào quân tan tác. Trương Phi cười độc ác, vung xà mâu về phía Từ Hoảng:*

-Từ Công Minh, để mạng lại.*

Một tên Nhan Lương đã khiến Từ Hoảng khó chống nổi rồi, nếu thêm một tên Trương Phi nữa…Từ Hoảng không phải người không biết tiến thoái. Hắn thình lình vận sức, vung liên tiếp ba chiêu thiết sáo đẩy lùi Nhan Lương, sau đó thúc ngựa chạy đi.*

Hắn vừa chạy đi thì Tào quân như rắn mất đầu, nháy mắt quân đội tan rã. Nhan Lương và Trương Phi hợp binh lại làm một, không nói nhiều mà truy kích mười dặm mới thôi.

Thất bại của Từ Hoảng lần này đúng là thê thảm. Khi hắn xuất phát từ Bộc Dương mang theo bốn ngàn người, sau khi thoát khỏi vòng vây thì bên cạnh chỉ còn sáu bảy trăm người ít ỏi mà thôi. Nếu Bạch Mã đã mất thì nhất định phải mau chóng trở về Bộc Dương trình báo lên Hứa Đô. Nghĩ vậy nên Từ Hoảng không dừng lại mà mang tàn binh chạy thẳng về hướng Bộc Dương.*

Chạy cho đến tối thì đã thấy thành Bộc Dương ngay trước mắt. Từ Hoảng thở dài một hơi, vung roi, đi tới cửa thành, quát lớn:*

-Kẻ nào thủ trên thành, mau chóng mở cổng.*

Quân lính trên tường thành ló đầu nhìn xuống.*

-A, là Từ tướng quân, mở cửa thành, mở cửa thành.*

Tiếng gọi ầm ĩ vang lên, cửa thành chầm chậm mở ra. Từ Hoảng đang muốn vào thành thì thấy một con ngựa từ trong thành xé gió cuộn theo bụi mù chạy ra. Lập tức thấy một viên đại tướng thân cao chín thước, mặc một bộ chiến bào màu xanh, bàn tay cầm một thanh đại đao dài chín thước năm tấc.*

-Từ Hoảng, Quan Vũ chờ ngươi ở đây đã lâu, đỡ đao!

Lời còn chưa dứt, người đã ở trước mặt Từ Hoảng. Quan Vũ vung Đại Khảm Đao xuống, chỉ thấy một chút tàn ảnh xẹt qua, đao đã chém tới trước mặt.*

Cũng may trong tích tắc khi cửa thành mở ra, bản năng mách bảo Từ Hoảng có chuyện không ổn, cho nên hắn ghìm ngựa lui về phía sau một bước. Khi Quan Vũ vọt tới trước mặt, hắn vội vàng nâng sáo lên chắn. Một tiếng "đanh" vang lên, con ngựa hí lên một tiếng dài, liên tục lùi về phía sau.*

Thiết sáo dội lại một lực cực lớn khiến Từ Hoảng không chịu nổi. Phun một ngụm máu tươi, Từ Hoảng thúc ngựa bỏ chạy.

-Có mai phục, chạy mau.*

Từ Hoảng nằm trên lưng ngựa, thúc ngựa bỏ chạy như điên. Quan Vũ thấy một đao không lấy được mạng Từ Hoảng liền giận dữ thúc ngựa đuổi theo.*

Mười mấy tên Tào quân ùa lên ngăn Quan Vũ lại. Cơn giận của Quan Vũ lại càng tăng liên, đại đao như múa trên trời tuyết, vù vù rung động. Lúc này, một đội binh mã cũng lao ra từ trong thành, cùng với Quan Vũ nhanh chóng phân thây mấy tên Tào quân.*

Từ Hoảng đã chạy xa…

Quan Vũ định thúc ngựa đuổi theo thì nghe có người trên thành nói:*

-Nhị đệ, giặc cùng đường chớ đuổi. Ta chỉ cần chiếm Bộc Dương thôi.*

Ngẩng đầu nhìn thì thấy một người nam tử trung niên hiện ra trên tường thành, chính là Lưu Bị - Lưu Huyền Đức. Quan Vũ đúng là Lưu Bị bảo gì nghe nấy. Y ghìm cương chiến mã, tay vuốt chòm râu dài, cười ha hả:*

-Nếu đại ca đã có lệnh thì thả Từ Công Minh chạy một lần vậy.*

Hai người nhìn nhau rồi cười ha hả.*

Ánh mắt Lưu Bị sáng quắc, hiện ra một chút thích thú: "Bây giờ, cuối cùng ta cũng đòi lại được một ván với Tào tặc."*

