Lão cha vô lương đã đi ngủ rồi, dưới hai tầng tác dụng của rượu ngon cùng với hành trình mệt mỏi, hắn ngủ thật sự rất ngon. Phó Thư Bảo lay động hắn mấy lần cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy một mảnh an tường.

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long ở dưới chân Khởi Nguyên Chi Thụ đốt một đống lửa trại, đem Luyện Vô Song đặt ở bên cạnh đống lửa. Hai tỷ muội ngồi bên cạnh thân thể của nàng mà tán gẫu, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười dễ nghe. Phó Thư Bảo chậm rãi đi qua, đặt mông ngồi chính giữa hai tỷ muội. Hai tỷ muội tựa hồ đã quen thuộc với loại hành động chiếm tiện nghi này của hắn, cho nên sau khi bất thiện trừng mắt nhìn hắn một cái, lại cũng không nói gì cả.

- Hai phụ tử các người tán gẫu xong rồi à?

Long Ngọc Nhất nói.

- Tán gẫu xong rồi! Chẳng qua là ôn chuyện xưa mà thôi, kỳ thật cũng không phải tán gẫu cái gì.

Phó Thư Bảo thuận miệng nói. Hắn đem tầm mắt chuyển lên trên người của Luyện Vô Song. Nàng vẫn còn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy, nhưng mà rất ổn định, hô hấp đều đều, sắc mặt hồng nhuận.

- Đúng rồi! Phụ thân của ngươi vì cái gì lại trùng hợp xuất hiện ở nơi này vậy?

Long Ngọc Nhị đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi.

Vấn đề này, Phó Thư Bảo cũng đã từng hỏi. Câu trả lời của Phó Đa Tiền chính là hắn muốn đi đến Thánh Lan Quốc tiêu thụ những hàng hóa hắn mua được tại Phí Châu. Con đường trước mắt chính là con đường gần nhất. Ngoại trừ cái này ra, cũng không có nguyên nhân nào khác.

- Ngươi… là đang hoài nghi phụ thân của ta sao?

Phó Thư Bảo từ trong giọng nói của Long Ngọc Nhị nghe ra được một tia hương vị hoài nghi. Điều này khiến cho hắn có chút không vui, nhưng cũng có thể hiểu được. Dù sao, dựa theo góc độ luận sự mà xem, thì lão cha vô lương của hắn xuất hiện cũng không tránh khỏi có chút quá mức trùng hợp.

Long Ngọc Nhị nói:

- Hiện tại là thời kỳ phi thường, ngươi nói là ngươi và phụ thân ngươi đã rất lâu không có gặp mặt rồi, lúc ban đầu cũng chỉ có liên hệ thư từ, về sau ngay cả liên hệ thư từ cũng bị chặt đứt. Hiện tại hắn lại kỳ diệu khó hiểu xuất hiện ở trong này, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?

Phó Thư Bảo ngẫm nghĩ, cười khổ lắc lắc đầu:

- Ta là người trong cuộc thì u mê. Nói thế nào, hắn cũng là cha ta, ta cũng không tiện hoài nghi cùng điều tra hắn, cứ cho là một chút trùng hợp đi. Nếu như các ngươi lo lắng, như vậy phiền toái các ngươi để tâm một chút đi! Những gì ta không có chú ý, các ngươi nhất định phải chú ý!

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long đồng loạt gật đầu. Thân là con, tự nhiên không thể hoài nghi phụ thân mình, lại càng không thể tiến hành điều tra phụ thân, nhưng mà hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long bọn họ lại không có sự cố kỵ trong chuyện này. Dù sao hiện tại là thời kỳ phi thường, Luyện Vũ Thiên Tôn còn có gã độc thủ giấu phía sau màn hắc ám kia, bất luận kẻ nào cũng đều không đơn giản. Nhất định cần phải cẩn thận chú ý mỗi một người, mỗi một sự kiện phát sinh trên người mình.

- Hy vọng lần này là một phán đoán sai lầm của chúng ta đi! Kỳ thật, tính cách lão nhân gia vui vẻ hoạt bát, hai tỷ muội chúng ta cũng rất thích a!

Long Ngọc Nhất cười cười nói, không khí nhất thời hòa hợp lại.

Phó Thư Bảo cười cũng cười nói:

- Nói như vậy, nếu sau này các người có thể gả cho ta, như vậy có thể cùng với lão cha của ta sống hòa thuận với nhau, có phải là ý tứ này không?

