Sau khi xem công văn sẽ không khó mà phát hiện được một cái quy luật. Có mấy năm trong quá khứ, những người tới làm huyện lệnh Hải Tây đều không phải là hạng người giá áo túi cơm.

Cho dù là triều đình cắt cử hay do địa phương cử đến thì cũng có rất nhiều người mang theo mục đích tốt tới Hải Tây để nhậm chức. Trong số đó bao gồm cả phụ thân Phùng Siêu là Phùng Viên. Nhưng gần như tất cả mọi người đều gặp phải một cái sai lầm đó là quá nóng vội. Mỗi người đều hy vọng nhanh chóng làm Hải Tây khôi phục lại bình thường. Vì vậy mà họ tập trung người, tấn công, tiễu trừ đạo phỉ. Ngay cả Phùng Viên cũng hy vọng thông qua việc đả kích tư thương buôn muối, khống chế con đường đó mà tăng cường lực lượng cho Hải Tây. Không thể phủ nhận, một khi bọn họ thành công sẽ làm cho huyện Hải Tây có một sự thay đổi thật lớn.

Nhưng vấn đề, huyện Hải Tây từ xưa tới nay không thể nào thay đổi trong ngày một, ngày hai. Những người đi trước lần lượt mang tới cho Hải Tây niềm hy vọng rồi lại lần lượt đẩy Hải Tây lâm vào cảnh tuyệt vọng.

Đến cuối cùng, người mất đi nhưng cũng có thay đổi được một chút gì đó... Ít nhất Hải Tây bây giờ mặc dù loạn nhưng cũng không phải là không thể sống được.

Ngay cả Đặng Tắc cũng rơi vào sự nhầm lẫn đó. Cũng may mà Tào Bằng đã phản đối kế hoạch của y, để cho y mở ra một con đường khác.

Hải tặc, cướp, tư thương buôn muối... Có thể nói tất cả đều là tai họa của hải Tây. Đối với Hải Tây mà nói thì những tai họa đó tạo ra thảm họa hơn xa những vấn đề khác trong huyện.

Hải tặc ngươi có thể tiêu diệt được hết không?

Ngươi có thể khống chế được tư thương buôn muối không?

Đây là cả một quá trình rất dài, có lẽ không phải chuyện một, hai huyện lệnh có thể làm được. Người Hải Tây đã phải trả giá rất nhiều, tuy nhiên không có được một chút kết quả nào hết. Trong tình hình như vậy thì người Hải Tây có còn tin tưởng quan phủ nữa hay không?

Đặng Tắc nhất định phải sửa chữa những sai lầm của người tiền nhiệm. Đối với người Hải Tây mà nói thì Đặng Tắc tới đây khiến cho họ chú ý. Có điều không có ai chủ động tiếp xúc với quan phủ mà chỉ lẳng lặng quan sát. Sau khi Vương Thành rời khỏi huyện nha liền hết sức hưng phấn. Y nói với tất cả mọi người rằng huyện lệnh mới tâm nhậm là một người có khát vọng, nhất định sẽ mang tới sự thay đổi cho Hải tây.

- Lão gia! Cái tên Vương Thành kia là một tên điên.

Ở thành Bắc của Hải Tây, trong một cái trạch viện, Trần Thăng dựa trên giường nghe thủ hạ báo cáo. Tuổi của y chừng hơn bốn mươi, dáng người có vẻ gầy yếu, nhưng khuôn mặt trắng lại có nét mi thanh mục tú cộng với chòm râu đen nhánh. Y đang xoa xoa một quả cầu bạch ngọc to bằng nắm tay trẻ con, nét mặt không hề để ý lắm.

- Hắn như thế nào?

Trần Thăng nói rất nhẹ nhàng, không hề có lấy một chút tức giận. Nếu như không biết thân phận của y thì khi đi trên đường sẽ coi y là một người hào hoa phong nhã.

