Đường Hạo nhíu mày, bộ mặt vô cùng lạnh lùng: “Không phải, Tôi là người giám hộ tạm thời của Hàn Lạc! Lạc Lạc đã xảy ra chuyện gì?”

“A, thật có lỗi!”. Hiệu trưởng bởi vì nhận lầm phụ huynh học sinh nên có vài phần xấu hổ. “Xin hỏi, tại sao phụ huynh em Hàn Lạc lại không đến!”

“Cha mẹ của em ấy bây giờ đang ở nước ngoài, vừa mới gọi điện thoại nhờ tôi tới vườn trẻ!”. Đường Hạo đơn giản giải thích qua để cho vị giáo viên này tin hắn là người giám hộ tạm thời của Hàn Lạc, chứ không phải là người xấu

~“Tôi hiểu rồi, xin mời anh đi theo tôi!”

Đường Hạo đi theo hiệu trưởng vào phòng khách, vừa vào cửa liền chứng kiến thương tích đã được dán trên trán của ‘muội muội bảo bối’.”Lạc Lạc, làm sao vậy?”

Tiểu Ngưng lúc này đang ngồi bên cạnh dỗ dành cô bé, đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên, một tay cứng ngắc đang dừng trên mặt bé con Lạc Lạc.

Hắn làm sao có thể tới nơi này?

Chẳng lẽ…

Cô kinh ngạc nhìn bé con với đôi mắt thật to trước mặt, chẳng lẽ hắn chính là người nhà của cô bé này? Người sau lưng không để cho cô có nhiều cơ hội thưởng thức sự chua xót lẫn khiếp sợ, Đường Hạo thẳng bước đi đến chỗ muội muội đang khóc đến hai mắt đỏ bừng, bộ dạng đáng thương của mình.

Nhăn đầu lông mày, Đường Hạo đẩy cái tay đang dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc ra, khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu của Lạc Lạc. Giật miếng băng xuống, nhìn thấy miệng vết thương dài vài centimet còn chút máu khô, hai con ngươi rét lạnh quét qua ba người trước mặt. “Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao lại xảy ra chuyện này?”

Lạc Lạc nhìn thấy anh trai, nước mắt tuôn rơi triệt để như vỡ đê rồi, cũng không còn nức nở giống như lúc trước, mà là lớn tiếng khóc lên.”Ô ô, em có phải sẽ trở nên xấu xí, cha mẹ có thể sẽ không nhận ra Lạc Lạc nữa phải không!” Bé không muốn trở nên xấu xí đâu, như vậy sẽ không nhận được sự yêu mến của mọi người nữa!

Đường Hạo ôm chặt Lạc Lạc, sủng nịnh dỗ dành: “Sẽ không, cha mẹ làm sao có thể không nhận ra Lạc Lạc được, Lạc Lạc lúc nào cũng đáng yêu nhất!”

Hóa ra hắn đúng là người nhà của cô bé này? Tiểu Ngưng sắc mặt trắng bệch cầm chặt bả vai nhỏ của Dương Dương,cổ họng cô khô rát cố buộc chặt tuyến lệ của mình.

“Ai là giáo viên của Lạc Lạc? “ Đường Hạo nhìn cũng không nhìn một đôi mẹ con trong phòng, mặt lạnh chất vấn hiệu trưởng.

Tuổi chừng hai mươi mấy tuổi, cô giáo sắc mặt đỏ bừng, mê luyến nhìn người đàn ông đẹp trai, cao lớn trước mắt.”A.....Xin chào, tôi là cô giáo của Lạc Lạc!”

“Vậy cô có thể giải thích cho tôi biết, tại sao Lạc Lạc lại bị thương chứ?”. Hắn tựa hồ không thèm nhìn kĩ cô giáo háo sắc, ngữ khí càng thêm lạnh lùng hỏi.

“A...... Cậu bé này chạy đến nghịch trên mặt bàn, sau đó không cẩn thận làm trán Lạc Lạc bị thương“. Cô giáo tay chỉ về phía Lục Ngạo Dương, nhưng hai mắt vẫn còn si mê nhìn chằm chằm vào mặt trai đẹp.

Đường Hạo nhìn theo hướng ngón tay của cô giáo, tầm mắt rơi vào một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất. Đối với trẻ con của nhà người khác, từ trước đến nay hắn đều không có nhiều cảm giác, cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn nhiều, thế nên tầm mắt chuyển dời đến trên người phụ nữ đang vuốt lưng bé con kia.

Khi Tiểu Ngưng cảm giác được ánh mắt của hắn thì đầu càng cúi thấp hơn, lo lắng, khẩn trương nhìn mặt đất. Cô lúc này, trong đại não ngoại trừ những suy nghĩ vẩn vơ, không còn chứa được cái gì khác nữa.

Con của hắn cũng đã lớn như vậy rồi? Đó chính là đứa con của hắn cùng cô tiểu thư ngày trước? Hắn có thể nhận ra cô hay không?

Những vấn đề liên tiếp từ trong đầu tuôn ra, từng cái một cũng làm cho lòng của cô đau nhức như bị kim đâm.

Đường Hạo nhìn chằm chằm thân hình cùng gò má quen thuộc, hắn hình như đã gặp người phụ nữ này ở đâu rồi thì phải!

Đúng vậy, dáng người cao hơn mét sáu, thân hình hấp dẫn. Chiếc quần jean màu tắng dán chặt lấy hai chân thẳng tắp của cô, đủ để cho tất cả những người đàn ông trưởng thành đột nhiên căng cứng vểnh lên.

Lại còn chiếc áo sơ mi rộng thùng tình nhưng không cách nào che dấu được bộ ngực nhô cao của cô…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play