Trong suốt bữa tiệc thành thân Đông Hoa chưa từng xuất hiện.

Chín ngày sau đó, Đông Hoa cũng không hề xuất hiện. Chín ngày này, bản thân đã làm gì, nói gì, Phượng Cửu cảm thấy, lúc này hồi tưởng lại, ấn tượng nếu có cũng chỉ hết sức nhạt nhẽo. Vẫn còn nhớ rõ ngày bốn tháng ba đó thực là một ngày lành, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp.

Cảnh sắc Bích Hải thương linh muôn dặm xinh đẹp, khiến cho các tiên giả đến dự tiệc người người đều phải tán thưởng. Tuy là yến tiệc thành thân bổ sung, nhưng cả Trọng Lâm và mẹ nàng đều rất coi trọng. Chính vì vậy mà mọi lễ chế phức tạp, ngoài lễ tế thiên địa trọng thể nhất thì những nghi lễ khác cũng đều được an bài hoàn chỉnh.

Nàng một thân phục trang lộng lẫy, nghe mẹ nói những lời tình cảm tha thiết rồi lại đến những quy củ lễ chế, mặc dù cảm thấy có chút phiền phức nhưng trong lòng kỳ thật cũng rất tò mò và chờ mong. Chúng thần bát hoang đều tới dự tiệc từ sớm, ngay cả vị Thiên quân luôn luôn làm ra vẻ kênh kiệu cũng tới đúng giờ.

Mắt thấy giờ lành từng khắc đến gần mà bóng dáng Đông Hoa vẫn không thấy đâu, nàng rốt cuộc có chút phát hoảng. Chợt nhớ đêm trước lúc gần đi Đế Quân có nói sẽ đến sau, nhưng cũng không nói đến sau là đến lúc nào. Có lẽ hắn không đến kịp giờ lành, nàng nghĩ thầm, trong lòng bỗng nhiên thấy có chút trống rỗng.

Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy chính mình như vậy hình như hơi nhỏ mọn. Tuy rằng yến tiệc thành thân vô cùng quan trọng, nhưng Tiểu Yến nói Cơ Hoành đang nguy hiểm sống chết, Đế Quân đêm đó nói chỉ đến liếc nàng một cái, nhưng đứng trước người bệnh, nói gì thì nói hẳn là cũng có chút thương cảm, sẵn lòng ở bên nàng nhiều một chút, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng.

Nếu quả thực là làm vậy vì tôn trọng người chết, Đế Quân không đến kịp giờ lành, Phượng Cửu cũng không tranh giành với người chết làm gì. Khi trong lòng nàng đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt đó, cũng là lúc Trọng Lâm vội vàng đi đến. Chưởng quản của Thái Thần cung lúc này sắc mặt không thể nói là tốt, cụp mi nhìn nàng nói: “Đế Quân đến lúc này vẫn không thấy bóng dáng đâu, chắc là có việc gì khẩn cấp.

Thứ cho thần cả gan, nếu như Đế Quân hôm nay không thể có mặt xin hỏi ý điện hạ xem có thể bỏ các lễ chế thành thân này, để yến tiệc trở thành một tiệc rượu bình thường được không?”. Trọng Lâm đưa ra đề nghị này hoàn toàn là vì thể diện của nàng. Ngày đó khi phát thiếp mời có nói rõ đây là bổ sung tiệc rượu thành thân.

Còn về tiệc rượu bổ sung là cái dạng gì thì may mà chúng tiên tất cả đều không hiểu được, nên nói thành yến hội bình thường cũng không coi là đột ngột. Coi như mượn lý do này để các tiên giả tụ tập uống rượu, Đế Quân không xuất hiện cũng không có gì lạ, các tiên giả thế hệ trước đều có thể hiểu được là Đế Quân chưa bao giờ thích loại tiệc tùng thế này.

Trước đó ngài cũng đã không ít lần trốn tránh những bữa tiệc mừng công của chính mình rồi. Giả như Trọng Lâm cùng mẹ nàng khi an bài mà chuẩn bị đại yến hôm nay thành tiệc thành thân đúng nghĩa nhưng Đế Quân lại không xuất hiện thì đúng là làm trò cho bát hoang, tân Đế hậu như nàng không còn mặt mũi nào nữa.

Trọng Lâm vì nàng mà nghĩ đến như vậy, nàng thực cảm kích. Trọng Lâm nhìn thần sắc của nàng, ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Đế Quân rất coi trọng yến tiệc này, nếu hôm nay không thể tới, nhất định là có đại sự. Đế Quân tuyệt đối không thể không để ý đến suy nghĩ của điện hạ.

Tiểu tiên cả gan cho rằng, Đế Quân một khi đã giao yến tiệc này cho tiểu tiên, ngài ấy tin tưởng rằng cho dù có gặp biến cố gì, tiểu tiên cuối cùng cũng sẽ bảo hộ được điện hạ”. Nàng cười cười, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy”. Giờ lành qua đi cùng với ánh mặt trời xuống núi, thâm tâm nàng cảm thấy bản thân giống như được giải thoát.

Nàng mặc dù đoán trước hắn có lẽ sẽ không đến kịp giờ lành, nhưng chung quy vẫn còn một tia hy vọng. Hơn hai ngàn năm thật vất vả nàng mới có được Đế Quân, có thể khiến hắn coi nàng là Đế hậu, dĩ nhiên nàng thập phần thỏa mãn. Những nghi thức xã giao này nàng kỳ thực cũng không coi trọng như những cô gái khác.

Có điều cả đời chỉ có một lần xuất giá, nàng vẫn không tránh được hy vọng nó sẽ hoàn hảo. Chưa đến giờ lành một khắc, khát vọng thầm kín này trong lòng nàng nhất thời không thể bỏ được. Lúc này nàng tuy có chút thất vọng, ngược lại cũng bình tĩnh hơn nhiều. Trong hành lang cách đại điện tổ chức yến tiệc không xa, những âm thanh vui vẻ truyền đến, nàng lắng nghe trong chốc lát, cảm thấy trong điện nhất định vô cùng náo nhiệt.

Náo nhiệt như thế, chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy cô đơn. Nàng lấy cho mình một chén trà đặc, nhấp một ngụm. Đến giữa yến tiệc, mẹ nàng và bà ngoại đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng. Bà ngoại lòng đầy sầu lo ngồi trước mặt nàng: “Cửu nhi, cháu phải nói thật với bà ngoại, vì sao hôm nay Đế Quân không tới, có phải cháu và Đế Quân…”.

Nàng vẫn uống từng ngụm trà nhỏ, cười trấn an bà ngoại: “Đế Quân chắc chắn có chuyện quan trọng, lúc gần đi có nói với cháu, nếu như chàng phải đến sau thì mọi chuyện giao cho Trọng Lâm Tiên quan. Bà, bà không thấy Trọng Lâm Tiên quan vẫn đối phó ổn thỏa đấy sao?”. Tất nhiên Đế Quân chưa từng nói với nàng như vậy, nhưng theo tính cách thẳng thắn của bà ngoại và mẫu thân, nàng hiểu được phải nói thế nào để xoa dịu.