Trong phòng, một gã nam tử gày gò mặc chiếc áo xám vội vàng trả lời:

- Vương Thành nói rằng, huyện lệnh mới tới có bối cảnh rất sâu, lại có thủ đoạn. Lần này là do Tào Tư Không phái hắn tới đây để giải quyết tình hình hiện tại của Hải Tây. Y còn nói rằng vị Đặng Hải Tây này trong mấy ngày nữa sẽ ra tay...

Trần Thăng cười lạnh rồi xoay người ngồi dậy.

- Lại vẫn theo kiểu cũ thôi. Tất cả những người tới Hải Tây đều nói phải làm lớn nhưng kết quả thế nào? Lão tử còn ở đây thì huyện Hải Tây còn chưa thấy có sự thay đổi. Đúng rồi, Vương Thành có nói rằng vị Đặng Hải Tây định chuẩn bị làm gì không?

- Ha ha! Đúng như lời chủ công nói, tất cả đều vẫn như cũ. Nghe nói là muốn mộ binh, đồng thời tiêu diệt hải tặc, cướp... Tiểu nhân cũng nghe thấy không hề có gì mới. Lão gia! Hay là tiểu nhân tới quấy rồi, làm cho Đặng Hải Tây mất mặt, để cho y hiểu được người nắm giữ huyện Hải Tây thực sự là ai.

- Không cần!

Trần Thăng đứng dậy rồi làm vài động tác thư giãn.

- Đến lúc thì hắn sẽ biết huyện Hải Tây không phải là do những người như chúng nắm trong tay. Đúng rồi, ngoại trừ chuyện đó ra còn có cái gì khác không? Ta muốn biết có kẻ nào không có mắt nhân cơ hội này để gây rắc rối cho chúng ta không?

Hán tử gầy gõ suy nghĩ một chút:

- Thật ra cũng có một chuyện nhỏ.

- Chuyện gì?

- Lúc buổi trưa có người ở chợ bắc gây lộn, còn ra tay đánh người của chúng ta. Sau đó lại còn tới đập phá cửa hàng. Nguyên nhân nghe nói là do có người thua hết tiền, muốn quỵt nợ... Còn nữa, người tới đập pháp cửa hàng của chúng ta dường như là người Đặng Hải Tây. Lão gia! Người nói xem có phải Đặng hải tây định nhằm vào chúng ta nên mới cố ý sai người tới đập phá cửa hàng của chúng ta?

Trần Thăng cau mày, trên mặt xuất hiện một sự lạnh lùng.

- Nếu hắn không có mắt thì đừng trách ta không nể mặt triều đình.

- Vậy...

- Truyền lệnh ta, bắt đầu từ ngày mai, nâng giá lương thực ở Hải Tây lên ba phần nữa.

- vâng.

Trần Thăng cười lạnh:

- Nếu hắn không biết điều một chút thì ta cho hắn ở Hải Tây đứng ngồi không xong.

Hán tử gày gò cười ha hả, trong mắt không giấu được sự kính nể. Trong đôi mắt của Trần Thăng cũng có một sự đắc ý. Y dương dương tự đắc, xoa xoa quả cầu bằng ngọc rồi đi ra ngoài. Vừa đi y vừa lẩm bẩm:

- Để xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.

Ngay hôm sau, giá cả lương thực của thành Hải Tây tăng vọt lên ba thành. Điều này khiến cho lòng người bàng hoàng, đối với việc giá cả tăng vọt đều vô cùng bất mãn. Tại sao lại tăng giá cả? Một hộc ngô mà có giá tới cả một trăm tiền. Hiện tại giá cả đột nhiên tăng lên khiến cho cuộc sống của người dân Hải tây lập tức trở nên khó khăn.

Có người nói là do huyện lệnh Hải Tây để người ta đập phá cửa hàng của Trần Thăng khiến cho y tức giận nên mới có việc tăng giá. Huyện lệnh vừa mới tới Hải Tây còn chưa làm được gì mà đã xảy ra chuyện. Hiện tại, cuộc sống của người dân trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

- Nghe nói Đặng Hải Tây chuẩn bị mộ binh bao vây, tiễu trừ trộm cướp.

