Edit: Meimoko

_______

Quả nhiên, sau mấy giờ, cảnh sát đã thông qua các phương tiện thông tin đại chúng đăng tải hình nghi can trong vụ này. Chỉ là thông tin bọn họ đang tiến hành bắt giữ thì được giữ kín.

“ Thiếu gia có muốn tăng thêm số vệ sĩ ở bên người không ạ?” Lục Phong đi theo Đường Hạo vào thư phòng, sau đó đóng cửa lại. Ánh nắng vàng chói chang xuyên qua lớp kính cửa sổ, len lỏi vào từng ngõ ngách trong căn phòng. Thư phòng vốn nghiêm túc tăng thêm phần khí khái sáng lạn.

Đường Hạo sau khi vào thư phòng, ngồi xuống luôn chiếc ghế sô pha màu nâu thủ công tinh xảo. Châm một điếu thuốc, hắn lắc đầu nói: “ Không cần! Nhưng mà hãy tăng thêm số lượng nhân viên bảo vệ ở bên chủ tịch! Phong, một hồi nữa anh hãy mang theo vài người đến đại trạch Đường gia!”

“ Thiếu gia, cậu bên này liệu ổn chứ?” Lục Phong không yên tâm hỏi. Chu Thích hiện tại đã là chó cùng giứt dậu, không biết sẽ làm ra chuyện gì, “ Vẫn là nên cẩn thận một chút! Tên Chu Thích đó không phải kẻ có tinh thần bình thường, cậu đừng chủ quan!”

“ Chu Thích không phải đối thủ của tôi! Anh đừng lo, để lại hai người bên cạnh tôi là được rồi!”Đường Hạo trầm ổn nói, đối với tên kia hắn nắm chắc mười phần, “ Anh đừng quên còn có cảnh sát! Cảnh sát không phải cũng đang lùng bắt hắn sao?”

Nghe thiếu gia một lần nữa nhắc đến cảnh sát, Lục Phong nhịn không được mà nhếch nhẹ môi, mỉm cười một cách khó khăn nói: “ Thiếu gia, cậu đang càng ngày càng tin tưởng vào đám cảnh sát kia thì phải?”

Đường Hạo nặng nề phun ra một đám khói trắng, hai mắt hiện lên tia trào phúng: “ Tôi phát hiện cảnh sát cũng không vô dụng như chúng ta nghĩ! Bọn họ có thể chỉ trong mấy giờ mà tìm ra tôi, đủ để nói lên họ cũng có năng lực. Đã có năng lực thì đương nhiên sẽ không để cho người dân như chúng ta bị tổn thương!”

“ Thiếu gia, cậu đừng nên đặt niềm tin vào đám ngu ngốc đó! Tôn quý như cậu không đáng phải cúi mình xin họ bảo vệ!” Lục Phong vẫn cảm thấy không ổn nên khuyên.

“ Yên tâm, chỉ là một tên Chu Thích không bình thường đâu đáng để cho chúng ta để tâm đến. Ha ha ha, tên đó căn bản là không xứng!” Đường Hạo đơn giản là không coi Chu Thích ra gì. Chu Thích đó chẳng qua là một tên biến thái dùng thủ đoạn để hiếp đáp phụ nữ yếu đuối thôi.

Đối với công phu của Đường Hạo, Lục Phong biết rõ hơn ai hết. Người bình thường căn bản không thể động đến người cậu ta.

Nhưng mà……

“ Thiếu gia vẫn nên cẩn thận thì hơn! Tôi trở về chỗ chủ tịch trước vậy!” Lục Phong nhẹ gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.

Lục Phong vừa mới đi ra ngoài, Đường Hạo cũng theo đó mà đi ra, bấm điện thoại gọi cho Tiểu Ngưng.

Điện thoại vang lên tiếng nhạc chờ vài giây sau thì kết nối. Tiếng ồn ào tạp âm truyền đến, cũng với tiếng của người đang bận rộn, vô cùng vội vã.

“ A lô, tại sao lại gọi điện cho em? Người ta đang bận lắm!” Tiểu Ngưng nói xong vài câu lại nói với trợ lý bên cạnh, “Bôi một ít phần ướt lên cánh tay và cổ của cô ấy là được rồi! Đừng có quá dày như vậy!”

Đường Hạo nghe giọng cô ra lệnh một cách rất tự nhiên từ trong điện thoại, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên: “Ừ, hiện tại rất có khí chất của lãnh đạo!”

“ Đúng vậy! Từ nhà luyện ra được….”Tiểu Ngưng nói. Ý này là ở nhà được luyện tập trước từ người nào đó rồi nên bây giờ mới được như vậy.

Đường Hạo phát ra những tiếng cười giòn tan. Âm thanh kia nghe ra tràn đầy sủng nịch đối với Tiểu Ngưng.

“ Có chuyện gì muốn nói sao? Em hiện tại đang bề bộn công việc, nếu không có chuyện gì thì em tắt máy đây!” Ngữ điệu của cô vô cùng nhanh gọn, thêm cả những tiếng hướng dẫn trợ lý bên cạnh.