Rốt cuộc bà ngoại và mẫu thân nàng cũng yên lòng. Đại yến lần này, chúng tiên đều được uống thật thỏa mãn, đến sáng hôm sau liền cáo từ rời đi, có vài vị tiên giả vì say rượu phải ra phòng khách của thạch cung nghỉ ngơi thêm một hai ngày, ngày kế cũng bái biệt. Bích Hải thương linh quay về tĩnh lặng.

Bạch gia đợi hai ngày rồi cũng về Thanh Khâu, chỉ còn lại Trọng Lâm lưu lại nơi này cùng nàng. Kỳ thực trong thâm tâm nàng vẫn có chút tủi thân, hai ngày đầu không tránh được thi thoảng lại nghĩ vì sao Đế Quân lại trì hoãn lâu như vậy. Cho dù có là nguyện vọng cuối của Cơ Hoành thì cũng không cần phải mất nhiều thời gian như vậy, nếu thật sự cảm thấy tội nghiệp cho Cơ Hoành, muốn ở bên cạnh nàng ta nhiều hơn một chút, sao hắn không phái người về báo cho nàng một tiếng? Nửa đêm ngày thứ ba, nàng bị một cơn ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc.

Thật ra mơ thấy cái gì nàng hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ là đột nhiên nghĩ đến Đế Quân đã vài ngày không có tin tức, liệu có xảy ra chuyện gì hay không? Sắc mặt tái nhợt, nửa đêm nàng gọi Trọng Lâm đến, nói cho hắn những suy nghĩ của mình. Mặc dù nàng biết Đế Quân đến chỗ Cơ Hoành, nhưng đêm đó nàng lại quên hỏi Cơ Hoành đang ở đâu.

Trong lòng nàng càng thêm sốt sắng, thúc giục Trọng Lâm cùng nàng suốt đêm rời Bích Hải thương linh, một người đi tây nam tìm Tiểu Yến, một người đi đông nam tìm ca ca Húc Dương Quân của Cơ Hoành. Ba ngày sau hai người gặp lại nhau ở Bích Hải thương linh. Mấy ngày liền chạy đi chạy lại, vẻ mặt cả hai đều nhuốm màu phong sương.

Nàng vào địa bàn của Thanh chi Ma tộc để hỏi, một vị ma sử có phần thận trọng nhìn nàng thở dài nói, Ma Quân của bọn họ đã gần một năm chưa từng trở lại tộc, bọn họ cũng không biết đi nơi nào tìm, nếu nàng có nhìn thấy hắn, xin hãy chuyển lời xin Ma Quân mau chóng trở về.

Nàng đương nhiên nhận lời. Khi Trọng Lâm đến Xích chi Ma tộc, Húc Dương Quân có nói, ba trăm năm trước muội muội của hắn cùng tiểu thị vệ Mẫn Tô bỏ trốn, Xích chi Ma tộc đã trục xuất nàng, từ đó Cơ Hoành đã không còn liên hệ gì với Xích chi Ma tộc nữa, giờ nàng đang ở đâu, bọn họ cũng không thể biết để trả lời được.

Hiện tại không có một chút thông tin gì về Đế Quân, nàng loạng choạng bước một bước mà suýt té ngã, được Trọng Lâm cuống quýt đỡ lấy. Trong lúc mê muội chợt thấy mấy đám mây bay tới, trên hai đám mây trước là gia gia và bà nội nàng, hai đám mây phía sau là cha mẹ nàng. Trong mắt gia gia Bạch Chỉ Đế Quân của nàng hiện lên vẻ tức giận vô cùng, khi đưa mắt nhìn nàng lại lộ ra vẻ thương xót, thật lâu sau, gia gia nàng mở miệng hỏi: “Phu quân của con, rốt cuộc là đang ở đâu?”.

Nàng cố gắng định thần nói: “Chàng có việc quan trọng hơn…”. Bạch Chỉ Đế Quân tức giận bừng bừng cắt ngang lời nàng: “Cái gọi là đại sự quan trọng là bỏ lại ngươi một mình ở bữa tiệc thành thân đến dây dưa không rõ với Xích chi Ma tộc Cơ Hoành ư?”. Mấy ngày nay, suy nghĩ của nàng thực có chút rối loạn, nhưng nàng nghĩ bọn họ đã là vợ chồng, nàng nên tín nhiệm hắn.

Nàng theo bản năng giải thích cho hắn: “Gia gia nói dây dưa không rõ là thế nào? Chuyện này con cũng biết, Cơ Hoành tính mạng nguy kịch, Đế Quân thương hại đi gặp nàng một lần cuối cùng. Chúng ta là thần tiên, cũng nên có lòng thương xót đối với một người sắp chết”. Bạch Chỉ Đế Quân cười lạnh một tiếng: “Gặp mặt lần cuối cùng? Vì sao ta lại nghe thấy rằng sáng nay hắn ôm Cơ Hoành uy phong lẫm liệt xông vào Đan Linh cung của Xích chi Ma tộc? Vì Cơ Hoành mà ra mặt với Húc Dương Quân, lấy diệu hoa kính trao đổi, cưỡng ép Xích chi Ma tộc phải nghênh đón vị công chúa đã bị đuổi đi này? Nghe nói lúc đó vị công chúa kia nhu nhược nằm trong lòng hắn, không thấy chút biểu hiện nào gọi là tính mạng nguy kịch?”.

Trong đầu nàng đánh ầm một tiếng. Bạch Chỉ Đế Quân lắc đầu thở dài nói: “May mà Ma tộc đã phong tỏa tin tức, việc này cũng không có nhiều người biết lắm, nếu không để chúng thần bát hoang nghe được, thể diện Bạch gia chúng ta để vào chỗ nào?”. Nhìn nàng lại nói: “Thật ra thể diện cũng chỉ là một phần, quan trọng hơn chính là Đông Hoa phụ con, gia gia làm sao có thể bình tĩnh?”.

Khuôn mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, thật lâu sau mới nói: “Con muốn nghe xem Đế Quân sẽ giải thích thế nào”. Bạch Chỉ Đế Quân định tiếp tục nói, bị bà nội nàng ngăn lại, bà nội dịu giọng khuyên nhủ nàng: “Con trước tiên cứ cùng chúng ta trở lại Thanh Khâu, nếu Đông Hoa thật lòng, hắn sẽ đến Thanh Khâu tìm con”.

Nàng đi như người mộng du đến bên cạnh bà nội, lại như mộng du quay đầu nhìn Trọng Lâm, thanh âm mờ mịt nói: “Từ Bích Hải thương linh đến Xích chi Ma tộc mất một ngày, từ Xích chi Ma tộc đến Thanh Khâu mất một ngày, ngươi nói với Đế Quân, ta chờ chàng hai ngày”. Trên dưới Bạch gia cùng đến đón người, Trọng Lâm tự biết không ngăn được, chỉ thấp giọng đáp ứng.

Hai ngày ở Thanh Khâu, nàng luôn như người mất hồn, phần lớn thời gian là ngẩn người ngồi trong phòng. Cha nàng thở ngắn than dài, nói với mẹ nàng rằng có chút không chịu nổi khi thấy nàng yên tĩnh như thế. Trước đây nàng hoạt bát, khi thì nhảy lên khi thì nhảy xuống mặc dù khiến hắn tức giận đến mắt nổ đom đóm, nhưng giờ đây hắn lại nhớ bộ dạng đó của nàng.

Mẹ nàng nghe xong lấy tay áo lau nước mắt. Nàng thật ra cũng không muốn khiến cha mẹ bận tâm lo lắng. Chỉ là nàng đang đợi một cái kết. Trước khi có kết quả, nàng nhìn cái gì cũng đều thấy mệt mỏi. Trong A Lan Nhược chi mộng rồi tại Bích Hải thương linh, nàng cảm thấy Đế Quân đối với nàng không giống như là giả dối.

Nhưng vì sao hắn không đến tìm nàng? Hắn không lo lắng cho nàng sao? Nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được . Nàng nghĩ mãi, nghĩ đến đau cả đầu, giống như có một que sắt đang dùi lỗ trong đầu nàng, từng trận từng trận vô cùng đau đớn. Mỗi khi quá đau, từ sâu trong óc nàng lại xuất hiện từng đoạn trí nhớ khó hiểu.

Thí dụ như nàng vốn nhớ rõ lúc trước khi nàng rơi vào A Lan Nhược chi mộng, Đế Quân đã tới cứu nàng. Khi nàng tỉnh lại, Đế Quân nói rất nhiều điều dễ nghe để an ủi nàng. Nói năm đó nàng làm tiểu hồ ly nhưng không nhận ra khiến nàng phải chịu rất nhiều ủy khuất, đó là lỗi của hắn.

Nàng khóc hỏi vì sao hoán đổi quả tần bà của nàng, hắn kiên nhẫn lau nước mắt cho nàng, thản nhiên thừa nhận rằng vì nàng nói muốn dùng quả tần bà để làm điểm tâm cho Tiểu Yến. Hắn vì ghen với Tiểu Yến nên mới làm vậy. Khi nàng nhắc tới Cơ Hoành, hắn nhíu mày đáp: “Nàng tại sao lại nghĩ như vậy, ta và nàng ta không có quan hệ gì”.

Nàng liền tin mà tha thứ cho hắn. Nhưng trong đầu ngẫu nhiên hiện ra một đoạn ký ức ngắn, cũng là trong rừng Bạch Lộ gần đầm Thủy Nguyệt, trên một cái giường rộng, nàng nói với Đế Quân ý tứ của mình. Rằng bọn họ có thể cũng không có duyên phận, cho nên tách ra nói không chừng cũng là một việc tốt.

Hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng: “Không có duyên thì đã sao, thật ra thì chúng ta đã thành thân rồi, bởi vì Tiểu Bạch, nàng không thích ta sao?”. Rõ ràng trong ấn tượng, ở A Lan Nhược chi mộng, nàng vẫn luôn biết Tức Trạch chính là Đế Quân. Nhưng thi thoảng lại có một đoạn ký ức ngắn hiện lên, Tô Mạch Diệp đã khai mở tình cảm trong lòng nàng: “Nếu như ngươi quả thực thích hắn, thì không cần phải tự tạo áp lực cho mình, có thể là bởi vì ngươi thích kiểu người như vậy, mà trùng hợp hắn và Đế Quân đều là kiểu người như vậy”.

“Hắn” là ai? Nếu là Tức Trạch, không phải nàng luôn cho rằng hai người họ chỉ là một thôi sao? Nàng không nhớ nổi Đế Quân đã nói qua những lời đó khi nào, cũng không nhớ được khi nào Tô Mạch Diệp khai sáng đầu óc cho nàng. Muốn cố gắng để nhớ lại thì đầu nàng lại đau muốn nứt ra, chỉ có ôm đầu mới phần nào giảm bớt được.

Mẹ nàng nhìn thấy bộ dạng cuộn tròn trên giường cố nén đau đớn của nàng, kinh hãi chạy đến rừng đào mười dặm mời Chiết Nhan. Vậy mà đã sang đến sớm ngày thứ ba, hôm qua là đã đến kỳ hạn hai ngày nàng cho Đông Hoa. Nàng khổ sở chờ hai ngày, cuối cùng vẫn chung một kết quả.

Đông Hoa không tới, Trọng Lâm cũng không tới. Đầu nàng vô cùng đau đớn. Bên ngoài là một ngày ấm áp, Chiết Nhan thượng thần rảo bước dưới ánh nắng bước vào động hồ ly. Chiết Nhan bắt mạch, lại duỗi tay kiểm tra nguyên thần của nàng, khi thu tay lại ánh mắt có chút khác lạ, hắng giọng bảo mẹ nàng đi ra ngoài làm chút kẹo cho nàng.

Đến khi trong phòng chỉ còn hai người mới nói: “Trí nhớ của ngươi bị người khác sửa đổi, ngươi có biết không?”. Nàng nhất thời nghe không hiểu, mờ mịt lắc đầu. Chiết Nhan thở dài: “Có thể lấy đan dược sửa trí nhớ, trong khắp bát hoang không có mấy người làm được.

Tính sơ sơ cũng chỉ có Đông Hoa, Mặc Uyên, Tây Phương Phật tổ và ta. Mặc Uyên và ta, thêm cả Tây Phương Phật tổ chưa từng nghĩ đến việc sửa trí nhớ của ngươi. Ngay cả ta tuy luôn có chút không kiềm chế được, nhưng với loại việc trái tiên đạo này…”. Hắn nhìn về phía nàng, trong mắt cũng giống như gia gia nàng ba ngày trước nhìn nàng ở Bích Hải thương linh, toát ra một tia thương hại như có như không.

Chiết Nhan lấy trong tay áo ra một viên tiên đan: “Trước hết ngươi nuốt viên tiên đan này đã, sau đó ta lập tức mở lò luyện thêm một viên, sẽ hồi phục được trí nhớ của ngươi”. Nàng đờ đẫn cầm lấy kim đan trước mặt, nhìn ánh nắng chiếu vào cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Nếu tiên đan không mang được trí nhớ của ta về thì sao? Ăn cái này có ích lợi gì?”.

Một chân Chiết Nhan đã bước ra đến cửa, nghe vậy quay đầu lại, lại thở dài một tiếng: “Chuyện của ngươi với Đông Hoa, ta đã nghe tiểu thúc ngươi nói qua, chuyện này xảy ra ngay lúc này không biết đối với ngươi là tốt hay không tốt nữa”, bộ dạng hắn thập phần đắn đo, cuối cùng nói: “Đó là thuốc an thai, ngươi có thai”.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, viên đan giữ thai lóng lánh lăn lông lốc trên mặt đất. Chiết Nhan nhặt lên, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, đặt tiên đan vào tay nàng, thật lâu sau, đưa tay sờ sờ tóc nàng. Mấy ngày nay nàng chưa từng rơi một giọt nước mắt, lúc này rốt cuộc cũng khóc được.

Nước mắt chảy xuống ướt hai gò má, nhưng lại không có một thanh âm nào, cũng không có một biểu tình gì trên khuôn mặt nàng. Chỉ có giọng nói là khẽ run, nhẹ giọng hỏi hắn: “Tiểu thúc phụ, người nói xem, tại sao hắn lại có thể gạt ta?”, thì thào lặp lại: “Sao hắn lại có thể gạt ta?”.

Nàng mặc dù không thích khóc, nhưng mỗi lần khóc đều là khóc đến thương tâm, dễ làm cho người khác đau lòng. Lúc này sắc mặt nàng bình tĩnh, chỉ có nước mắt trào ra như đê vỡ, chảy xuống chiếc váy dài đỏ tươi, từng giọt nhỏ rơi xuống giống như một chuỗi hoa phật linh nở rộ.

Hai ngày sau Chiết Nhan luyện xong linh đan mang tới, trí nhớ của nàng cuối cùng cũng trở lại. Tâm tình trong lòng nàng cũng không dao động dữ dội như dự đoán, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Nàng rốt cuộc nhớ lại, Đế Quân thực ra chưa bao giờ nói cho nàng vì sao lúc trước phải đổi quả tần bà của nàng, lúc đó Cơ Hoành nói muốn có, hắn liền cho.

Hắn nói giữa hắn và Cơ Hoành không có gì, có thể do lúc đó hắn với Cơ Hoành có bất đồng, nàng có thể hiểu được. Hiện giờ cuối cùng nàng cũng có thời gian để đem mấy thứ này suy nghĩ một chút. Hắn đích xác đối với mình có tình, nhưng hắn đối với Cơ Hoành cũng không nhất định là vô tình.

Hắn vốn là tôn thần trên trời dưới đất không dính hồng trần, suy cho cùng vẫn là nàng và Cơ Hoành lôi kéo hắn vào mối dây tơ hồng dây dưa không rõ. Ngày đó nàng rơi vào A Lan Nhược chi mộng, đứng giữa ranh giới sinh tử, hắn đã chọn nàng. Hôm nay Cơ Hoành nguy ngập, hắn liền chọn Cơ Hoành.

Rốt cuộc là ai không thấy rõ thực tâm của chính mình? Ước chừng cuối cùng hắn cũng hiểu được lòng mình mà chọn Cơ Hoành, thấy có lỗi với nàng nên mới không có mặt mũi nào đến Thanh Khâu tìm nàng. Nàng nghĩ nàng đã cùng Đế Quân đi một đoạn đường thật dài, đoạn đầu là nàng đuổi theo bóng lưng của hắn thật vất vả, may mà đoạn sau ông trời ban ơn, rốt cuộc cho nàng bắt kịp được hắn.

Ngay từ đầu là nàng muốn hắn, nên dù theo đuổi thật mệt mỏi nàng cũng không coi là gì. Đoạn tình cảm này đến giờ vẫn không đổi, cho tới bây giờ nàng vẫn nghĩ phải quý trọng mọi thứ. Hắn bỏ lỡ yến tiệc thành thân, thật ra trong lòng nàng rất để ý, nhưng nàng nghĩ rằng nàng có thể làm bộ như không thèm để ý.

Khi ông nội nói hắn cùng Cơ Hoành có tư tình, trong đầu nàng chợt trống rỗng, nhưng sau lúc trống rỗng đó, nàng muốn tin tưởng hắn, ít nhất cũng muốn nghe chính miệng hắn nói với nàng chuyện này. Nàng đã quá nỗ lực, nàng nghĩ nàng đã cho hắn quá đủ thời gian, chỉ cần hắn có thể tới, vô luận hắn nói gì nàng cũng đều tin tưởng.

Trước tình yêu, con người luôn hèn mọn. Có điều, từ nay về sau, đoạn đường này nàng phải đi một mình. Nàng dù đã rất mệt mỏi cũng không muốn trói buộc hắn nữa! Làm thần tiên kỳ thực cũng không dễ dàng, con đường phải đi vừa dài lâu lại cô tịch. Để không chán đến chết vì ngày tháng trôi qua, các thần tiên phần lớn đều nuôi một hứng thú nào đó để gửi gắm tình cảm.

Thí dụ như Thái Thượng Lão Quân yêu luyện đan, Nam Cực Tiên Ông yêu đánh cờ, Bạch Thiển thượng thần thích xem thoại bản*. *Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này Nhóm tiểu tiên mới phi thăng chưa kịp nuôi dưỡng hứng thú.

Chính vì không có chuyện tốt gì để làm, nên việc quan trọng đầu tiên của họ sau khi lên được làm thần tiên là luận bàn về những chuyện bát quái* trên tiên giới. Vô luận là nghe bát quái hay nói bát quái thì một điểm cần coi trọng là người được nói đến phải là nhân vật được mọi người chú ý, có như vậy thì người nói mới hứng thú và người nghe mới hào hứng.

Nhóm tiểu tiêu sau khi phi thăng lên trời thì người đầu tiên biết đến chính là đệ nhất tôn thần, Đông Hoa Đế Quân. Mà cũng vừa đúng lúc, gần hai trăm năm trong bát hoang tứ hải mới có chuyện bát quái rất lớn, chính là Đế Quân lão nhân gia đánh mất vợ. *Chuyện bát quái: chuyện phiếm Nghe đồn vợ của vị Đế Quân này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lai lịch cũng rất nổi trội.

Là cháu gái Bạch Chỉ Đế Quân của Thanh Khâu, chất nữ của Thái tử phi Cửu Trùng Thiên Bạch Thiển thượng thần. Nàng từ bốn trăm năm trước đã kế thừa ngôi vị Quân vương Đông Hoang của Thanh Khâu quốc. Hai trăm năm trước, trong lễ binh tàng, vị điện hạ này đã dùng hợp hư kiếm xông vào Đường Sơn thánh phong, một thân hồng y vượt qua kiếm trận trăm người, phong thái khuynh đảo chúng sinh.

Trong bảng mỹ nhân bát hoang, cô cô Bạch Thiển của nàng đứng đầu thì nàng xếp thứ hai. Nhóm tiểu tiên nghe đồn rằng vị Đế Quân này rất yêu vợ mình, chính vì vậy mà đối với việc Đế Quân tại sao lại để vợ mình bỏ đi thì càng thêm tò mò. Thế nhưng, chuyện riêng tư của Đế Quân chỉ có thể nói sau lưng, nếu bàn luận bừa bãi về vị tôn thần nào đó sẽ có thể phải gánh chịu hậu quả là bị đuổi khỏi thiên giới.

Chính vì vậy, các tiểu tiên đều không có can đảm tra xét đến cùng, chỉ là mơ hồ nghe nói từ sau khi vị điện hạ kia mất tích, Thanh Khâu quốc và Thái Thần cung thái độ có chút đối lập. Đế Quân đánh mất vợ, hai trăm năm qua ngày ngày tìm kiếm đến long trời lở đất, còn Bạch gia cũng mất con gái, thế nhưng đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì.

Chỉ có Bạch Thiển thượng thần có khách sáo đề cập một chút, là khi Ti Mệnh Tinh Quân hầu nàng uống trà từng có hỏi. Khi đó, Bạch Thiển thượng thần vỗ vỗ cây quạt làm vẻ kinh ngạc: “Mất tích? Chẳng qua cô nương Bạch gia chúng ta tới tuổi rồi thì cũng phải đi học hỏi kinh nghiệm, bản thượng thần thật chưa từng nghe nói đến loại tin đồn này, là ai truyền tin ra, truyền mà cũng không đúng chút nào”.