- Vậy cứ để cho hắn đi... Một người tàn phế thì làm được cái trò trống gì? Dù sao ta cũng không bao giờ hưởng ứng lệnh triệu tập. Có bản lĩnh thì cứ để cho hắn tới bắt ta.

- Ta cũng không định đi.

- Đúng vậy! Chúng ta đều không đi xem hắn có thể làm gì được chúng ta.

- Đúng! Không nên đi.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, người Hải Tây đã sinh ra rất nhiều cảm giác mâu thuẫn với Đặng Tắc. Rất nhiều người đều chuẩn bị xem náo nhiệt. Bọn họ muốn xem rốt cuộc vị Đặng Hải Tây có bản lĩnh gì để kéo lại tình hình, hay là lại cúi đầu với Trần Thăng, rồi ủ rũ mà rời khỏi đây? Dù sao thì việc hắn có đi hay không đối với người Hải Tây cũng chẳng có gì liên quan. Thậm chí còn có người đánh cuộc xem Đặng Tắc chờ đợi được bao lâu.

- Kết quả kia như thế nào rồi? - Đặng Tắc cười cười nhìn Tào Bằng rồi hỏi một cách hứng thú. Người đưa ra ván bài này thật ra chính là Tào Bằng. Hắn nói một cách nghiêm túc:

- Có ba mươi phần trăm số người đánh cuộc huynh không chịu nổi ba tháng. Hai mươi phần trăm cho rằng huynh không chịu nổi nửa năm.

- Chuyện này hoàn toàn đúng. Có một nửa số người cho rằng ta chỉ có thể chịu được quá nửa năm mà thôi.

- Nhưng vấn đề ở đây là không có một ai cho rằng huynh có thể sống quá nửa năm...còn một nửa số người thì cho rằng huynh sẽ mất mạng, chết không có chỗ chôn.

Đặng Tắc đang cười cười, nghe thấy những lời đó, nét mặt liền trở lên nghiêm túc.

- Xem qua thì người Hải Tây khá nhanh nhẹn dũng mãnh.

Tào Bằng nói:

- Ta có nói rằng ngươi có thể sống quá được một năm, nhưng không có ai để ý. Tỷ phu! Đây cũng không phải là chuyện tốt. Trần Thăng mới chỉ làm một động tác nhỏ mà đã khiến cho hả Hải Tây đối địch với chúng ta.

- Đúng vậy, hôm nay Hồ Ban có nói rằng hắn đi mua lương thực nhưng không người nào đồng ý bán, nên đành phải mua từ tay người Khúc Dương. Chúng ta có đông người thế này, nếu như không thể giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng thì chỉ sợ đừng nói là ba tháng, cho dù một tháng ta cũng không thể chịu nổi.

Đặng Tắc lo lắng, khẽ vuốt nhẹ chòm râu ngắn của mình.

- Tỷ phu! Ra tay đi.

Đặng Tắc chép miệng, bồi hồi một lúc.

- A Phúc! Cứ như vậy có thể khiến cho chúng ta và cả Hải Tây đối địch với nhau hay không?

- Huynh định cúi đầu trước Trần Thăng hay sao?

- Chuyện này, tất nhiên là không thể.

- Nếu không chịu cúi đầu vậy thì chỉ còn cách ra tay. Dù sao thì cũng phải tử chiến tới cùng, không chấp nhận chúng ta lùi bước. Ta không tin, Trần Thăng có thể lấy thúng úp voi.

- Vậy thì theo ý đệ. - Đặng Tắc trầm ngâm một lúc rồi cắn răng, đưa ra quyết định. Dù sao nếu đã không có đường lui thì nếu Trần Đăng xong đời thì là y...

Từng ngày một trôi qua. Chớp mắt, Đặng Tắc tới Hải Tây đã được năm ngày.

