Đặng Tắc nói:

- Thật ra ta đã nghĩ tới điều này rồi.

Gã vẫy tay gọi Hồ Ban lại, bảo mang cho mình một chén cháo rồi sau đó nói tới Tào Bằng:

- Hải Tây quá nhỏ. Nơi này không phải là chỗ đệ có thể thi triển tài năng, tăng thêm kinh nghiệm. Ngày đó khi Trần Nguyên Long nói tới việc này trong lòng ta đã đồng ý. Nếu đệ tới chỗ Trần Nguyên Long có thể tăng thêm kiến thức, mở rộng tầm mắt. Quan trọng hơn là nếu được sự coi trọng của Trần Nguyên Long thì sau này rất tốt đối với đệ. Đối với ta mà nói, sau khi tới Hải Tây rất nhiều chuyện đệ nhìn rõ hơn ta. Nếu không có đệ, chỉ sợ ta đã gặp phải sai lầm lớn, sao có thể đứng vững ở Hải Tây? Nhưng tỷ phu cũng không muốn cả đời phải nhờ vào sự giúp đỡ của đệ. Có một số việc, tỷ phu muốn tự mình đối mặt, tự mình xử lý. Chỉ có như vậy thì mới có được sự cọ xát như lời Phụng Hiếu nói. Nếu đệ ở bên cạnh ta tất nhiên là tốt, ta có thể bớt được rất nhiều rắc rối. Nhưng đó cũng không phải là điều mà ta hy vọng. Hiện giờ tình hình của Hải Tây đã từ từ trở nên vững vàng. Ôn Hầu tấn công huyện Bái khiến cho Mi gia một chốc không thể rút tay ra được. Vì vậy đệ cũng không phải lo sau khi đệ đi ta gặp phải rắc rối. Bộc Dương tiên sinh mặc dù nặng chút thư sinh nhưng lại tận tụy. Còn Đái Càn cũng là người tận tâm đủ chia sẻ rất nhiều việc với ta.

- Tỷ phu! Chẳng lẽ huynh không định dùng Tử Sơn tiên sinh sao?

Tào Bằng nhạy bén nhận ra Đặng Tắc không đề cập tới Bộ Chất. Đặng Tắc cười cười:

- Không phải là ta không dùng mà là ta không dùng được. Bộ tiên sinh có tài lớn, lại có tầm nhìn xa. Để y ở lại Hải Tây cũng là làm chậm tương lai của y. Lúc chạng vạng khi ta đi thống kê đất đai có gặp Bộ tiên sinh và hỏi ý kiến của y. Thật ra Bộ tiên sinh rất hy vọng có thể được đi với ngươi tới Quảng Lăng, không chừng có thể giúp được một chút. Đồng thời, Hạ Hầu, Đầu Hổ và Hác Chiêu ngươi cũng phải đưa đi. Bên này chỉ cần để lại Chu thúc, Đặng Phạm và Phùng Siêu là được rồi.

Tào Bằng không ngờ Đặng Tắc đã chuẩn bị tất cả, ngay cả nhân thủ cũng bố trí thỏa đáng.

- Ta đã hỏi qua Phùng Siêu, hắn cũng đồng ý ở lại. Năm đó Phùng huyện lệnh vì ngăn chặn muối lậu mà mất mạng khiến cho trong nhà hắn không còn ai. Vì vậy mà hắn đã coi Hải Tây là nhà của mình. Ta chuẩn bị để cho hắn tiếp nhận vị trí binh tào của đệ, rồi điều động một trăm người trong đồn điền thành lập một đội, chuyên đối phó với muối lậu. Phan Chương sẽ tiếp nhận vị trí của Hạ Hầu làm huyện úy cùng với Chu thúc chịu trách nhiệm về trị an và chiến sự của Hải Tây. Bên phía Đại Hùng tiếp tục nhận chức Tào duyện thự. Đầu Hổ đi theo đệ thì cũng có cơ hội mà rèn luyện. Xét về tổng thề thì chuyện ở Hải Tây đệ không cần phải lo. Mà khi đệ tới Quảng Lăng, chúng ta vẫn có thể giúp đỡ cho nhau.