“ Khi nào em kết thúc công việc, anh sẽ đến đón em………..!”

Đường Hạo vẫn còn chưa nói xong, Tiểu Ngưng đã ngắt lời của hắn. “ Còn phải hỏi, đến lúc đó em sẽ gọi điện cho anh! Anh bây giở ở nhà xem còn thiếu cái gì nữa không? Chờ sau khi em kết thúc công việc, chúng ta cùng đi mua!”

Hôn lễ sắp đến rồi, mà công ty của cô đang đón một loạt hợp đồng mới. Cô không muốn vì hôn lễ mà ảnh hưởng đến công việc của mình.

Mà hắn cũng đặc biệt tôn trọng cô, cho nên chuyện hôn lễ đành phiền hắn một thân bận rộn vậy!

Kế tiếp, Tiểu Ngưng không có chờ nghe đáp án của Đường Hạo đã trực tiếp ngắt luôn điện thoại.

Đường Hạo nhìn điện thoại bị ngắt, nhíu mày lập tức cười. Cô gái này thật là…..càng ngày càng quá phận, càng lúc càng coi trời băng vung.

((o – lacthuylinh.wordpress – o))

“ Cắt! Cắt!” Đạo diễn bất mãn hô to vài tiếng cắt. Ánh đèn chiếu trên người cô người mẫu phụt tắt. Cô ta từ trên giường đứng dậy.

Đạo diễn đội mũ lưỡi trai nhìn cô người mẫu trên giường, tức giận rít gào: “ Nói qua bao nhiêu lần rồi hả? Chúng ta đang làm quảng cáo cho đồ dùng trên giường, không phải làm phim cấp ba! Cô nhìn lại cô đi! Cái biểu lộ đó là gì hả?”

Cô người mẫu bị đạo diễn mắng đỏ bừng mặt. Đôi mắt đẹp như tranh vẽ trong nháy mắt mà đỏ lên, rơi lệ ủy khuất.

Mà hai hàng nước mắt này nhanh chóng làm mờ phấn trang điểm trên gương mặt của cô gái khiến đạo diễn càng thêm tức giận. Ông ta lấy chiếc khăn vắt trên cổ mình ném vào người cô ta, nói: “ Khóc? Cô khóc cái gì? Làm cho mọi người trong phòng này mệt mỏi theo cô, cô còn ở đó mà khóc được sao? Mau lên, chụp tiếp!”

Cô người mẫu nhanh chóng lau khô nước mắt, Tiểu Ngưng cầm phấn sang trang điểm lại cho cô ta. Chỉ thấy Tiểu Ngưng nhanh nhẹn thực hiện vào động tác, hai mắt nhìn chăm chú vào gương mặt của cô người mẫu. Xác định, cô ta đã ổn mới yên tâm đi ra một bên.

Đường Hạo đi vào phòng chụp ảnh, vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Ánh đèn mờ ảo vừa vặn chiếu lên người cô, làm da thịt cô như lộ ra khỏi quần áo, da thịt tuyết trắng nổi bật lên.

Từng đường cong trên cơ thể của cô in hình sang một bên, không hiểu tại sao lại thu hút ánh mắt của hắn đến vậy.

Nhân viên trong phòng nhìn thấy Đường Hạo đến lập tức phát ra tiếng: “ Đường tổng tài….”

Tất cả mọi người đều biết người chỉ dạo tạo hình ở đây chính là hôn thê của Đường tổng, cho nên nhìn thấy Đường Hạo tự nhiên có thêm vài phần thân thiết.

Đường Hạo đưa ngón trở đến giữa hai môi, làm động tác im lặng.

Người chung quanh tự nhiên rất phối hợp. Không gian vẫn yên tĩnh như thường.

Tiếng đạo diễn quát lớn lại một lần nữa vang lên, độ lớn đủ để tất cả mọi người nghe thấy: “ Nói cho cô biết, để được yêu thích thì phải tìm được sự đồng cảm! Hình ảnh phải có cảm xúc! Cảm xúc đâu!? Cảm xúc của cô như thế nào hả?”

Bị mắng vài lần rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi, cô người mẫu lên tiếng phản bác: “ Tôi cũng biết như vậy! Biểu hiện theo phương diện này, chỉ là tôi không biết mình sai ở chỗ nào?”

“ Cô còn nói cô cũng biết biểu hiện này sao? Nhưng mà, loại biểu hiện cô vừa diễn cho chúng tôi xem giống như là đang được cùng mấy người đàn ông cao hứng vậy! Nếu có biểu hiện chỉ là……phóng đãng!”

Đạo diễn tức giận thốt lên, lập tức tất cả nhân viên trong phòng ảnh đều khống chế không nổi mà ‘sùy’ một tiềng cười. Đương nhiên, trong số đó có cả người trang điểm cho người mẫu – Tiểu Ngưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play