Nghe tiếng, Tiểu Ngưng quay phắt đầu hướng tới phía cửa, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đôi mắt thoáng buồn vừa rồi lập tức sáng lên đầy kích động.
Tuy nhiên sự kích động này qua rất nhanh, tuy nhiên cũng không thể giấu nổi nó. “Đường Hạo!” Cô một lần nữa lại cảm giác khát vọng quen thuộc, cô khẽ gọi tên hắn lên.
Người đang đi tới nghe cô gọi thẳng tên mình như thế, khuôn mặt lập tức lạnh thêm vài phần, quay đầu nói với vú Từ. “Vú Từ, bác về trước đi!”
“Vâng!” Vú Từ đáp lại, lập tức rời khỏi phòng.
Lúc này, không gian chỉ còn lại cô và hắn.
Ánh mắt Tiểu Ngưng lại dừng trên người hắn, đôi mắt thanh tịnh lại ươn ướt. Một hương vị chua xót không ngừng dâng lên trong cổ họng cô, làm cho chop mũi cô đỏ hồng.
Hắn nhận ra cô, cô đã nghe hắn gọi ra được tên cô trước lúc ngất đi. Hắn không phải thật sự quên cô, cô đã hiểu lầm hắn.
Hắn nhớ rõ cô, hắn không có quên cô, điều đó làm cho cô cao hứng, thật sự rất vui mừng kích động.
Đáng tiếc, Tiểu Ngưng đang trong tâm trạng vui mừng mà không nhận ra Đường Hạo cực kì lạnh nhạt.
Đường Hạo ngồi xuống ghế sôpha, giữ im lặng châm một điếu thuốc để hút. Nặng nề hút lấy vài hơi, hắn nhả toàn bộ khói thuốc dày đặc từ mũi, miệng ra bên ngoài.
“Khụ khụ..!” Tiểu Ngưng bị khói làm cho ho sặc vài tiếng, nhưng cô không có trách hắn, một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lồng ngực.
Khói nhả vào mặt cô khiến mắt cô cay cay chảy nước, hắn không có dập đi điếu thuốc trong tay, không kiêng nể gì vẫn cứ hút lấy điếu thuốc là rồi phả khói khắp phòng. Rất nhanh, trong phòng bệnh đã xuất hiện những đám khói thuốc đen lượn lờ trong không gian.
Phòng bệnh yên tĩnh như thế làm cho Tiểu Ngưng thấy bất an, một lần nữa lại gọi tên của hắn: “Đường Hạo!”
“Câm miệng! Không được gọi thẳng tên tôi như vậy! Kêu tôi Đường tổng!” Hắn ngồi, hai chân vắt chéo lên, sẵng giọng cải chính.
“Vì sao?” Còn đang đắm chìm trong sự vui mừng, Tiểu Ngưng khó hiểu nhìn hắn.
Hắn hừ một tiếng, nhếch mép cười, khinh thường nhìn vào cô: “Cô có biết tại sao cô không thể gọi tên tôi không!?”
Cô ngoan ngoãn lắc đầu.
Hắn đứng lên, từng bước chầm chậm đi đến bên giường cô, ngồi xuống cạnh cô, nhìn chắm chằm vào cô.
Khuôn mặt như tượng khắc anh tuấn, bức người của hắn cúi xuống, áp sát đến khuôn mặt của cô.
Từ từ gần cô, từng chút, từng chút một.
Đôi mắt thanh tĩnh bởi vì hắn áp tới gần mà trở nên dao động, ngượng ngùng, gò má cũng bắt đầu trở nên đỏ như hai đóa hồng.
Cô chuẩn bị sắn sàng, chờ đợi đôi môi của hắn áp xuống.
Môi mỏng của hắn đột nhiên dùng sức thổi, đem toàn bộ khói thuốc vừa hút trong miệng phả hết vào mặt cô.
“Khụ…Khụ …Khụ..!” Không hề đề phòng cô nuốt trọn đống khói đó, ho sặc sụa, kịch liệt vài lần.“Khụ …Khụ…Khụ…” Cô ho khan thành tiếng, không chịu được muốn nôn ra.
“Ha ha, xem ra hít phải hai lần khói rất dễ bị sặc?” Đường Hạo rút ra một điếu thuốc nữa đưa cho Tiểu Ngưng.
Cô không hiểu nhưng vẫn tiếp nhận, sau đó hỏi: “ Cho em cái này làm gì!”
Đường Hạo lông mày nâng cao lên, nhún nhún vai nói. “Cô không phải cũng biết hút thuốc sao?! Đương nhiên cho cô để hút rồi!”
Cô lập tức đem điếu thuốc trả lại trong lòng bàn tay hắn, lắc lắc đầu giải thích: “ Em không hút thuốc, sẽ không hút!”
Hắn phảng phất giống như nghe được một chuyện nực cười nhất, cười rộ lên: “Như thế nào, muốn hoàn lương rồi sao? ”
Hắn nói như vậy, Tiểu Ngưng mới nhớ tới hắn coi cô là loại phụ nữ kia. “Đường Hạo, hãy nghe em nói, em thật sựu không phải là hạng phụ nữ kia! Em chỉ là….”
“Không phải? Vậy cô là cái gì?” Hắn thoáng cái lại nghiêm túc lên, hai tròng mắt phóng ra những ánh nhìn như dao sắc nhọn hướng vào cô.
“Em không phải, ngày đó là do anh hiểu lầm em, là anh ép buộc em, chẳng lẽ anh quên rồi sao?” Cô gấp gáp giải thích, muốn hắn tin tưởng cô.
Hắn một bộ dạng không giải thích nổi mỉm cười lắc đầu,sau đó nháy mắt: “Cô nói tôi ép buộc cô? Ha ha ha ha, mỗi lần chơi cô, tôi không phải là có ăn có trả đấy sao?”
Tiểu Ngưng vội nắm chặt lấy vạt áo hắn, tủi khổ rơi nước mắt xuống: “Đường Hạo! Anh ngẫm lại mà xem, là anh, sự tình qua rồi anh mới cho em tiền!”
“Ha ha, thì đó không phải là thù lao sao?” Hắn rõ ràng nhận thức cô chính xác là một gái bao, cho nên căn bản không muốn nghe cô giải thích.
“Em không phải một con điếm, rõ ràng chính anh bắt buộc em!” Tiểu Ngưng thân thủ nhanh chóng ngăn hắn, không muốn miệng hắn nói ra những lời cay nghiệt, tức giận, nước mắt chảy ròng, lên án hắn. “Ngày đó rõ ràng là anh đưa em đi khách sạn, sau đó không nói lời nào, tự anh muốn….”
Nói đến đây, cô ngại ngùng không muốn nói tiếp: “Tóm lại, em không phải, em không có kiếm tiềm bằng thân thể mình, từ trước tới giờ em vẫn một mực kiếm sống bằng chính sức lực của em!”
Cô khẩn thiết thẳng thắn nhìn hắn, ánh mắt kiên định dừng lại ở trước mắt hắn. “Đường Hạo, anh hãy tin em!”
Hắn bị sự chân thành trong mắt cô mê hoặc, sự mỉa mai châm chọc trong mắt hắn cũng bớt đi nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT