Một hồi chuông điện thoại từ trong túi xách của Bạch Phương Úc truyền ra. Cô vội vàng lấy điện thoại ra nghe.
“ Phương Úc, có thể xuống chưa?” Tiếng Johny truyền ra từ trong điện thoại.
Bạch Phương Úc xoay người lại, che điện thoại, nói dối: “ A, Johny! Em…em lúc nãy xuống lầu rồi nhưng lại chợt nhớ ra còn có việc phải làm. Bây giờ anh cứ về trước xử lý việc của anh đi!”
“ Cái gì?” Đối phương cảm thấy kỳ quái hỏi.
“ Chúng ta liên lạc lại sau nhé! Anh cũng có việc phải làm bây giờ mà! Anh yên tâm, em…mọi chuyện đều ổn cả mà. Lát nữa em sẽ về công ty sau..” Nói mầy lần là bản thân không có chuyện gì, cuối cùng Bạch Phương Úc mới cúp được điện thoại.
Chuyện này đương nhiên là không thể nói cho người khác biết được. Thật sự là rất dọa người! Rất mất mặt.
Hừm- Trên thế giờ này điều thống khổ nhất chính là biết rõ bản thân rất chán ghét một người, nhưng lại bị bức bách không thể không cùng hắn thở chung một bầu không khí.
Nhẫn nại! Nhẫn nại! Mình không thể ra ngoài với cái váy ướt nhẹt bốc mùi như thế này được!- Bạch Phương Úc tự nhắc.
Bạch Phương Úc càng lúc lại càng không muốn đứng ở chỗ này. Về pương diện khác, cô theo bản năng khép chặt hai chân lại, giằng co suy nghĩ mà quan sát hắn. Ban đầu mất đề phòng mà để cho hắn làm loạn, bây giờ tỉ mỉ quan sát hắn, cô mới cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác đau đớn cực kỳ.
Hắn thoạt nhìn trông như kẻ mất hồn, rất đau lòng. Hắn đã gặp phải chuyện gì không may sao? Tại sao thần sắc lại thảm hại như thế này?
Chính lúc cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô. Bạch Phương Úc? Nhưng rõ ràng, cô gái này chính là Ngưng của hắn. Không có sai, rất rõ ràng.
“ Anh…anh là tổng tài ư?”Không khí trong phòng quá nặng nề khiến cô buồn bực đành mở miệng nói chuyện trước.
Nếu như hắn không phải là tổng tài thì làm sao có thể ra lệnh cho thư kí tổng tài được? Cô gái này đủ ngu ngốc rồi, rất ngu. Lòng của hắn càng lúc càng kích động. Tiểu Ngưng của hắn cũng là một cô gái tiểu bạch ngốc nghếch.
“ Cô nói thử xem!”
Đôi mắt của hắn nheo lại, tập trung trên mặt của cô.
“ Phải….” Cô bị hắn nhìn chẳm chằm nên bối rối, hai mắt nổi lên hai đóa hồng vân, “ Anh là….tôi thấy anh không giống một tổng tài!” Hắn dĩ nhiên là tổng tài Đường thị này sao? Không phải nói tổng tài Đường thị rất đẹp trai tuấn tú ư? Nhưng mà, hắn ta …..
“ Không giống tổng tài? Vậy tôi giống cái gì?” Đường Hạo nói. Hắn nghe tiếng của cô gái này không phải nhất thời khàn khàn, mà vốn dĩ đã khàn khàn rồi.
“ Người lang thang!” Cô trực tiếp thốt ra, sau đó ngậm miệng lại: “ Tôi là nói…. Quần áo của anh thật quá kỳ quái, vô cùng…..Cách ăn mặc lôi thôi này chẳng lẽ là phong cách thời trang thịnh hành năm nay ở Đài Loan này sao?”
Mọi người bây giờ đều rất kỳ quái, không thể nói đó là cá tính riêng của bọn họ.
Đường Hạo cười khổ nặng nề hít một hơi thuốc lá, sau đó nhổ ra. Kẻ lang thang? Không khác là mấy.
“ Anh không vui ư?” Cô tiến lên vài bước đến gần hắn. Lập tức một mùi khó ngửi chui vào khoang mũi của cô. Cô nhăn mũi lại, lùi về phía sau.
Đường Hạo nhìn biểu lộ chán ghét trên mặt cô thấy không có sai, bời vì sáng sớm hôm nay hắn cũng đã nhìn thấy nét mặt con trai hắn cũng như vậy. Hắn đưa tay lên kiểm tra quần áo của mình. Quả là bẩn không chịu nổi.
“ Không cần anh nói, hiện tại tôi cũng biết anh không vui. Chẳng có một người nào lại vui vẻ mà làm quần áo của mình trở nên lôi thôi nhếch nhác như vậy cả!” Không cần chờ đến khi hắn trả lời, cô mở miệng nói trước: “ Anh gặp phải chuyện gì đả kích ư? Là….chuyện có liên quan đến Tiểu Ngưng kia, đúng không? Cô ấy làm sao vây?”
“ Cô ấy đã qua đời.” Dù cho người trước mắt có giống Tiểu Ngưng đến thế nào nhưng chính là….Tiểu Ngưng của hắn đã mất rồi.