Ti Mệnh Tinh Quân cung kính hỏi lại: “Phượng Cửu điện hạ hiện tại đang ở đâu, không biết thượng thần có thể chỉ giáo một chút được không?”. Bạch Thiển thượng thần cười rộ lên, mở cây quạt ra, “Con cái Bạch gia đều là nuôi thả, nàng muốn đi nơi nào trải nghiệm thì đi, trong nhà luôn không ngăn cản.

Ngươi thỉnh giáo bản thượng thần, bản thượng thần kỳ thực cũng không biết”. Ti Mệnh Tinh Quân ngẩn ra một lát mới định thần nói: “Chỉ cần điện hạ bình an, tiểu tiên liền an tâm”. Nhân vật nhỏ tuổi nhưng có tiếng tăm được bát hoang bàn luận đến, Phượng Cửu điện hạ, lúc này đang ngồi xổm trên một tòa núi nhỏ dưới hạ giới, lấy dao gọt vỏ củ từ.

Đứa con Bạch Cổn Cổn của nàng mấy ngày gần đây có chút kén ăn, lão tú tài mở hiệu thuốc dưới chân núi có kê cho nàng phương thuốc bổ, nói là lấy củ từ nấu cháo hay đường đỏ nấu sơn tra đều có thể chữa bệnh chán ăn của trẻ nhỏ. Bạch Cổn Cổn không thích ăn đồ ngọt, Phượng Cửu cân nhắc không làm món đường đỏ sao sơn tra, vì thế xuống chân núi mua muối, mua gạo nấu bát cháo mặn.

Bạch Cổn Cổn thích ăn vị mặn. Về việc Phượng Cửu mất tích kỳ thật Bạch Thiển thượng thần không lừa Ti Mệnh. Nhớ lại thời hồng hoang, lúc Phụ thần xây thần cung, cả ma, tiên, yêu mấy tộc đều đến học trong thủy cung ở đầm lầy. Trong đó, môn học được xem trọng nhất chính là đi trải nghiệm ở phàm thế.

Tam giới cùng sở hữu hơn mười triệu phàm thế, mỗi phàm thế dừng lại một năm cũng mất mười triệu năm. May mà năm đó Phụ thần còn có chút thần tính, chỉ tùy ý chọn mười vạn phàm thế làm nơi trải nghiệm cho thần tiên. Tương truyền những thần tiên có cơ duyên đi trải nghiệm này chính là vị đứng đầu thiên địa Đông Hoa Đế Quân, Chiến thần Mặc Uyên thượng thần, Thủy tổ Ma tộc Thiếu Quán nữ quân, Hồng hoang thứ nhất Phượng hoàng Chiết Nhan thượng thần, còn có ông nội và bà nội của Phượng Cửu.

Có thể thấy được sau chuyến đi trải nghiệm phàm thế, các thần tiên này sau không chỉ thành tài mà còn là đại tài. Năm đó Phượng Cửu kế thừa ngôi vị Đông Hoang, Bạch Dịch phụ thân nàng quả thực tầm nhìn có chút hạn hẹp, một lòng chỉ nghĩ muốn kén rể hiền tài giúp đỡ nàng.

Về điểm này phụ thân nàng không thể theo kịp kiến thức của gia gia Bạch Chỉ. Bạch Chỉ Đế Quân lúc trước sớm đã có tính toán, định sau khi làm xong lễ tàng binh cũng đưa Phượng Cửu đi phàm thế rèn luyện, bởi một khi đã bước lên ngôi vị quân vương thì sao có thể dựa vào bản lĩnh của hôn phu, vẫn là dựa vào thực lực của bản thân tốt hơn.

Ngài có nói qua dự định này với cô cháu gái, không đoán được là Phượng Cửu lại đồng ý ngay khiến ngài cảm thấy rất vui mừng. Nhưng sau lễ tàng binh lại phát sinh chút sự tình, Bạch Chỉ Đế Quân nhân đức, vốn là tính toán để cháu gái mình nghỉ ngơi hai năm để nàng hồi phục rồi mới đưa đi phàm thế.

Nhưng không dự đoán được cháu gái mình chỉ nghỉ ngơi không quá hai ngày, liền chuẩn bị hành trang tới chào từ biệt. Thấy cháu gái tới bái biệt, Bạch Chỉ Đế Quân đương nhiên là đồng ý. Trước khi đi có đưa cho nàng một phong thư cùng giấy viết thư, nói nguyên gốc bộ đó ở chỗ cô cô Bạch Thiển thượng thần.

Nàng một thân một mình bên ngoài, nếu có việc gì quan trọng cần gặp người thân trong nhà để thương lượng thì dùng giấy bút viết thư, cô cô nàng từ bộ giấy viết đó có thể xem thư của nàng được. Phượng Cửu trước khi đi phàm thế có ghé qua Minh giới một thời gian, tìm Tạ Cô Châu để tạ ơn thay vị bằng hữu.

Trước đó, nàng ở lại U Minh giới ba ngày, lấy quả tần bà làm thân hình cho Diệp Thanh Đề, thuận lợi đặt hồn phách của hắn vào thân thể thần tiên. Theo lý thuyết ba tháng sau Diệp Thanh Đề có thể sống lại. Nàng không đợi đến thời điểm hắn tỉnh lại, chỉ thỉnh Tạ Cô Châu thay nàng chiếu cố, đợi hắn tỉnh lại thì dạy hắn một ít pháp môn tu hành để loại bỏ yêu khí.

Ba trăm năm sau tu hành, đến kỳ chuẩn bị phi thăng nàng sẽ đến trợ giúp hắn chín ngày tại Dao Trì tẩy rửa phàm trần để thăng lên tiên giới. Người gặp kỳ duyên muốn có thể thăng tiên, cần phải đến Dao Trì để tẩy rửa phàm trần. Nghi lễ tẩy trần này nhất định phải thực hiện khi còn thân thể con người, đây là quy củ của tiên lục bảo tịch.

An bài mọi việc xong xuôi, nàng liền ôm Bạch Cổn Cổn trong bụng xuống phàm giới tìm chỗ ở tạm thời. Tại nơi ở đầu tiên, Phượng Cửu sinh ra Bạch Cổn Cổn. Sau đó cứ ba năm lại đổi chỗ một lần. Mặc dù ở phàm thế nếu không có việc gì nàng cũng không dùng đến pháp thuật, vì thi triển pháp thuật thì bản thân sẽ bị phản phệ, nhưng may mà nàng thông minh, kiếm thuật lại cao siêu, nên cuộc sống ở hạ giới cũng không tệ lắm.

Trong hai trăm năm, ở trong thành nàng đã từng mở tửu lâu, ở thị trấn mở hàng sách, trong chợ mở quầy tạp hóa, ở chốn hoang dã thì mở quán trà, khi thì làm chưởng quầy, khi làm thuê, khi giữ đồ cho các cô nương thanh lâu ở Di Hồng Các, làm thầy tướng số tại miếu thành hoàng cho các bà các tiểu thư, trải qua hơn mười chỗ ở, quả thật như tu hành trong chốn hồng trần, tự cảm thấy mình đã có thể thấu hiểu thời thế.

Đã nhìn thấu trò đời nên năm trước khi chuẩn bị đến nơi này, Phượng Cửu đã trằn trọc mãi. Nàng nghĩ không muốn tiếp tục ở chỗ phù hoa nữa mà tính toán thử đổi khẩu vị ẩn cư một lần. Kết quả là, nàng mang theo đứa con Bạch Cổn Cổn tới ở cạnh khe suối này. Cái khe suối này, trên thực tế nhìn rất bình thường nhưng nó lại có một cái tên thực khí phách, gọi là suối Tàng Long.

Cạnh suối Tàng Long có một thôn gọi là thôn Tàng Long. Tàng Long thôn tuy rằng thực nghèo nàn, nhưng cũng may có hai mươi hộ dân trong thôn này cùng sướng cùng khổ, mỗi người mỗi ngày góp một ít đồ ăn hay chỉ là một cây khoai lang cấp cho vị thầy dạy học trong thôn. Vị thầy dạy học là người từng nhiều lần thi tú tài bị rớt, đến lúc già mới ngộ ra đạo lý mình không có mệnh làm quan, sáu mươi tuổi trở về thôn làm phu tử, xem như cũng là một cách kiếm cơm ăn.

Trường học của vị tiên sinh kia tọa lạc ở thôn bên cạnh, vừa lúc Phượng Cửu dựng lên hai gian cỏ tranh ở bên sườn núi. Bạch Cổn Cổn mỗi ngày đi lúc mặt trời mọc về lúc mặt trời lặn, mẫu thân nó khâu cho nó một cái bao bố nhỏ, mang theo cỏ tranh trong nhà vượt qua nửa đỉnh núi để đến chỗ phu tử học bài.

Bạch Cổn Cổn năm nay đã một trăm chín mươi bảy tuổi, nhưng bộ dạng không khác gì đứa nhỏ phàm trần hai ba tuổi, điểm khác biệt nhất, chính là mái tóc đỏ. Nếu muốn nói có điểm gì bất đồng, thì chỉ là mái tóc đỏ này của nó so với đứa nhỏ phàm nhân trông mượt mà và đáng yêu hơn, so với một đầu tóc bạc trắng nguyên bản từ khi sinh ra thì trông trưởng thành hơn mà thôi.

Nhưng nếu cứ để màu tóc bạc cũng không phải điều tốt, bởi vậy từ nhỏ Bạch Cổn Cổn đã bắt đầu nhuộm tóc. Nó từng hỏi qua mẫu thân nguyên do vì sao lại như vậy, mẫu thân nó cười tủm tỉm nói bọn họ là thần tiên, nó là tiểu tiên đồng, toàn bộ tiểu tiên đồng đều có tóc màu bạc, lại chậm lớn.

Bạch Cổn Cổn tin lắm, bởi vì nó chưa từng thấy qua thần tiên hay tiểu tiên đồng nào khác. Nhưng về sau Bạch Cổn Cổn lại phát hiện, từ sau lúc mẫu thân nói bọn họ là thần tiên, rất nhiều chuyện mẫu thân đều lấy cái này ra làm nguyên do. Thí dụ như trong nhà làm bảy cái bánh hạt dẻ, mẫu thân nó lấy hai cái đĩa chia làm hai chồng cao thấp, nàng chiếm bốn cái, chia cho nó ba cái.

Nó nghiêm túc nói mẫu thân của bọn tiểu đồng học chung với nó không giành ăn nhiều hơn con mình. Mẫu thân nó sờ sờ chóp mũi lầm bầm nói, bởi vì chúng ta là thần tiên bọn họ là phàm nhân, trong chuyện này quy củ của thần tiên với phàm nhân không giống nhau! Thí dụ nữa như mẫu thân đêm ngủ hay đá chăn, từ lúc còn nhỏ nó đã biết mỗi nửa đêm đều dậy đắp chăn cho mẫu thân.

Thế cho nên nó vẫn nghĩ trời sinh làm con thì đều phải như vậy. Cho đến một năm cùng bạn học nói chuyện phiếm, nó đột nhiên phát hiện nhà người khác đều ngược với nhà mình. Nó về nhà nghiêm túc thương lượng cùng mẫu thân là về sau nhà mình cũng nên như thế. Mẫu thân nó vẫn vuốt chóp mũi nói lầm bầm, ở tiên giới đều là con cái nửa đêm dậy đắp chăn cho mẫu thân, bọn họ là phàm nhân không hiểu tiên giới chúng ta! A, còn có một lần, lần này thật sự là quan trọng hơn.

Bạch Cổn Cổn không nhớ chính xác thời điểm nào, nó lần đầu tiên biết được bọn tiểu đồng phàm nhân không chỉ có mẫu thân, chúng còn có phụ thân. Một tiểu đồng chơi thân với nó có lần hỏi phụ thân nó ở đâu, nó liền đi về hỏi mẫu thân. Mẫu thân hắn lúc đó đang ở giữa sân phơi cây ngô, nghe thấy vậy một mớ thân ngô trong tay rơi xuống đập vào chân.

Mẫu thân nó nhịn đau, cười có điểm miễn cưỡng nói: “Con là do mình ta sinh, không có phụ thân”. Nó bần thần một chút rồi nhanh nhẹn chạy tới bóp chân giúp mẫu thân, có điều vẫn nghi hoặc: “Nhưng bạn học của con đều có phụ thân mà”. Thanh âm của mẫu thân nó nghe có chút mờ mịt: “Bởi vì chúng ta là thần tiên, tiểu tiên đồng ở thần tiên giới chỉ có mẫu thân, không có phụ thân”.

Bạch Cổn Cổn cảm thấy sự tình có chút khác lạ, nhưng nó cũng không có cách nào chứng thực, chỉ là âm thầm hoài nghi trong lòng. Nó thật sự hy vọng nơi tiên giới người lớn nhường trẻ con ăn nhiều hơn, người lớn nửa đêm phải dậy đắp chăn cho con, tiểu tiên đồng cũng phải có phụ thân.

Như thế nó cũng có thể có phụ thân. Nó nghĩ tới nếu nó có phụ thân, phụ thân của nó sẽ như thế nào nhỉ. Nó lấy khuôn mẫu của các bạn học trong trường so sánh, trừ bỏ khuôn mặt có khác, phần lớn đều là phụ thân mạnh hơn mẫu thân. Cho nên nếu nó có phụ thân, trù nghệ của phụ thân nhất định cao hơn mẫu thân, kiếm thuật cũng tốt hơn, đi ngủ đúng giờ giấc và lúc ngủ cũng không đạp chăn.

Nhưng những điều này nó chỉ nghĩ trong lòng, chưa bao giờ nói với mẫu thân nó. Ẩn cư ở suối Tàng Long thực là những ngày nhàn hạ lười nhác. Nơi này chim thường về đậu ban đêm, có núi xanh, có ánh trăng bạc, mặc dù không sánh được với cảnh tiên hoa mỹ nơi bát hoang, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh.

Phượng Cửu đang cân nhắc có lẽ sẽ sống ở khe suối này vài năm thì bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút nóng lên. Lấy phong thư mà gia gia đưa mở ra xem, quả nhiên là cô cô Bạch Thiển lại viết thư cho nàng. Trong hai trăm năm Bạch Thiển thượng thần thường xuyên viết thư cho nàng, bức thư đầu tiên viết khi nàng mới đến phàm giới được hai tháng.