Cho dù thế nào thì Hải Tây cũng là huyện thuộc Quảng Lăng. Tào Bằng có đến Quảng Lăng làm gì thì cũng vẫn có thể liên hệ thường xuyên với Đặng Tắc.

Tào Bằng nghe thấy vậy thì trầm mặc, do dự một lát rồi gật nhẹ đầu.

- Nếu tỷ phu đã sắp xếp xong xuôi thì đệ cũng không còn ý kiến. Có điều lần này đệ đi, bên cạnh huynh không còn người quan tâm... Hay là đệ chọn trong đám dân điền một hai người thích hợp để chăm sóc cho huynh?

Đặng Tắc cười lấy trong người ra một phong thư đưa cho Đặng Tắc.

- Đây là cái gì?

- Tỷ tỷ của đệ sai người đưa thư tới nói là muốn đến Hải Tây.

- Cái gì?

- Có thể nàng còn cho cả Ngải nhi đi theo. Ha ha.

Có thể thấy được Đặng Tắc và Tào Nam cùng chung hoạn nạn nên tình cảm rất bền chắc. Nghe nói Tào Nam và Đặng Ngải tới đây, Tào Bằng cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng hắn chợt nhíu mày, có chút lo lắng.

- Tỷ tỷ tới đây thì mẹ chẳng phải là...

Vừa nói hắn vừa mở phong thư.

- Đệ cũng không cần phải lo lắng cho mẹ. Có Hồng thẩm ở đó, mẹ cũng không sao. Hơn nữa cả nhà Quách Vĩnh cũng đã tới Hứa Đô, vừa hay có thể làm bạn với mẹ...

"Cả nhà Quách Vĩnh?"

Tào Bằng hơi nhíu mày. Hắn thấy cho dù Quách Vĩnh có thế nào thì cũng không so được với Hồng nương tử.

Dưới ánh đèn, Tào Bằng xem thư thấy viết rất đơn giản. Đúng là Tào Nam sai người viết bời vì nàng cũng không biết chữ. Trong thư nói ở nhà mọi chuyện rất tốt, Tào Cấp ở Hà Nhất công phường cũng thuận lợi.

Đặc biệt lần này, Tào Tháo chinh phạt Uyển thành, Hà Nhất công phường của Tào Cấp trong ba tháng tạo ra được ba trăm cây bảo đao khiến cho Tào Tháo mừng rỡ. Vào tháng mười một, trước khi xuất chinh, Tào Cấp lại được phong tước Ngũ đại phu, thưởng hai mươi lăm khoảnh ruộng cùng với dinh thự. Chức Ngũ đại phu là một trong hai mươi tước vốn có từ thời Tần cho tới nay. Có điều vào thời kỳ Hán Vũ đế tước vị có thể mua bán cho nên nó không còn hiển hách và quan trọng như lúc đầu.

Tuy nhiên hai mươi tước vị vẫn tượng trưng cho địa vị và thân phận.

Căn cứ theo quy luật nhà Hán thì tước bình dân không được vượt quá Công Thừa. Phàm bị vượt quá thì nhất định phải cho tộc nhân.

Điều đó có nghĩa rằng nếu ngươi là một bình dân mà có được tước cửu đẳng Ngũ đại phu vậy thì ngươi chỉ được hưởng đãi ngộ của tước bát đẳng Công Thừa. Một tước vị thêm kia là của người nàh. Nếu ngươi có con vậy thì y có thể được tước nhất đẳng gọi là Công Sĩ.

Tào Cấp được phong tước Cửu Đẳng tương đương với việc từ thứ dân nhảy lên thành quan. Bước đột phá này có thể nói là rất lớn.

Nó cũng có ý nghĩa rằng từ nay về sau, nhà họ Tào không còn xuất thân thứ dân nữa...

Dựa theo quy định của hai mươi đẳng tước thì Tào Cấp có được hai mươi lăm khoảnh đất. Nhưng bởi vì đất ở Hứa Đô đều được tiến hành đồn điền cho nên Tào Cấp cũng không được hưởng ruộng thực tế mà chỉ có thể hưởng lương bổng từ hai mươi khoảnh đất đó. Nhưng đối với cả nhà Tào Cấp mà nói thì hai mươi lăm khoảnh đó đủ cho cả nhà họ cơm áo ấm no cả đời.