“ A…Thật xin lỗi! Nhắc tới chuyện đau lòng của anh….” Tầm mắt của cô chuyển dần đến khung ảnh phía trên bàn làm việc. Rất tự nhiên.cô cầm nó lên.
Nhìn người ở trong khung ảnh bằng thủy tinh, Bạch Phương Úc sững sở, nuốt phải một ngụm hơi lạnh. Người này….người này….cô gái ở trong khung ảnh chính là mình. Mà ngay cả bộ dạng lúc cô ta đang mỉm cười, hai người bọn họ giống nhau như đúc.
Ở chỗ này có hai ảnh chụp. Đó là hình cô gái này đang ôm một cậu bé. Đứa bé trai kia cười đến như đối phó, nhưng lại thật đáng yêu. Đang yêu đến mức khiến cho cô nhịn không được muốn ôm cậu bé, muốn hôn cậu bé…
A- Bạch Phương Úc bất giác mà túm chặt lấy ngực áo mình. Trong mắt cô nổi lên nước mắt trong suốt. Cho đến khi nước mắt rơi xuống man mát trên gò má, cô mới phát hiện ra là mình đang khóc.
Cô rất nhanh lau đi nước mắt, đưa tầm mắt chuyển đến bức ảnh còn lại trên bàn. Một lần nữa, cô lại hết sức cả kinh. Người đàn ông trong bức ảnh này chính là kẻ lang thang kia sao? Bạch Phương Úc xoay người nhìn người thật một lúc, sau đó lại nhìn bức ảnh.
Đồng dạng là một đôi mắt đen thâm thúy, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng…. Không sai, đích thực là hắn! Bất quá chỉ là, bây giờ đầu tóc của hắn quá dài, gò má hóp lại, gầy đi rất nhiều. Sắc mặt cô lại hồng lên, hô hấp càng trở nên mong manh. Người đàn ông này rất đẹp nàng. Cô…..không suy nghĩ gì mà nhìn lại hắn.
Bạch Phương Úc cầm ảnh chụp, thở dài nói: “ Cô ấy là vợ anh sao? Chúng tôi rất giống nhau. Khó trách anh vừa nhìn thấy tôi thì liền ôm không buông ra!” Thấy hắn vẫn không nói câu gì, cô đành tiếp tục phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: “ Vì sao không có ảnh cả gia đình? Anh cùng cô ấy, cả con của hai người….”
“ Bởi vì không có! Bởi vì không muốn chụp!” Đường Hạo lấy bức ảnh trong tay cô ra. Ánh mắt của hắn rơi vào người trong bức ảnh. Mỗi ngày, hắn đều lặng người xem một hồi thật lâu, thật kỹ. Mà mỗi lần đó, trong lòng hắn lại như có hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm vào.
Nhìn hắn càng lúc càng thương tâm, Bạch Phương Úc mới nghĩ đến chính mình lại hỏi vấn đề thương tâm: “ Con của anh đáng yêu quá! Một cậu bé rất dễ thương, còn nhỏ mà trông đã khá là tuấn tú rồi! Chúng tôi gần đây có làm quảng cáo đồ cho trẻ em, có thể mời con anh đến tham gia không?”
Đường Hạo theo trực giác muốn nói lời từ chối. Nhưng lời nói đến bên miệng thì lại khẩn trương mà thành: “ Cô thích trẻ con ư?”
“ Ừ!” Bạch Phương Úc gật mạnh đầu: “ Trẻ con đáng yêu như vậy, ai lại không thích! Có thể chứ? Để con trai anh dến đóng quảng cáo cho chúng tôi!” Cô chờ đợi hỏi.
“ Chuyện này…. Tôi sẽ hỏi ý kiến của nó! Nếu như nó đồng ý….”
“ Được, chúng ta cứ quyết định như vậy đi!” Bạch Phương Úc mỉm cười. Nghĩ đến việc có thể hóa trang cho một cậu nhóc đáng yêu như thế này, cô thật sự rất vui.
Tuy cô là giám đốc điều hành ở công ty, nhưng trên thực tế cô còn là một nhà tạo hình cho rất nhiều ngôi sao.
Cô vô cùng hưng phấn, tay quơ trước vùng ngực đang run rẩy. Lập tức một hình ảnh vô cùng mê người hiện ra khiến cho người đàn ông đang tựa trên bàn làm việc nhìn thấy mà thân thể đột nhiên căng thẳng.
Đáng chết! Đám bạn sợ hắn đau lòng mà tìm mấy cô gái đến giúp hắn giải sầu, hắn cũng chẳng thèm nhăn lông mày lấy một cái đã đem những cô gái đó đẩy ra. Thế mà, cô gái giống hệt Tiểu Ngưng này lại đơn giản châm lên lửa dục vọng trong người hắn.
“ Anh yên tâm, Đường tổng tài! Tôi nhất định sẽ biến con trai của anh trở thành một ngôi sao nhỏ.”Cô hua chân múa tay trên khung trung, hưng phấn đến mức làm tuột cả một cúc áo. Lập tức, một khe rãnh thâm sâu lọt ngay vào tầm mắt hắn.
Thân thể vừa dấy lên ngọn lửa lại càng lúc càng điên cuồng đốt cháy hắn. Nóng đến mức trên trán của hắn xuất hiện những giọt mồ hôi li ti. Miệng đắng, lưỡi khô, nuốt nuốt lấy nước bọt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT