Nhũ danh của hai đứa bé cũng được đặt tốt, vốn Tằng Tử Phu muốn gọi là Bảo Bảo cùng Bối Bối, hợp cùng một chỗ chính là ý tứ bảo bối.Thạch Lý thị vừa nghe liền ngăn lại: "Chúng ta ở nông thôn đặt nhũ danh cho hài tử phải dễ gọi. Chờ trưởng thành mới có thể gọi đại danh. Ngươi đặt đại danh liền đủ quý khí rồi, nhũ danh nói gì cũng phải hướng tới dễ gọi, nếu không để cho Diêm vương gia chú ý vậy cũng xong rồi."

Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ nói: "Nương, vậy ngài nói gọi gì thì được?"

"Các ngươi là cha mẹ thì đặt đi, ta đây là một lão bà tử cũng không có tên gì rất hay, chúng ta ở nông thôn đứa con trai bình thường cũng gọi Cẩu Thặng, Cẩu Oa Tử, Chốt cửa gì đó, nhà đại tỷ ngươi chẳng phải gọi Cẩu Oa sao? Phúc tử khi còn bé đã kêu Cẩu Thặng, nữ oa thì kêu Nữu gì đó. Các ngươi tự mình nghĩ đi."

Trong lòng Tằng Tử Phu bị sét đánh cuồn cuộn rồi...... Nói cái gì cũng không thể để chữ lót con mình gọi cẩu, con gái Nữu bối. Suy nghĩ thoáng cái nói: "Nương, nếu không khuê nữ gọi Cỏ Nhỏ đi! Cỏ Nhỏ sinh trưởng đầy đất, cũng không phải cái gì quý giá, Diêm vương gia nhất định là chướng mắt, nương nói đúng không?"

Tuy Thạch Lý thị cảm thấy gọi Cỏ Nhỏ cũng không tốt ở chỗ nào, nhưng mà đầy đất đều là cỏ, xác thực sẽ không để cho Diêm vương gia vừa ý, liền gật gật đầu đồng ý. Tằng Tử Phu thấy vậy nhẹ nhàng thở ra! Cuối cùng trước hết để cho khuê nữ của mình thoát ly Nữu tử bối rồi, tên Cỏ Nhỏ ở tại nông thôn coi như mang phong cách tây rồi. Về phần con trai, mình phải suy nghĩ cho cẩn thận, bằng không với sự yêu thương của Thạch Lý thị đối Tôn Tử, tìm một lí do thoái thác nhất định là không thuyết phục được, cuối cùng thực ấn lên chữ lót Cẩu...... Đến lúc đó mình xác định là không gọi được ra miệng.

"Nương, người xem tỷ tỷ gọi Cỏ Nhỏ, đệ đệ thì kêu là Tiểu Bùn đi?" Thạch Lý thị cúi đầu nghĩ nghĩ liền đồng ý: "Tên Tiểu Bùn cũng được, khắp nơi đều có, Diêm vương gia nhất định chẳng muốn quản hắn làm gì. Như vậy Tiểu Bùn của chúng ta có thể kiện kiện khang khang mà trưởng thành."

Tằng Tử Phu xem như nhẹ nhàng thở ra, tuy tên Tiểu Bùn Thạch Lý thị cảm thấy rất tiện, nhưng Tằng Tử Phu lại cảm thấy thật đáng yêu, mình cũng có thể gọi được ra miệng.

Ở cữ đối với Tằng Tử Phu mà nói chính là địa ngục, một tháng không thể dính nước, tắm rửa...... Tóc đã ra dầu dính ở trên da đầu, trên người cũng có mùi mồ hôi, vị sữa cảm thấy rất là không thoải mái. Tằng Tử Phu tự mình cũng ghét bỏ chính mình, nhưng Thạch Lai Phúc lại buổi tối mỗi ngày đều ôm Tằng Tử Phu ngủ! Đối với cchuyện này, Tằng Tử Phu quả thực vừa cảm động một phen.