- Phi! Vô sỉ! Ai là ý tứ này chứ?

Long Ngọc Nhất lập tức trở mặt.

Long Ngọc Nhị cũng liền lên tiếng:

- Hạ lưu! Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga a!

- Ha ha ha… các ngươi như vậy chính là bộ dáng khẩu thị tâm phi a! Ta có thể nghe ra được! Ta biết, hai người các ngươi đã dần dần yêu ta rồi!

Đây là phản ứng của Phó Thư Bảo.

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long nhất thời không biết nói gì. Các nàng cho tới bây giờ vẫn còn chưa gặp qua tên gia hỏa nào mặt dày giống như Phó Thư Bảo vậy.

- Ha ha… Các con dâu của ta nhanh nhanh đứng lên đi! Lão gia tặng cho các ngươi bao lì xì đây! Mỗi người một cái, đừng giành giật! Đây là của Công chúa Dật Hương điện hạ, đây là của tiểu cô nương Hồ ly tinh, đây là của Công chúa Mỹ nhân ngư! Ha ha… Còn đây là của hai tỷ muội Long Tộc! Ai nấy cũng đều có lì xì… Mọi người đều cố gắng sớm sinh cho lão gia ta mấy đứa cháu trai kháu khỉnh a!

Trong lúc ngủ mê, trong miệng của Đa Tiền lão gia đột nhiên thốt lên một tràng có chút hàm hồ.

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long nhất thời lại sững sờ tại đương trường. Tên gia hỏa này không ngờ lại có nhiều nữ nhân đến như vậy. Hơn nữa, trong mộng của lão cha hắn, thời điểm phát bao lì xì, không ngờ lại còn có phần của các nàng nữa!

- Cái này… lão cha của ta hắn uống rượu nằm mơ…

Phó Thư Bảo bộ dáng đứng đắn nói:

- Cũng chỉ nói mơ mà thôi, các ngươi ngàn vạn lần đừng xem như là thật a!

Ai xem là thật chứ? Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long trừng mắt nhìn hắn một cái. Quả thật, cho tới bây giờ vẫn còn chưa gặp qua cặp phụ tử nào như thế! Vừa vô sỉ hạ lưu lại vừa nói năng bậy ba!

Trong lúc đùa giỡn, Đa Tiền lão gia vẫn còn chưa có tỉnh lại, thì Luyện Vô Song đang nằm bên cạnh đống lửa trại lại khẽ kêu lên một tiếng, từ bên trong hôn mê tỉnh lại.

Một đôi mỹ mục của nàng kinh ngạc nhìn về phía Phó Thư Bảo, Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị đang nhìn chằm chằm nàng. Sau đó đột nhiên ánh mắt nàng khẽ đảo qua Khởi Nguyên Chi Thụ bên trên không trung, cuối cùng lại đảo mắt qua đống phế tích của Hoàng cung Luyện Quốc. Trong lúc nhất thời, nàng phảng phất như là hiểu được rất nhiều sự tình, rồi lại không dám tin tưởng vào điều đó.

Một người, mê man suốt cả vạn năm, đột nhiên tỉnh lại. Vương triều của ngày xưa đã bị hủy diệt, những người trước mắt mình cũng đều là người hoàn toàn lạ lẫm, như vậy tâm tình của hắn căn bản là không thể nói rõ ràng được a.

Phó Thư Bảo lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói:

- Công chúa Vô Song, chúng ta là…

- Không được đến đây! Cút ngay! Cút ngay a!

Phản ứng của Luyện Vô Song đột nhiên kịch liệt hơn.

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long từ lúc nào lại bị người ta chỉ tay vào mặt mắng chửi như vậy, nhất thời trên mặt băng lãnh, chuẩn bị phát tác. Phó Thư Bảo cuống quýt ngăn cản hai tỷ muội kia, kéo các nàng lui lại phía sau, một bên cười nói:

- Công chúa Vô Song, hiện tại ngươi mới tỉnh lại, có rất nhiều sự tình chưa có suy nghĩ cẩn thận, hoàn cảnh trước mắt còn chưa có thích ứng. Chúng ta cho ngươi một chút thời gian, ngươi cẩn thận suy ngẫm lại, khi nào có thể nói chuyện, chúng ta sẽ đến đây nói chuyện với ngươi!