Ngoài ra vì được phong tước nên Tào Cấp còn có được một căn nhà.

Theo luật Hán thì tiêu chuẩn của căn nhà đó chiếm khoảng ba mươi thước vuông. Tào Cấp được cấp hai mươi lăm tòa nhà cũng đồng nghĩa là bảy trăm năm mươi thước vuông...

Tào Bằng nhìn tới đây cũng cảm thấy cao hứng cho phụ thân. Trong vòng ba tháng mà tạo được ba trăm cây đao đủ khiến cho Tào Cấp ngồi vững ở vị trí Giám Lệnh Chư Dã Giám.

Sức khỏe của Tào Nam đã hồi phục. Đặng Ngải cũng bắt đầu bập bẹ.

Quan viên ra ngoài nhậm chức cũng không phải là không thể mang theo gia quyến, chủ yếu là muốn xem ngươi làm cái chức quan gì.

Nếu ngươi là võ tướng thì gia quyến sẽ ở lại kinh thành.

Còn nếu như là quan lại địa phương thì yêu cầu cũng không nghiêm khắc tới mức đó.

Tào Nam cũng cảm thấy không yên tâm để cho Đặng Tắc ở một mình bên ngoài cho nên muốn nhanh chóng tới Hải Tây để đoàn tụ với Đặng Tắc.

Đối với chuyện này Trương thị cũng không phản đối. Là một người phụ nữ điển hình, nàng cũng cho rằng vợ con phải ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cho trượng phu chứ không phải xa cách...

- Trong thư a Nam có nói rằng trong tháng mười một sẽ đi, có lẽ vài ngày là có thể tới Hải Tây.

Tào Bằng gãi đầu rồi cười nói:

- Như vậy đệ phải chúc mừng cả nhà tỷ phu được đoàn viên.

- Đệ có định chờ qua năm mới hãy đi chứ?

- Ừm! Đệ cũng quyết định như vậy. Đệ và Trường Văn huynh đã bàn bạc sau ngày Kinh Trập (vào ngày 5-6 tháng 3) thì tới Quảng Lăng.

- Cũng được.

Đặng Tắc nở nụ cười:

- Nếu vậy thì chờ tới lễ tạ điền rồi hãy đi. Chuyện đồn điền cũng là công sức của đệ mà ra.

- A...ý kiến này cũng hay.

Tào Bằng nói xong, cả hai người nhìn nhau rồi cười ha hả. nguồn TruyenFull.vn

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã gần tới cuối năm. Ngày hôm đó, Tào Bằng và Vương Mãi bắt tay xử lý chuyện của Tào Duyện thự thì chợt thấy Hồ Ban vội vàng xông vào thư phòng.

- Công tử!

- Hồ Ban! Có chuyện gì mà hấp tấp vậy?

- Phu nhân tới rồi. Phu nhân tới rồi.

- Cái gì? Tới đâu rồi?

- Đã tới chỗ đón quan lại...

- Tỷ phu của ta đâu?

- Hôm nay từ Úc Châu sơn lại có một đám hải dân tới đây nên sáng sớm huyện lệnh liền đi kiểm tra. Tại hạ đã phái người đi thông báo, có điều sợ bị chậm cho nên tới đây báo cho công tử để tính toán nghênh đón phu nhân như thế nào?

Sau khi một đám hải dân chuyển đến, Úc châu sơn cơ bản gần như không còn ai.

Hứa Nghi và Điển Mãn đã phái người đưa thư nói là Hứa Đô có việc gấp cần họ trở về. Vì vậy mà sau khi đám hải dân cuối cùng tơi, bọn họ liền từ Úc Châu sơn ngồi thuyền tới vịnh Y Lô, rồi sau đó trở về Hứa Đô mà không tới Hải Tây.