***

-Bộc Dương thất thủ?*

Ở trong phủ Chấp Kim Ngô, Tào Bằng giật mình, nhìn Giả Hủ. Hôm nay, hắn tới trình báo giấy tờ kiểm tra Bắc Quân, không ngờ lại bị Giả Hủ giữ chân lại, báo cho hắn biết tin Bạch Mã thất thủ, Bộc Dương rơi vào tay Viên Thiệu.*

Khoan đã, khoan đã. Hình như có phần không hợp lý. Tào Bằng cố sức nhớ lại trận chiến Quan Độ. Trong lịch sử, giai đoạn trước chiến dịch Quan Độ, đúng là có bao gồm cuộc chiến ở Bạch Mã. Nhưng trong cuộc chiến ở Bạch Mã, Tào Tháo hình như chỉ bị mất mỗi Bạch Mã nhưng chưa mất Bộc Dương. Nhưng bây giờ, vì sao ngay cả Bộc Dương cũng thất thủ?*

Lịch sử hình như đã xảy ra một chút biến đổi.*

Nhưng cũng đừng coi thường, sự thay đổi nhỏ nhặt này khiến cho tình thế của Tào Tháo trở nên khó khăn hơn. Trong lịch sử, Viên Thiệu đánh chiếm Bạch Mã vì muốn đảm bảo đường tiến Nam hạ của đại quân được thông suốt. Nhưng bây giờ Bộc Dương thất thủ cũng khiến cho lá chắn mặt phía đông của Tào Tháo biến mất. Tào Tháo vốn có chút phiền phức ở Duyện Châu. Lúc trước, y giết chết Biên Nhượng khiến cho quan hệ giữa y với các sĩ tử Duyện Châu trở nên căng thẳng.*

Cho nên lúc trước khi Tào Tháo tấn công Từ Châu, Lã Bố không cần tốn nhiều công sức đã chiếm được Bộc Dương, khiến Duyện Châu đại loạn. Cho đến bây giờ tình hình ở Duyện Châu đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều nhưng không có nghĩa là quan hệ của Tào Tháo với kẻ sĩ ở Duyện Châu được phục hồi. Nếu Duyện Châu rối loạn…*

Tào Bằng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.*

-Bộc Dương thất thủ khiến cho bố trí lúc trước của Tào công ở Thanh Châu bị xáo trộn. Tang Tuyên Cao dù có bản lĩnh nhưng người này rất giảo hoạt, không dễ tin. Trước đây, binh mã Văn Tắc trấn thủ Bộc Dương nên có lẽ không thấy được ý đồ của Tang Phách. Nhưng bây giờ Bộc Dương đã mất, cánh quân Vu Cấm bị uy hiếp, chỉ sợ là không lo nổi thân mình.*

Giả Hủ nói xong, cười ha hả nhìn Tào Bằng.*

-Hữu Học có chủ ý gì không?*

Nhìn thấy Giả Hủ kia cười tủm tỉm ra mặt, Tào Bằng chỉ muốn xông lên đấm cho gã một quả đấm để Giả Hủ biến thành Giả đầu heo.*

Không làm việc dưới quyền Giả Hủ thì không biết gã nham hiểm cỡ nào. Một cuốn công văn kiểm tra, Tào Bằng phải viết vô số lần nhưng vẫn bị Giả Hủ làm khó đến phát điên. Ban đầu văn án còn rõ ràng sạch sẽ nhưng gã vẽ trái một nét, phải một nét khiến cho lộn xộn hết lên khiến Tào Bằng phải sao chép lại một lần nữa. Tào Bằng nhìn cả buổi cũng không biết cuối cùng là có vấn đề gì. Sau khi sao chép lại một lần nữa, hắn lại gửi văn án đến. Giả đầu heo lại bắt đầu tìm khuyết điểm. Chỗ này một lỗi sai, chỗ kia một lỗi sai, sao lần trước không nói luôn đi? Được rồi, lão tử nhịn, về chép lại một lần nữa, sửa lại thêm chút nữa. Nhưng Giả đầu heo vẫn không hài lòng, cho rằng còn có vài số liệu cần phải hiệu đính, khiến Tào Bằng lại phải trở về chỉnh một lần nữa. Quân vụ của ngũ doanh thật sự đã chồng chất lắm rồi. Tào Bằng mệt mỏi so từng con số với nhau mà không thấy vấn đề gì. Vì vậy, hắn trình báo lại. Nnhưng Giả Hủ lại không đồng ý, khăng khăng cho rằng số liệu không xác thực làm cho Tào Bằng phải đem sổ sách tính toán lại một lần nữa ngay trước mặt gã mới khiến Giả Hủ không còn lời nào để nói.*