Luyện Vô Song nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo, sau đó lại nhìn nhìn hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long, môi ngập ngừng mấy cái, nghĩ muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra. Ánh mắt của nàng lại đảo qua phế tích của Hoàng cung, qua Khởi Nguyên Chi Thụ đã héo rũ, lại lâm vào một mảnh ký ức thống khổ.

- Dù nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng là người cứu tỉnh nàng, nàng chẳng những không cảm tạ chúng ta, ngược lại còn vô lễ đối với chúng ta như vậy, cho dù là Công chúa Luyện Quốc đi chăng nữa, như vậy thì thế nào?

Long Ngọc Nhất nhất thời phẫn nộ:

- Phó công tử, chẳng lẽ cần phải đối xử khách khí với nàng như vậy sao?

Long Ngọc Nhị cũng nói:

- Nếu còn vô lễ như vậy với chúng ta… Hừ! Cho dù nể mặt ngươi, chúng ta cũng sẽ không khách sáo với nàng đâu!

Quan niệm mặt mũi của Long Tộc vốn phi thường mãnh liệt. Nếu như ai không cấp mặt mũi cho Long Tộc, kết cuộc chính là phi thường thê thảm. Tuy rằng Luyện Vô Song có dung mạo trầm ngư lạc nhạn, nhưng mà hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long cũng sẽ không biết thương hương tiếc ngọc. Điều này khiến cho Phó Thư Bảo cảm thấy có chút đau đầu. Hắn lôi cánh tay của hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long, đi tới bãi đất trống đối diện đống lửa trại, sau đó mới nói:

- Các ngươi phải thông cảm một chút tâm tình của nàng, cảm thụ của nàng. Quốc gia bị hủy diệt, ca ca cùng với Phụ vương thân ái nhất không còn nhìn thấy nữa, loại đả kích này thật nặng nề a! Nàng có phản ứng quá khích một chút cũng là bình thường thôi!

- Nếu như nàng là một nữ nhân xấu xí, như vậy ngươi có thông cảm cho nàng không?

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long đột nhiên đồng thanh hỏi một câu.

- Ách!

Vượt ngoài dự kiến của Phó Thư Bảo, câu hỏi này hắn thật đúng là khó có thể trả lời. Nếu như nàng là một nữ nhân xấu xí, sau khi cứu ra tính mạng của nàng, nàng còn khóc lóc om sòm như vậy, hắn đại khái… sẽ tặng nàng một bạt tay rồi a!

Cũng không mất quá nhiều thời gian, thời điểm khi hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long nói móc Phó Thư Bảo, thì Luyện Vô Song bên này cũng đột nhiên lớn tiếng kêu:

- Vị công tử này, cùng với hai vị tỷ tỷ nữa, các ngươi tới đây đi! Ta đã khá hơn nhiều rồi!

Thái độ của nàng hiện tại cùng với vừa rồi hoàn toàn bất đồng, có vẻ rất có tu dưỡng, rất có khí chất. Phó Thư Bảo thầm nghĩ:

- Không hổ là Công chúa Luyện Quốc a! Tao nhã lịch sự, ôn nhu văn tĩnh…

- Đi thôi! Còn ngây ngốc ở đây làm gì nữa?

Long Ngọc Nhị khẽ đẩy Phó Thư Bảo một cái.

Ba người đi đến trước mặt của Luyện Vô Song, Luyện Vô Song đứng thẳng lên, vái một cái thật sâu, ôn nhu nói:

- Đa tạ ân giải cứu của ba vị, vừa rồi… thật sự là không biết xấu hổ, ta quá thất lễ rồi!

- Không chuyện gì! Không chuyện gì! Chúng ta có thể lý giải cảm thụ của ngươi mà!

Phó Thư Bảo cười cười nói.

- Xin hỏi công tử tên họ là gì? Còn có hai vị tỷ tỷ? Các ngươi như thế nào có thể biết được ta là Công chúa Luyện Quốc?

Sau khi chào hỏi, Luyện Vô Song phi thường thỏa đáng đưa ra nghi vấn của nàng. Có thể nhìn ra được, nàng là một thiếu nữ lan tâm tuệ trí, tâm tư cũng tương đối kín đáo.

Phó Thư Bảo đem chuyện lợi dụng Thời Chi Chiến Giáp quay trở lại thời không quá khứ, nhìn thấy Luyện Vô Mệnh đem nàng chôn sâu xuống mặt đất hoàn toàn kể lại cho nàng nghe. Trong lúc này, hắn cũng biểu lộ thân phận của hắn, cũng là người có vận mệnh giống như Luyện Vô Mệnh, là người được Khởi Nguyên Chi Thụ lựa chọn.

Biểu lộ thân phận như vậy, không hề nghi ngờ chính là muốn nói rõ lập trường của hắn. Hắn là người đứng cùng trận doanh của nàng, sẽ không tổn thương đến nàng. Quả nhiên, sau khi biết được thân phận của Phó Thư Bảo, tâm lý cảnh giác của Luyện Vô Song cũng cởi bỏ rất nhiều, cùng Phó Thư Bảo thân thiết tán gẫu một hồi.

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long cũng không có cơ hội chen ngang cuộc nói chuyện của hai người, tương đối bất mãn nhìn thấy Phó Thư Bảo đang diễn thuyết tràng giang đại hải. Trong lòng của hai tỷ muội cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Đây là khối cổ ngọc mà ca ca ngươi dùng để bảo tồn ngươi. Nó là cái gì vậy?

Tuy rằng rất muốn nuốt riêng cái bảo vật này, nhưng mà dưới yêu cầu của Luyện Vô Song, Phó Thư Bảo vẫn là không thể không đem khối cổ ngọc đã bị hắn thu hồi vào trong Long giới lấy ra, đưa cho nàng xem.

Đưa tay cầm lấy, Luyện Vô Song ngơ ngác nhìn về phía khối cổ ngọc trong tay mình, qua nửa ngày mới miễn cưỡng từ trong ký ức bi thương mà tỉnh thần lại, sâu kín nói:

- Ta từng nghe ca ca nói qua, khối cổ ngọc này gọi là Vĩnh Sinh, là do Thần Quan Thủy Vô Thường tặng cho hắn. Ca ca mãi vẫn luôn xem nó là bảo vật giữ bên người, lại không nghĩ tới, cuối cùng không ngờ lại sử dụng trên người của ta… Kỳ thật, người nên sử dụng khối ngọc Vĩnh Sinh này nhất, sống cho đến bây giờ, chính là hắn a!

- Từ từ…

Phó Thư Bảo đột nhiên nói:

- Vừa rồi ngươi nhắc qua một người, Thần Quan Thủy Vô Thường, hắn là ai?

Luyện Vô Song nói:

- Hắn chính là người đứng đầu Trấn Quốc Thần Điện a! Chính là cường giả lợi hại nhất toàn bộ Luyện Quốc chúng ta!

Phó Thư Bảo hỏi:

- Các Trấn Quốc Đại Thần làm phản, vị Thần Quan Thủy Vô Thường kia có tham gia hay không? Thời điểm đi về quá khứ, ta cũng không có nhìn thấy hắn, không biết tình huống hắn thế nào?

- Hắn…

Khóe miệng Luyện Vô Song nhếch lên một tia cười khổ:

- Hắn cũng không có tham gia tạo phản, nhưng mà, cũng giống như Khởi Nguyên Chi Thụ vậy, từ đầu đã bị địch nhân cường đại ám toán. Nghe nói hắn đã bị trọng thương đào tẩu rồi… Về sau mãi cũng không có tin tức của hắn, ca ca cùng Phụ vương đều cho rằng hắn đã chết rồi!

Bên trong vũ trụ này, căn bản là không có cái gì tồn tại vĩnh hằng cả. Thậm chí ngay cả vũ trụ cũng sẽ có thời khắc tử vong, bị hủy diệt. Cho nên, cho dù là Thần cũng sẽ có một ngày tử vong, không có khả năng vĩnh viễn tồn tại. Thần Quan Thủy Vô Thường siêu việt Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần đã bị trọng thương đã chết hay chưa lại trở thành một chuyện tình không thể nào chứng thực được. Thuyết pháp của Luyện Vô Mệnh cùng với Quốc vương Luyện Quốc, cũng chỉ là phán đoán mà thôi.

Không biết vì cái gì, nghe thấy như thế, trong lòng Phó Thư Bảo lại sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, đó chính là vị Thần Quan đại nhân kia vẫn còn chưa có kết, đang dùng một ánh mắt tò mò nhìn thấy tất cả những chuyện này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play