-Tuy nhiên sau này có chút rối loạn.

Y bổ sung thêm một câu.

-Khi múa hát, vị trí của mọi người như thế nào?

-Khi múa hát ư?

Trần Quần nhắm mắt lại, suy nghĩ.

-Trương Tử Du đánh đàn ở ngay cửa thủy tạ. Xích Trung và Tô Uy thay đổi vị trí. Lúc ấy, Nhạc am chủ ca múa, những người khác vẫn như thế. Trương Nguyên An đang nói chuyện với Chúc Đạo. Trần Bá Đạo hơi say, nên gục trên bàn. Viên Huyền Thạc thì thưởng thức màn ca múa.

-Vì sao Xích Trung và Tô Uy đổi vị trí với nhau?

-Chuyện này…

Gương mặt Trần Quần ánh lên vẻ lạ lùng:

-Ta thấy vị Xích Bá Dư kia dường như có hơi thích Nhạc am chủ. Chỗ ngồi của Tô Uy có thể xem rõ ràng hơn, cho nên…Ngươi cũng biết bài ca múa của Nhạc am chủ có vài phần phong tình mà.

-Ừ, ta hiểu!

Nói cách khác, lúc ấy cũng không có người nào chú ý đến hắn.

Ít nhất theo những gì Trần Quần nói, Tào Bằng cho là như vậy.

-A Phúc, vậy giờ phải làm sao?

Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút:

-Nếu đã xảy ra án mạng, hơn nữa lại phát hiện trong Cúc Hoa am, e rằng Nhạc am chủ phải chịu ủy khuất một chút rồi.

-Ừ, nàng là người cuối cùng gặp Tuyết Liên, cũng khó tránh được.

Tào Bằng và Trần Quần đi ra khỏi nhà thủy tạ, trở về khóa viện. Trần Quần giải thích tình hình với Nhạc Quan, mời nàng đến huyện nha Tuy Dương một chuyến, kể lại tỉ mỉ tình hình khi đó. Tào Bằng trở lại phòng Tuyết Liên, ngồi trên đầu giường, lẳng lặng quan sát.

Nhạc Quan nói Tuyết Liên không khỏe trong người nên trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó không xuất hiện nữa.

Nhưng thi thể của nàng lại bị phát hiện trong giếng nước. Nói cách khác, rất có thể nàng bị người sát hại ở trong gian phòng này, rồi ném vào giếng nước. Nhưng trong phòng lại không có bất cứ dấu vết nào, ngoài cái lư hương phật kia ra dường như không còn bất kỳ thứ gì chứng minh được Tuyết Liên từng ở căn phòng này. Tào Bằng chợt nảy ra một giả thuyết, Tuyết Liên không phải bị giết ở trong phòng mà là bị người đưa đến giếng nước, dùng độn khí đập vào sau đầu. Theo quán tính, Tuyết Liên bị ngã xuống giếng nước.

Khoan đã, nếu là như thế thì hung khí đâu?

Tào Bằng lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Nhạc Quan đổi sang một bộ xiêm y giản dị, đang chuẩn bị theo Trần Quần đến huyện nha.

Thấy Tào Bằng đi ra, nàng khẽ gật đầu.

Tào Bằng nhìn nàng cười, rồi ngoắc tay ra hiệu Trần Củ đi tới.

-Vừa rồi khi điều tra có phát hiện ra hung khí không?

-Không hề phát hiện ạ.

Tào Bằng gật gật đầu, nói với Trần Quần:

-Đại huynh, huynh về trước đi. Ta muốn Tử Phương để lại vài người.

-Được!

Trần Quần không nói gì nữa, đồng ý với đề nghị của Tào Bằng.

Tào Bằng lệnh Trần Củ dẫn người tiếp tục tìm hung khí. Còn hắn đứng trên cửa hiên, quan sát tiểu khóa viện u tĩnh này.

Diện tích của khóa viện không lớn nhưng rất lịch sự, tao nhã.

Nơi này cách thủy tạ chừng một trăm năm mươi mét, có một bức tường rất cao ước chừng hai thước, che mất nhà thủy tạ.

Cho dù có giết người ở trong này thì người ở nhà thủy tạ cũng sẽ không phát hiện ra được.

Tào Bằng đi xuống bậc hiên, chậm rãi đi tới bên cạnh giếng nước. Lòng giếng tối như mực.

-Trần Củ!

-Vâng!

-Điều tra một chút, xem miệng giếng này thông với nơi nào.

Trần Củ ngẩn ra, vội vàng tuân lệnh.

Tào Bằng gọi hai tên dịch đãi lại:

-Ai trong các ngươi bơi giỏi?

-Khởi bẩm bắc bộ lão gia, chúng ta đều lớn lên bên sông Y Thủy, khả năng bơi đều tốt cả.

-Vậy có thể lặn được hay không?

Hai dịch đãi nghe thấy thế, cười khổ, nói:

-Lặn thì được nhưng không biết giếng nước này nông sâu thế nào, chưa chắc có thể lặn được xuống đáy.

Tức là họ muốn nói nếu giếng nước này quá sâu, chưa chắc bọn họ có đủ hơi.

Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, cho người tìm da trâu mang đến, rồi nhanh chóng sai người chế tạo túi hơi khẩn cấp. Dùng túi hơi để dự trữ không khí, người lặn có thể thở được dưới nước. Ở hậu thế đây là một phương pháp vô cùng đơn giản. Tuy nhiên túi hơi này không dễ chế tạo chút nào, phải mất chừng một canh giờ mới làm được ba cái đơn giản. Một gã dịch đãi thử nghiệm một chút, dùng dây thừng cột vào bên hông rồi thả người nhảy xuống giếng nước. Lúc này, ánh mặt trời đã soi tỏ, mưa đã ngừng rơi.

Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu vào tiểu viện, lúc sáng lúc tối, khiến cả tiểu viện càng thêm u ám.

Mất khoảng thời gian chừng nửa chén trà, dây thừng chợt rung lên. Sai dịch đứng bên cạnh giếng vội vàng la lớn tiếng, nhanh tay kéo dây thừng. Chỉ chốc lát sau, tên dịch đãi ở dưới nước kia mặt mày tái nhợt xuất hiện trên mặt giếng. Dưới sự trợ giúp của tên sai dịch, gã leo ra khỏi giếng nước, há mồm, thở dốc.

-Tình hình thế nào?

-Khởi bẩm bắc bộ lão gia, ở đáy giếng phát hiện một cái bình bằng đồng đặc.

Gã cầm trong tay một cái bình bằng đồng, đặt trước mặt Tào Bằng.

Tào Bằng vừa liếc mắt đã nhận ra cái bình bằng đồng này chính là bình rượu dùng làm đạo cụ để ném thẻ đêm qua. Bình rượu để ném thẻ làm bằng đồng là chuyện rất bình thường, cầm lại rất chắc tay. Miệng bình bị méo đi rõ ràng, hiển nhiên là khi đánh người mới bị bóp méo. Tào Bằng cầm cái bình bằng đồng, cẩn thận quan sát.

Ở đáy bình có vết máu, mặc dù đã được ngâm dưới nước giếng nhưng do thời gian ít ỏi nên vết máu vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Rõ ràng chiếc bình bằng đồng này chính là hung khí sát hại Tuyết Liên.

Tào Bằng sai người giữ lấy cái bình bằng đồng xong liền hạ lệnh chuẩn bị đi.

Trước khi rời đi, Tào Bằng lại đi vào phòng Tuyết Liên. Không biết vì nguyên nhân gì hắn luôn cảm thấy gian phòng này có gì đó bất thường.

-Tào bắc bộ, đã hỏi rõ ràng rồi.

Trần Củ bước vào, cung kính hồi đáp: Nguồn tại http://Truyện FULL

-Ta đã tra hỏi hương dân quanh đây một chút, giếng nước này nối liền với Y Thủy.

-Ừ.

Tào Bằng lơ đãng gật gật đầu.

-Tử Phương.

-Vâng!

-Ngươi có tin phật không?

-A?

-Có lẽ nên nói là ở nhà ngươi có cúng bái thần linh không?

Trần Củ do dự một chút, hạ giọng nói:

-Năm đó, gia tổ từng tin Thái Bình đạo một thời, nhưng sau đó lại không tin nữa.

-A, ngươi không cần phải sợ hãi, ta không phải muốn điều tra chuyện này.

Ta chỉ muốn hỏi ngươi là nếu nhà ngươi có thờ cúng tổ tiên hay lễ bái thần linh, liệu có đem linh bài hoặc bài vị đặt đối diện cửa chính hay không thôi?

Trần Củ ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

-Không thể nào, như vậy chẳng phải sẽ bị gió thổi bạt đi sao?

Trần Củ đưa mắt nhìn theo tầm mắt của Tào Bằng, nhìn đến bức tượng phật đối diện cửa chính kia. Gã nhíu mày, giật mình hiểu ra ý tứ của Tào Bằng. Gã vội vàng đi qua, giơ tay lấy tượng phật trong hộp ra. Chỉ thấy bên dưới bức tượng phật có một hộp gỗ cùng chất liệu với bức tượng phật. Nếu như không cẩn thận quan sát, nhất định sẽ không thể nhìn ra sơ hở được. Gã thật cẩn thận lấy hộp gỗ ra, xoay người quay lại đến trước mặt Tào bằng, đưa cả tượng phật và hộp gỗ cho hắn. Gương mặt Trần Củ ánh lên vẻ kính nể.

-Tào bắc bộ, quả nhiên là có huyền cơ.

Tào Bằng cười cười, đặt tượng phật ở bên cạnh.

Sau đó, hắn mở hộp gỗ ra, chợt ngưng thần. Trong hộp kia trống không, chẳng có bất cứ thứ gì.

-Tào bắc bộ, không có gì cả.

Tào Bằng hít sâu một hơi, hạ giọng nói:

-Có lẽ chúng ta đã chậm một bước rồi.

Thể tích tượng phật rất nhỏ, cho nên phải có cái gì đó lót ở bên dưới. Tuyết Liên dùng hộp này để thay thế, hơn nữa, còn cố ý đặt bức tượng đối diệncửa phòng, khó có thể nói là không có ý đồ. Có lẽ, nàng đã sớm đoán sẽ có ngày này nên mới cố ý an bài như vậy.

Cất bước đi tới nơi đặt bức tượng phật, Tào Bằng cẩn thận quan sát một hồi.

Một lát sau, hắn thở dài, lẩm bẩm:

-Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Tuyết Liên a Tuyết Liên, mặc dù ngươi sớm đã đề phòng nhưng lại không biết được đối thủ của ngươi cũng biết rồi! Tử Phương, ngươi xem bức tượng phật này xem, rõ là đồ mới mà! Tuyết Liên ở Cúc Hoa am tu hành đã nhiều năm, theo lý mà nói đốt nhiều hương khói như thế, tượng phật sớm đã bị ám đen mới phải. Nhưng hộp đựng tượng phật này vừa nhìn đã biết là mới.

Bức tượng phật này dùng chưa đến ba tháng.

Tuyết Liên, ngươi là một nha đầu hồ đồ, nhưng cũng cho là thông minh, còn muốn…

Tào Bằng chợt ngậm miệng lại, bất ngờ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn bức tượng phật trên bàn kia.

Trần Củ không kìm nổi, hỏi:

-Tào bắc bộ, ngài làm sao thế?

Tào Bằng không trả lời.

-Trần Củ, thứ này là cái gì?

-Phù đồ ạ.

-Cái gì?

-Phù đồ!

-Không, ngươi cứ niệm đi, niệm mau một chút.

-Phù đồ, phù đồ, phù đồ…

Trần Củ không hiểu rõ rốt cuộc Tào Bằng có ý gì, vì thế cứ không ngừng lặp lại hai chữ "Phù đồ", mới đầu gã còn nhấn từng chữ rõ ràng nhưng dần dần lưỡi khô, ngôn ngữ bắt đầu lộn xộn, càng lúc càng lung tung.

Tào Bằng chợt hít một hơi thật sâu.

Gương mặt cũng trở nên trắng bệch.

Hắn lẩm bẩm:

-Tứ ca a tứ ca, hóa ra huynh cũng nhìn ra sơ hở, cho nên mới gặp kiếp nạn này. Tứ ca, vì sao huynh không trực tiếp tấu lên mà lại một mình lén lút điều tra như thế? Hồ đồ, hồ đồ, tứ ca a tứ ca, huynh thật đúng là hồ đồ mà!

Trong mắt hắn ánh lên chút bi thương.

Tào Bằng nghiêng mình ra khỏi phòng Tuyết Liên, đi thẳng vào phòng Nhạc Quan.

Phòng Nhạc Quan nhìn qua cũng rất đơn giản, bày trí cũng hơi giống với phòng của Tuyết Liên. Có điều, nếu phòng của Tuyết Liên cũng giống như tên chủ, thanh lịch mà đoan trang, thì phòng của Nhạc Quan rõ ràng phải đẹp hơn phòng của Tuyết Liên, cũng giống như chủ nhân của nó vậy.

-Tào bắc bộ?

-Ồ, ta không sao. Chúng ta đi thôi.

Tào Bằng khẽ mỉm cười, gương mặt vẫn hơi nhợt nhạt, nhưng khí phách lại trầm ổn hơn.

Khi hắn rời khỏi Cúc Hoa am liền nhìn lướt qua ba gian sương phòng ở tiền đình kia, ánh mắt thoáng lạnh lẽo.

Ra khỏi Cúc Hoa am đã là chính ngọ.

Đoàn người của Tào Bằng vội vàng trở về Tuy Dương, mắt thấy sắp đến cửa thành chợt thấy một bóng người chạy như bay ra.

-Tử U?

Tào Bằng ghìm ngựa, nghi hoặc nhìn Hạ Hầu Lan đang chạy đến như bay, nghi hoặc.

Hạ Hầu Lan cũng thấy được Tào Bằng liền giục ngựa đến trước mặt hắn, sau đó xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất.

-Công tử, Hắc Mạo tới rồi.

Tào Bằng nghe thấy thế, tức thì mừng rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play