Tào Bằng rốt cuộc cũng thấy được bụng dạ hẹp hòi của Giả Hủ. Ta nào có cố ý phá hỏng kế hoạch giấu tài của ngươi, sao ngươi phải cố hành ta hết lần này đến lần khác như thế? Thật uổng cho kiếp trước ta sùng bái ngươi như vậy, thật không ngờ. Đừng để ta có cơ hội, nếu không ta nhất định sẽ phục thù. Bây giờ, ngươi thích thì cứ làm khó dễ ta đi.*

Khuôn mặt Tào Bằng lập tức trầm xuống:*

-Ty chức không phải là quân sư của Tư Không, nhưng thưa Đô Đình Hậu, quân ta tất nhiên nắm chắc phần thắng trong tay.*

Hắn nghiêm mặt nhìn Giả Hủ. Giả Hủ khẽ ho khan một tiếng:*

-Việc ấy… Việc kiểm tra ngũ doanh hãy tạm thời gác sang một bên. Có điều, Bộc Dương đã thất thủ nên nhất định chủ công sẽ có hành động. Trước đó, Hữu Học cần phải chỉnh lý danh sách Bắc Quân cho rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng huy động.*

Sửa sang lại cái đầu ngươi!*

Tào Bằng hít sâu một hơi, đứng dậy nói:*

-Ty chức tuân mệnh.*

Bây giờ ta không muốn đứng ở Chấp Kim Ngô này thêm một khắc nào nữa. Tào Bằng cảm thấy bản thân mình và Giả Hủ có đến bảy tám phần trái ngược nhau, ngay từ lúc đầu, hai người đã không hòa hợp rồi.*

-Ngươi thật là không đáng yêu gì cả.*

Tiếng Giả Hủ nói nhỏ vọng lại phía sau khiến Tào Bằng giận tím người, hận không thể quay lại túm lấy Giả Hủ mà đấm một phát để xả mối hận trong lòng. Đáng yêu cái đầu ngươi.*

Tào Bằng chửi thầm, đi ra khỏi nha đường.*

Nha môn Chấp Kim Ngô không lớn, chức quan cũng không nhiều. Thực sự chỉ có hai chức quan. Một là Vũ Khố lệnh, còn lại là Bắc Quân Trung Hậu. Mà Vũ Khố lệnh Tào Cấp hiện giờ đang ở Tiếu huyện. Cho dù Tào Cấp trở về, cũng sẽ không làm việc trong nha môn Chấp Kim Ngô. Y còn một chức vụ nữa là Dân Tào Đô Úy, vì vậy phần lớn thời gian đều làm việc trong phủ Tư Không. Nói cách khác, mệnh quan triều đình thuộc quyền quản lý của Giả Hủ, thật sự chỉ có một mình Tào Bằng. Việc này khiến cho Tào Bằng khốn khổ mà không nói nổi, lại càng căm thù Giả Hủ đến tận xương tuy. Hắn rõ ràng cảm thấy người này cố ý làm khó mình. Nhưng gã là quan cao hơn hắn một cấp, có chèn ép Tào Bằng cũng không thể tránh được.*

Danh sách Bắc Quân ngũ giáo chẳng phải đã sớm sửa lại rõ ràng rồi sao?*

Đi ra khỏi nha môn Chấp Kim Ngô, Tào Bằng gãi đầu, lên ngựa chuẩn bị về nhà. Hắn đi đến nửa đường, chợt nghe phía sau vọng đến tiếng vó ngựa, có người hô lớn gọi:*

-Tào trung hầu dừng bước, Tào trung hầu dừng bước.*

Hắn quay đầu lại thì thấy Giả Tinh chạy đến.*

Còn không để ta yên sao?*

Tào Bằng không dám nổi giận với Giả Hủ nhưng không có nghĩa là hắn không dám nổi cáu với Giả Tinh. Ghìm ngựa ở giữa đường, hắn giận dữ nhìn Giả Tinh nói:*

-Giả Thối Chi, có phải Đô Đình Hậu đại nhân lại nghĩ ra chuyện gì không?*

-Việc này… Ha ha!*

Giả Tinh có phần bối rối. Việc gọi hẳn họ và tên tự chứng tỏ bây giờ Tào Bằng rất tức giận. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo gần đây Giả Hủ luôn gây sức ép với Tào Bằng. Đổi lại là Giả Tinh cũng sẽ khó chịu.*

Giả Tinh có chút thông cảm với Tào Bằng.*

-Tào Trung Hầu, Tào Tư Không vừa phái người đến nha đường, dặn là phải chỉnh binh bắc quân ngũ giáo. Đô Đình Hậu lệnh cho Tào Trung Hầu lập tức đến doanh trại quân ngoài thành tập hợp, giờ Thân điểm binh, không thể trì hoãn. Có lẽ chúng ta phải xuất chinh.*

-Ngay cả Bắc Quân Ngũ Giáo cũng phải xuất quân?*

Tào Bằng nghe xong, ngẩn người ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play