Một tháng sau, Tằng Tử Phu tắm trọn vẹn ba thùng nước, nhưng vẫn còn cảm giác trên người mình không sạch sẽ, đang còn muốn tắm thêm, Thạch Lai Phúc đã ngăn lại: "Vợ, nàng chà xát trên người đều đỏ rồi, cũng đừng ở đó chà nữa. Đến lúc đó rách da lại là rất đau!" Tằng Tử Phu không lay chuyển được Thạch Lai Phúc, trong lòng cũng biết là mình bị ảnh hưởng tâm lý, liền đồng ý......

Hai tiểu oa nhi rất là hiểu chuyện, gần như cũng không khóc nháo gì nhiều, rất dễ mang, ai ôm đều đưa lên khuôn mặt tươi cười cực kỳ, làn da đều là giống như Tằng Tử Phu. Trắng trắng, còn có một đôi mắt có thể nói là to. Nhấp nháy rất có thần. Thạch Lý thị quả thực là cực kỳ quý trọng. Đối với cháu gái cũng rất yêu thương. Dù sao hài tử luôn làm người yêu thích, ai cũng vui mừng.

Sáng sớm tháng mười trời chuyển lạnh, Thạch gia lại nghênh đón một tin vui, Thạch Thúy Cúc mang thai hài tử. Thạch Lý thị hai ngày này gần như cười không khép miệng, dựa theo lời nói kia, ngủ đều có thể cười tỉnh.

Một nhà vui mừng một nhà sầu, Vương Lan sắp sinh quả thực đều muốn nổi giận điên lên.

Vương Lan thấy Thạch Lý thị rất quan tâm Thạch Thúy Cúc, trong nội tâm đặc biệt bất bình nhìn Thạch Lý thị một câu lại một câu dặn dò Thạch Thúy Cúc chú ý cái này, chú ý cái kia. Tiểu tiện chân lại còn một bộ dạng xấu hổ quyến rũ nam nhân, Thạch Lai Qúy lại ở một bên cười đến vui vẻ như vậy? Mình cũng mang thai hài tử, sao đối với mình lại không có sắc mặt tốt gì? Ánh mắt tối sầm! Nói gì cũng không thể để tiểu tiện chân này sinh ra được! Nếu không thì nhất định sẽ cưỡi đến trên đầu ta, mắt nhìn một bên Tằng Tử Phu đang đùa với Tiểu Bùn, Vương Lan nhếch miệng lên. Hừ!

Hiện tại công việc nấu cơm dọn phòng đều đặt trên người Tằng Tử Phu, cũng may hai đứa bé dễ chăm, ngoại trừ đúng giờ cho bú sữa, những thứ công việc khác cũng do Thạch Lý thị bao hết! Vừa cho bú sữa xong Tằng Tử Phu đi vào phòng bếp nhìn nhìn nồi canh gà đang nấu, uống một hớp nhỏ cảm thấy hương vị đủ liền tắt lửa. Quay đầu liếc mắt nhìn thấy bếp bên cạnh đang bày bát đũa, nhíu mày cảm thấy có điểm gì đó là lạ, giống như mới vừa rồi không phải bày như vậy.

Liền cẩn thận nhìn kỹ,thấy trong một cái chén có chút tro bụi, nghĩ vừa rồi làm rơi đất vào rồi. Cũng không suy nghĩ nhiều, Tằng Tử Phu liền cầm một cái bồn từ trong tủ chén thả vài vào cái chén, múc hai gáo nước bỏ vào trong chậu mà rửa.

Trên bàn cơm, Vương Lan thay đổi bộ dáng lười biếng thường ngày, tự múc mình cho mình một chén canh gà, lại cho Thạch Thúy Cúc một chén. Thạch Thúy Cúc được sủng ái mà lo sợ tạ ơn Vương Lan rồi từ từ uống, Vương Lan cười cười cũng từ từ uống theo. Trong lúc đó còn thừa dịp Tằng Tử Phu không chú ý mà liếc nàng cười đắc ý!