Trong năm ngày qua, tình hình Hải Tây càng ngày càng trở nên khẩn trăng. Trong ba ngày liên tiếp, Trần Thăng liên tục tăng giá hai lần khiến cho giá lương thực tăng gấp đôi. Đồng thời, y còn sai người tới Đông Hải mua lương, chuẩn bị cho Đặng Tắc một đòn đẹp mắt.

"Cho dù ngươi muốn mua lương thì trước tiên ta làm cho giá cả xung quanh tăng lên để xem ngươi có đầu hàng hay không."

Có thể nói một đòn này của Trần Thăng đúng là vô cùng độc ác. Sự oán hận của dân chúng Hải Tây đối với Đặng Tắc càng lúc càng tăng. Mà các thương nhân Hải Tây thì ở bên cạnh chế giễu. Trong con mắt của họ thì Đặng Tắc chẳng qua chỉ có cái tiếng huyện lệnh chứ không thể nào đấu lại với đám rắn độc như Trần Thăng.

Có điều vào ngày thứ sáu, các thương nhân ở chợ Bắc đều nhận được một cái thiệp mời. Người phát thiệp mời chính là Đặng Tắc. Y hẹn thương nhân chợ Bắc khi trời tới tới nha huyện uống rượu. Đồng thời Đặng Tắc có chuyện muốn bàn với họ.

Trần Thăng cũng nhận được một cái thiệp mời nhưng lại cầm ném vào chậu than.

- Lão tử cần một chén rượu của hắn hay sao? - Trần Thăng cười ha hả.

- Một thằng nhóc con mà cũng dám đối đầu với ta? Hãy phát tin, nếu ai dám tới chỗ Đặng Tắc uống rượu thì người đó sẽ phải đối đầu với ta.

- Nếu Đặng Tắc chuẩn bị đầu hàng...

- Vậy thì bảo hắn trói em vợ của mình tới đây nhận tội.

Trần Thăng nở nụ cười, rồi xoay người đi vào trong phòng.

Đêm đó, tại cửa huyện nha treo đèn kết hoa, nhưng bên ngoài đường lại vắng tanh không thấy một bóng người. Đặng Tắc đứng trên đừng lạnh lùng nhìn ra xa với sắc mặt u ám.

- Thủ đoạn hay. Hay lắm.

Y nghiến răng nghiến lợi, mắng nhỏ:

- Trần Thăng! Thủ đoạn của ngươi thật là hay.

- Vương Hành! Vương tiên sinh đến.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài huyện nha có một tiếng hô to. Ngay sau đó, Vương Thành cất bước đi vào huyện nha. Từ rất xa, y đã chắp tay chào Đặng Tắc:

- Đặng Hải Tây. Vương mỗ đến chậm. Xin thứ tội.

- Vương tiên sinh có thể tới hạ quan vô cùng cảm kích, đâu có lỗi gì đâu. - Vương Thành đi tới sảnh đường, đưa mắt nhìn quanh liền hơi nhíu mày. Y liếc Đặng Tắc rồi nói nhỏ:

- Tại sao lại không có ai tới?

Đặng Tắc lắc đầu, thở ra một hơi tức nghẹn trong lồng ngực.

- Không sao. Cho dù không có ai đến thì chúng ta vẫn có thể say sưa với nhau. Người đâu! Rót rượu ra để cho mọi người và ta cùng say.

Dứt lời, Đặng Tắc kéo cánh tay Vương Thành.

- Minh Vĩ huynh! Hôm nay chúng ta không say không về.

- Mạch Nhân! Mạch lão gia tới.

Đặng Tắc và Vương Thành liền dừng bước. Cả hai người quay đầu lại thì thấy một nam tử trung niên mặc cẩm y từ bên ngoài đi vào. Nhìn qua, y là một người béo ục ịch, gương mặt tròn tròn giống như một pho tượng Di Lặc đang cười. Dáng người y không cao lắm, nhưng lại tạo cho người ta một cái cảm giác của một người uống nhiều. Người này chính là một vị đầu sỏ khác ở huyện Hải Tây, chính là con trai của Trung đại phu Mạch Hùng cũng là hiếu liêm Hải Tây - Mạch Nhân.

Khi Đặng Tắc tới Hải Tây vào ngày thứ ba đã tới viếng thăm Mạch Hùng. Có điều vì sức khỏe của Mạch Hùng không được tốt lắm cho nên không thể tiếp đón Đặng Tắc được.

Nhưng Đặng Tắc cũng không buồn. Sức khỏe của lão nhân gia không được tốt nên hắn cũng không thể bắt người ta tiếp mình. Chưa nói, việc Đặng Tắc tới viếng thăm Mạch Hùng cũng chỉ cho phải phép.

Ngày đó, đón tiếp Đặng Tắc chính là Mạch Nhân. Người này đúng như Phùng Siêu nói, là một người thích uống rượu, cả ngày say khướt.

Mạch Nhân cũng chẳng khách khí, chỉ nói Mạch Thành là người trong họ đang bị giam trong lao, xin Đặng Tắc thả y ra. Ngoại trừ điều đó ra, Mạch Nhân cũng không nói gì thêm, còn đại diện cho Mạch hùng cùng với phụ lão Hải Tây mở tiệc rượu chiêu đã Đặng Tắc ở nhà.

Sau đó Đặng Tắc trở về rồi tới gặp Mạch Thành. Bởi vì hắn cũng không tìm ra được sơ hở của Mạch Thành, do người này hết sức xảo quyệt, chỉ liên tục kêu oan nên Đặng Tắc cũng không có cách nào trị tội, lại càng không thể dụng hình. Vì vậy do Mạch Nhân đã mở miệng nói thì Đặng Tắc cũng vui vẻ thuận nước đưa thuyền, thả Mạch Thành về nhà.

Mạch Nhân cười nói:

- Đặng Hải tây! Mạch mỗ mạo muội tới đây đòi một chén rượu, không biết có được hay không?

Lần này Đặng Tắc cũng không mời Mạch Nhân, cho nên coi như y không mời mà tới.

- Mạch đại huynh! Huynh có thể tới đây, tiểu đệ cầu còn chẳng được.

Nói xong, ba người họ liền đi vào trong sảnh đường.

- Có nhiều rượu ngon như vậy mà không ngờ lại không có người đến. Truyện được copy tại Truyện FULL

Mạch Nhân đi vào trong sảnh đường nhìn căn phòng lạnh tanh mà hơi nhíu mày. Y cũng nổi giận nỏi:

- Trong mắt người Hải Tây có còn triều đình hay không? Thật sự là quá loạn rồi.

Vương Thành cũng vô cùng cảm khái nói:

- Tử Câm huynh! Vừa rồi ta và Đặng Hải Tây đã nói tới chuyện này. Một huyện lệnh mời con dân dưới quyền của mình uống rượu vậy mà không ngờ không có một ai chịu tới đây. Hải Tây này cuối cùng không biết có còn phải là đất của đại Hán nữa hay không? Thật sự là quá vô lễ.

Mạch Nhân chắp tay:

- Đặng Hải Tây! Hôm nay Mạch Nhân đại diện cho phụ lão Hải Tây xin lỗi ngài. Sớm muộn gì cũng có một ngày, bọn họ mới biết ai là người suy nghĩ vì Hải Tây. Thật tức chết. Đặng Hải Tây! Hôm nay ta phải mời ngài mấy chén mới được.

- Nếu thế bản quan xin cung kính.

Đặng Tắc mỉm cười, nhưng không có chuyện gì, mời cả hai người ngồi xuống.

- A! Đặng Hải Tây! Vị em vợ của ngài đang ở đâu?

- Vương tiên sinh nói tới Hữu Học sao? - Đặng Tắc khoát tay áo:

- Hắn đã mang tới cho ta thêm rắc rối nên ta lệnh cho hắn nghĩ cách mua lương thực, mau chóng giải quyết tình trạng trước mắt của Hải Tây.

- Hắn...mua lương? - Vương Thành gãi đầu:

- Hữu Học có thể làm được chuyện đó sao?

- Hà! Có gì mà không được? - Âm thanh của Đặng Tắc đột nhiên thay đổi, hơi có một chút kiêu ngạo:

- Mọi người đừng có thấy Hữu Học còn nhỏ tuổi, trí tuệ của nó so với ta gấp trăm lần. Năm đó nếu không phải mấy chuyện ma xui quỷ khiến thì không chưng hiện tại hắn đã trở thành học trò của Bàng Công ở Lộc Môn sơn rồi.

Mạch Nhân nghe vậy mà ngẩn người.

- Bàng thượng thư của Lộc Môn sơn?

- Đúng vậy.

Vương Thành và Mạch Nhân quay sang nhìn nhau.

- Ha ha! Ta đã nói rồi, Hữu Học là người thông tuệ, đâu phải một kẻ đầu đường xó chợ?

Cả hai người nói với nhau rồi cùng gật đầu. Đặng Tắc mỉm cười, nét mặt không giấu được sự tự hào:

- Hắn nói có cách mua lương thì chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề, ta cần gì phải quan tâm. Vốn...ta muốn mời thương nhân của Hải tây tới bàn một chuyện. Hôm nay nếu họ đã không tới vậy thì sau này muốn được nâng chén rượu này không phải dễ đâu.

- Bàn chuyện?

Vương Thành cảm thấy hứng thú:

- Đặng Hải Tây! Bàn chuyện gì?

- A! Dù sao thì không có ai đến, nói cũng vô ích. Chuyện buôn bán không hay lắm. Hai vị là cao nhân chí sĩ có phẩm đức cao, nói ra bẩn lỗ tai của hai vị. Quên nó đi, chúng ta không nói tới chuyện đó. Uống rượu! Uống rượu! Hôm nay chúng ta không say không về. - Dứt lời, Đặng Tắc nâng chén lên mời. Vương Thành và Mạch Nhân thì nâng chén đáp lại. Cả ba người uống sạch rượu trong ly rồi nhìn nhau cười ha hả.

Cùng lúc đó, tại Trần phủ ở con đường Bắc Hải Tây, Trần Thăng đang ngồi trong đại sảnh, nâng ly với mọi người. Trong phòng toàn là những nhân vật đình đám của Hải Tây. Gần như toàn bộ gian thương của Hải Tây đều có mặt, và thêm vài người hợp tác.

- Ha ha! Tên cẩu quan cụt tay kia có lẽ giờ đang nổi giận lôi đình rồi.

Một tên thương nhân đứng dậy cười nói:

- Cứ để cho hắn biết điều. Huyện Hải Tây chúng ta lấy đâu cho chỗ người ngoài lên tiếng.

- Đúng vậy! Tên cẩu quan đó không ngờ lại dám đối đầu với Trần lão gia. Ta thấy lần này hắn không muốn sống nữa rồi.

- Ôi chao! Đừng có nói như vậy. - Trần Thăng trầm mặt xuống, xua tay ngăn đám thương nhân đang thổi phồng mình:

- Nói như thế nào thì Đặng huyện lệnh cũng là mệnh quan triều đình, chúng ta là đám tiểu dân cho dù không nể mặt Đặng huyện lệnh thì cũng phải nể mặt triều đình. Cứ cẩu quan, cẩu quan thì còn ra thể thống gì nữa?

- Ha ha ha! Đúng vậy! Phải nể mặt triều đình.

Tất cả đều nhao nhao hưởng ứng.

- Trần lão gia đã nói vậy thì chúng ta nên xưng hô như thế nào?

- A... - Trần Thăng làm như khó xử, rồi sau đó nét mặt như rất bất đắc dĩ:

- Nghĩ đi nghĩ lại thì dường như chỉ có từ cẩu quan là thích hợp nhất... Ha ha ha..

Các thương nhân mới đầu còn ngẩn người rồi chợt cười ha hả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play