Thật ra Tào Bằng có thể hiểu được gần cuối năm hai người không thể trở về nhà thì đúng là đáng tiếc. Vì vậy, hắn chỉ cho người đưa tin chuyển lời chúc phúc, nói với hai người Hứa Nghi và Điển Mãn rằng năm sau hắn sẽ từ Hải Tây tới Quảng Lăng để nhậm chức.

Đám hải dân cuối cùng tới đúng là chuyện lớn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc hải tặc nhiều năm đe dọa Hải Tây đã tan thành mây khói.

Vì vậy Đặng Tắc thân là huyện lệnh nên phải xuất hiện, chịu trách nhiệm sắp xếp cho đám hải dân cuối cùng ở Hải Tây. Chỉ sợ cho dù có phái người tới thì Đặng Tắc cũng không thể trở về ngay được.

Tào Bằng suy nghĩ rồi nói với Hồ Ban:

- Những chuyện khác miễn hết. Ngươi chỉ cần phái người quét sạch huyện nha là được ra. Ta không phải là người thích phô trương, nên chuyện còn lại cứ để ta giải quyết. Đầu Hổ ca! Đại Hùng ca, chúng ta cùng đi đón tỷ tỷ chứ?

- Đúng hợp với ý ta.

Vương Mãi tất nhiên là vui vẻ. Tào Nam không chỉ là tỷ tỷ của Tào Bằng mà còn là tỷ tỷ của y.

Còn Đặng Phạm cũng cảm thấy cao hứng. Dù sao thì Tào Nam sinh sống ở Cức Dương đối xử với Đặng Phạm rất hiền lành, cho nên trong lòng y cũng sớm coi Tào Nam là tỷ tỷ.

Cả ba người nhanh chóng ra khỏi Tào Duyện thự rồi nhảy lên ngựa.

Chiếu Dạ Bạch dẫn đầu nhanh chóng lao ra khỏi chợ Bắc. Vương Mãi và Đặng Phạm bám sát theo sau.

- Lão Hồ!

Hồ Ban cũng không dám chậm trễ vội vàng ra khỏi Tào Duyện thự, chuẩn bị trở về thu xếp. Nào ngờ y vừa mới ra khỏi cửa của Tào Duyện thự còn chưa kịp lên ngựa thì đã có người gọi.

- A! Là Hoàng thương nhân.

- Lão Hồ! Vừa rồi ba người Tào công tử phóng ngựa chạy như điên, có phải trong huyện đã xảy ra chuyện gì không? Có cần chúng ta giúp không?

Vẻ mặt của Hoàng Chỉnh hết sức thành khẩn, hỏi han một cách ân cần.

Lão cũng vừa mới tới Tào Duyện thự vốn định thương lượng một chút về phía quản lý của năm sau.

Không ngờ vừa tới nơi vừa lúc thấy ba người Tào Bằng vội vã phóng ra ngoài thì giật mình. Tào Bằng chính là nhân vật số một dưới Đặng Tắc ở Hải Tây. Trong mắt rất nhiều người thì Hải Tây có được sự thay đổi như ngày hôm nay chính là công của Đặng Tắc. Nhưng trong lòng Hoàng Chỉnh thì lại biết rõ, công thần lớn nhất thực tế là Tào Bằng.

Hơn nữa, y còn nghe nói Tào Bằng đã được Trần thái thú triệu tới Quảng Lăng. Vào đầu xuân, hắn sẽ tới huyện Quảng Lăng nhậm chức.

Mặc dù y không rõ Tào Bằng đến huyện Quảng Lăng sẽ đảm nhiệm chức vụ gì, nhưng tin tức từ Quảng Lăng đưa tới thì Trần Đăng dường như rất coi trọng Tào Bằng.

Đặng Tắc ở huyện Hải Tây có thể nói là lấy thúng úp voi. Cho dù thi thoảng có người nào đó gây sức ép hay quấy rối thì cũng không có gì ảnh hưởng.

Đặng Tắc cho dù có nhường một chút thì cũng không phải rước lấy rắc rối. Bởi vì Đặng Tắc đã thể hiện cho tất cả người Hải Tây rằng mình là một người cứng rắn.

Bất kể khi gã xung đột với Trần Thăng hay là đối mặt với hải tặc cũng đều bình tĩnh.

Một người quả quyết như vậy làm sao có thể sợ chút rắc rối hay sao?

Mà người của họ Trần vừa mới phụ trách thu dọn kho báu của Hải Tây cũng đứng về phía Đặng Tắc. Điều này chứng minh trước mắt, dòng họ Trần cũng ủng hộ hắn.

Đặng Tắc có nhường thì cũng thể hiện ra hắn có phẩm chất tốt.

Theo cách nói của người Hải Tây thì Đặng huyện lệnh ngay cả hải tắc còn không sợ chẳng lẽ lại sợ mấy cái lão già hay sao? Thậm chí còn có truyền thuyết nói cánh tay của Đặng Tắc bị mất trong lúc giao chiến với trộm cướp... Nghe nói ở trong quân gã cũng có uy vọng.

Một người có thủ đoạn, có chỗ dựa lại có kinh nghiệm trong quân thì cho dù mấy lão già có làm bừa cũng không dám quá đáng.

Cho nên Hoàng Chỉnh thấy rõ hiện giờ đối với Hải Tây, Đặng Tắc đúng là lấy thúng úp voi...

Cả ba người Tào Bằng vội vã đi như vậy khiến cho Hoảng Chỉnh nảy sinh ý tưởng, hy vọng có thể nhân cơ hội này để gần gũi với Đặng Tắc hơn.

Hồ Ban nói:

- Không có chuyện gì. Chẳng qua phu nhân nhà ta tới?

- Phu nhân? Là phu nhân của ai?

- Ngoại trừ phu nhân của huyện lệnh ra thì còn vị phu nhân nào nữa?

Hồ Ban không nhịn được nở nụ cười. Y cảm thấy Hoảng Chỉnh rất có hứng thú với việc này.

- Được rồi! Ta phải nhanh chóng trở về quét tước huyện nha. Đoàn xe của phu nhân đã tới nơi rồi, sắp vào đến đây. Ta phải về chuẩn bị.

Nói xong Hồ Ban liền lên ngựa.

Hoàng Chỉnh đứng ở cửa Tào Duyện thự sờ cằm, trầm ngâm một lúc. Đột nhiên y nở nụ cười, xoay người lên xe mà nói với xa phu:

- Nhanh lên! Đi tới của hàng nhà họ Phan.

Chiếu Dạ Bạch giống như một mũi tên rời cung lao ra khỏi cửa Bắc.

Tào Bằng phóng ngựa như bay trên đường. Vương Mãi và Đặng Phạm mặc dù cố gắng đuổi theo nhưng dù sao thì ngựa của cả hai cũng không bằng được Chiếu Dạ Bạch.

Đi được chừng năm, sáu dặm thì hắn thấy trước mặt có một đội binh mã, hộ tống một đoàn xe từ từ đi tới.

- Trước mặt là ai, sao không dừng ngựa?

Có quân sĩ thấy Tào Bằng xông tới liền bước lên mà quát to.

- Hây!

Tào Bằng đột nhiên ghìm cương ngựa. Chiếu Dạ Bạch tung vó lên cao, dựng đứng thân mình rồi nhẹ nhàng hạ chân xuống.

- Các ngươi là binh mã ở đâu?

Tào Bằng lớn tiếng quát.

Đang yên đang lành, trên đại lộ lại xuất hiện một đội binh mã khiến cho người ta ngạc nhiên.

Đúng lúc này, một cái bóng hồng từ trong đám người lao ra.

Cái bóng hồng đó hiển nhiên là một con ngựa Đại Uyển màu hồng không hề có một đốm nào khác. Một người mặc chiến bào bách hoa, áo giáp màu hồng dưới cơn gió nhìn chẳng khác nào một ngọn lửa xông ra ngoài.

- Tên nào dám chắn đường ta?

Một âm thanh nũng nịu vang lên. Cái câu nói tưởng như rất có khí thế nhưng nghe nàng nói ra lại tỏ rõ sự ngây thơ.

Tào Bằng vừa nhìn thấy vị tướng đó thì nở nụ cười. Hắn vỗ về Chiếu Dạ Bạch rồi lui lại, ngồi trên ngựa chắp tay:

- Binh tào Tào Bằng của huyện Hải Tây, bái kiến Ôn Hầu tiểu thư.

Thiếu nữ nghe vậy thì ngạc nhiên, dừng ngựa lại.

- Ngươi biết ta sao?

Làm sao mà Tào Bằng không biết vị tiểu tướng trước mặt? Hay có thể gọi nàng là nữ tướng thì thích hợp hơn.

Vị tiểu tướng đó chính là con gái của Lã Bố - Lã Lam. Lúc trước khi ở Hạ Bì, nàng từng giúp hắn. Sau đó ở trong phủ Ôn Hầu, hắn chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy mình cho nên với âm thanh của nàng hắn cũng không hề xa lạ. Lã Lam nói chuyện hoàn toàn là giọng Từ Châu và một chút của Quan Trung. Thật ra về điểm này có phần giống với Chu Thương.

Có điều ngẫm lại thì đó cũng là chuyện bình thường. Lã Lam sinh ra ở Tịch châu, một thời gian ở Quan Trung rồi lại tới Từ Châu. Vì vậy mà khẩu âm của nàng gần như đã cố định.

Tào Bằng cười nói:

- Tiểu thư quên rồi sao? Lúc trước khi ta mới tới Hạ Bì có xung đột với tướng quân Hầu Thành và Ngụy Tục, sau đó được tiểu thư giúp đỡ nên ta hết sức cảm kích. Chỉ tiếc là không có cơ hội gặp mặt để nói lời cảm tạ. Không ngờ hôm nay lại gặp được công tử ở Hải Tây.

Đối với một cô gái thích đóng giả nam mà nói thì gọi nàng là công tử càng khiến cho nàng thêm vui vẻ. Đồng thời, Tào Bằng có chút thất vọng. "Chẳng lẽ mình không có chút ấn tượng nào khiến cho Lã Lam nhớ được hay sao?"

- A...ta nhớ rồi.

Lã Lam nở nụ cười để lộ đôi má lúm đồng tiền:

- Ngươi chính là người giết chiến mã của Tống thúc thúc khiến cho thúc thúc hiện giờ không ngẩng đầu lên được.

- A!

- Bản lĩnh của ngươi cũng được. Mặc dù Tống thúc thúc không phải là cao thủ nhưng trong quân cũng rất lợi hại. Không ngờ thúc thúc bị ngươi đánh cho chật vật như thế... Ngươi tên là Tào Bằng đúng không? Hay là chúng ta thử so chiêu, để cho ta thấy bản lĩnh của ngươi?

"Cái con bé này đúng là một kẻ tự do a."

Tào Bằng nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười.

- Linh Hầu! Không được vô lễ.

Đúng lúc này từ trong đoàn người lại có một con ngựa lao ra. Thiếu nữ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa cũng là một người quen của Tào Bằng - Kỳ nhi.

Mà hiển nhiên Kỳ nhi chính là hộ vệ của Lã Lam. Hoàn toàn khác với lần gặp trước, hôm nay Kỳ nhi mặc một bộ giáp màu xanh nhạt, khoác một tấm áo choàng màu lục. Trên yên ngựa của nàng có một cây kích, nhìn thì như võ nghệ chắc là xuất phát từ Lã Bố.

- Kỳ nhi tỷ tỷ.

Tào Bằng ngồi trên ngựa chắp tay chào.

- Tại sao Đặng huyện lệnh không tới?

- A? Các ngươi tới tìm tỷ phu của ta?

- Phì! Ta tìm tỷ phu của ngươi làm gì? Đừng có nói bậy.

Kỳ nhi đỏ mặt, phì một cái.

Tới lúc này, Tào Bằng mới nhận ra câu nói của mình dường như có chút hiểu nhầm.

- Phu nhân của hắn tới đây, chẳng lẽ không ra đón sao?

"Phu nhân?"

Tào Bằng lặng đi một chút rồi chợt tỉnh ngộ, hiểu Kỳ nhi đang nói tới Tào Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play