Ai biết cơm còn chưa có ăn xong, Vương Lan liền ôm bụng kêu to, Tằng Tử Phu thấy vậy cũng không giống như là cái đau muốn sinh. Thạch Lý thị vội vàng kêu Thạch Lai Qúy đi gọi bà đỡ, Tằng Tử Phu chọt Thạch Lai Phúc nói: "Phúc ca, chàng cũng đi mời Lý Nhị ca tới đi, ta xem bộ dạng Nhị đệ muội không thích hợp. Không giống như là muốn sinh!"

Thạch Lý thị vừa nghe cũng hiểu được lời nói của dâu cả có đạo lý, đúng lúc đó Thạch Thúy Cúc cũng bắt đầu ôm bụng kêu đau. Lần này, Thạch Lý thị choáng váng, hai búp bê đang nằm trong xe đẩy nhỏ cũng bắt đầu khóc thét lên, Tằng Tử Phu lo lắng cái này lại bận tâm cái kia. Rất là nôn nóng!

Cũng may Lý Nhị ca cách Thạch gia không xa lắm, đều ở tại đầu thôn tây, Tằng Tử Phu gọi Vương Thạch thị cách vách tới hỗ trợ. Lý Nhị ca xoa xoa mồ hôi trên trán nói: "Canh gà này là ai nấu vậy?" Tằng Tử Phu nhíu mày nói: "Là ta nấu." Lý Nhị ca vừa nghe lời này cao thấp đánh giá Tằng Tử Phu, nhìn thế nào cũng cảm thấy Tằng muội tử không giống loại người lòng dạ dơ bẩn đâu!

Liền hỏi: "Ngươi vẫn luôn ở trong phòng bếp nhìn chằm chằm vào?" Tằng Tử Phu cũng đã phản ứng được, xác định canh gà này có vấn đề! "Không có, giữa chừng ta vào nhà cho hài tử uống sữa, sau đó trực tiếp đi phòng bếp bưng canh gà đi ra."

Thạch Lý thị một bên nghe được đối thoại của Lý Nhị ca và Tằng Tử Phu cũng hiểu được canh gà này có vấn đề. Nhưng bà không giống như trước kia chỉ vào mặt mũi mà mắng Tằng Tử Phu, dù sao thời gian tiếp xúc nhiều như vậy, cũng biết phẩm tính nàng dâu cả đó là không thể chê! Nhưng trong lòng thật sự là lo lắng Vương Lan trong phòng đang kêu gào. Trong bụng nàng ta chính là giống nòi lão Thạch gia đó.

Tằng Tử Phu thở dài nói: "Lý Nhị ca, đây là có vấn đề gì?"

Lý Nhị ca lắc đầu nói: "Cái thai này của Vương muội tử còn chưa có đủ tháng, nhưng dầu gì cũng sắp đến ngày sinh, có lẽ nên sanh ra! Nhưng cái thai này của Thạch gia muội tử giữ không được, đứa nhỏ này chưa đến hai tháng, uống đồ chơi kia là sống không được. Để cho Thạch gia muội tử toàn bộ chảy ra, nếu không về sau vướng bệnh căn gì thì đã muộn, ta đi nấu thuốc, có lời nói gì thì một hồi rồi nói sau!"

Thạch Lý thị thoáng cái liền ngã ra trên mặt đất: "Đây là làm sao hả! Đây không phải làm bậy sao? Ông trời đui mù mà. Ta đã làm nên nghiệt gì hả!" Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc đều ở một bên khuyên. Giằng co đến hơn nửa đêm, Vương Lan sinh ra một bé gái yếu ớt thoi thóp, Thạch Lý thị ngay cả nhìn cũng không nhìn!

Vương Lan biết được mình sinh chính là nữ oa, lại biết bởi vì ăn phải xạ hương hoa hồng nên khiến cho hài tử sinh non, từ nay về sau đứa nhỏ này có thân thể yếu nhược nhiều bệnh. Mà bản thân mình cũng bị thương thân thể, trải qua lần này là hoàn toàn không thể có hài tử được nữa. Vương Lan choáng váng...... hai mắt vô thần nhìn qua cửa ra vào. Tằng Tử Phu thấy vậy thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy hài tử vừa sinh ra, nhìn cái bộ dạng nhỏ gầy này, đã làm mẹ nên Tằng Tử Phu nhìn mà không cầm được nước mắt, đứa nhỏ này thật nhỏ, thật đáng thương! Thạch Lai Qúy ngồi xổm trên bậc cửa, không nói được lời nào. Thạch Lai Phúc ở một bên khuyên can......

Lý Nhị ca đi ra từ trong phòng Thạch Thúy Cúc nói: "Đại nương, Quý tử, đừng lo lắng, tuy Thạch muội tử uống canh gà nên hài tử không còn, nhưng không có bị thương thân thể. Nuôi dưỡng vài tháng cũng dễ dàng mang thai lại thôi." Nghe xong Thạch Lai Qúy xem như nhẹ nhàng thở ra! Tiếp nhận hài tử trong ngực Tằng Tử Phu, nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, đứa nhỏ này bộ dạng gầy yếu như vậy làm sao nuôi sống đây.

Thạch Lý thị run rẩy đi tới, giữ chặt tay Lý Nhị ca nói: "Lý Tử ơi, làm phiền ngươi, ngươi nói canh gà này có vấn đề gì?"

Lý Nhị ca ngắm nhìn Tằng Tử Phu nói: "Đại nương, vừa rồi ta có nhìn qua, canh trong nồi không có vấn đề gì, chính là canh còn sót lại trong chén đều chứa ít xạ hương hoa hồng. Đây chính là thuốc mạnh làm sẩy thai. Nếu phụ nữ có thai ăn nhằm dù chỉ một ít cũng không được, không chỉ hài tử không còn, mà thân thể kia chỉ sợ cũng bị hỏng, nhìn lại một chút, cũng may phân lượng rất nhỏ."

Thạch Lý thị được Tằng Tử Phu dìu đỡ ngồi xuống, vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu nói: "Tử Phu à, đừng lo lắng, ngươi có phẩm tính gì nương còn không biết sao? Việc này trong lòng nương đều có chừng mực, ngươi cẩn thận ngẫm lại rốt cuộc chuyện thế nào?"

Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng cẩn thận hồi tưởng lại, dù sao nếu nói không rõ ràng, không riêng gì Thạch Lý thị, trong long Thạch Lai Qúy bên kia sẽ có vướng mắc: "Nương, giết gà nấu canh đều là một tay con làm, về sau không phải trở về phòng cho Cỏ Nhỏ và Tiểu Bùn uống sữa sao? Sau đó thời điểm con đi phòng bếp, vừa hay nhìn thấy Nhị đệ muội đi về viện phía sau, sau đó con liền đem canh gà bưng đi ra. Đúng rồi, lúc ấy con thấy Thạch Thúy Cúc luôn dùng là trong chén có chút tro bụi, không có chú ý thế nào liền trực tiếp cầm cái chậu đem vài cái chén đều bỏ vào rửa chung...... tro bụi?"

Nói tới đây, kẻ ngốc đều hiểu chuyện gì xảy ra rồi, Lý Nhị ca cũng một bên nói: "Trách không được, trong chén canh gà có vấn đề, trong nồi không có việc gì, chắc hẳn chính là Thạch muội tử ăn nhằm chén bị động tay chân, Tằng muội tử không biết rõ tình hình trực tiếp đem vài cái chén cùng nhau rửa chung, từng cái chén cũng đều dính đồ không sạch sẽ này. Ai...... Cũng may mắn là Tằng muội tử rửa chén, nếu không nếu Thạch muội tử trực tiếp dùng chén kia uống canh gà, chắc hẳn từ nay về sau thân thể này cũng xong rồi...... Ai!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play