Trong thư nói bảy mươi ba ngày sau, Đông Hoa rốt cục có đến Thanh Khâu tìm nàng, chắc lúc đó nghĩ nàng vẫn còn đang ở Thanh Khâu. Bạch Chỉ Đế Quân không thể ngăn được đành cho hắn vào cốc, hiển nhiên là không tìm được nàng. Lúc đó sắc mặt Đế Quân thực khó coi, nhưng Bạch Chỉ cũng không quan tâm, lạnh lùng nhìn Đông Hoa nói: “Đế Quân cao sang vô cùng, Bạch gia vốn không dám trèo cao lên cửa này, chỉ vì Cửu nha đầu quá tùy hứng.

Cũng may lần này cuối cùng nàng cũng hiểu được chút đạo lý, hiểu được nàng không có đủ tư cách cùng công chúa Ma tộc chung một chồng, nên cam lòng rời đi, cầu Đế Quân ban cho nàng một hưu thư”. Đông Hoa mặt không chút huyết sắc, vẫn bình tĩnh như cũ: “Những điều này không phải do Tiểu Bạch nói ra”.

Đúng lúc Chiết Nhan thượng thần đến động hồ ly đưa rượu hoa đào, gặp hai người đang giương cung bạt kiếm, khách khí nói: “Dừng, dừng, để ta nói một câu công đạo, Cửu nha đầu chắc chắn chưa nói qua cái gì tan hợp cả. Thế nhưng, nàng thật ra đã hỏi ta một câu, rằng Đế Quân ngươi vì sao cứ một lần lại một lần lừa nàng? Có phải vì thấy nàng ngốc nên muốn lừa? Lúc ngươi muốn nàng thì săn sóc quan tâm, lúc không muốn thì lại không để ý đến nàng, nàng thật sự mệt mỏi rồi, cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa”.

Chiết Nhan thượng thần vuốt tay: “Hiển nhiên những lời này giống như lời nói lúc tức giận của tiểu tử. Nhưng đâu thể ngờ được ngay hôm sau đó nàng thu thập hành lý rồi không thấy hình bóng đâu, ngay cả ta cũng chưa gặp lại nàng”. Đế Quân nghe xong câu đó, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc này Phượng Cửu đang nằm phơi nắng trên một cái ghế dựa đặt ngoài sân. Bảy mươi ba ngày. Nàng lặng đi một lát, dùng bút hỏi cô cô nàng công chúa Cơ Hoành của Ma tộc hôm nay đã khỏi bệnh nặng chưa, diệu hoa kính của Cửu Trùng Thiên còn ở đó không hay là đã ở chỗ Xích chi Ma tộc.

Thật lâu sau, cô cô nàng trả lời đúng vậy. Nàng nhìn chằm chằm vào bức thư, lặng đi hồi lâu, trong lòng cảm thấy Đế Quân thực là chu đáo, chiếu cố thỏa đáng cho Cơ Hoành rồi lại tìm đến nàng. Chẳng lẽ nàng ngày xưa quá mức ỷ lại vào hắn, đến nỗi hắn tin rằng nàng sẽ luôn ở tại chỗ để chờ hắn? Nàng cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, chuyện gì đã qua thì cũng đã qua rồi, sao vẫn còn để ý đến những vướng mắc đó làm chi.

Từ đó về sau, nếu cô cô nàng trong thư đề cập đến Đông Hoa, nàng đều không có hồi âm. May mà cô cô nàng cũng không nói nhiều lắm. Chỉ sau này có một lần nói rằng, có thể Đông Hoa đã biết nàng xuống phàm giới. Bạch Thiển thượng thần tỏ vẻ chính mình có chút bội phục thủ đoạn của Đế Quân.

Nói Đế Quân ngày đó ở Thanh Khâu tìm nàng không được, tức khắc lên Cửu Trùng Thiên bức bách Thiên Quân ban ra hai phong điệp văn. Lại dùng Ngọc Phổ lệnh của Thần cung ra lệnh cho các tiên bá đưa đi Ma tộc cùng Quỷ tộc. Bảy vị quân chủ của Ma tộc cùng Ly Kính Quỷ quân của Quỷ tộc sau khi nhận bộ điệp văn, ngay trong hôm đó tra xét khắp trong tộc để tìm người.

Không hiểu trong điệp văn đó đến tột cùng là viết cái gì. Lần này Đế Quân gần như không thèm quan tâm đến việc bát hoang biết chuyện hắn đánh mất vợ. Động thái tìm vợ của hắn ngày càng mở rộng, đã qua một trăm tám mươi năm, lật ngược cả bát hoang lên nhưng đến hiện tại vẫn không có kết quả gì.

Lật tung bát hoang cũng không tìm được tung tích của nàng, Đế Quân đương nhiên sẽ nghĩ tới nơi nàng biến mất. Bạch Thiển thượng thần trong thư còn đùa cợt, nói rằng mặc dù Đế Quân biết được nàng đi phàm giới, nhưng phàm giới có mười triệu phàm thế. Cho dù mỗi giây nhìn qua hoa kính xuống một nơi phàm thế thì cũng chưa chắc đã có duyên gặp được nàng ở chỗ đó.

Huống hồ lúc này Diệu Hoa kính đã được gửi tới Xích chi Ma tộc, nghe nói vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp để đặt lên. Diệu Hoa kính gỡ xuống thì dễ, đặt lên mới khó, mặc dù là Đông Hoa tự mình trấn nó nhưng một thác nước bao la hùng vĩ như thế, dù có mạnh cỡ nào cũng phải mất hơn mười năm, bất quá là do hắn tự làm tự chịu.

Cuối cùng Bạch Thiển thượng thần còn nói một câu, những ngày gần đây nàng trong lúc vô ý có gặp qua Đông Hoa. Thấy hắn tinh thần không bằng ngày xưa, thân thể hao gầy, trên mặt ẩn hiện thần sắc có bệnh. Nhưng rồi lại ngay lập tức nói, hôm nay thời tiết không tốt, ngay cả nàng cũng nhiễm phong hàn, có thể Đế Quân cũng bị phong hàn.

Khi phong thư này tới tay Phượng Cửu, nàng đang cùng Bạch Cổn Cổn ngồi xếp bằng ở một chỗ nhìn trời cao nghe sấm nổ. Cuồng phong đánh vào núi đá giống như lễ tế thiên cổ của phàm nhân. Bạch Cổn Cổn ngồi nghe hết sức kích động, mặc dù tóc bị cuồng phong thổi rối loạn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy nghiêm nghị, trái tim nhỏ bé đập thình thịnh từng hồi.

Trong trận cuồng phong Phượng Cửu lướt qua toàn bộ phong thư mà đầu váng mắt hoa. So với trăm năm trước thì hiện giờ nàng đối với mọi sự có vẻ thong dong hơn một chút. Tuy rằng Đông Hoa tìm nàng như vậy có phần thái quá, mà nàng cũng không phải vì thương tâm mà rời xa thiên nhai, nói như vậy nghe giống như là nàng đang trốn hắn.

Nàng không làm gì sai, vì sao phải trốn. Ngày đó nàng không cố ý giấu diếm nơi mình sẽ đi, chính là người nhà Bạch gia che giấu nơi chốn của nàng làm khó dễ Đông Hoa thôi. Có điều nếu nghĩ lại, nàng cùng Đông Hoa đích xác là không thể trở về như trước nữa, nên không gặp cũng là điều tốt.

Trong cơn gió thổi bàng bạc, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào trong nhà. Nàng không biết được rằng, trong phong thư này, Bạch Thiển còn có điều giấu nàng. Đúng là Bạch Thiển thượng thần có gặp qua Đông Hoa Đế quân một lần, nhưng không phải chỉ là vô tình nhìn thấy, mà chính là Đế Quân tự đưa thiếp mời nàng tới Dao Trì thưởng thức cảnh hoa sen trong đầm mới nở.

Theo lý thuyết, mặc dù Bạch Thiển cũng ở hàng thượng thần, nhưng so với Đế Quân vẫn là tiểu bối. Trưởng bối muốn mời tiểu bối cùng đi ngắm hoa, có thể chỉ cần sai người đi báo một tiếng, nhưng Đế Quân lại dùng bút cán bạc tự viết thiệp mời, rất có khí khái. Giữa tiểu đình trong Dao Trì, hương trà lượn lờ, hai người ngồi vào chỗ.

Giữa hương trà thơm Đế quân hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Bạch xuống phàm giới sao?”. Bạch Thiển ngẩn ra, khách khí cười nói: “Ti Mệnh cùng Phượng Cửu nha đầu kia có chút tình bằng hữu, lúc trước cũng từng tới hỏi qua ta. Bạch gia chúng ta trước giờ luôn luôn trông chừng con cháu tu hành trong chừng mực nào đó.

Ta biết được nàng hiện giờ ở bên ngoài trải nghiệm, nhưng chính xác ở chỗ nào thì lại không biết”. Đế Quân nhìn thẳng vào nàng, thanh âm có phần nhợt nhạt: “Ngươi có biết”. Nụ cười trên mặt Bạch Thiển thượng thần có chút nhạt đi, nói: “Đế Quân có muốn nghe chuyện xưa?”.

Không để hắn trả lời đã nói tiếp, “Phượng cửu nha đầu kia trù nghệ rất cao, đồ ăn gì trên đời nàng cũng có thể làm được, duy chỉ có một cái không làm, đó là cây kỳ lân, Đế Quân có biết vì sao?”. Nàng tự châm một ly trà nói: “Thực ra không phải nàng ghét khẩu vị của cây kỳ lân hay là thể chất của nàng không hợp với nó.

Nguyên do chỉ vì kỳ lân chỉ có thể sống duy nhất ở Tây Thiên phạm cảnh, không thể mang đến vùng đất khí hậu khác. Trước đây nàng thích ăn cây kỳ lân, cố sống cố chết trồng một cây ở Thanh Khâu, tiêu tốn mất ba trăm năm vào đó, còn bỏ rơi việc học nên bị phụ thân nàng đánh đòn, thực lao lực tâm huyết mà kỳ lân vẫn không thể sinh trưởng được ở Thanh Khâu.

Nàng làm đi làm lại đến mức mệt mỏi, cuối cùng hoàn toàn buông tha, từ đó về sau không nói bất kỳ cái gì liên quan đến cây kỳ lân, cũng không bao giờ ăn món đó nữa”. Nàng nhìn Đông Hoa, trong mắt hàm chứa nhiều ý tứ: “Nha đầu kia đã đoạn tuyệt là tuyệt hoàn toàn, ta trước nay thường so với nàng về sự lãnh tâm lãnh phế, cuối cùng phải thừa nhận mình khó có được lòng nhiệt tình như nàng.

Lạ ở chỗ là nha đầu luôn tự cho mình là người dễ gần, lại giàu tình cảm, chưa bao giờ ý thức được bản thân là kẻ tuyệt tình. Cũng như đến nay nàng chưa từng ý thức được mình đã không bao giờ… ăn kỳ lân nữa”. Đế Quân đột nhiên ho một tiếng, tiếp theo đó là một tràng ho khan, trận ho này kéo dài hồi lâu mới dừng lại, thanh âm có chút khàn khàn nhìn Bạch Thiển nói: “Ngươi so sánh không sai, bản quân lúc này chính là gốc cây kỳ lân bị nàng bỏ quên”.

Xong lại ho khan một trận rồi nói: “Trước đã từng một lần không đem lại cho nàng niềm vui, bị bỏ quên cũng đâu có gì đáng nói. Bản quân giờ đây chỉ muốn một điều, dốc lòng tìm lại nàng một lần nữa”. Trên mặt Bạch Thiển hiện ra một tia kinh ngạc: “Chuyện này, có thể xem hơn mười triệu phàm thế là canh bạc, thỉnh Đế Quân đánh cược một keo, xem cuối cùng ngài và nàng có duyên phận hay không”.

Đế Quân trong mắt vốn đã mang thần sắc ảm đạm, sau lời nói ấy lại càng trở nên mờ mịt hơn. Thật lâu sau mới nói: “Chúng ta vô duyên, ngươi cá duyên phận của chúng ta, có thể vĩnh viễn ta cũng không tìm thấy nàng”. Nét ấm áp trong mắt Bạch Thiển dần dần nhuốm chút lạnh lẽo, gõ tay vào chén trà chậm rãi nói: “Đế Quân cảm thấy nguyên bản là vô duyên với nàng, vậy thì cần gì phải tìm nàng.

Nếu đã thành tâm muốn tìm nàng, cuối cùng ắt hẳn sẽ có cách”. Sau việc này không lâu, quả nhiên Đông Hoa tìm được cách khác. Đó là khi Phượng Cửu ở suối Tàng Long cân nhắc tính toán tương lai, nhận được thư của Bạch Thiển. Bức thư này quả thực khiến Phượng Cửu cả kinh.

Giữa thư có nói đến ngày năm tháng năm, khi Đế Quân làm quan định giai phẩm cho chúng tiên mới phi thăng, đến bước cuối cùng phải mở cửa Dao Trì chín ngày để cho những kẻ có kỳ duyên mà phi thăng lên tiên giả đến làm lễ tẩy đi phàm trần lại tuyên bố từ nay về sau Dao Trì sẽ bị phủ bụi mãi mãi.

Thiên đình sẽ không mở hội lấy kỳ duyên mà chứng thực tiên tịch trong bảo khố lục cho những người phi thăng thành tiên nữa. Cuối thư Bạch Thiển than thở, nói không hiểu Đông Hoa tra được chuyện của Diệp Thanh Đề khi nào. Bất quá là lợi dụng chức quyền, dùng Diệp Thanh Đề bức nàng, hắn quả thật đã nghĩ được một biện pháp tốt.

Lại nói năm đó Phụ thần xem xét và giới thiệu Đông Hoa vì tâm hắn đã đạt mức chuyên chú nhất thú chi cảnh*, phân biệt rõ ràng hành động nào là thần, hành động nào là ma. Tuy nhiên cách làm lần này của hắn thiếu hẳn sự từ bi, liệu có phải tâm hắn đã mất thăng bằng, đang tiến thẳng đến ma đạo? *Nhất thú chi cảnh: chỉ có niềm yêu thích, hứng thú với cảnh vật Phượng Cửu cầm phong thư, tay đã có chút run rẩy không thể kiềm chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play