Trong sân phía sau…

Đặng Phạm nâng cao tảng đá để rèn luyện thể lực. Vương Mãi thì cầm một cây gậy mà tập thương pháp. Tào Bằng thì ngồi trên bậc thềm nhìn hai người.

- Đầu Hổ! Không phải là dùng sức mà phải dùng lực thắt lưng và khớp xương. - Hắn vừa quan sát vừa sửa những động tác sai của Vương Mãi và Đặng Phạm một cách nghiêm khắc.

Đúng lúc này, ở phía sau lưng Tào Bằng vang lên tiếng bước chân. Tào Bằng cũng không thèm quay đầu lại. Đặng Tắc ngồi xuống bên cạnh hắn rồi giơ tay xoa đầu Tào Bằng.

- A Phúc! Vẫn còn nóng sao?

- Không!

- Được rồi! Ta thừa nhận là mình sai. - Đặng Tắc thở dài rồi nói nhỏ:

- Ta biết mấy ngày qua bản thân có chút vênh váo. Theo như đệ nói thì đã tự coi mình là một nhân vật lớn. May là đệ đánh thức ta. Thật ra hiện tại thì ta chưa là cái gì.

- Vậy huynh tính toán thế nào?

- Ta chuẩn bị đi tìm Phụng Hiếu để hỏi chỗ ở của Bộc Dương Khải. Trước khi tới Hải Tây, ta định mời Bộc Dương tiên sinh tới đây. Đệ nói đúng. Ta không có tư cách để lựa chọn.

- Vậy ta sẽ không đi với huynh.

- Được.

- Nhớ thành khẩn một chút.

- Ta biết rồi.

- Còn nữa, phải cảm ơn Quách Tế tửu. Người ta giúp huynh nhiều như vậy trong khi không hề có cái trách nhiệm phải làm những việc đó.

Đặng Tắc đã quen với việc thi thoảng Tào Bằng lại nói ra một vài từ mới cho nên không hề ngạc nhiên. Y gật đầu nói nhỏ:

- Ta biết rồi.

- Vậy huynh có đồng ý cho đệ tới Hải Tây không?

Đặng Tắc nở nụ cười:

- Chỉ cần mẹ đồng ý thì ta không có ý kiến.

Có thêm một người trong lúc đang thiếu thốn thì Đặng Tắc sao có thể từ chối?

Tào Bằng liền nở nụ cười...

Sau khi Đặng Tắc tới gặp Quách Gia, sáng sớm hôm sau liền dẫn Hạ Hầu Lan đi tới huyện Ngoại Hoàng. Ngoại Hoàng ở phía Đông Bắc của Hứa Đô. Cả đi và về phải mất tới bốn, năm ngày. Cũng may, hiện giờ tào gia không còn túng thiếu như trước nên cũng có xe ngựa. Hạ Hầu Lan dẫn theo mấy tên hảo hán núi Thổ Phục đi theo bảo vệ an toàn cho Đặng Tắc. Còn Tào Bằng thì thản nhiên ở nhà tập võ, đọc sách. Thi thoảng hắn lại tới Hồi Xuân Đường xem Đổng Hiểu chữa bệnh cho người ta thế nào.

Đổng Hiểu cũng không tới huyện Hải Tây. Y được ở lại Hứa Đô để trị bệnh cho Quách Gia. Nguồn tại http://Truyện FULL

Do Quách Gia dùng Ngũ Thạch Tán nên thân tể không tốt lắm. Cũng may y dùng trong thời gian ngắn, lại thêm Đổng Hiểu phát hiện kịp thời để cho y không sử dụng, đồng thời điều dưỡng thân thể. Dù sao thì y cũng là môn sinh của danh y nên y thuật của Đổng Hiểu không hề kém. Quách Gia có thể cảm nhận được tinh thần của mình chuyển biến rất tốt. Vì vậy mà Quách Gia lại càng không để cho Đổng Hiểu đi.

Vốn y định giúp Đổng Hiểu ở Hứa Đô mở một y quan cho ổn định. Rồi sau đó chờ cơ hội thích hợp mà tiến cử Đổng Hiểu với Tào Tháo. Nhưng Đổng Hiểu lại từ chối. Y cũng biết tuổi và kinh nghiệm của mình còn ít cho nên rất khó để cho người ta tin vào y thuật của mình. Cho dù có mở y quán thì cũng chưa chắc có người đồng ý tới khám bệnh. Tình trạng của Đổng Hiểu lúc này mới chỉ là trung y chứ chưa phải là lão trung y. Vì vậy mà Đổng Hiểu lựa chọn tới Hồi Xuân đường.

Hồi Xuân đường mặc dù chủ yếu đối với phụ khoa nhưng lại có thanh danh của Tiếu Khôn. Đến lúc đó, Tiếu Khôn cho y mở một cái bàn thì người ta cũng không để ý lắm vì có một lão trung y ở đó thì người ta vẫn yên tâm hơn.

Hơn nữa, hiện tại Đổng Hiểu còn có một sự hứng thú khác. Từ ngày Tào Bằng bảo y dùng cây ngải thì Đổng Hiểu rất hứng thú đối với loại cây này.

Cây ngải có thể chữa bệnh. Nhưng không biết nó có thể trị được bao nhiêu chứng bệnh? Ngoài ra còn có loại dược thảo nào cũng có hiệu quả như vậy?

Vì thế mà y viết một phong thư nhờ người đưa tới thỉnh giáo Trương Trọng cảnh.

Điều khiến cho Đổng Hiểu hứng thú nhất bây giờ đó là Bách Thảo kinh mà Tào Bằng nói. Y cần phải xem một số lượng lớn sách thuốc. Còn Hứa Đô là nơi mà thiên tử ở cho nên có nhiều danh gia vọng tộc, đồng thời cất chứa rất nhiều thư tịch. Vì vậy mà Đổng Hiểu nhờ Quách Gia tìm sách quý cho mình.

Việc làm ăn của Hồi Xuân đường rất tốt. Do có thêm Đổng Hiểu đến nên phạm vi khám và chữa bệnh của Hồi Xuân đường cũng tăng lên nhiều. Tiếu Khôn vẫn phụ trách những chứng bệnh mà mình am hiểu, còn chuyện khác thì giao cho Đổng Hiểu. Cả hai người phối hợp với nhau làm tăng thêm sức mạnh.

Tào Bằng chỉ muốn học một chút y thuật để đối phó với chứng đau đầu nhức óc. Tới Hải Tây, có trời mới biết gặp phải chuyện rắc rối nào. Con người ăn ngũ cốc mà sinh bệnh. Trong y học chẳng phải có cách nói thủy thổ không thích hợp hay sao? Hải Tây và Hứa Đô khác nhau.

Hôm nay, Tào Bằng ở Hồi Xuân đường một canh giờ rồi đi. Hôm qua, tiết trời đột nhiên chuyển lạnh khiến cho nhiều người bị bệnh, làm cho Hồi Xuân đường càng thêm tấp nập. Đổng Hiểu cũng không có thời gian tiếp đón Tào Bằng. Tào Bằng ở đó cảm thấy không làm được gì, thấy thời gian gần tới giờ cơm trưa nên hắn mò tới tìm Điển Mãn và Hứa Nghi để ăn cơm.

- Phía trước có phái là công tử của Tào đại sư không?

Phía sau đột nhiên có tiếng gọi khiến cho Tào Bằng ngẩn người mà quay đầu lại. Chỉ thấy một thiếu niên tuổi xấp xỉ với hắn, mặc một bộ trang phục màu trắng, lưng buộc dây ngọc đang vẫy mình.

- Người là...

Tào Bằng thấy thiếu niên trước mặt có chút quen quen.. Nhưng nhất thời lúc này hắn không nhớ nổi lai lịch đối phương.

Thiếu niên nở nụ cười:

- Tào công tử quên rồi sao? Trước đây chúng ta đã gặp nhau ở quán đấu khuyển, ngươi còn tặng ta một cây bảo đao.

- A!

- Tại hạ Lưu Quang. Do lần trước vội vàng nên vẫn chưa làm quen được. Mấy lần muốn tới gặp thì lại lo lắng mạo muội, làm cho ngươi thêm phiền toái...

Tào Bằng đã nghĩ ra người thiếu niên này chính là em họ của Hán đế. Lâm Nghi Hầu Lưu Quan hay chính là Hán gia khuyển.

- Lâm Nghi Hầu.

- Ha ha! Ngươi nghĩ ra rồi. Có điều đây ở trên đường, cứ gọi ta là Lưu Quang đi.

- Cái này...

- Có chuyện gì? Không nể mặt ta sao?

Tào Bằng liên tục lắc đầu:

- Sao dám! Sao dám.

- Nghe nói ngươi đã chuyển khỏi Điển gia.

- Ha! Đúng vậy.

- Nếu hôm nào có thời gian rỗi, nhất định phải tới bái phỏng mới được.

Tào Bằng cười nói:

- Tại hạ vinh hạnh đón tiếp. Lưu công tử đang định đi đâu?

- A! Vừa mới đánh cuộc với người ta xong, đang định đi dùng cơm. Chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?

Tào Bằng làm ra vẻ khó khăn, cười khổ nói:

- Cũng không phải là không được. Chỉ là trước đó ta và mấy người nhị ca đã hẹn với nhau rồi.

Lưu Quang có chút thất vọng, nhưng chợt nở nụ cười.

- Vậy thật đáng tiếc... Thôi để hôm khác vậy.

- A! Mấy hôm nữa, ta có khả năng đi theo tỷ phu tới nơi nhậm chức.

- Đặng tiên sinh phải đi đâu?

- Chuyện này còn chưa rõ. Chỉ nghe nói là phải ra ngoài. Còn địa phương nào cụ thể thì chưa xác định.

Việc Đặng Tắc làm quan cũng không phải là chuyện bí mật. Chỉ cần người ta để tâm một chút là có thể nghe được.

Lưu Quang có chút hâm mộ nói:

- Công tử được đi đúng là làm cho người ta ao ước...

Bản thân y là dõng dõi nhà hán lại là tâm phúc của Hán đế, nên muốn rời Hứa đô cũng không phải chuyện dễ. Cho dù vị trí của y rất cao nhưng vẫn là một thiếu niên cho nên đối với thế giới bên ngoài cũng rất to mò.

- Nếu công tử có việc, ta không làm phiền công tử nữa. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ uống rượu với nhau.

Tào Bằng vội chắp tay nói:

- Nhất định! Nhất định.

Trong lòng hắn vẫn có chút thắc mắc, không hiểu Lưu Quang vô duyên vô cớ nói chuyện với mình là có ý gì? Hắn đối với Lưu Quang không có ác cảm, đối với giang sơn nhà Hán cũng không có dã tâm. Chỉ có điều Tào Bằng biết tương lai Tào Tháo và nhà Hán sẽ xung đột. Nếu bản thân mình muốn theo Tào Tháo thì tốt nhất nên phân rõ giới hạn với nhà Hán.

Có điều nhìn chút cô đơn trong mắt Lưu Quang, Tào Bằng lại thấy không đành lòng.

Y vẫn còn là một đứa nhỏ. Tào Bằng tuổi chưa lớn nhưng linh hồn bên trong thì đã là một người trưởng thành. Cho dù người khác có ý kiến với Lưu Quang thế nào nhưng trong suy nghĩ của Tào Bằng thì y vẫn chỉ là một thiếu niên. Thân ở trong cung đầy nguy hiểm khó tránh khiến cho người ta cảm thấy y như một ông cụ non. Nếu như ở thời hậu thế, với tuổi của y đang là cái tuổi vui tươi, không cần phải lo nghĩ.

- Lâm Nghi Hầu! Lần sau chúng ta đấu khuyển.

Lưu Quang đang định xoay người chuẩn bị rời đi thì nghe câu nói bất thình lình của Tào Bằng mà ngạc nhiên. Y quay người lại mà nhìn Tào Bằng.

Tào Bằng nở nụ cười tươi rói. Lưu Quang cảm thấy ấm áp cũng nở nụ cười.

- Đấu khuyển! Ngươi không được đâu.

- Không thử một lần làm sao có thể biết?

Lưu Quang cười nói:

- Vậy được rồi. Ta chờ ngươi khiêu chiến. Nói trước cho ngươi biết, hiện giờ ở trong thành Hứa đô ta là cao thủ số một.

- Thắng được ta rồi hãy nói.

Tào Bằng dứt lời liền chắp tay với Lưu Quang sau đó xoay người rời đi.

Lưu Quang nở nụ cười tươi rói.

Y nhìn theo bóng của Tào Bằng từ từ xa dần rồi hít một hơi thật sâu, khôi phục lại vẻ trầm ổn mà bước vào trong quán rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play