Thạch Lai Phúc ôm chặt Tằng Tử Phu: "Không có việc gì, hài tử không có việc gì, hiện tại cũng ngủ, nàng có đói bụng không? Ta đi kêu điếm tiểu nhị hâm nóng chút đồ ăn cho nàng."
Tằng Tử Phu lập tức giữ chặt tay Thạch Lai Phúc: "Đừng, cùng ta... ta sợ hãi... Ta giết người... ta nhìn thấy hắn... máu khắp người hắn lâm lâm đi về phía ta muốn chém... Phúc ca... Ta..."
Thạch Lai Phúc đau lòng ôm chặt Tằng Tử Phu, vuốt lưng của nàng: "Không sao rồi, có ta ở đây, ta đang ở đây, ta ở cùng với nàng." Tằng Tử Phu gật gật đầu, hít mũi một cái, ngửi được hương vị quen thuộc trên người Thạch Lai Phúc, cuối cùng an tâm một chút. Cũng không lâu lắm lại buồn ngủ.
Thạch Lai Phúc xoa xoa vệt nước mắt ở trên gương mặt Tằng Tử Phu, nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng hôn xuống cái trán Tằng Tử Phu, xoay người vừa muốn đi ra ngoài, phát hiện Tằng Tử Phu gắt gao nắm chặt lấy tay của mình, thở dài, xoay người lên giường ôm Tằng Tử Phu. Nàng rất là sợ hãi đi, đổi thành lại một người đàn ông cũng phải sợ, huống chi nàng... Làm sao ta lại vô dụng như thế?
Sáng sớm ngày hôm sau, Tằng Tử Phu ung dung tỉnh lại, nghiêng người nhìn Thạch Lai Phúc đang ôm lấy mình, nghĩ đến lúc ban ngày của hôm qua, trong xe ngựa... Tràng cảnh kia, run rẩy một thoáng. Thạch Lai Phúc lập tức mở mắt ra: "Nương tử, tỉnh rồi?"
Tằng Tử Phu ừ một tiếng. Thạch Lai Phúc hôn lên cái trán Tằng Tử Phu một cái: "Ta đi lấy chút gì cho nàng ăn, nàng nằm lại đi."
Tằng Tử Phu cau mày, lắc đầu: "Đừng... Đừng để ta một mình." Lúc này Tằng Tử Phu làm cho Thạch Lai Phúc đau lòng đến tận trong trái tim, cũng tự trách tới cực điểm. Lúc ấy vừa ra chuyện, hắn nên xuống xe ngựa đi qua bảo vệ nương tử, hắn thật là đáng chết!
Lúc này, Tiểu Bùn lôi kéo Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử chạy vào, nhìn thấy trên mặt Tằng Tử Phu vẫn rất là yếu ớt, ba bánh bao nhỏ cùng nhau nhào tới: "Nương, Tiểu Bùn vù vù cho nương, nương không sợ há."
Cỏ Nhỏ cũng bò lên giường rúc vào một bên khác của Tằng Tử Phu: "Nương, từ nay về sau Cỏ Nhỏ bảo vệ nương." Tiểu Diệp Tử cũng kiên định gật đầu ân một tiếng.
Tằng Tử Phu nhìn ba bánh bao nhỏ trước mắt, lòng thông suốt cười, sờ lên tóc ba bánh bao nhỏ: "Được, nương không có việc gì, các con ăn chưa?"
Ba bánh bao nhỏ gật gật đầu, Tiểu Bùn móc từ trong lòng ngực ra một cái bánh bao còn nóng nói: "Nương, ăn."
Tằng Tử Phu có chút cảm động tiếp nhận bánh bao, một bên rơi nước mắt, một bên cắn bánh bao. Thạch Lai Phúc thấy vậy khóe miệng cũng giương lên, nói với mấy đứa Tiểu Bùn:"Các con ở cùng nương, Tử Phu, ta đi lấy chút ít thức ăn cho nàng."
Tằng Tử Phu cũng cảm thấy đói bụng, vốn cả ngày hôm qua cũng không được nghiêm chỉnh ăn cái gì, lại xảy ra việc đó, đến bây giờ, xác thực là đói đến trước ngực dán phía sau lưng rồi. Lúc nãy Thạch Lai Phúc nói muốn lấy thức ăn cho nàng, nàng cũng đã rất đói rồi, nhưng mà thật sự là sợ hãi một mình ngây ngô, luôn không tự chủ được sẽ nghĩ đến tràng diện ngày hôm qua. Hiện tại có ba hài tử ở cùng, ngược lại đã khá hơn nhiều, liền gật gật đầu, vẫn không quên nói một câu: "Phúc ca, sớm một chút trở về... Ta..." hai chữ sợ hãi cũng không nói được ra lời. Nhưng mà Thạch Lai Phúc nghe được, trong nội tâm hiểu được, hướng về phía Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Yên tâm."
Lộ trình kế tiếp, giống như lời Lý Quang Xuân đã nói, coi như thuận lợi, ngoại trừ có hai lần dừng chân nghỉ qua đêm ở dã ngoại. Đến kinh thành, cảm xúc của Tằng Tử Phu cũng khá hơn rất nhiều. Vén rèm lên nhìn thành lâu to lớn, Tằng Tử Phu nhíu mày, hiện thực và trong kịch truyền hình miêu tả thành Bắc Kinh vẫn còn có chút khác biệt, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Kinh thành phồn hoa, hai bên đường đều là quán nhỏ buôn bán. Thời gian không lâu lắm, Tằng Tử Phu cảm giác xe ngựa ngừng lại, lúc được Thạch Lai Phúc đỡ xuống xe ngựa, đã thấy Thạch Hoa Lan, Thạch Đầu chờ ngay tại ngoài cửa lớn Thạch phủ. Nhìn thấy Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị, nhiệt tình nghênh đón đi vào Thạch phủ. Tằng Tử Phu xem như mở rộng tầm mắt rồi, trong lòng suy nghĩ, đây mới thực sự là ‘cửa đại trạch’ rồi.
Thạch Đầu đại khái giới thiệu tình huống hiện tại, sau khi mình tới kinh thành, được Lý Sở Hà hỗ trợ, mua xuống tòa trạch viện này. Lại mua một nhà tửu lâu ở khu vực phồn hoa của kinh thành, phương pháp kinh doanh cứ dựa theo ‘Ăn uống chơi bời’ mà làm. Tằng Tử Phu ‘phát minh’ điểm tâm kiểu Tây, ở kinh thành cũng nhận được hoan nghênh.
Nói ra cái này, Thạch Đầu và Thạch Hoa Lan đều có chút áy náy nhìn qua Tằng Tử Phu: "Đệ muội, việc này không có qua đồng ý ngươi liền làm, nhưng mà phần tiền của ngươi chúng ta đều giữ lại cho ngươi đây, chúng ta phân chia thành 5:5, đệ muội?"
Vốn Tằng Tử Phu cũng không chú ý, cười khoát tay nói: "Cái gì mà phân chia thành 5:5, coi như ta đưa quà tặng tân hôn cho tỷ tỷ và tỷ phu, chúng ta là người một nhà, còn nói hai lời làm cái gì."
Đối với thái độ của Tằng Tử Phu, Thạch Hoa Lan và Thạch Đầu xem như yên tâm. Thạch Lý thị ở một bên mở miệng: "Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi đâu?"
Thạch Hoa Lan cười cười: "Còn đang ở học đường, cũng may có Sở Hà đệ giúp đỡ, trực tiếp liền vào học đường nổi danh kinh thành. Buổi tối mới lại về." Thạch Lý thị vừa nghe thì mừng rỡ, cháu ngoại của mình có tiền đồ so với cái gì cũng tốt hơn.
Thạch Đầu nói với Lý Quang Xuân: "Nhị thúc, canh giờ này Sở Hà còn đang ở Hàn Lâm viện, đã phái người đi đưa tin. Khuya hôm nay người một nhà chúng ta đến ‘Túy Dương Lâu’ ăn một bữa cơm no đủ. Cũng đón gió tẩy trần cho ngài, cho nương và đệ đệ, đệ muội, các cháu." Lý Quang Xuân cười gật đầu.
Bây giờ mấy bọc nhỏ không một chút buồn ngủ, lớn như vậy cũng không gặp qua phòng ở xinh đẹp như vậy, so với trong mộng còn xinh đẹp hơn. Thạch Hoa Lan để cho hai đứa nha hoàn bên cạnh mang theo bốn hài tử đi chơi đùa. Tằng Tử Phu thấy vậy cũng yên tâm.
Thạch Hoa Lan đặt ly trà xuống nói: "Trời ạ, đây là ông trời phù hộ, Tử Phu, sao lá gan của ngươi lại lớn như vậy?"
Tằng Tử Phu cười nói: "Tỷ, tỷ cũng đừng giễu cợt ta, đến bây giờ nhớ tới bắp chân ta còn muốn mềm nhũng đây. Hiện tại trời vừa tối cũng không dám ở một mình ngây ngô."
Thạch Hoa Lan vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu: "Tử Phu, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Những tên sơn tặc kia có tên nào trong tay không có dính máu chứ, ngươi đây là trừ hại cho dân."
Thạch Đầu ở một bên cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, đệ muội, việc này cứ cho nó trôi qua đi."
Tằng Tử Phu gật gật đầu. Thạch Lai Phúc nắm thật chặt tay Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu quay đầu cho Thạch Lai Phúc một tươi cười không sao, không cần phải lo lắng.
Hành động nhỏ hỗ động lẫn nhau này, vừa vặn để cho Thạch Hoa Lan nhìn thấy. Trong nội tâm vì chính đệ đệ mình có thể lấy được nương tử tốt như Tằng Tử Phu vậy, thật sự cảm thấy cao hứng. Quay đầu ngắm nhìn Thạch Đầu đang nhìn chằm chằm vào nàng, trong nội tâm Thạch Hoa Lan ấm áp. Vốn rời đi Kim Lan huyện, mang theo hai đứa con đến kinh thành, ngoại trừ muốn cho bọn nhỏ có tiền đồ mà gấp gút chạy đi, cũng là vì muốn tránh khỏi Lý gia dây dưa và... Tránh đi hắn.
Nhưng làm sao có thể nghĩ đến, Thạch Đầu sẽ bán tất cả gia sản đuổi đi theo? Lúc ban đầu nàng trốn tránh Thạch Đầu, nhưng thời gian dài, trái tim của ai mà không làm từ thịt chứ? Lại nói, tự trong lòng nàng cũng có Thạch Đầu. Dùng của cải thân phận bây giờ của Thạch Đầu, có biết bao đại cô nương mới lớn đứng xếp hàng muốn ngã vào?
Nhưng đến bây giờ Thạch Đầu cũng độc thân, vì cái gì đây? Không phải cũng là vì nàng sao? Nàng lại không phải người ngu, còn có thể không rõ đạo lý này? Nhưng mà, chính nàng lại không qua được một cửa ải kia của mình, tại sao nàng nhìn như thế nào cảm giác mình cũng không xứng với Thạch Đầu. Lại nói nàng lại có hai đứa con bên người, dưới gầm trời này có mấy nam nhân có thể chứa chấp được hài tử người khác? Dù cho hiện tại dung nạp rồi, vậy tương lai? Thời gian bao lâu? Bất kể thế nào nói, hiện tại hài tử là mệnh của nàng, chính nàng tình nguyện cơ khổ cả đời, cũng không thể mạo hiểm như vậy.
Nhưng mà, đến kinh thành, ngoại trừ thu xếp ăn, mặc, ở, đi lại cho Sở Hà, còn lại những công việc cực, bẩn đều có hạ nhân đi làm. Đều nói khí hậu kinh thành nuôi người, thật đúng là có chuyện như vậy. Bởi vì không cần phải xuống đất làm việc, lại dựa theo một ít phương pháp Tử Phu dạy, đắp dưa chuột gì đó, người cũng trắng nõn hơn rất nhiều, nhìn còn trẻ ra vài tuổi, dáng người cũng đẫy đà hơn.
Hơn nữa, Sở Hà đưa tới mấy bộ quần áo cho nàng, ngược lại có chút cảm giác quý phụ nhân, những tự ti trong lòng cũng giảm đi chút ít. Thạch Đầu lại mỗi ngày đều đến thăm nàng, mặc kệ nàng phản ứng không để ý, cũng không quản gió thổi trời mưa, một ngày cũng không có vắng mặt.
Tâm tư của nàng là có chút cảm động, nhưng e ngại Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi, nàng cũng đành phải cưỡng chế. Nhưng mà không nghĩ tới, Thạch Đầu lại thu phục Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi rồi, đến khi thời điểm chính nàng nghe Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi nói muốn để cho Thạch Đầu làm cha bọn nó, nàng cũng cảm thấy là đang nằm mơ. Nhìn Thạch Đầu đứng ngoài cửa, rốt cục Thạch Hoa Lan thỏa hiệp, hạnh phúc thỏa hiệp.
Hiện tại người nhà đều bên cạnh, mấy ngày nữa chính là ngày hoàng đạo được lựa chọn rồi, đời này của nàng xem như có hi vọng rồi. Đối với Tằng Tử Phu, trong lòng nàng hết sức biết ơn.
Buổi tối Tằng Tử Phu nhìn thấy Lý Sở Hà mặc một thân quan y (quần áo làm quan), không thể không nói, rất là anh tuấn tiêu sái. Vẫn là ngây ngốc một chút, không chỉ là Tằng Tử Phu mà ngay cả Thạch Lý thị cũng là như thế. Lý Sở Hà thấy vậy, có chút xấu hổ cười nói: "Thật sự là xin lỗi, mới từ Hàn Lâm viện ở bên kia chạy tới, ngay cả quần áo cũng không có đổi. Thím, đại ca, đại tẩu, cha ta nhờ có các vị chăm sóc."
Thạch Lý thị cười nói: "Nói gì thế, Sở Hà ngươi chính là thực tăng thể diện cho thím đó! Lão Thạch gia chúng ta từ nay về sau phải nhờ vào ngươi giúp đỡ nhiều."
Lý Sở Hà cười gật đầu, ngắm nhìn Tằng Tử Phu nói: "Đại tẩu, nghe nói trên đường bị kinh sợ? Chén rượu này Sở Hà kính đại tẩu, cho đại tẩu đỡ sợ."
Tằng Tử Phu cũng cười giơ chén lên nói: "Ta không thể uống, tối nay cho đại ca ngươi và ngươi uống đủ, ta uống ít một chút."
Lý Sở Hà và Lý Quang Xuân có chút trở ngại: "Cha, hài nhi bất hiếu, không thể ở bên người cha tận hiếu, cha..."
Lý Quang Xuân khoát tay nói: "Con à, cha biết rõ con muốn nói cái gì, nhưng mà cha thật sự chán ghét sinh sống ở cái kinh thành này."
Lý Sở Hà gật gật đầu: "Cha, Sở Hà hiểu được!" Lý Quang Xuân vỗ vỗ bả vai Lý Sở Hà.
Thạch Lai Phúc thấy không khí có chút không thích hợp, liền cười giơ ly rượu lên nói: "Sở Hà, từ lúc biết đệ trúng trạng nguyên, ta đây làm đại ca còn chưa có tự mình chúc mừng đệ, ly rượu này ta mời đệ! Thật sự là không chịu thua kém." Lý Sở Hà cười cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Thạch Hoa Lan ở một bên cười nói: "Phúc tử, Qúy không ở đây, đệ thay cho Qúy kính một ly cho Sở Hà."
Thạch Lai Phúc lại rót đầy một ly nói: "Đúng vậy, Sở Hà chúng ta uống."
Tằng Tử Phu và Thạch Hoa Lan liếc nhau, bèn nhìn nhau cười. Không lâu lắm thì trên bàn tiệc cũng náo nhiệt.
Hết chương 67.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT